Vay nóng Tinvay

Truyện:Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ - Chương 095

Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ
Trọn bộ 107 chương
Chương 095
Hành động cứu viện (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Lazada


Edit: susublue

Trời trong nắng ấm, trời xanh mây trắng, phía trước là đại dương xanh biếc, phong cảnh bốn phía nhẹ nhàng khoan khoái, một sân gôn rộng lớn, nơi này có những cửa hàng cao cấp để phục vụ cho thú vui của mọi người, nếu chỗ này không phải là một hòn đảo đơn độc, thì nhất định sẽ có rất nhiều người giàu đến hưởng thụ thiên đường.

Vài người mặc quần áo không tầm thường đang ở hàng nước bên cạnh sân bóng uống cà phê, nhưng sắc mặt bọn họ cũng không hề hưởng thụ, ngược lại luôn nhìn ra đại dương rộng lớn vô biên, mày nhíu chặt lại, mà người đàn ông trẻ tuổi nhất trong đó không đến ba mươi tuổi, cả người mặc quần áo thoải mái, thân hình anh có đủ tiêu chuẩn của một người mẫu, tóc đen như mực tùy ý rũ xuống giữa trán, hợp với khuôn mặt hoàn mỹ có nét của phương Đông, anh hết sức nổi bật trong đám người, mà biểu cảm của anh thong dong bình tĩnh, khác hẳn với người khác.

Giữa năm người, hết hai người đã là ông lão sáu mươi tuổi, hai người còn lại cũng hơn bốn mươi tuổi, giữa mặt bọn họ, đều có chút sợ hãi, bọn họ là phú ông nước Mĩ, bản thân trị giá ngàn triệu, bọn họ vốn nên ngồi trong phòng hội nghị chỉ huy việc buôn bán, nhưng mà, không ai biết bọn họ đã bị bắt đến đây một tuần rồi, không có điện thoại, không có người thân, không có tiếng hoan hô xu nịnh, ai cũng hiểu chỗ này chính là một nhà giam rắn chắc, nơi này không có ai sống, chỉ có đám binh lính mặc quân phục, bọn họ vẫn sống cuộc sống giàu có như cũ, muốn cái gì cũng đều được cung cấp, nhưng sau những điều này, đối với bọn họ thì tự do quý giá hơn bất cứ thứ gì.

"Xem ra chúng ta phải sống quãng đời còn lại ở đây rồi, tôi sống sáu mươi năm, tự tay xây dựng hơn mười công ty lớn, bây giờ, có thể để lại cho con gái cũng là còn may, nhưng chỉ sợ công ty của tôi cũng đã bị đám người can thiệp rồi." Mike lớn tuổi thở dài nói.

"Không, tôi không muốn chết ở đây, bà xã của tôi vừa mới sinh cho tôi một đứa con khỏe mạnh, tôi muốn ra ngoài nhìn con mình, tôi tuyệt đối sẽ không ở lại chỗ này." Một người tính tình táo bạo vỗ bàn dựng lên.

"Chẳng lẽ các người còn chưa hiểu rõ tình huống ở đây sao? Bọn họ nhốt chúng ta ở chỗ này, đã chứng minh rằng chúng ta không có cơ hội sống sót đi ra ngoài." Bảo La hừ lạnh một tiếng, mặc dù không chấp nhận số mệnh như vậy, nhưng lại biết rõ đây là sự thật.

"Bảo La nói không sai, muốn chúng ta chết, rất đơn giản, chỉ cần đưa thi thể chúng ta ra ngoài, dựng hiện trường ngoài ý muốn, người đời sẽ không nghị luận sự sống chết của chúng ta, chỉ cần tạo một vụ tai nạn giao thông là được rồi." Mike lên tiếng nói.

"Tin cái gì cũng được chứ không thể tin tưởng đám chính phủ này, lúc trước khi chúng ta tham gia kế hoạch này thì để chúng ta trở thành nhà đầu tư, vốn tưởng là có thể đứng giữa để kiếm lợi nhuận, lại không ngờ còn tự dâng mạng mình lên nữa, quả đúng là ma quỷ." Jason hung tợn phun một ngụm nước bọt.

Tất cả mọi người đều đang phân tích tình huống trước mắt, lại phát hiện có một người vẫn luôn không nói gì cả, ánh mắt mọi người đều nhìn phía nhà đầu tư trẻ tuổi nhất này, bọn họ thấy được vẻ bình tĩnh và kiên quyết trên mặt anh, giống như anh không hề lo lắng vì hoàn cảnh trước mắt này.

"Chẳng lẽ Hall tiên sinh không có lời gì muốn nói sao?"

"Tôi sẽ không chết ở đây." Môi mỏng nhẹ mở, giọng điệu đầy khẳng định.

"Sao! Có phải Hall tiên sinh đã có biện pháp để trở về rồi không?" Bross tò mò hỏi, vấn đề này lập tức làm cho tất cả mọi người chờ mong.

Lãnh Mặc Phàm nhếch môi cười, "Ở đây nhiều ngày như vậy, nếu thật sự có đường trở về, chúng ta đã sớm phát hiện, hơn nữa đám người này tuyệt đối sẽ không cho chúng ta có con đường sống."

"Vậy vì sao ngài lại nói không muốn chết ở đây?"

"Bởi vì tôi tin chắc rằng bên ngoài sẽ có người tới đón chúng ta." Lãnh Mặc Phàm trầm giọng nói, diễn(daffnlle3[quysdo0n tin tức anh để lại cho Jack cũng đủ, cậu ta nhất định có thể tìm tới nơi này, cho dù Jack không tới, anh cũng sẽ tự mình tìm ra một con đường để đi ra ngoài, bởi vì anh còn chưa thể chết, anh còn có một người không thể quên được, mà người kia chính là ý chí lớn nhất để anh sống sót.

"Thật không? Khi nào thì tới?"

"Tôi không biết, hiện tại chỉ có thể chờ, chẳng lẽ lúc trước các người không hề nghĩ đến sẽ có một ngày mình gặp phải kết cục như vậy sao? Các người không hề lưu lại một đường lui cho mình sao?" Lãnh Mặc Phàm tò mò nhìn đám người thành công trên thương trường này.

Tất cả mọi người đều gục đầu xuống, lắc đầu, "Lúc trước tôi rất tín nhiệm tổ chức này, làm sao nghĩ nhiều như vậy?"

Lãnh Mặc Phàm thở dài một hơi, xem ra đám người có trí khôn hơn người này cũng không thể giúp được gì, anh nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, "Lúc trước khi tôi tham gia đã biết được đây có thể là một âm mưu, cũng có thể là một cuộc chiến tranh, cho dù tôi thật sự xảy ra chuyện bất hạnh, tôi cũng tuyệt đối không để cho đám người này sống sót."

"Ngài...... Ngài để lại tin tức ở bên ngoài sao?"

"Không có." Lãnh Mặc Phàm bình tĩnh nói.

"Vậy ngài......"

"Nếu tôi gặp chuyện không may, tôi sẽ làm cho nền kinh tế nước Mĩ thụt lùi mười năm." Lãnh Mặc Phàm nặng nề lên tiếng.

"A! Ngài muốn tiến hành một cuộc bạo phát kinh tế sao?"

Lãnh Mặc Phàm nở nụ cười không nói nữa, bốn người khác đều kinh ngạc không thôi, cảm thấy sợ hãi với tâm tư của người thanh niên này, anh ta lại có sự sắp xếp đáng sợ như thế.

"Có lẽ lời nói của chúng ta đã bị bọn họ nghe thấy rồi, như vậy sẽ làm bọn họ càng tức giận."

Lãnh Mặc Phàm không nghĩ vậy nở nụ cười, "Chúng ta đã muốn là miếng thịt bò trong tay bọn họ, bọn họ còn để ý đến chúng ta nghĩ gì sao? Cho dù chúng ta muốn làm gì, bọn họ cũng không quan tâm."

"Vậy vì sao còn muốn nhốt chúng ta ở đây?"

"Hiện tại bọn họ đang làm thí nghiệm, một khi thành công, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội sống, nhưng một khi thất bại, chúng ta chỉ còn lại cái xác."

Mike cười khổ một tiếng, "Thì ra chúng ta cũng là vật thí nghiệm của bọn họ!"

Ngay khi bọn họ tự giễu, một tên lính uy nghiêm đi lại mời bọn họ, nói là đại tướng có chuyện muốn thương lượng với bọn họ.

Đi vào trong phòng hội nghị cao cấp, người đàn ông cầm đầu mặc quân phục đầy quyền lực, mỉm cười nói với mọi người đang ngồi, "Tối hôm nay, thành quả thí nghiệm của chúng ta sẽ được công bố, đến lúc đó mời các vị tiên sinh cùng nhau chiêm ngưỡng thành quả, đây là thành quả nhờ sự cố gắng của mọi người mới có thể đạt được."

"Xin hỏi khi nào thì chúng ta mới có thể liên lạc với người nhà?" Ái Đắc Sâm nghiêm mặt hỏi.

"Chỉ cần thành quả ra tới đây, các người có thể liên lạc với người nhà."

"Vậy nếu thất bại thì sao?" Bảo La cười lạnh hỏi.

Đại tướng trầm mặt một chút, cực kỳ tự tin nói, "Tuyệt đối sẽ không thất bại."

Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi, không có kích động cũng không phẫn nộ, điều này khiến ông ta nhìn anh vài lần, đồng thời trong mắt cũng toát ra một chút phòng bị.

Dưới đáy biển sâu, chiếc tàu ngầm thần bí như một sinh vật khổng lồ trong nước, rẽ nước đi về phía trước, qua tám tiếng, ba người Tô Cẩm dần dần tiếp cận hòn đảo, mà càng đến gần, Ivan và Amy càng bận rộn, thông qua hình ảnh vệ tinh, các cô bắt đầu phân tích bốn phía của hòn đảo.

Trải qua một tiếng chuẩn bị, bọn họ phát hiện phía Nam hòn đảo không có dấu vết khai phá, nói cách khác, đó là chỗ phòng thủ kém nhất, là nơi tốt nhất để đi vào, Tô Cẩm điều khiển tàu ngầm đi về phía Nam, dừng cách hòn đảo khoảng mười mét, cô đeo dụng cụ bơi lội rồi lặn xuống nước trang bị bơi lội thượng đảo.

Cô dừng chân ở một tảng đá ngầm khuất nhất, như vậy nếu có thiết bị theo dõi cũng có thể tránh dễ hơn, cơ thể Tô Cẩm linh hoạt, mau lẹ, nhanh chóng đi vào rừng cây, có cây cối che chắn, cô đã thuận lợi vào đến đảo.

Mà phòng thí nghiệm trên đảo ở phía bắc, nếu đi từ phía nam, thì cần ít nhất 20 phút đi bộ, Tô Cẩm nhắm chính xác phương hướng, bắt đầu đi về phía trước, đồng thời ghi nhớ địa hình chung quanh, thiết bị chụp ảnh trên người cô cũng chuyển ảnh về cho Ivan, để cho cô phân tích đường trốn thoát, đồng thời, tăng cường tín hiệu vệ tinh, Tô Cẩm lựa chọn một bãi đất trống để mở thiết bị vệ tinh.

Qua một cuộc hành tẩu, Tô Cẩm đi lên một chỗ cao, rốt cục cũng nhìn hết được địa hình ở phía Bắc, trước mặt cô là một sân bóng rất lớn, còn có mấy tòa nhà cao ba tầng, liếc mắt nhìn qua thì giống một khu dân cư, nhưng ở đây canh phòng nghiêm ngặt, bốn phía đều có đài cao, trên đài cao là binh lính cầm súng, muốn vào được chỗ này, cũng không phải dễ dàng.

Tô Cẩm gửi hình ảnh cho Ivan, mà cô cũng không có động tác gì nữa, cô lẳng lặng phân tích địa hình nơi này, xem xét khoảng một tiếng, Tô Cẩm có thể xác định phòng thí nghiệm không ở tầng ba, đây là nơi chuyên gia nghỉ ngơi, mà nhìn này chỗ này, không còn tòa nhà nào khác, cho nên, có thể xác định, phòng thí nghiệm nhất định ở dưới lòng đất.

Ban đêm, Tô Cẩm trở về tới tàu ngầm, phân tích mọi thứ nhìn thấy hôm nay một lần, Amy và Ivan cũng khẳng định phòng thí nghiệm ở dưới lòng đất, còn có thể ở dưới nước.

"Nói như vậy, chúng ta muốn đi vào cũng không phải quá khó khăn?"

"Thật ra chị cho rằng như vậy cũng tốt, nếu ở dưới lòng đất, bọn họ nhất định cần hệ thống thuỷ điện, như vậy bọn họ nhất định sắp xếp vòi nước dưới đáy biển, mà chúng ta có thể đi vào từ nơi này."

"Nhưng mà đồng thời chúng ta không thể xác định được, Lãnh Mặc Phàm bị nhốt trên mặt đất hay ở phòng thí nghiệm dưới nước."

"Chúng ta đi vào xem sẽ thì sẽ biết."

Ivan gõ bàn một cái, vui vẻ nói, "Ha ha, tìm được rồi."

"Tìm được cái gì?"

"Tìm được cửa vào phòng thí nghiệm, sư tỷ, chúng ta phải nắm chặt thời gian, bởi vì nơi này dùng hệ thống vệ tinh độc lập, nếu không ra trước tám giờ, bọn họ có thể cảm ứng được sự xâm nhập của vệ tinh chúng ta, cho nên, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng."

"Ừ." Tô Cẩm gật đầu, đi đến trước máy tính quan sát địa hình, chỉ thấy trên máy tính là một mặt phẳng đơn giản, nhưng có một con đường thông ra biển, nhất định chỗ đó chính là nơi đặt hệ thống thủy điện.

Tám giờ tối, Tô Cẩm nghỉ ngơi trong thời gian ngắn, đúng 8 giờ rưỡi, cô và Amy bắt đầu bơi ra khỏi tàu ngầm, lái xe chạy dưới nước về phía hệ thống thủy điện, không đến nửa tiếng, các cô đã thấy được hệ thống nước chằng chịt bên dưới, chỉ thấy tám cửa khẩu lớn, cánh quạt lớn đang xoay tròn, rung động vù vù, Amy và Tô Cẩm liếc mắt nhìn, Amy lấy vài cây côn dài để dưới yên xe rồi lao vào trong hệ thống thủy điện, chỉ chốc lát sau lại lao ra, rồi giơ ngón tay cái lên, cây côn đã đình chỉ hoạt động của hệ thống, Tô Cẩm thủ thế, diẽn*d@fnlle3quyssdo0n cơ thể linh hoạt bơi vào trong vòi nước, cô đã sớm chuẩn bị đầy đủ, không mất chút sức đã vào được đầu nguồn, cô xem xét tình huống xung quanh, tốt lắm, rất im lặng, nơi này là nơi phát điện, đêm khuya không ai quản lý.

Tô Cẩm âm thầm đi theo dòng nước, cởi áo lặn trên người ra giấu ở một góc, cô mặc đồ đen bó sát người, ở thắt lưng có hai khẩu súng lục, chỉ cần có chuyện xảy ra thì có thể phản kích mau lẹ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-107)