Giúp đỡ lẫn nhau
← Ch.071 | Ch.073 → |
Edit: susublue
Tô Cẩm nở nụ cười bất đắc dĩ, ở cùng với Lãnh Mặc Phàm, hình như không khí thoải mái hơn rất nhiều, nhưng, cô thật không thích anh luôn đặt tình cảm ở cửa miệng, cô nhớ tới lúc hợp tác với Lục Thiểu Đình, không có ngôn từ hài hước, lại vẫn rất ăn ý.
Tốc độ hai người rất nhanh, ở trong rừng rậm tìm đường mà đi, rừng rậm nguyên thủy, sau khi trời tối, bị một bầu không khí đáng sợ bao phủ, nguy cơ tứ phía, nhưng, diễn]dànlle/quýdo6n Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm cũng không phải người thường, bọn họ không hề bị ảnh hưởng, thật ra Tô Cẩm còn có chút lo lắng, trời sinh Lãnh Mặc Phàm đã là người cao quý, ở trong hoàn cảnh này, không phải là đang chịu tội sao? Nhưng cô nhất định không biết, Lãnh Mặc Phàm từng được huấn luyện ở thảo nguyên Châu Phi, cũng từng dẫn đầu xông vào rừng Amazon, cuối cùng lại thành công ra ngoài.
Đương nhiên sau này Tô Cẩm biết hết, cô lại chỉ thấy đau lòng cho anh mà thôi.
Hai người lần mò mà đi, mà ở ngoài quốc lộ cách bọn họ mười lăm km, phi cơ trực thăng đã dừng tìm kiếm trên không trung, đứng ở trên mặt đường, tất cả cảnh sát tìm kiếm bên dưới, chỉ chốc lát sau, lần theo dấu bánh xe, bọn họ tìm được chiếc xe việt dã Tô Cẩm giấu ở trong rừng cây.
Lục Thiểu Đình đứng ở trước xe, nhìn thấy vết máu tươi trên tay lái, anh nhíu chặt mi, nói với đội viên phía sau, "Đào phạm bị thương, chắc chắn đi không xa, lập tức truy đuổi."
Lục Thiểu Đình có kinh nghiệm truy đuổi sâu sắc, khi tất cả cảnh sát đều lục soát bốn phía, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy một đường núi trong rừng rậm, anh đi tới nhìn chằm chằm vào hai dấu vết lớn bên ngoài, tim anh như ngừng đập, còn có người đi cùng Tô Cẩm, hơn nữa dấu vết này tuyệt đối là của xe quân đội, nghĩ vậy một chút, Lục Thiểu Đình lập tức liên tưởng đến một người, Lãnh Mặc Phàm, xem ra anh tìm được Tô Cẩm trước bọn họ rồi, cũng dẫn cô ấy chạy vào chỗ sâu nhất của khu rừng.
"Đội trưởng, lúc này chúng ta xác định được vài hướng, còn 10 phút nữa là người chúng ta đến nơi, có cần chờ bọn họ hành động lại không."
Lục Thiểu Đình trầm ngâm, trong mắt có một chút do dự, vài giây sau, anh chỉ vào rừng rậm, "Xuất phát từ nơi này."
Đội viên đứng trước ngọn núi bắt đầu xuất phát, Lục Thiểu Đình cầm đầu, mà sau 10 phút, mười mấy viên cảnh sát được trang bị áo giáp, bắt đầu đi tới, do đường bằng phẳng, nên quá trình truy đuổi không tốn chút sức nào, một đường đi thẳng về phía trước.
Mà Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm chạy ở trong rừng rậm, vì thiếu ánh sáng, nên bọn họ đi bộ có vẻ thong thả, hơn nữa lúc nào cũng chú ý đề phòng mặt đường sụp đổ, tuy rằng bọn họ biết được thời gian, vào trong này đã nửa tiếng, sự xa cách giữa bọn họ cũng bắt đầu thu nhỏ lại.
"Nơi này có xe việt dã." Đội viên nhanh chóng hồi báo.
Lục Thiểu Đình nhìn chiếc xe bọc sắt màu đen, càng xác định là Lãnh Mặc Phàm ở cùng Tô Cẩm, anh nhìn thoáng qua con đường phía trước, tất cả đội viên cũng đều phân tích, đa số đội viên lập tức chỉ về hướng thông tới biên giới, "Đội trưởng, ta nghĩ bọn họ chạy về hướng này, qua khỏi ngọn núi này là có thể trốn qua biên giới, chúng ta nhanh chóng truy bắt đi!"
"Đạt Lực, cậu dẫn một nửa đuổi theo hướng này, còn lại đi theo tôi." Lục Thiểu Đình chỉ huy, anh lựa chọn truy đuổi theo con đường mà Tô Cẩm đi.
"Hả, sao đội trưởng có thể chọn chỗ không có người này, chẳng lẽ nữ sát thủ này không muốn sống nữa sao? Đây chính là con đường không có đường ra." Trong đó có một cảnh sát trẻ tuổi kinh ngạc nói.
Một cảnh sát già đứng bên cạnh trừng mắt nhìn anh, "Cậu có từng gặp qua sát thủ nào không liều mạng không?"
Lời này vừa vang lên, viên cảnh sát trẻ tuổi lập tức hiểu mà gật đầu, đuổi theo Lục Thiểu Đình.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Sâu trong rừng rậm, vươn tay ra cũng không thấy được năm ngón tay, nơi phát ra ánh sáng duy nhất chính là ánh trăng xuyên qua từng tán lá, Lãnh Mặc Phàm đi phía trước mở đường, Tô Cẩm không có dụng cụ, đi theo phía sau anh, nhưng tâm trạng của cô cũng rất phức tạp, cô tránh được nhiều lần mất mạng như vậy, nhưng không có lần nào làm cho tâm trạng của rối rắm, bóng lưng của Lãnh Mặc Phàm ở phía trước lại ảnh hưởng đến cô, dù cho anh làm cái gì, ánh mắt của cô đều nhìn anh, cô đã không còn tâm trạng quan sát địa hình chung quanh.
Từ khi quen biết anh đến bây giờ, ngoại trừ lần cứu anh ở Ấn Độ, cô cảm động, thì chính là lúc này, cô lại không thích ứng được cảm giác thiếu ân tình người khác, ngay khi Tô Cẩm nhìn đến xuất thần, đột nhiên cánh tay trái cảm thấy đau, cô không kiềm chế được khẽ rên một tiếng, một giây sau mới phản ứng lại, tay phải dùng sức bóp một cái, một con rắn nhỏ đầy đốm đang giãy dụa trên tay cô, Lãnh Mặc Phàm đi ở phía trước lập tức quay trở lại, "Bị cắn trúng sao?"
"Chỉ là rắn độc bình thường, không sao." Tô Cẩm dùng sức chặt đứt đầu con rắn, ném vào trong bụi cây, nhưng mà, mắt cô hoa lên, thân thể của cô lung lay sắp đổ.
Lãnh Mặc Phàm thấy thế, không chút do dự nắm cánh tay của cô, tìm chỗ bị cắn, diễn;;dàn""llequysdoon há mồm chạm vào chỗ đó, dùng sức mút vào, Tô Cẩm kinh ngạc nhìn hành động của anh, cũng không biết nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú kia, biểu cảm còn rất chuyên chú, nhưng lại làm cho cô đau lòng.
Hút vài ngụm máu, Lãnh Mặc Phàm lau khô khóe miệng, nhếch môi nở nụ cười, "Sẽ không sao."
"Anh không nên mạo hiểm như vậy, nếu là rắn độc, anh sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng." Tô Cẩm trầm giọng nhắc nhở.
Lãnh Mặc Phàm không cho là đúng, "Chẳng lẽ em muốn tôi trơ mắt nhìn em chết, mà không làm gì sao?"
Tô Cẩm rung động một chút, đúng vậy! Nếu đổi lại người bị cắn là anh, cô cũng sẽ không chút do dự mà mút hết chất độc ra, cho nên, vấn đề này, vốn không cần thiết phải tranh luận nữa.
"Hiện tại em cảm thấy thế nào?" Lãnh Mặc Phàm lo lắng nhìn cô.
Tô Cẩm cảm nhận trạng thái của cơ thể, đầu vẫn hơi choáng váng, thật ra thân thể cô đã sớm tiêm thuốc kháng độc tố, nhưng lần này cô có vẻ suy yếu, đầu mới đột nhiên choáng váng như vậy, cô lắc đầu, miễn cưỡng nói, "Còn đi được."
Lãnh Mặc Phàm hoài nghi liếc nhìn cô một cái, xoay người tiếp tục đi ở phía trước, mới đi vài bước, quay đầu lại liền thấy bước chân của Tô Cẩm không vững, bước chân đạp vào nhau thiếu chút nữa ngã sấp xuống, anh nhanh chóng đỡ lấy cô, để cho cô tựa vào trong ngực anh nghỉ ngơi, thấp giọng nói, "Vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi!"
Tuy rằng Tô Cẩm không muốn ảnh hưởng đến tiến trình, nhưng trạng thái cơ thể không cho phép, cô đành phải tựa vào gốc cây chỗ nghỉ ngơi, mắt Lãnh Mặc Phàm sáng ngời nhìn chăm chú vào cô, giúp cô cởi quần áo rách rưới ra, trong ánh mắt đầy vẻ nhu tình, mắt Tô Cẩm nhắm lại, lâm vào hôn mê, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn cô như vậy, Lãnh Mặc Phàm đau lòng, lúc này, điều anh có thể làm không nhiều lắm, chỉ có thể ôm chặt cô vào trong ngực, truyền hơi ấm cho cô giữa gió đêm.
Nghỉ ngơi khoảng hơn mười phút, tai Tô Cẩm mẫn cảm nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, tuy rằng chỉ khe khẽ, nhưng lại khiến cô cảnh giác, cô ngẩng đầu nhìn Lãnh Mặc Phàm, phát hiện vẻ mặt của anh cũng ngưng trọng, hiển nhiên anh cũng nghe thấy.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |