Đại kết cục
← Ch.106 |
Edit: susublue
Trung Quốc
S thị, một buổi tiệc từ thiện được chuẩn bị từ sáng sớm, lần này người chủ trì là một vị phu nhân cấp cao của S thị, thanh danh của bà hiển hách trong nước, chỉ vì cả đời của bà làm rất nhiều việc thiện giúp những nơi nghèo khó trong nước.
Ở trong một thư phòng cổ kính, người phụ nữ dịu dàng đang yên tĩnh đọc tài liệu, tóc được búi cao lên sau đầu, mặc dù gần năm mươi tuổi nhưng da mặt vẫn trơn bóng, bà như một ly rượu ngon làm say lòng người, đầy vẻ cao quý.
Khuôn mặt dịu dàng, làn da không che lấp được dấu vết của năm tháng nhưng lại không che được vẻ xinh đẹp vốn có của bà, nếu tuổi trẻ quay trở lại thì bà chính là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
"Phu nhân, có một tiên sinh muốn gặp người." Giọng của trợ lý vang lên ngoài cửa.
"Cho anh ta vào đi!" Ôn Lệ Hoa ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, nhìn người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi đi vào, bà kinh ngạc hỏi, "Xin hỏi anh là?"
Jack nhìn vị phu nhân này, đáy lòng âm thầm khiếp sợ, bà và Tô tiểu thư thật sự quá giống nhau, nhưng anh nhanh chóng phục hồi tinh thần, lễ phép khom thắt lưng, "Chào phu nhân, tôi đại diện cho ông chủ của mình đến thăm hỏi phu nhân, cũng quyên góp tâm ý của ông chủ cho bữa tiệc từ thiện đêm nay." Nói xong, lấy một tấm chi phiếu từ trong người ra, đưa bằng hai tay cho bà.
Ôn Lệ Hoa sợ run lên, "Ông chủ của anh là ai?"
"Ông chủ tôi là người Trung Quốc, sáng lập công ty ở Mĩ, nghe nói lần này ngài làm từ thiện, nên kêu tôi trở về đưa chút tâm ý." Jack nói tiếng phổ thông lưu loát khiến cho người ta thấy êm tai.
Ôn Lệ Hoa mỉm cười gật đầu, vươn tay nhận chi phiếu, nhưng mà khi bà nhìn thấy con số trên đó thì cả người đều kinh sợ, "Nhiều như vậy sao?"
"Xin phu nhân nhận lấy, bao nhiêu đây đều là tâm ý của ông chủ tôi." Jack cũng hoảng sợ, thật sự sợ mình dọa bà ấy, vì vị phu nhân này này là mẹ vợ tương lai của ông chủ!
Ôn Lệ Hoa thật sự hơi kích động, con số này làm cho bà khiếp sợ, bà chưa từng nhận lễ vật nào khổng lồ như vậy, "Tôi có thể gặp ông chủ của anh không?"
"Chuyện này, có lẽ không tiện, ông chủ tôi ở nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn không thể về nước được."
"Nhưng tâm ý lớn như vậy tôi cũng không dám nhận!" Ôn Lệ Hoa khó xử mở miệng, bà cần biết nguồn gốc của số tiền này.
Jack có chút nhức đầu, cũng không biết nên trả lời thế nào, đáy lòng lại nghĩ, ông chủ của anh ở ngay bên ngoài, có nên dẫn vào để gặp mặt hay không? Anh thật sự không nghĩ được gì!
"Tiên sinh, có gì khó xử sao?"
"A, để tôi gọi điện thoại hỏi thử xem! Ngài chờ một lát." Jack chạy vội ra ngoài, chạy thẳng một đường tới chỗ xe hơi màu đen đậu ngoài hoa viên, đi vào trong với vẻ mặt đau khổ, nói: "Ông chủ, Ôn phu nhân muốn gặp anh!"
"Bà ấy không chịu nhận sao?" Tô Cẩm nhíu mày nói.
"Nhận thì chắc chắn sẽ nhận, nhưng số tiền quá lớn, chỉ sợ bà ấy sẽ không nhận ngay."
Lãnh Mặc Phàm nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm, suy nghĩ hỏi, "Em có muốn đi gặp bà ấy hay không? Anh nghĩ bà ấy làm từ thiện cả đời là vì cảm thấy áy náy với em."
"Vậy khi bà ta đưa em đến cô nhi viện sao không thấy áy náy?" Tô Cẩm thản nhiên cười khổ.
"Nhất định là có nỗi khổ." Lãnh Mặc Phàm vươn tay ôm cô, thật ra anh cũng hy vọng Tô Cẩm có thể đi gặp mẹ ruột của mình, bởi vì cả đời cô chưa bao giờ được hưởng tình thương của mẹ, trên đường đi anh phát hiện Tô Cẩm rất kích động, anh không muốn cô bỏ qua cơ hội này.
Jack cũng gật đầu nói, "Đúng vậy! Ôn phu nhân trông rất giống cô, thật sự rất giống, hơn nữa xem chừng bà ấy cũng rất hiền lành."
Tô Cẩm đã bắt đầu do dự, thật ra thì trong khoảng thời gian này, cô cũng rất khát vọng có mẹ, cô không biết được mẹ ôm vào trong ngực sẽ có cảm giác gì, mẹ nhẹ giọng dặn dò, mỗi lần cô đi ra ngoài với cha nuôi đều thấy hâm mộ những đứa bé được mẹ nắm tay quan tâm, che chở, cô cũng đã từng hỏi cha nuôi, nhưng lúc cha nuôi trả lời câu hỏi này đều rất lạnh lùng, bây giờ cô đã biết nhất định lúc ấy cha nuôi cũng rất đau khổ, nhưng ông phải huấn luyện cô từ nhỏ nên nội tâm trở nên lạnh lùng cứng rắn.
"Đi thôi! Nếu có thể thì mời bà ấy tham gia hôn lễ của chúng ta." Lãnh Mặc Phàm dịu dàng khuyên nhủ.
Tô Cẩm hít sâu một hơi, nhìn lan can, khoảng cách không đến trăm mét, lòng của cô như siết lại, khi đối diện với nhiệm vụ nguy hiểm cũng không làm cho cô bối rối, nhưng hiện tại, cảm giác bất an này lại khiến cô sợ hãi có phải lúc trước mẹ vứt bỏ mình là vì không thương mình không? Cô lại có ý niệm buồn cười như vậy trong đầu.
"Muốn anh vào cùng em không?" Lãnh Mặc Phàm nhíu mày ngóng nhìn cô, có chút đau lòng.
Tô Cẩm mỉm cười, thầm khuyến khích mình, có chuyện gì mà cô chưa từng gặp qua chứ? Vì sao ngay cả người thân duy nhất của mình mà cũng không dám gặp là sao? Đúng vậy! Có lẽ cha nuôi nói sai rồi, bây giờ bà ấy rất hạnh phúc, nhưng hàng năm bà ấy đều là từ thiện là vì để tìm kiếm đứa bé cô đơn không nơi nương tựa của mình, điều này không cần nói cũng rõ, thật ra bà ấy cũng không hạnh phúc, trong lòng bà ấy luôn bất an, dù sao bà ấy đã năm mươi tuổi rồi, vậy sao đứa con gái như cô không thỏa mãn tâm nguyện này của bà ấy, xóa bỏ nỗi bất an này chứ?
"Không cần, tự em đi, hai người ở đây chờ em." Tô Cẩm nói xong, đẩy cửa ra xuống xe.
Đi vào căn nhà không quá lớn, nhưng sân lại cực kỳ im lặng, Tô Cẩm cảm thấy hứng thú vì sự yên tĩnh của nơi này, chỗ này giống như thiên đường không màng thế sự, Tô Cẩm đi qua hoa viên, lúc đến cửa, cô kiểm tra quần áo của mình một chút, áo đơn giản kết hợp với quần jean nhạt màu, không có sự tàn bạo, dienxdaffnlle3quysdon không có mùi máu tươi, cô như vậy nhìn cũng không tệ lắm, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy cô là một người có học vấn, tri thức, sẽ không hoài nghi công việc thật sự của cô.
Cô đứng đó khiến cho người giúp việc sửng sốt một chút, cô lễ phép cười nói, "Tiểu thư, xin hỏi ngài cần gì sao?"
"Tôi muốn gặp Ôn Lệ Hoa phu nhân."
"Phu nhân đang đọc sách ở bên trong, mời ngài vào!" Người giúp việc mỉm cười đánh giá cô, nhưng càng nhìn càng ngạc nhiên, sao vị tiểu thư trước mắt này lại giống hình chụp phu nhân lúc còn trẻ vậy? Chẳng lẽ vị này là người thân của phu nhân sao?
Tô Cẩm mỉm cười, bước lên bậc thang, đập vào mắt là một loạt giá sách điêu khắc bằng gỗ đàn hương, cô đi vào cửa, liền có một hình ảnh hiện lên trong đầu cô, một vị phu nhân dịu dàng ngồi ở trước bàn học, đeo một cặp mắt kính, tập trung đọc sách.
Mắt Tô Cẩm đột nhiên ươn ướt, cô đứng ở ngoài cửa không lên tiếng, nhưng mắt của cô lại tò mò đánh giá vị phu nhân này, lòng của cô lẳng lặng cảm nhận được cảm giác có mẹ, loại cảm giác này không hề chân thật, nhưng tâm lại rất rõ ràng khi gặp lại người thân.
Vị phu nhân đang đọc sách hình như cảm nhận được ngoài cửa có người nên ngẩng đầu lên, tháo mắt kính xuống, dịu dàng nhìn Tô Cẩm, "Tiểu thư tìm tôi sao?"
Hôm nay Tô Cẩm thả tóc quăn xuống, cũng đeo kính râm, che nửa gương mặt của cô, nghe được giọng nói này, đột nhiên cô phát hiện bà ấy vốn không phải là một người mẹ nhẫn tâm, cô cảm thấy tình thân ruột thịt nên tự nhiên đi vào, ngồi xuống ghế đối diện bà, đồng thời bỏ kính râm xuống, ngẩng đầu mỉm cười nhìn bà, cô không nói gì, nhưng Ôn Lệ Hoa lại kinh ngạc, đáy mắt bình yên lập tức trở nên kinh hãi, bà không dám tin nhìn cô gái đang mỉm cười trước mắt, giống như thần tiên vậy, mặt mũi giống y như bà lúc còn trẻ.
"Cô tên là gì?" Ôn Lệ Hoa cảm thấy giọng mình run rẩy, bà không khống chế được sự kích động, thật quá giống, nếu con gái bà còn sống thì cũng cỡ tuổi này!
Tô Cẩm nhìn mẹ mình kích động, nhìn thẳng vào cặp mắt xa lạ lại quen thuộc kia, nhẹ giọng nói, "Tôi là Tô Cẩm, một vị cố nhân của bà kêu tôi tới đây tìm bà."
"Cố nhân? Ông ấy tên là gì?" Cơ thể Ôn Lệ Hoa run rẩy, cố nén nước mắt kích động.
"Ông ấy là Tương Vinh." Tô Cẩm không biết nên dùng cách gì mới có thể khiến cho bà ấy bình tĩnh lại, nhưng chuyện này thật sự khiến người ta cực kỳ kích động.
Ôn Lệ Hoa nghe thấy cái tên này, mặt càng khẳng định, "Tương Vinh? Ông...... Ông ấy là gì của cô?"
"Ông ấy cha nuôi của tôi, ông ấy nói với tôi bà là mẹ của tôi." Tô Cẩm nói thẳng ra, bởi vì cô thật sự không quen với bầu không khí bi thương này, nói ra ngược lại sẽ tốt hơn một chút.
"Con là con gái của mẹ? Con thật sự là con gái Nhiên Nhiên của mẹ sao?" Ôn Lệ Hoa thốt lên.
"Nhiên Nhiên? Tên của tôi sao?" Tô Cẩm cảm giác thấy rất mới lạ, đây mới là cái tên lúc trước của cô sao? Nghe có vẻ là tên của một cô gái trong sáng.
Ôn Lệ Hoa vui đến sắp ngất đi, hai mươi mấy năm tập luyện để bản thân được trầm tĩnh liền biến mất trong nháy mắt, bà như một người mới được làm mẹ, kích động không biết phải làm sao, nói lung tung, "Tên con là Du Nhiên, là do cha con đặt."
"Tên thật ấm áp." Tô Cẩm nở nụ cười.
"Con thật sự là Nhiên Nhiên sao?" Ôn Lệ Hoa bước ra khỏi bàn, muốn cầm tay của cô, cẩn thận đánh giá, nhưng lại sợ không dám thân cận cô, bởi vì bà sợ nếu mình quá thân thiết sẽ dọa cô sợ mà bỏ chạy, nhớ lại năm đó lúc bà rời khỏi cô cô chỉ mới có hai tuổi.
"Tôi là con gái của bà." Tô Cẩm đứng lên, khẳng định, bởi vì cô cũng rất muốn nhận người mẹ này.
"Nhiên Nhiên...... Nhiên Nhiên của mẹ......" Ôn Lệ Hoa không khống chế được sự vui mừng, ôm cổ con gái cao hơn mình nửa cái đầu, nghẹn ngào, đau lòng và bất an tra tấn bà hơn hai mươi năm, bây giờ, bà lại thấy áy náy.
Tô Cẩm giật mình, đôi môi đỏ mọng giật giật, thầm luyện tập mấy lần, cuối cùng cứng ngắc kêu một tiếng, "Mẹ."
Một tiếng này cách xa hai mươi mấy năm, làm cho cõi lòng Ôn Lệ Hoa tan nát, bà nhớ về bộ dáng mới trước đây cô mới học chữ, suy nghĩ lại bay về hai mươi lăm năm trước, bây giờ, tóc bà đã bạc, mà cô bé đáng yêu lúc trước đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp.
Ôn Lệ Hoa kích động, trong lòng Tô Cẩm cũng chua xót, mẹ, từ này mới mẻ mà xa lạ, rốt cục cô cũng nói ra khỏi miệng, thì ra cảm giác được mẹ ôm là như vậy, thật ấm áp, thật an tâm.
Qua hơn mười phút, Ôn Lệ Hoa mới bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt bà nhìn Tô Cẩm lại đầy áy náy và hối hận, bà xoa nước mắt, cảm thán, "Thì ra lúc trước người đưa con ra khỏi cô nhi viện là ông ấy, mẹ thật không nghĩ tới."
Tô Cẩm đúng là sát thủ trời sinh, ý chí kiên định hơn người bình thường rất nhiều, cô khó hiểu hỏi, "Vì sao lúc trước mẹ lại đưa con đến cô nhi viện?"
Những lời này tuy rằng không có chút ý chất vấn và oán hận, nhưng vào tới tai Ôn Lệ Hoa lại giống như kim đâm, đột nhiên đáy mắt bà lại đầy nước, "Đưa con đến cô nhi viện là lỗi của mẹ, nhưng lúc đó nếu không làm vậy thì cả hai mẹ con chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm, vì bảo vệ con mẹ chỉ có thể làm như vậy."
"Có gì nguy hiểm?" Tô Cẩm nhíu mày nói, đối với chuyện trước đây cô không có một chút ký ức, đó chính là lỗ trống trong cuộc đời cô.
"Lúc ấy cha con đắc tội người khác, sau khi những người đó hãm hại cha con lại đuổi giết mẹ con chúng ta, lúc ấy con còn nhỏ, mẹ không thể mang con trốn về Trung Quốc, chỉ có thể gửi con trong cô nhi viện ở Mĩ." Ôn Lệ Hoa nhớ lại chuyện cũ liền sầu não, bất đắc dĩ.
"Cha con bị ai hãm hại? Không phải ông ấy chết trên chiến trường sao?" Tô Cẩm kinh ngạc hỏi.
"Nhất định là Tương Vinh nói rồi! Ông ấy gạt con đó, lúc ấy cha con chết rất thảm, bị anh em phản bội mà chết, lúc trước mẹ thật hối hận vì đã để cho ông ấy đi làm nhiệm vụ đó, nếu ngày đó ông ấy không đi thì mọi chuyện sẽ không trở thành như vậy."
Tô Cẩm chỉ cảm thấy đầu óc rung động, vì sao cha nuôi muốn gạt cô? Cô cắn răng nói, "Là ai giết cha con?"
"Lúc ấy cha con đến nước Anh chấp hành nhiệm vụ nội gián, người giết cha con lúc ấy là một quân nhân, mẹ cũng không biết bọn họ là ai, nhưng sau này mẹ phát hiện có người khả nghi theo dõi mình, chỉ biết chúng ta gặp nguy hiểm, một người phụ nữ như mẹ không thể phản kháng được, điều duy nhất có thể làm chính là bảo vệ an toàn cho con, mẹ cũng không nghĩ có thể sống sót, sau này về tới Trung Quốc, gặp chồng hiện tại của mẹ, mẹ mới vượt qua một kiếp, nhưng mẹ vẫn không thể bỏ con được, hai tháng sau mẹ tính đến cô nhi viện đưa con trở về, nhưng viện trưởng nói con đã được người khác nhận nuôi rồi, người nhận nuôi con không để lại tin tức gì cho nên...... Những năm gần đây mẹ...... Trong lòng mẹ rất bất an, sợ con......"
Tô Cẩm nghĩ đến người cha chưa từng gặp mặt kia, trong lòng không khỏi bi thương, cô suy nghĩ hỏi, "Con có thể nhìn ảnh của cha không?"
Ôn Lệ Hoa gật đầu, lấy một quyển album trong ngăn kéo bên trái ra, "Còn có ảnh chụp trước đây của con, nhất định con không nhớ rõ."
Tô Cẩm cầm cuốn album, chỉ cảm thấy thứ cô sắp xem sẽ là những ký ức đáng quý nhất trong cuộc đời cô, tuy rằng chỉ là một xấp hình mỏng manh nhưng lúc này lại vô cùng nặng nề, cô mở trang thứ nhất ra, liền thấy một bức ảnh trắng đen đã ố vàng, đó là hình kết hôn rất cổ điển, cô lẳng lặng nhìn gương mặt anh tuấn trẻ tuổi, đây là người cha chưa từng tồn tại trong trí nhớ của cô, diễn*daffnlle3quyssdo0n trên bức ảnh ông cười nhẹ nhàng, mà người phụ nữ dựa sát bên cạnh ông là mẹ, trông rất giống cô, nhưng trên mặt bà lại đầy vẻ dịu dàng.
Tô Cẩm vội vàng mở trang thứ hai ra, chỉ thấy trong lòng bọn họ còn có một đứa bé béo tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, mắt to mở ra, đây là mình trước kia sao? Tô Cẩm cười nhẹ, vẫn lật tiếp, mỗi một tấm hình Tô Cẩm đều dùng cả tấm lòng để nhìn, phát hiện ảnh chụp của cha rất ít, chỉ có mấy tấm, phần lớn là hình của cô, xem ra lúc ấy cha không ở cạnh mẹ.
Khi Tô Cẩm nhìn ảnh chụp, ánh mắt Ôn Lệ Hoa vẫn dịu dàng, giống như muốn nhìn ra quãng thời gian cô trưởng thành từ trên người cô, thời gian lần lượt thay đổi, chỉ chớp mắt đã hai mươi sáu năm trôi qua, cô cũng đã hai mươi sáu tuổi.
"Kết hôn rồi sao?" Ôn Lệ Hoa nhẹ giọng hỏi.
Mặt Tô Cẩm đầy hạnh phúc, mỉm cười ngọt ngào, "Định kết hôn vào cuối tháng này, mẹ cũng đến dự được không? Con muốn mẹ chứng kiến hôn lễ của chúng con."
Ôn Lệ Hoa vui mừng khóc, gật đầu, "Ừ, mẹ nhất định sẽ đi, mẹ nhất định sẽ không bỏ lỡ hôn lễ của con." Nói xong, lúc này bà mới phát hiện, từ đầu đến cuối con gái vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh như vậy, bà không khỏi lo lắng, "Nhiên Nhiên, con trách mẹ sao?"
"Con từng nghĩ tới nguyên nhân, nhưng cũng không trách người." Tô Cẩm lắc đầu.
Ôn Lệ Hoa giật mình, những lời này làm cho bà an tâm, nhưng cũng không thể làm cho bà giảm bớt đau khổ, cho dù cô không trách mình thì bà cũng sẽ tự trách mình.
"Bạn trai của con, anh ta là người thế nào, đối xử với con thế nào?" Ôn Lệ Hoa không nhịn được mà quan tâm.
"Anh ấy ở ngay bên ngoài, để con kêu anh ấy đi vào gặp mặt người!" Tô Cẩm nói xong, cầm lấy di động gọi cho Lãnh Mặc Phàm.
Ôn Lệ Hoa đột nhiên lúng túng, cảm giác vui vẻ này lại làm cho bà bất an, sắp nhìn thấy thấy một nửa kia của con gái, thân là mẹ bà thật không biết nên vui vẻ thế nào mới đúng.
2 phút sau, Lãnh Mặc Phàm bước vào thư phòng, cử chỉ anh ôn hòa tao nhã, vẻ bề ngoài anh tuấn cao ngất, làm cho Ôn Lệ Hoa vui vẻ giùm con gái, đúng là một người đàn ông xuất sắc, khi bà thấy Jack đứng bên cạnh thì đã hiểu được tất cả, con gái có thể gả cho người có gia thế như vậy đúng là có phúc!
Bữa tiệc từ thiện tối đó đạt được thành công rất lớn, mà bữa tiệc tối nay bọn họ được một khoản tiền lớn giúp đỡ, tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi, nhưng không ai biết người trợ giúp là ai, chỉ nghe Ôn Lệ Hoa nói trên khán đài, lúc đó bà kích động đến khóc, nước mắt của bà là vì vui mừng, vui sướng.
Chi nhánh cục cảnh sát quốc tế ở Mĩ, phòng đội trưởng.
Lão đội trưởng ngồi ở trên ghế nhìn cấp dưới anh dũng đứng trước mắt, biểu cảm cực kỳ khó hiểu, "Tôi đã phê chuẩn ngày nghỉ cho cậu, vì sao cậu còn muốn từ chức?"
"Xin đội trưởng phê chuẩn." Lục Thiểu Đình hành lễ, biểu cảm kiên trì.
"Cậu cứ như vậy thì bảo tôi phê chuẩn thế nào? Nếu cậu cảm thấy cảnh sát quốc tế không tốt, tôi có thể điều cậu sang bộ phận khác, nhân tài như cậu không làm việc ở cục cảnh sát, thật sự rất đáng tiếc, tôi sẽ xin chỉ thị bên phía Trung Quốc! Xem bọn họ có sắp xếp gì cho cậu không."
Hai ngày sau, công văn được đưa xuống, Lục Thiểu Đình rời khỏi cục cảnh sát quốc tế, được bổ nhiệm về Trung Quốc, làm công tác lúc trước, một thiếu úy Lục quân.
Đồ dùng trong văn phòng cũng không nhiều, Lục Thiểu Đình dọn phần tài liệu cuối cùng vào thùng, cửa phòng anh vang lên tiếng gõ cửa, vẻ mặt Lam Mị tiều tụy đứng ở ngoài cửa, mắt u oán nhìn anh, "Vì cô ta, đáng giá sao?"
"Không có gì là đáng giá hay không, lòng tôi yên ổn là được rồi." Lục Thiểu Đình mỉm cười, ôm lấy thùng ra khỏi cửa.
"Lục Thiểu Đình, tôi rất hận anh, nhưng tôi cũng rất tán thưởng anh, thật không biết là nên hận hay nên thích anh đây, để cho tôi tiễn anh một đoạn đường đi!" Lam Mị ở phía sau kêu lên.
"Không cần, con đường sau này tôi sẽ tự đi." Lục Thiểu Đình thản nhiên trả lời, bóng người anh đi ra khỏi cánh cửa uy nghiêm của cục cảnh sát quốc tế.
Hai tháng sau, không khí rét lạnh càn quét khắp nước Mĩ rộng lớn, trong một nhà thờ lớn ở Las Vegas, chiều hôm nay, một hôn lễ long trọng mà đơn giản được cử hành ở trong này, Tô Cẩm trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới, bước vào hành lang giáo đường thật dài, ở chỗ cuối cùng là chú rể anh tuấn mê người, tay cô đặt vào bàn tay to lớn của anh, đọc lời thề, cô nhẹ giọng kiên định gật đầu, "Tôi đồng ý."
Theo chỗ ngồi trong giáo đường, tân khách đến đây cũng không nhiều, Ôn Lệ Hoa cười nhìn người mới tới, chảy nước mắt, Jack và Amy nắm chặt tay nhau, giống nhau cũng khẩn cấp muốn đi vào giáo đường.
"Cô dâu thật đẹp." Jack cười khen.
"Đương nhiên, đời này tôi không hề ghen tỵ với bất cứ người phụ nữ nào, nhưng sư tỷ của tôi lại làm cho tôi vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ."
"Em ghen tỵ cái gì! Nếu em nguyện ý, tháng sau chính là hôn lễ của hai người chúng ta."
"Thật tiện cho anh, tôi còn chưa chơi đủ đâu! Tôi muốn du ngoạn thế giới sau đó mới suy nghĩ xem có nên gả cho anh hay không, ai biết được lỡ như tôi gặp một người tốt hơn anh thì sao?" Amy nghịch ngợm trừng mắt nhìn anh.
"Em...... Em dám." Jack có chút lo lắng nhưng lại không đủ lực uy hiếp.
"Tôi dám thì thế nào? Thân thủ không tốt bằng tôi, bộ dáng cũng không đẹp, anh nói xem anh có chỗ nào hấp dẫn được tôi đây?" Amy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khí phách lên.
Jack buồn bực ôm chặt cô, "Thân thủ anh không đánh lại em nhưng sự dịu dàng của anh có thể cảm hóa em." Nói xong, hôn lên sườn mặt của cô, quả nhiên, mặt Amy đỏ ửng, hung hăng trừng mắt nhìn anh, "Coi như anh biết điều."
Ban đêm, trên giường trắng tinh trải đầy hoa, Tô Cẩm thay một bộ váy ngủ dài màu trắng, áo khoác bên ngoài trượt ra, vô cùng gợi cảm, cô ngồi ở trước bàn trang điểm, phía sau đã có một đôi tay bá đạo ôm lấy lưng cô, "Sau này, em chính là của anh, anh đã hoàn toàn có được em rồi."
"Em nhắc lại một lần nữa, em không phải thú cưng, em cũng không muốn bị anh nuôi dưỡng." Tô Cẩm nhếch môi phản bác.
"Em không phải thú cưng của anh, em là thiên sứ anh nâng trong lòng bàn tay, vẻ đẹp của em cũng chỉ có thể để cho một mình anh thưởng thức." Lãnh Mặc Phàm hôn vào hình xăm con bướm trên xương quai xanh của cô, da thịt trắng nõn bị người khác chạm vào, Tô Cẩm hơi híp mắt lại, ánh mắt mê ly quay đầu nhìn anh, Lãnh Mặc Phàm nâng cằm của cô lên, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, Tô Cẩm cũng động tình, cô đứng lên, vươn tay sờ bờ vai của anh, nghênh đón nụ hôn mạnh mẽ của anh, tuy rằng đã có tiếp xúc thân mật từ sớm nhưng đêm nay, cô mới lần đầu tiên dịu dàng như một người vợ, giống như một cô gái nhỏ muốn được âu yếm.
"Ưm." Than nhẹ một tiếng, cơ thể Tô Cẩm đã bị ôm lấy, nhẹ nhàng đặt lên giường, nụ hôn cũng không hề dừng lại một phút nào, Tô Cẩm khép hờ mắt, người đàn ông trước mắt có gương mặt anh tuấn, vẻ bề ngoài mê người, đôi mắt thâm thúy đang nhìn cô, tỏa ra ánh sáng say lòng người, Tô Cẩm bị mê hoặc không nhịn được ôm chặt lấy lưng anh, áp người mình vào người anh, cô thật sự cảm giác được mình khát vọng anh cỡ nào.
Lãnh Mặc Phàm trầm thấp cười, lại cố tình khẽ nâng người lên, không cho cô chạm vào, Tô Cẩm nhíu mày lại, đột nhiên hai chân kẹp chặt, lăn một vòng chuyển đổi vị trí, cô ở trên anh ở dưới, mà cô thì cười đắc ý, bá đạo mạnh mẽ công kích trước ngực anh, đôi môi đỏ mọng mang theo lửa nóng để lại từng dấu vết, Lãnh Mặc Phàm không khỏi sung sướng rên nhẹ, tùy ý để cô khi dễ, diễn(daffnlle3;quys[do0n càng hôn xuống phía dưới, Lãnh Mặc Phàm càng cảm thấy tôn nghiêm của đàn ông sắp bị áp chế, hai tay anh kéo một cái, giành lại vị trí bên trên, không đùa nữa mà hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, như là muốn gián tiếp trừng phạt, mà bàn tay anh cũng từ từ đi xuống...
Tháng năm ở nước Mĩ, xuân về hoa nở, ở đô thị phồn hoa, đúng là thời gian tốt nhất để dạo phố, Tô Cẩm thay đồ, mặc quần áo bình thường mát mẻ đi từ trên lầu xuống, mà cô vừa xuất hiện đã thấy hai mươi người đàn ông nam tử chỉnh tề đứng thành một hàng trong hoa viên, một người trong đó thấp giọng nói vào micro, "Phu nhân ra rồi, chuẩn bị xe."
Một dàn xe việt dã màu đen lập tức bao vây xung quanh một chiếc xe thể thao màu đỏ chờ ở ngoài hoa viên, trận thế này thật sự còn long trọng hơn so với khi tổng thống ra ngoài, lúc Tô Cẩm bước xuống bậc thang, cẩn thận vuốt ve bụng một cái, động tác này đã trở thành bản năng, bởi vì trong bụng của cô đã có một đứa bé hai tháng tuổi.
"Phu nhân, mời lên xe!" Vệ sĩ cung kính tiến lên.
Tô Cẩm gật đầu, ngồi vào ghế lái xe thể thao, ba chiếc xe việt dã phía trước lập tức mở đường, chạy ra khỏi hoa viên, trên đường lớn mấy chiếc việt dã lập tức lập thành một trận hình, bảo vệ kín đáo chiếc xe thể thao màu đỏ ở bên trong, mặc kệ mấy chiếc xe bên cạnh khác thúc giục, bọn họ đều không thay đổi, tài xế tức giận xông lên muốn mắng hai câu, nhưng mà khi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen lạnh như băng trong xe việt dã, bọn họ liền ngậm miệng lại, nhanh chân rời đi.
Tuy rằng Lãnh Mặc Phàm giúp Tô Cẩm xóa mọi ghi chép phạm tội, nhưng vì để phòng ngừa, sợ kẻ thù trước đây của Tô Cẩm tìm tới cửa, cho nên, mỗi lần ra ngoài, chung quanh Tô Cẩm đều có ít nhất mười vệ sĩ âm thầm bảo vệ, đặc biệt với tình huống lúc này của cô thì Lãnh Mặc Phàm lại càng lo lắng hơn.
Buổi tối, nằm ở trên giường, Lãnh Mặc Phàm cẩn thận dán tai lên bụng của cô, "Sao lại không nghe được tiếng tim đập."
"Đứa bé còn nhỏ như vậy, sao có thể nghe được? Anh làm ba ba nên bổ sung thêm kiến thức đi."
Lãnh Mặc Phàm nhếch môi cười, sao anh lại không biết? Chính vì sắp được làm ba nên vui sướng đến mức nói lung tung, anh mong muốn nhìn thấy kết tinh tình yêu của anh và cô ra đời cỡ nào chứ, bộ dạng của bé đáng yêu bao nhiêu!
Tháng thứ mười hai, đây là tháng đầu tiên luồng khí lạnh thổi vào Mĩ, trong một tòa bệnh viện tư nhân cao nhất vẫn ấm áp như thường, bên ngoài phòng sinh, Lãnh Mặc Phàm đang ở lo lắng chờ sinh mệnh bé nhỏ ra đời, anh lo lắng đi qua đi lại, Jack đứng bên cạnh khuyên bảo không được.
"Ông chủ, anh yên tâm đi! Bác sĩ giỏi trên toàn thế giới đều được mời đến, sao phu nhân có thể xảy ra chuyện được?"
"Cậu vốn không hiểu được tâm trạng của tôi." Lãnh Mặc Phàm thổi mấy sợi tóc bị rơi xuống, vẫn khẩn trương như cũ.
"Toàn bộ công ty lớn như vậy, đều được anh xử lý thỏa đáng, vậy mà bây giờ chỉ là sinh con bình thường thôi lại khiến anh khẩn trương không chịu được." Jack trêu ghẹo.
Đúng lúc này, tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên từ trong phòng sinh, lòng lo lắng của Lãnh Mặc Phàm cũng lập tức thả lỏng một chút, anh bước nhanh đến cửa, thấy y tá ôm một đứa bé đi ra, "Chúc mừng Lãnh tiên sinh, là một bé trai."
"Phu nhân tôi thế nào rồi?"
"Phu nhân rất mạnh khỏe, đang nghỉ ngơi, anh xem thử đi, rất đáng yêu!" Y tá cười nói.
Lãnh Mặc Phàm nhẹ nhàng nhận con trong tay y tá, nhìn cục thịt nhỏ trong lòng, trên mặt anh toát ra tình thương của cha, kích động và mừng như điên, anh cẩn thận ôm lấy, sợ mình cử động một chút sẽ làm nó ngã, ôm đến độ luyến tiếc không muốn buông xuống, y tá bên cạnh đành mở miệng nói, phải đưa đứa nhỏ đi tắm rửa, lúc này anh mới buông con ra, đẩy cửa đi vào phòng sinh, chỉ thấy Tô Cẩm đang nằm ở trên giường sạch sẽ nghỉ ngơi, sinh sản xong, cơ thể cô có chút suy yếu, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.
"Là con trai, rất giống em, cám ơn em." Lãnh Mặc Phàm hôn giữa trán cô một cái, kích động nói.
Tô Cẩm mím môi cười, "Vậy thì nhất định sẽ rất nghịch ngợm."
"Vì sao?"
"Bởi vì lúc còn ở trong bụng em đã đá em rất nhiều!" Tô Cẩm thầm oán nói.
"Nghịch ngợm cũng tốt! Có người mẹ như em, còn sợ không trị được nó sao? Ngay cả ba của nó cũng bị trị đến ngoan ngoãn đây!"
Tô Cẩm trừng mắt liếc anh một cái, lại có chút đắc ý, "Điều đó là đương nhiên."
Chỉ chốc lát sau, y tá ôm đứa trẻ đi vào, đặt vào trong lòng Tô Cẩm, đứa bé đúng là rất đẹp, lông mi thật dài rũ xuống, con mắt đen nhánh, mặt mày đơn thuần, đang híp mắt, vung bàn tay nhỏ bé đánh giá thế giới xa lạ này! Lãnh Mặc Phàm đặt mặt lại sát gò má Tô Cẩm cùng nhìn đứa bé trong lòng cô, trong mắt cũng đầy ý cười hạnh phúc.
--- ------ ---
HOÀN
← Ch. 106 |