Bắt đầu chạy trốn
← Ch.067 | Ch.069 → |
Edit: susublue
Cho nên, đây là lý do vì sao Tô Cẩm luôn hưởng thụ cuộc sống, mà không dự tính cho tương lai, bởi vì đối với cô mà nói, tương lai quá xa không thể thành hiện thực, có lẽ ngày mai cô sẽ chết, hoặc có lẽ ngay giây tiếp theo.
Xe chạy nhanh trên quốc lộ, ở ven đường, cô đã đổi một chiếc xe khác, đồng thời dùng CD che lại biển số xe, nhanh chóng chạy về một hướng, hiện tại điều cô cần làm chính là trị liệu các đốt ngón tay của cô, cô không ngờ sau này sẽ có một cái tay bị phế.
Năm tiếng sau, Lãnh Mặc Phàm kéo một thân mệt mỏi về tới khách sạn, lúc này anh không biết nên làm cái gì, cũng không biết có thể làm được cái gì, điều duy nhất anh có thể làm chính là chờ đợi tin tức mà Jack thu hoạch được, diienxd@nnleeqysdnn Lãnh Mặc Phàm ngã xuống sô pha, tự giễu nhếch khóe miệng lên, anh vẫn nghĩ rằng không có gì mà anh không làm được, nhưng sự thật là, anh cũng chỉ là một người bình thường, không phải thần thánh.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh cầm lấy bấm nghe bản năng, "Ừ."
"Lãnh tổng, ngài có thể yên tâm, trong chiếc xe ngã xuống núi không phát hiện thi thể, cũng không có vết máu, nói cách khác người điều khiển xe đã chạy thoát.
Tâm trạng Lãnh Mặc Phàm sống lại tâm nháy mắt, anh khàn giọng hỏi để xác thật lại."Cậu chắc chứ?"
"Tin tức cực kỳ chính xác, nhưng, cảnh sát nhận định chủ xe ngã xuống vách núi chính là sát thủ giết phạm nhân và cảnh sát, bởi vì bọn họ phát hiện vũ khí trong xe qua video, và thuốc nổ."
"Có phải xe Tô Cẩm không?"
"Bọn họ tìm được một hộp bánh ngọt, bọn họ đoán hung thủ có thể là nữ, tôi nghĩ rất có thể là xe của Tô tiểu thư."
"Có manh mối gì về người đụng cô ấy không?"
"Cảnh sát đoán là kẻ thù của cô ấy."
Lấy được tin tức mình muốn, rốt cục Lãnh Mặc Phàm cũng thở dài nhẹ nhõm, nhưng anh có thể khẳng định, sau này anh không bao giờ nữa muốn lo lắng như thế này nữa, anh chịu đủ rồi, cũng chán ghét loại cảm giác này.
"Tìm ra vị trí của cô ấy cho tôi." Lãnh Mặc Phàm khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, chỉ cần xác định Tô Cẩm còn sống, chuyện này khiến anh vui sướng hơn bất cứ chuyện gì.
"Dạ" Jack lập tức đi làm.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Lúc này, ở một trong phòng khám tư nhân, Tô Cẩm nằm ở trên giường bệnh để bác sĩ xoa bóp nối xương cho cô, mà cô vừa chịu đau đớn dữ dội, vừa cảnh giác động tĩnh bốn phía, diienxdan/lleqys""dôn vụ án giết người lần này đã oanh động mọi người, lúc này mọi thứ đều vượt ra khỏi dự kiến của cô, cô không biết trên đường đi có để lại manh mối gì cho cảnh sát không.
Bác sĩ ở tuổi trung niên thật sự trị liệu cho cô, nhưng nối xương tay cho cô có vẻ khá nghiêm trọng, phải dùng thạch cao cố định, nếu không sẽ dễ bị lệch vị trí, Tô Cẩm chịu đựng đau đớn, mặt hơi trắng bệch, môi cũng cắn đến xanh tím, lúc này, màn cửa xốc lên, một y tá đầy kinh hoảng đi vào, mắt cô nhìn Tô Cẩm có chút e ngại, nhưng cô nhanh chóng tới gần bác sĩ, nói nhỏ bên tai ông, đồng thời khẩn trương đánh giá Tô Cẩm.
Sắc mặt bác sĩ cũng dần thay đổi, ông hoảng sợ đứng lên, chuẩn bị rời đi, nhưng vào lúc này, lại nghe thấy một tiếng lên đạn, Tô Cẩm lạnh lùng nói, "Tiếp tục." Nói xong, còn cảnh cáo nữ y tá kia, "Không cho phép lên tiếng, ngoan ngoãn đứng im bên cạnh tôi."
Nữ y tá và bác sĩ đều sợ tới mức run rẩy, bác sĩ đành phải tiếp tục giúp cô bó thạch cao cố định cổ tay, mà hai tay nữ y tá đặt sau đầu đứng bên cạnh Tô Cẩm, toàn thân run run, vừa rồi cô chạy vào nói với bác sĩ, bởi vì cô xem tin tức, tin tức nói một nữ sát thủ chạy trốn về khu vực này của bọn họ, muốn người dân chú ý.
Tô Cẩm vừa nhìn vào mắt của nữ y tá, đã hiểu rõ suy nghĩ của cô, xem ra tình huống tệ hơn cô dự đoán.
"Nhanh lên, tôi không có kiên nhẫn nữa." Tô Cẩm thúc giục bác sĩ, giọng điệu bình tĩnh, họng súng cũng không ngần ngại chỉ về phía nữ y tá, nữ y tá sợ tới mức mặt không còn chút máu, càng run rẩy hơn.
Tay bác sĩ thuần thục bôi thuốc cho cô xong, Tô Cẩm đứng dậy khỏi giường, diiendan]lleq/ýdoon cầm lên chìa khóa xe trên bàn liền bỏ đi, cô đoán là cảnh sát sẽ tập trung thành một đoàn quanh khu vực này, tốt nhất cô nên rời đi, ra cửa, Tô Cẩm lái xe chạy như bay về phía trước.
Đầu tiên Tô Cẩm dừng tại một siêu tiện lợi mua một lượng lớn thực phẩm để vào xe, đồng thời chạy trên đường cao tốc ra ngoại thành, cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây trước khi cảnh sát khống chế.
Trong khách sạn, Lãnh Mặc Phàm đã hết kiên nhẫn, Jack gọi đến, anh gần như gầm nhẹ mà hỏi, "Tra được không?"
"Lãnh tổng, chúng ta tra được lúc này Tô tiểu thư đang chạy trên đường cao tốc, đi về phía núi Lạc Cơ, mà chúng ta thu được tin tức bên phía cảnh sát, bọn họ đã triển khai hành động đuổi bắt, tình huống của Tô tiểu thư không được tốt lắm."
"Tôi đã biết, giữ liên lạc với tôi mọi lúc." Dứt lời, Lãnh Mặc Phàm ngắt điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn đi ra ngoài.
Mà ở đầu dây bên kia, Jack nghe thấy những lời này của anh, đã hiểu được Lãnh tổng muốn đi tìm Tô Cẩm, nhưng anh còn có một việc chưa nói xong, chính là lúc xế chiều anh lại nhận được điện thoại cảnh cáo của Andrew, hơn nữa ngay cả khách sạn bọn họ ở cũng đã bị tìm ra, anh đang muốn nhắc nhở Lãnh Mặc Phàm phải chú ý an toàn.
Chiếc xe việt dã của Lãnh Mặc Phàm lao nhanh ra khỏi khách sạn như một con mãnh hổ, chạy về hướng dãy núi Lạc Cơ, trong lúc đó, điện thoại của anh vẫn vang lên, nhưng Lãnh Mặc Phàm cũng không để ý, anh chỉ muốn vượt qua mọi cái đèn xanh đèn đỏ, tranh thủ đi qua đầu tiên, mà Lãnh Mặc Phàm cũng không nhận ra là có hai chiếc xe màu đen đuổi theo sát phía sau.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |