Vay nóng Tinvay

Truyện:Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ - Chương 105

Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ
Trọn bộ 107 chương
Chương 105
Cản trở gặp lại nhau
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Lazada


Edit: susublue

Khi Lục Thiểu Đình và Ivan tra ra khu vực nhốt Tô Cẩm thì máy bay Anna đã cất cánh rồi, cách nơi này không tới mười lăm tiếng, sau đó, Ivan nhận được tin tức của Amy, biết được Anna đã chạy tới đây, Lục Thiểu Đình và Ivan chỉ cảm thấy áp lực như núi, bọn họ phải nhanh chóng tìm ra chỗ nhốt Tô Cẩm, bởi vì không thể đoán được chuyện này, không biết Anna có giết Tô Cẩm để bỏ chạy không.

Chiều hôm đó, Lục Thiểu Đình liền thuê một con thuyền xuất phát cùng Ivan, chuẩn bị mọi vật dụng cho tốt, bọn họ đi theo những điểm đánh dấu trên bản đồ, tìm kiếm từng bước một, dù rất khó khăn thì đây cũng là cách duy nhất, ở cái nơi băng tuyết bao phủ này thì mọi tín hiệu đều là xa vời, nếu trông cậy vào vệ tinh định vị thì không bằng bọn họ dựa vào cảm giác thì hơn.

Lên thuyền được một tiếng thì bọn họ đi tới một hòn đảo nhỏ, Lục Thiểu Đình quan sát quang cảnh trên đảo, chỉ thấy nơi này toàn tuyết trắng, bốn phía đều là mặt băng bóng loáng, nếu có vết chân thì liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy, vì để khẳng định, anh đã tiêu hao ba tiếng để vòng quanh hòn đảo tìm tòi trái phải nhưng cũng không tìm được manh mối gì.

Trên trời còn có bông tuyết rơi xuống, Lục Thiểu Đình không sợ giá lạnh, ngay cả khi anh đi vào khoang thuyền, cả người đều bị phủ một lớp tuyết trắng, băng tuyết lạnh chui vào áo mà anh cũng không để ý, anh luôn sốt ruột muốn mau chóng tìm ra Tô Cẩm.

Mà những điều này đều lọt vào mắt Ivan, cô đang cầm một tách trà nóng ngồi trước lò sưởi, không khỏi cảm thấy vui mừng sư tỷ, trên thế giới này có hai người đàn ông vĩ đại vì cô mà phấn đấu quên mình, đối với một người phụ nữ thì đó là chuyện hạnh phúc nhất, mà thứ hạnh phúc này cũng cuốn hút cô, sâu trong đáy lòng, cô cũng hy vọng mình cũng có một ngày như vậy, có một người đàn ông vì cô mà vào sinh ra tử.

Nhưng cha nuôi đã nói, tình cảm là nhược điểm của sát thủ, có lẽ cha nuôi đã nói sai rồi, tình cảm là một thứ gì đó rất mạnh mẽ, không ai có thể chi phối được, giống như sư tỷ vậy, được cứu thoát nhờ thứ tình cảm này.

"Cách đó không xa ở phía trước còn có tín hiệu, chúng ta phải nhanh chóng tăng tốc, trời sắp tối rồi." Lục Thiểu Đình vững vàng điều khiển thuyền, đôi mắt kiên định nhìn chằm chằm phía trước, nón nhung dày làm lộ rõ góc cạnh trên khuôn mặt kiên nghị bị dính tuyết trắng của anh.

Ivan nhìn thấy thì hơi ngạc nhiên, một cảm giác kỳ diệu nảy lên trong lòng, giống như dưới đáy lòng như lên dây cót, từ sau khi bị huấn luyện, năng lực của cô vẫn khiến cô khinh thường mọi đàn ông trên thế giới này, bởi vì không có ai mạnh hơn cô, cô vốn rất xem thường nên cô tình nguyện chìm đắm trong đống máy móc trước mặt còn hơn nhìn thấy đàn ông, nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy người đàn ông trước mắt này cứng cỏi và mạnh mẽ, nhưng ở trong cái thế giới im lặng này, lại khiến tâm tư cô rối lên, cô càng cẩn thận nhìn anh! Thật ra Lục Thiểu Đình đầy khí chất nam tính, cô không khỏi hâm mộ sư tỷ, có thể làm khiến cho một tên cảnh sát bán mạng vì cô như vậy.

"Tôi lái thuyền cho, anh đi nghỉ ngơi một chút đi!" Ivan đi lên nói, đau lòng vì anh theo bản năng.

"Không cần." Lục Thiểu Đình lắc đầu.

"Anh đã không có nghỉ ngơi mấy đêm rồi, tranh thủ một tiếng này đi nghỉ ngơi đi! Đợi khi tìm được sư tỷ, anh mới có sức để cứu cô." Ivan bình tĩnh mở miệng.

Lục Thiểu Đình sửng sốt một chút, rồi mới gật đầu, rời khỏi khoang thuyền nằm xuống sô pha bên cạnh lò sưởi, Ivan mỉm cười, điều khiển thuyền đi về phía trước.

Một tiếng trôi qua, lúc này đã là sáu giờ chiều, nhưng sắc trời ở đây lại không hề tối mà ngược lại còn sáng ngời, lúc Ivan cập thuyền vào bờ, Lục Thiểu Đình liền tỉnh, anh sửa sang lại quần áo, kiểm tra lại súng, đứng dậy nhảy xuống thuyền, bước nhanh lên đảo, Ivan nhìn bóng người anh biến mất sau núi băng, tâm hơi nhói lên, khi sắc trời âm u, Lục Thiểu Đình mới trở về, nhưng lại quay về tay không, hiển nhiên là vẫn không tìm được nơi nhốt Tô Cẩm.

"Phía trước còn có năm chỗ nữa, theo tốc độ này thì ít nhất phải đến trưa mai mới có thể tìm xong, chúng ta phải tăng tốc, lát nữa đi kiểm tra đảo để tôi đi cùng anh đi." Ivan trầm giọng nói.

Lục Thiểu Đình gật đầu, thuyền ở trong bóng đêm không thể bật đèn, chỉ có thể dùng đèn pin chiếu sáng nhàn nhạt trên mặt tuyết, tiếp theo lại đi quan sát thêm hai chỗ nữa nhưng vẫn đều không có tin tức gì, ngược lại càng đến gần thì tâm trạng càng đóng băng, liền im lặng, anh e sợ tiếng thuyền quấy nhiễu đến những người đó sẽ làm bọn họ sợ hãi mà giết Tô Cẩm.

Đến nửa đêm, bọn họ đã không thể lái thuyền nữa, chỉ có thể xuống tàu tự mình đi cứu người, diendafnnlleqysdoon như vậy mới có thể im lặng không một tiếng động mà tiếp cận hòn đảo, rốt cục, ở một bụi rậm dưới bầu trời màu đen, Lục thiếu Đình sắc bén phát hiện một làn khói mờ trên bầu trời đen tối, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhìn thấy.

"Có người đốt lửa." Ivan kinh hỉ hạ giọng nói.

"Xem ra chính là nơi đó." Lục Thiểu Đình cũng vui sướng.

"Chúng ta mau đi qua xem thử." Ivan tăng tốc, dần dần đến gần hòn đảo.

Anna chỉ còn cách nơi này một tiếng, cô ngồi trong cabin thưởng thức rượu hồng lại cảm thấy có chút bất an, cảm giác này làm cho cô lo lắng, vừa rồi cô nhận được điện thoại của thuộc hạ, xác nhận Lãnh Mặc Phàm đã dùng hai phi cơ đuổi tới nơi này, xuất phát sau cô không đến năm tiếng, hơn nữa còn dẫn theo không ít người.

Trợ thủ đắc lực Bruce ngồi đối diện thấy sắc mặt cô hơi ưu phiền, quyết định thật nhanh, "Lão đại, chúng ta vẫn nên thu dọn chuyện này rồi rời đi thôi!"

"Anh có ý gì?" Anna nhíu mày hỏi.

"Tất nhiên Lãnh Mặc Phàm cũng đến đây, chúng ta đã chiếm được thứ chúng ta muốn, một tài sản lớn như vậy đã đủ cho chúng ta hưởng thụ cả đời nên hãy trả người phụ nữ này cho Lãnh Mặc Phàm đi."

"Hừ! Chỉ như vậy mà đã thỏa mãn anh rồi sao? Giá trị của cô ta không chỉ có như vậy, cho dù tôi có đòi Lãnh Mặc Phàm thêm một trăm triệu đô la nữa thì anh ta cũng sẽ dâng lên bằng hai tay, bây giờ điều chúng ta cần phải làm là đưa cô ta đi, chỉ khi cô ta còn sống thì chúng ta mới có thời gian để trù tính cho tương lai, nếu Lãnh Mặc Phàm mà biết cô ta đã chết thì sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Anna khôn khéo phân tích.

"Nhưng Lãnh Mặc Phàm ở ngay phía sau chúng ta, làm thế nào mới có thể đưa cô ta đi được?"

"Gọi điện lên đảo, kêu bọn họ đưa Tô Cẩm ra ngoài cho tôi, chờ khi máy bay vừa đáp xuống thì lập tức đưa bọn họ lên rồi bay đi Tây Tạng Trung Quốc."

"Còn năm tiếng nữa là đến sân bay trên đảo, chúng ta vẫn còn kịp, được tôi sẽ sắp xếp." Một trăm triệu đô la đã khiến Bruce tự tin hơn.

Trên núi tuyết vào ban đêm, gió lạnh gào thét quét qua lớp băng tuyết to lớn, ở một nơi cản gió, bốn người đàn ông đang hút thuốc uống rượu mạnh, nói về những chuyện đồi trụy, ở cái nơi băng tuyết bao phủ này thì chỉ có những đề tài hạ lưu này mới xua tan được cái vắng vẻ hiu quạnh.

"Ai da, không phải ở đó có sẵn một người phụ nữ sao? Sao chúng ta không dùng thử xem?" Đột nhiên có một người háo sắc đứng lên.

Ánh mắt người đàn ông cầm đầu trầm xuống, uống một ngụm rượu mạnh, hung hăng trừng mắt nhìn thủ hạ, "Cô ta có giá trị một trăm triệu đô la, các người đừng làm xằng làm bậy."

Một tên đàn ông thô lỗ khác cũng sáng mắt lên nói, "Lão đại, hiện tại trong ta chúng ta có cô ta thì vì sao phải ở đây khổ sở coi chừng đây, bốn người chúng ta cũng chỉ có thể lấy được năm trăm ngàn đô la, sao chúng ta không dùng cô ta để đổi một trăm triệu đô la chứ!"

Lời đề nghị này lập tức được ba người khác đồng ý, lớn tiếng thầm oán, "Nói đúng, mỗi ngày chúng ta đều ở đây chịu lạnh chịu đói, mà người phụ nữ kia lại ở Mĩ hưởng thụ, chúng ta là bốn người đàn ông, dựa vào cái gì mà phải nghe lệnh một ả đàn bà? Chúng ta vốn dĩ là người của Rio, bây giờ lại bị một người phụ nữ dẫm trên đầu trên cổ, ngẫm lại thật mất mặt."

"Người đưa tiền chính là một tỷ phú trẻ tuổi của Mĩ, chỉ cần chúng ta liên lạc và đàm phán với anh ta thì đừng nói là một trăm triệu, cho dù là năm mươi triệu cũng đủ cho chúng ta hưởng thụ cả đời."

Người đàn ông cầm đầu vẫn không nói chuyện mà chỉ cúi đầu tự hỏi, thật sự năm trăm ngàn chỉ bằng một góc so với một trăm triệu đo la, số tiền lớn như vậy thật sự khiến người ta điên cuồng, lý trí của anh cũng dần bị che mờ, bọn họ xuất thân là lính đánh thuê nên luôn đặt lợi ích lên đầu, bây giờ trong tay bọn họ nắm giữ một người đáng giá như vậy, vì sao lại không lợi dụng chứ?

"Lão đại nói gì đi."

Đúng lúc này điện thoại của anh rung lên, anh cầm lên xem thì đột nhiên thấy khiếp sợ, đứng dậy nói, "Có người đi về phía chúng ta."

"Cái gì?"

"Lợi Đức nói chiều hôm nay có người thuê thuyền đi về phía chúng ta, tính thời gian thì có lẽ bọn họ sẽ nhanh chóng tìm thấy chúng ta thôi."

"Là ai?"

"Không rõ, người tới đây là một nam một nữ."

Đúng lúc này, điện thoại của anh lại vang lên, anh cầm lên xem, sau khi xem xong, trên khuôn mặt đầy râu càng nghiêm trọng hơn, "Anna kêu chúng ta đưa người phụ nữ này tới sân bay, đêm nay sẽ đưa cô ta đi khỏi đây."

"Lão đại, chúng ta không cần thiết phải nghe lời tiện nhân này, chúng ta trói cô ta lại rồi đến Mĩ tìm tên tỷ phú kia, đến khi lấy được năm mươi triệu thì bốn người chúng ta chia nhau rời đi!"

"Không sai, Anna muốn đưa cô ta đi, nhưng vốn dĩ cũng không muốn đưa chúng ta đi, có lẽ cô ta độc ác muốn giết chúng ta để diệt khẩu!"

Bốn người ngồi trên tuyết tranh luận không ngớt, mà trong bóng đêm cách bọn họ không xa, Lục Thiểu Đình và Ivan đã đến khá gần bọn họ rồi.

Trên sân bay, Anna mặc áo khoác lông cừu màu trắng đẹp đẽ quý giá, ở bên cạnh sân bay đã có ba chiếc xe việt dã đứng đợi cô, tám thủ hạ cung kính nhìn người phụ nữ như nữ vương, nghênh đón cô lên xe.

Ngồi trên xe, Anna nhìn lướt qua Bruce ở ghế lái, "Bọn họ vẫn chưa hồi âm sao?"

"Có thể là tín hiệu trên núi tuyết không tốt nên vẫn chưa nhận được hồi âm."

"Ở Mĩ còn có thể nhận được mà ở đây lại không nhận được sao." Hai mắt Anna bắt đầu nghi ngờ, suy nghĩ, cô lẩm bẩm nói, "Đã hai ngày rồi không nhận được tin tức gì từ đảo."

"Có vấn đề gì sao?" Trong lúc nhất thời Bruce cũng không nghĩ được gì.

Anna biến sắc, cười lạnh một tiếng, "Bọn họ xuất thân là lính đánh thuê, bây giờ trong tay có một con tin giá trị một trăm triệu đôla, anh cho rằng bọn họ không tính toán gì sao?"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Lên đảo xem thử."

"Nhưng Lãnh Mặc Phàm ở ngay sau chúng ta!"

"Sợ cái gì, tánh mạng Tô Cẩm ở trong tay chúng ta, anh ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thả chúng ta đi." Anna không hề e ngại nói, ra lệnh cho tài xế, "Đến bến tàu."

Mà lúc này ở trên núi tuyết đang có một cuộc tranh chấp, cảm xúc ba người đã trào dâng, giọng điệu kích động, người đàn ông cầm đầu lại im lặng, rốt cục cũng quyết định, "Được, nhanh chóng đưa cô ta lại đây, các người đi chuẩn bị thuyền, tôi biết có một con đường bí mật thông đến bến tàu."

Ba người nhanh chóng phân công hành động, trong đó hai người đi đến chỗ nhốt Tô Cẩm, diennnlle3quyssdon người đàn ông cầm đầu đi vào một căn phòng gỗ đơn sơ, ngay khi bọn họ bắt tay vào làm việc thì lại không phát hiện ra hai bóng người theo đuôi đi vào chỗ nhốt Tô Cẩm.

Lục Thiểu Đình khó nén được sự kích động và tức giận trong lòng, nghĩ đến việc nhóm người này dám lợi dụng Tô Cẩm, anh liền không nhịn được mà căm tức, anh núp ở một góc nhỏ giọng nói với Ivan, "Cô ở đây canh chừng, hai người trong phòng giao cho tôi."

"Cẩn thận một chút." Ivan gật đầu, lưu loát rút súng ra chỉ vào cánh cửa, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía, ẩn núp sau cửa.

Lục Thiểu Đình yên lặng không tiếng động đuổi kịp hai người kia, nhìn bọn họ đi vào một căn phòng đã được quét sạch tuyết, anh từ từ đi tới cửa sổ, nghe thấy tiếng chìa khóa vang lên, chỉ chốc lát sau, khóa trên người Tô Cẩm bị mở ra, hai người đàn ông mỗi người đỡ một bên vai cô.

Lúc này Tô Cẩm ngồi lâu quá nên bị tê chân, không thể đi đường, hai người chỉ có thể kéo cô ra, nhưng mà, vừa mới đi ra cửa, đã thấy một bóng người âm u lạnh thấu xương đứng trên mặt tuyết, bọn họ còn chưa kịp kinh ngạc, chỉ nghe thấy tiếng súng nổ đùng đùng, bắn thẳng vào ngực của hai người họ, hai tiếng kêu gào thê thảm vang lên, Tô Cẩm khẽ ngẩng đầu lên, cơ thể mất thăng bằng nhanh chóng ngã ngồi xuống tuyết, nhưng mà thắt lưng lại được một bàn tay giữ lấy, cả người cô rúc vào lồng ngực dày rộng.

Tô Cẩm ngẩng đầu, nheo mắt lại nhìn người trước mặt, có chút chua sót và không dám tin, "Sao lại là anh."

Lục Thiểu Đình nhìn người phụ nữ tiều tụy đang hấp hối trong ngực, cắn răng chửi nhỏ một tiếng, "Bọn chúng là cặn bã."

Cơ thể Tô Cẩm run lên trong lòng anh, gió lạnh bên ngoài thổi vào cơ thể lạnh lẽo của cô, càng khiến cho cô run lẩy bẩy, Lục Thiểu Đình lập tức kéo áo ra, kéo cô vào trong lòng để sưởi ấm, đồng thời cũng ôm lấy cô, tránh hướng gió thổi.

Hai tiếng súng vang lên cực kỳ chói tai giữa trời tuyết, chỉ chốc lát sau đã có hai bóng người chạy nhanh đến đây, Ivan núp ở chỗ tối cười lạnh một tiếng, như một hồn ma đi ra cản đường đi của bọn họ, không cho bọn họ cơ hội rút súng, lưu loát lên đạn hai cây súng ngắn rồi tặng cho mỗi người một viên đạn không chút lưu tình.

Bốn tên lính đánh thuê không bao giờ nghĩ đến việc kế hoạch to lớn của bọn họ còn chưa bắt đầu đã sụp đổ.

Ivan nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhanh chóng xoay người lại, đầu thương chỉ về phía sau, nhìn thấy bóng người quen thuộc thì lập tức nhét súng vào thắt lưng, cô đi lên quan tâm nói, "Sư tỷ của tôi thế nào?"

"Thân thể không được tốt, mau về thuyền." Lục Thiểu Đình trầm thấp nói.

Nơi này là giữa núi tuyết, bọn họ phải quay về thuyền cứu nạn, Lục Thiểu Đình ôm Tô Cẩm, bước nhanh về phía trước, cảm giác người phụ nữ trong lòng càng lúc càng lạnh, tâm anh như bị nhéo đau, anh thầm kêu gào trong lòng, Tô Cẩm, em phải cố gắng chống đỡ.

Tô Cẩm đã ngất xỉu, đồng thời tâm trạng đóng băng lâu ngày rốt cục cũng đã được thả lỏng, mà ý chí cũng buông lỏng, cả người cô lâm vào trạng thái mê man.

Trở lại thuyền, Lục Thiểu Đình đặt cô xuống bên cạnh lò sưởi ấm áp, cởi áo khoác trên người xuống đắp lên cho cô, lúc này điều Tô Cẩm cần nhất là hơi ấm, Ivan đóng tất cả cửa sổ, đi đến bên cạnh cô, thấp giọng kêu, "Sư tỷ, sư tỷ tỉnh lại đi."

Hơi ấm làm dịu cơ thể Tô Cẩm, những tế bào bị đông lạnh dần dần sống lại, Ivan buộc mái tóc đen hỗn loạn của cô lên, nhìn khuôn mặt trắng bệch như tuyết của cô, cô chua xót không thôi, đây chính là sư tỷ hoạt bát của cô sao? Vì sao chỉ có mấy ngày ngắn ngủn thôi mà đã gầy như vậy?

Lục Thiểu Đình đứng ở bên cạnh, lông mày nhíu chặt cho thấy anh rất đau lòng, anh quên cả rét lạnh, quên hết tất cả, trong mắt chỉ có khuôn mặt bình tĩnh không hề tức giận, anh càng nghĩ càng sợ, sợ nếu đêm nay mình tới chậm thì tính mạng Tô Cẩm sẽ như thế nào, cô vốn không thể chịu nổi nữa rồi.

"Chúng ta nhanh chóng trở về đi! Đưa sư tỷ đến trạm y tế cứu hộ để tĩnh dưỡng." Ivan vội hỏi.

Lục Thiểu Đình gật đầu, đi vào khoang thuyền xoay thuyền lại, đi về trạm y tế, chỉ chốc lát sau, Tô Cẩm khẽ than nhẹ một tiếng, mở hai mắt ra, Ivan vui vẻ kêu lên, "Sư tỷ tỉnh rồi." Nói xong, đưa một chén trà nóng tới trước mặt cô, "Sư tỷ, uống chút nước ấm đi!"

"Ivan, em cũng đến đây sao." Tô Cẩm kinh ngạc nói.

"Ừ" Ivan gật đầu, đỡ bả vai của cô, cầm nước ấm đưa cho cô.

Tô Cẩm cầm cái chén nước uống một ngụm, dòng nước ấm áp như một luồng khí nóng rót vào nội tâm cô, làm cho lòng của cô sống lại, cô uống xong một ly, mới khôi phục một ít sức lực.

"Đám người khốn kiếp này đối xử với chị thế nào?"

"Ngay cả bản thân bọn họ cũng không sống tốt thì sao có thể chăm sóc chị?" Tô Cẩm khẽ hừ nhẹ một tiếng, đồng thời, cởi áo khoác trên người ra đưa cho Ivan nói, "Trả lại cho anh ấy đi."

Ivan cầm lấy áo đi vào trong khoang thuyền trả lại cho Lục Thiểu Đình, lại liếc mắt quan sát, cô kêu một tiếng, "Hình như phía trước có đèn." Chỉ thấy có một ánh lửa nhỏ khó nhìn, như là một hạt đậu le lói.

Lục Thiểu Đình cũng khiếp sợ, "Phía sau là ai?"

"Nhất định là Anna, cô ta tới đón sư tỷ của tôi." Ivan kinh hoảng kêu lên.

Lục Thiểu Đình lập tức tắt đèn trong thuyền, trầm ngâm mấy giây, mở miệng nói, "Chúng ta không thể trở về theo đường này nữa."

"Chúng ta vẫn nên tìm một chỗ để trốn trước, chờ bọn họ bỏ đi rồi đi tiếp."

"Ừ." Lục Thiểu Đình gật đầu, lại đổi hướng thuyền, lái thuyền chạy vào một góc khuất thần bí.

Mà con thuyền ở xa xa, lúc này đang tăng tốc chạy đến, quả nhiên trên thuyền là Anna, ở bên cạnh cô còn có mười thuộc hạ, mặc dù vẻ mặt của cô bình tĩnh nhưng vẫn nhìn ra được một chút nôn nóng, đại khái qua nửa tiếng, thuyền mới tới gần bờ, Anna đứng đầu thuyền, gió thổi làm rối loạn mái tóc dài của cô, khiến nó bay lên trong gió, nhìn giống như rắn tinh Medusha trong thần thoại Hy Lạp, ánh mắt sắc bén đầy sát khí.

Bọn họ nhanh chóng đi lên đảo, nhìn thấy hai căn phòng gỗ, thuộc hạ bên cạnh cô nhanh chân đi qua kiểm tra, đột nhiên, một người kêu to lên, "Bọn họ đã chết ở trong này."

"Chết như thế nào."

"Bị bắn chết, thi thể vẫn còn chưa cứng, xem ra là mới chết không lâu."

"Nhất định là Lục Thiểu Đình tới đây." Hai mắt Anna tức giận trừng lớn, hét lên.

"Lão đại, lúc chúng ta đến không có gặp bọn họ, xem ra bọn họ vẫn còn ở quanh đây."

"Nhanh chóng cho người đi tìm, cần phải tìm ra bọn họ cho tôi." Anna gầm lên một tiếng.

Vùng đất lớn bị tuyết trắng bao trùm có vẻ không hề có sự sống, cái nơi im lặng này chưa đến mười ngày đã càng lúc càng náo nhiệt, từng đoàn người đi vào từ bên ngoài, trên cái sân bay nho nhỏ có ba cái máy bay tư nhân xa hoa vừa đáp xuống vào lúc bình minh, khi được báo có máy bay đến đây thì nhân viên sân bay nhanh chóng ra lệnh, không đến 10 phút, một máy bay cầm đầu vững vàng đáp xuống, có ba người bước xuống khỏi máy bay, hai nam một nữ, diẽn(dafnlle3;quý<do0n người đàn ông cầm đầu mặc áo gió màu đen, trước vạt áo viền lông thú thượng đẳng cho thấy anh rất cao quý, dáng người cao lớn khoác áo gió ở bên ngoài, không thể nào tả hết được khí chất anh tuấn bất phàm của anh.

Lãnh Mặc Phàm bước nhanh xuống phi cơ, Jack thuê mười chiếc xe việt dã, anh lái một chiếc nhanh chóng rời đi, không đến 20 phút sau, lại có một chiếc máy bay khác đến, trong phi cơ có hai mươi người đàn ông cao lớn đi ra, bọn họ ngồi vào mấy chiếc xe việt dã khác, đi theo người ở phía trước.

Nhìn cảnh sắc không có sức sống ngoài cửa sổ, Lãnh Mặc Phàm lập tức đau lòng lo lắng, vẫn không liên lạc được với Lục Thiểu Đình, không biết anh ta đã cứu được Tô Cẩm hay chưa.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-107)