Vay nóng Homecredit

Truyện:Bà Xã Mua Được - Chương 05

Bà Xã Mua Được
Trọn bộ 53 chương
Chương 05
Trần Trí
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

Siêu sale Shopee


Chiêu Đệ nằm trên giường lớn mềm mại, thật lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ, phòng này thoải mái làm cô có chút không có thói quen, dù sao cô sinh hoạt hơn hai mươi năm ở quê nhà, cho tới bây giờ vẫn không có người có năng lực có dù chỉ là một nửa căn phòng thoải mái như này. Cô mượn ánh sáng mỏng manh chiếu vào từ ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà nhớ lại tất cả chuyện phát sinh trong thời gian này, nhớ đi nhớ lại, cô vẫn có cảm giác như đang trong giấc mơ, nhưng cho dù là nằm mơ, cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được chú Trần, sau đó đồng ý gả cho Trần Trí.

Vừa nghĩ đến Trần Trí trong đầu cô liền tự động hiện ra bóng dáng anh thủy chung cúi đầu xuống, anh dường như rất không thích cùng người đối diện, mỗi khi cô muốn tìm cơ hội nhìn ánh mắt anh, anh cũng có thể mẫn cảm cảm giác được ý đồ của cô, sau đó càng cúi thấp hơn, thậm chí sẽ hơi hơi nhắm mắt lại.

Thật ra từ lúc Trần Trí xuất hiện ở trước mắt cô, cô chỉ biết bản thân thật sự hiểu lầm, chú Trần nói thật, mà không phải một người ba bởi vì khó có thể chấp nhận con trai ngu dại mà nói dối. Trần Trí thật sự không ngốc, bởi vì anh đều có phản ứng với mỗi lời nói của mọi người, tuy rằng anh không nói chuyện, nhưng lần nào mọi người cũng có thể theo biểu cảm rất nhỏ của anh biết anh đang lắng nghe, hơn nữa còn nghe vào trong lòng.

Mượn bữa cơm tối nay để nói, khi cô đặt lực chú ý của mình lên trên người bọn chú Trần, anh sẽ lặng lẽ gắp đồ ăn cô thích ăn đặt vào trong bát của cô, mọi người không biết sao anh lại biết cô thích ăn món kia. Mà khi cô quay đầu lại nhìn anh, anh lại sẽ là gương mặt không biểu cảm cúi đầu ăn cơm. Mà tiếp kheo khi cô dời lực chú ý đi, anh lại sẽ lặp lại động tác trước. Chiêu Đệ cảm thấy, Trần Trí vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của cô, hơn nữa còn muốn dùng phương thức của anh biểu hiện thân cận với cô.

Nhớ đi nhớ lại, cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong mơ, Trần Trí rốt cuộc nâng cái đầu vẫn luôn luôn cúi xuống của anh lên, dưới ánh mặt trời, anh nở nụ cười xán lạn, rõ ràng một lần lại một lần gọi tên cô 'Chiêu Đệ."

"Chiêu Đệ, Chiêu Đệ." Chính là bởi vì Trần Trí nguyện ý mở miệng gọi tên cô, Chiêu Đệ chậm rãi phát giác thanh âm của anh lại biến thành giọng nữ. Cô giật mình, mạnh mẽ mở mắt, lúc này mới phát hiện bản thân đang nằm mơ. Nhưng bên cạnh vẫn có người gọi cô, cô quay đầu lại liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt tươi cười của Từ Lan.

"Ha ha, cuối cùng bạn cũng tỉnh, mình đều đã gọi được một lát rồi." Nhìn thấy Chiêu Đệ đã tỉnh, Từ Lan bỗng chốc liền nhảy lên giường cô, dựa vào nằm ở bên cạnh cô.

"Từ Lan, sao bạn, sao sáng sớm bạn đã đến phòng của mình vậy?" Chiêu Đệ thật sự có chút không có thói quen Từ Lan tự quen thuộc, bình thường có rất ít người sau khi vừa gặp người lần đầu tiên sáng sớm tinh mơ liền vào phòng gọi người rời giường, còn không chờ mời đã nhảy lên giường.

"Mình cố ý, Chiêu Đệ, mình muốn thừa dịp cậu mợ chưa dậy, tới tìm bạn nói thầm."

"Nói thầm? Không thể để bọn chú Trần biết phải không?"

"Ừ, tốt nhất là không để họ biết, mình sợ bọn họ giận mình." Khi Từ Lan nói những lời này, trong giọng nói thế nhưng mang theo chút lo lắng.

"Ngày hôm qua bạn cũng đã nghe cậu mợ nói hồi nhỏ mình đã từng đánh Tiểu Trí."

"Ừ, cho nên anh ấy mới sợ bạn như vậy phải không?"

"Thật ra mình không chỉ đánh nó, mình còn mắng nó, lúc đó mình mới tám chín tuổi, Tiểu Trí lúc ấy cũng mới bảy tám tuổi. Mình đã quên vì sao lại xảy ra chuyện này, mình bị mẹ mình mắng cực kỳ thảm, đang một mình hờn dỗi thì nó đến gần nắm lấy mặt mình, đương trường liền xướt da, mình vốn đang tức giận, lúc đó lại rất đau, hơn nữa nó còn cào mặt mình. Bạn biết không, cho dù là đứa bé, nhưng con gái xem trọng nhất vẫn là mặt mình, mình cứ cho rằng mình bị nó hủy dung, lập tức cởi dép lê liều chết đánh nó, mình cũng không biết bản thân lấy sức ở đâu ra, đánh nó chạy vòng quanh còn không dừng tay, sau lại còn đè nó xuống mặt đất đánh. Tiểu Trí lúc ấy lại không thích nói chuyện, bị mình đánh thật sự rất đâu, cũng chỉ rơi nước mắt, sau này phỏng chừng là đau không chịu nổi nữa nó mới bắt đầu phản kháng."

"Bạn nhìn thân thể nó bây giờ là biết hồi nhỏ nó gầy như thế nào, chút khí lực này căn bản không phải đối thủ của mình, ngược lại còn khiến mình càng thêm tức giận, cho nên mình thế nhưng ma xui quỷ khiến mắng nó là đồ nhược trí, ngu ngốc, dù sao có cái gì có thể hình dung nó ngốc mình liền mắng cái đó. Đến bây giờ mình vẫn còn nhớ ánh mắt lúc đó của nó, cái loại ánh mắt này có thể làm cho người ta thấy nó rất đau, rất đau, hơn nữa loại đau này không phải đến từ thân thể."

"Lúc nó sinh ra bởi vì sốt cao không lui, phải sống trong lồng kính, mới lớn được mấy tháng bởi vì ngực mọc thêm một cái bướu phải mổ, đứa nhỏ nhà người ta đều có thể nói chuyện, nó vẫn không nói một chữ nào. Từ lúc đó bắt đầu, có rất nhiều người ở sau lưng chỉ trỏ, nói nó là đứa ngốc, nuôi không nổi, sau này cậu mình không tin tà dẫn nó đến bệnh viện kiểm tra, không nghĩ tới lại chuẩn đoán ra bệnh tự bế. Thật ra bệnh này có hai loại là sinh lý và tâm lý, mà kết quả kiểm tra cuối cùng của Tiểu Trí là vừa sinh ra bị sốt cao tạo thành não bị tổn thương dẫn tới tình trạng tự bế."

"Sau này nó hơi lớn thêm một chút nữa, cậu lại dẫn nó đến gặp chuyên gia về phương diện này, gần như là gặp tất cả các chuyên gia về phương diện này, cuối cùng mới được một tin tức tốt. Người bệnh mắc chứng tự bế có 70% là trí lực thấp, 20% là trí lực bình thường, chỉ có 10% là trí lực vượt xa người thường. Mà Tiểu Trí thuộc về nhóm người 10% trí lực vượt qua người bình thường. Nhưng cho dù có chẩn đoán này, nó vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, năng lực nhận thức một số chuyện cũng rất yếu, cho nên, người nói nó ngốc càng ngày càng nhiều, từ sau khi mình đánh chửi nó, nó lại càng trở nên không chịu mở miệng nói chuyện, ít nhất là ở trước mặt mình nó một chữ cũng không nguyện ý nói."

Chiêu Đệ nhìn Từ Lan bộ dáng ôm lấy hai chân cuộn thành một đoàn, không biết nên khuyên cô ấy như thế nào mới tốt.

"Ngày hôm qua bạn nói là vì hiểu lầm mới đánh anh ấy, sau này bạn làm sao biết được là bạn hiểu lầm anh ấy?"

"Lúc đó cũng không biết vì sao đúng dịp như vậy, tất cả người lớn đều không ở đây, mình đánh đến không còn sức mới dừng lại. Chờ đến sau khi mình tỉnh táo lại, mới phát hiện chỗ vừa rồi mình ngồi có một con nhện màu sắc rực rỡ treo ở đó, Tiểu Trí làm vậy thật ra là muốn giúp mình búng con nhện này ra. Chính là nó quá thấp bé, nhảy lên búng con nhện kết quả chính là búng trượt nên mới cào phải mặt mình, bởi vì lực đạo nhảy lên nhảy xuống quá lớn, cho nên mới cào xướt mặt mình."

"Cho nên nhiều năm như vậy bạn đều cảm thấy rất có lỗi với anh ấy, cố gắng dùng các loại biện pháp muốn tiếp cận anh ấy, đúng không?" Chiêu Đệ hoàn toàn của thể lý giải tâm tình của Từ Lan, nếu hôm nay đổi thành bản thân cô bởi vì hiểu lầm mà xúc phạm đến em trai mình, cô cũng sẽ luôn áy náy trong lòng. Huống chi, Từ Lan hại vẫn là một đứa bé bởi vì có chứng tự bế mà không có biện pháp biểu đạt cảm xúc của mình.

"Đáng tiếc, nỗ lực nhiều năm như vậy, hiệu quả rất nhỏ, Tiểu Trí vẫn không thích mình."

Dù rằng Chiêu Đệ có thể lý giải tâm tình của Từ Lan, nhưng không thể phủ nhận cô ấy làm sai rồi, có chút tổn thương rất dễ tạo thành, nhưng muốn bù lại không nhất định sẽ là chuyện dễ dàng.

"Chiêu Đệ, mình nói với bạn chuyện này chủ yếu là muốn nói cho bạn, Tiểu Trí không đồng ý cùng người trao đổi, nhưng thật ra trong nội tâm nó hiểu rõ tất cả. Mỗi chuyện nó làm, khẳng định đều có lý do của riêng nó, nếu chúng ta tạm thời không thể lý giải, vậy thì nên yên lặng xem xét, ngàn vạn lần đừng vì xúc động mà hiểu lầm nó." Từ Lan xoay người, vô cùng nghiêm túc nói những lời này, cô không hy vọng bởi vì Chiêu Đệ không hiểu Tiểu Trí mà làm nó chịu thương tổn một lần nữa.

"Từ Lan, bạn yên tâm, tuy rằng mình không thể cam đoan cái gì, nhưng mình nhất định sẽ cố gắng hết sức đối tốt với anh ấy." Cô chưa bao giờ là một người xem nhẹ lời hứa, bởi vì một khi đã hứa, người cần phải nói được làm được. Cho dù không thể hứa hẹn cái gì, nhưng cô sẽ đối tốt với Tiểu Trí cả đời.

Ngay lúc hai người bởi vì đạt thành ăn ý mà nhìn nhau mỉm cười, từ ngoài cửa truyền đến một điệu nhạc du dương. Chiêu Đệ không hiểu âm nhạc, cho nên căn bản không biết đây là bài nhạc gì, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng cô trầm mê vào trong tiếng đàn.

"Đây là bài "Dạ chi U Linh - Thủy Yêu', đây là bài nhạc tông C, nhưng Tiểu Trí lại giáng xuống tông D rồi lại tăng lên tông C. Cả bài nhạc từ vẻ đẹp rực rỡ chuyển hoán sang bao la, thần bí, tĩnh mịch. Có lẽ nó cũng không hiểu cái gì là lên tông C, giáng xuống tông D, nó luôn đàn theo cảm giác của bản thân, nhưng lúc nào cũng có thể đánh vào lòng người, làm người ta rung động. Tiểu Trí là người có thiên phú đàn piano hay nhất mà mình từng gặp, chỉ tiếc, nó vĩnh viễn đều khó khó thể đứng trên sân khấu, để mọi người thưởng thức âm nhạc của nó."

Chiêu Đệ hoàn toàn nghe không hiểu những thuật ngữ chuyên nghiệp này, nhưng cô biết đây là Từ Lan đang khen ngợi Tiểu Trí, còn thay Tiểu Trí tiếc hận.

"Đi, chúng ta đi ra ngoài đi, bạn nên nhìn bộ dáng lúc Tiểu Trí đánh đàn, bạn không biết đâu, bộ dáng lúc nó chuyên chú đánh đàn quả thực là đẹp trai chết người." Từ Lan thay đổi tâm tình nặng nề lúc trước, nhảy xuống giường lôi kéo Chiêu Đệ ra khỏi phòng, bộ dáng ầm ầm ĩ ĩ hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng đáng thương vừa rồi. Thật ra Chiêu Đệ rất muốn nói, cô nhìn thấy rồi, khi còn ở thung lũng họ Mã, chú Trần đã cho cô xem ảnh chụp lúc Tiểu Trí đánh đàn. Nhưng vì không muốn quét hưng trí của Từ Lan, cô vẫn chưa nói gì, thuận theo đi ra ngoài. Cô cũng muốn nhìn phong thái khi đánh đàn của Trần Trí, cô nhớ được, trong bức ảnh đó anh cũng không cúi đầu, cô muốn xác nhận, trong quá trình đánh đàn anh có thể thật sự buông lỏng bản thân hay không.

Khi Chiêu Đệ dưới sự dẫn dắt của Từ Lan đi đến cửa phòng luyện đàn, phát hiện Trần Chung và Hạ Cầm đều đã ở đó. Bọn họ đang cẩn thẩn giấu thân thể mình ra sau cửa, chỉ thò nửa cái đầu ra nhìn động tĩnh trong phòng. Khi nhìn thấy Chiêu Đệ đến, Hạ Cầm còn làm động tác chớ lên tiếng, sau đó mới vẫy tay gọi bọn họ đi qua cũng ẩn đằng sau cửa.

"Lúc Tiểu Trí đánh đàn không thích bị người khác nhìn, nó sẽ cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí còn có thể tức giận, cho nên chúng ta chỉ có thể nhìn lén." Từ Lan ghé vào bên tai Chiêu Đệ, dùng âm thanh nhẹ nhất có thể giải thích cho Chiêu Đệ nghe.

Sau khi Chiêu Đệ nghe xong giải thích, cũng rất phối hợp chỉ thò nửa cái đầu nhìn Trần Trí bên trong, cảnh tượng trong phòng luyện đàn và ảnh chụp cô nhìn thấy giống nhau như đúc. Trần Trí ngồi trước đàn piano màu đen cạnh cửa sổ, quên mình đánh đàn, mười ngón tay linh hoạt dao động trên phím đàn trắng đen, ngoài cửa sổ ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ không kéo rèm che tiến vào trong phòng. Từng tia ánh sáng bao phủ lấy người anh, phụ trợ anh càng thêm anh tuấn. Xem ra, tấm hình lúc đó cũng là chú Trần trốn sau cửa chụp lén, bởi vì vị trí đứng bây giờ của cô và góc độ chụp ảnh là cùng một vị trí.

Kết thúc một khúc, Trần Chung nhìn con trai bên trong phòng chậm rãi thu hồi hai tay đặt trên bàn phím về, ông lập tức kinh nghiệm phong phú đuổi người. Dựa theo thường lệ, sáng sớm mỗi ngày Trần Trí sẽ đánh một bản nhạc, sau đó đi xuống dưới lầu ăn bữa sáng. Sau khi ăn sáng xong sẽ trở lại phòng mình nghe đĩa nhạc piano, thẳng đến thời gian ăn cơm trưa mới xuống lầu lần nữa. Buổi chiều sẽ luôn ở trong phòng luyện đàn, đợi đến khi có người gọi nó ăn cơm tối nó mới kết thúc luyện tập. Ăn cơm tối xong, rửa mặt một chút liền lên giường ngủ. Mỗi ngày đều là như vậy, nó thích lặp lại sinh hoạt, đối với thay đổi bất ngờ trong sinh hoạt, độ tiếp thu và độ thích ứng đều rất thấp.

Thật ra, ông đã từng thử để Tiểu Trí tích cực dung nhập vào đám đông, khi đến tuổi đi học, sẽ đưa anh vào trường học bình thường, nghĩ muốn để anh tiếp xúc nhiều với bạn cùng lứa, có lẽ có thể làm anh hoạt bát hơn chút, nhưng không như mong muốn. Tiểu Trí chẳng những không sáng sủa hơn, ngược lại càng thêm trầm mặc quái gở. Cuộc sống học tập như vậy, kiên trì không được ba năm, đã bị ép buông tha.

Ông phát hiện theo thời gian trôi qua, Tiểu Trí thế nhưng xuất hiện hiện tượng cáu kỉnh dễ giận, thậm chí một lần về nhà khắp người toàn là vết thương. Nhưng hỏi thế nào anh cũng không chịu mở miệng nói nguyên do. Ông lập tức gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của Tiểu Trí, nhưng chủ nhiệm lớp hỏi cái gì cũng không biết, chỉ nói buổi chiều lúc tan học còn nhìn thấy anh rất tốt.

Rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể giúp Tiểu Trí tiến hành thủ tục thôi học, mời chuyên gia về chứng tự bế về nhà, một chọi một tiến hành trị liệu. Nhưng Tiểu Trí có tâm phòng bị rất nặng, không phối hợp trị liệu, đến cuối cùng, ngay cả vị chuyên gia kia đều nói, còn tiếp tục như vậy sẽ càng thêm có hại với bệnh của Tiểu Trí. Chẳng bằng để anh tự do phát triển trong hoàn cảnh thoải mái, có lẽ còn có thể làm anh vui vẻ chút.

Ngay lúc mọi người vừa bước vào chỗ trốn, định chờ Tiểu Trí xuống lầu ăn sáng mới bước ra. Bốn ánh mắt cư nhiên nhìn thấy anh thu hồi bàn chân đã bước xuống cầu thang, do dự một lát, xoay người đi về phía phòng của Chiêu Đệ.

Bọn Trần Chung ba mặt nhìn nhau, không biết Trần Trí muốn làm gì, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Chiêu Đệ cũng đang không hiểu ra sao, cuối cùng lại cùng lúc cố gắng nhoài cổ ra bên ngoài, muốn nhìn kết quả.

Chỉ thấy Trần Trí đi đến cửa phòng Chiêu Đệ, cúi đầu xoắn xoắn ngón tay, lại xoay người đi về phòng của mình ở bên cạnh, mở cửa đi vào.

Cai này, mọi người lại càng cảm thấy mạc danh kỳ diệu (khó hiểu), anh rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Mấy người bọn họ chen chúc ở chỗ rẽ nhỏ hẹp, đợi hơn mười phút mới thấy Trần Trí mở cửa đi ra lần nữa, lúc này anh đã thay bộ quần áo khác. Tuy rằng trong phòng luyện đàn có điều hòa, cũng không nóng, nhưng dù sao cũng là mùa hè tháng 9 nóng bức, anh thế nhưng mặc thêm một chiếc áo khoác màu bạc bên ngoài áo sơ mi ngắn tay.

"Lão Trần, ông nói, Tiểu Trí đây là muốn làm gì, mặc nhiều như vậy thằng bé không nóng sao?" Hạ Cầm nhẹ giọng hỏi bạn già đang nằm sấp trên vách tường phía trước, bà nghĩ thế nào cũng không rõ, cho nên mới không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Xuỵt, trước đừng lên tiếng, cẩn thận để Tiểu Trí phát hiện, bà xem, nó muốn gõ cửa phòng Chiêu Đệ rồi." Trần Chung nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của con trai, ông cảm thấy hôm nay con trai có chút kỳ lạ, chuyện này không giống phong cách trước sau như một của nó.

Bị Trần Chung nói như vậy, Hạ Cầm thu hồi tinh thần chuyên chú nhìn nhất cử nhất động của Trần Trí.

Anh gõ nhẹ mấy cái vào cửa phòng, sau khi không thấy được đáp lại, lại đứng một lát, mới đưa tay cầm cái nắm cửa, chờ cửa phòng mở, anh cúi đầu đứng ở cạnh cửa luôn luôn không có động tác khác, qua một lúc lâu, lúc này mới khẽ ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, khi phát hiện trong phòng không có người, hiển nhiên là ngây ngẩn cả người.

Ngay lúc mọi người cho rằng anh sẽ có động tác khác, Trần Trí lại khổi phục vẻ mặt không biểu cảm, xoay người đi về phía cầu thang, một thoáng chốc lền biến mất trong tầm mắt mọi người.

"Cậu, Tiểu Trí đến cùng là muốn làm gì vậy? Đang êm đang đẹp sao lại mặc quần áo như vậy, cháu một chút cũng không rõ đây?" Không đợi Hạ Cầm đặt câu hỏi, Từ Lan đã không chịu nổi dẫn đầu hỏi ra miệng.

"Ừ *** Quỷ linh tinh như cháu còn không hiểu rõ, cháu cảm thấy cậu sẽ biết sao?' Cả đầu Trần Chung cũng đầu dấu hỏi chấm, ông cũng muốn hỏi những người khác đây? Bọn họ một hai người đều hỏi ông trước rồi.

"Chú Trần, cháu nghĩ cháu biết vì sao Tiểu Trí lại đổi sang bộ quần áo này." Chiêu Đệ vẫn đứng tuốt phía sau không buồn hé răng nhỏ giọng nói ra lời nói làm người ngoài ý muốn, mà khi nói lời này, mặt cô lại có chút hơi hơi đỏ lên.

"Cháu biết???" Ba người còn lại sau khi nghe thấy lời này, đều lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Chiêu Đệ, vẻ mặt không thể tin.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-53)