Vay nóng Tima

Truyện:Bà Xã Đừng Chạy - Chương 07

Bà Xã Đừng Chạy
Trọn bộ 89 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)

Siêu sale Lazada


Buổi tối, Trâu Thần chưa về Tân Đồng một mình nằm cuộn tròn trên ghế sa lon xem TV, trên màn hình TV rất náo nhiệt, đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh xung quanh, ngay cả ánh đèn đường buổi tối cũng làm cho người ta cảm thấy có chút xào xạc nhưng cô phát hiện ra, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm một điểm nào đó, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, hai tay ôm chặt cơ thể giống như đang tạo tư thế phòng ngự.

Bên ngoài có tiếng mở cửa, rốt cuộc Tân Đồng cũng có phản ứng, hai mắt ngấn nước nhìn ra phía cửa chính, sau khi rời khỏi ông ngoại, rời khỏi mẹ, chú Lý còn có những người bảo vệ kia, bây giờ cô cảm thấy người mà cô có thể dựa vào chỉ có Trâu Thần luôn khiến cô ngứa mắt kia? Bây giờ cô chỉ muốn có một bờ vai cho cô dựa vào.

Bởi vì trong nhà hơi tối, vị chiến sĩ mở cửa không ý thức được bên trong còn có người, thuận tay mở đèn, sơ ý đối diện với đôi mắt đầy nước mắt của Tân Đồng, anh ta sửng sốt một chút, lúng túng sờ đầu, mắt không biết phải nhìn nơi nào, chỉ hốt hoảng giải thích "Trâu Thần không nói với tôi trong nhà còn có người."

Mấy chiến sĩ đi theo phía sau cũng anh nhìn tôi...... tôi nhìn anh, nhất thời không biết phải làm sao.

"Anh ta đâu?" Tân Đồng lau mắt.

"Anh ấy ở phía sau, đây là rau mà chúng tôi trồng còn có một ít đồ do Trâu Thần mua." Anh ta xoa xoa tay nhìn xung quanh.

"......" Tân Đồng im lặng, rõ ràng anh ta có thể một mình lái xe đưa đồ về, sao lại phải dày vò mấy chiến sĩ đi theo chịu tội chứ, bây giờ đã mấy giờ rồi chứ, không sợ đội trưởng của bọn họ phát hiện ra sao......

Đúng lúc này, Trâu Thần một tay cầm túi một tay cầm chìa khóa, tương đối nhàn nhã đi vào nhà.

Đây chính là sự chênh lệch.......

"Mọi người đem đồ vào đi." Trâu Thần lười biếng phân phó, cũng nâng cao chiếc cằm cao quý hướng về phía phòng bếp ra hiệu, vốn thuận tiện muốn nấu cơm cho bọn họ, chỉ là nhìn khuôn mặt cứng ngắc của cô nhóc kia vẫn là thôi đi "Mọi người uống nước rồi nhanh chóng quay về đi, nhờ mọi người cảm ơn đội trưởng dùm tôi. Hôm nay cảm ơn nhiều." Vốn dĩ là ý tốt sao những lời này từ trong miệng anh ta thoát ra nghe lại kỳ cục như vậy?

Tân Đồng thu hồi ánh mắt, khẽ cắn môi, cảm thấy xấu hổ vì ý tưởng muốn dựa vào vai một ai đó, thôi, muốn tìm sự an ủi từ anh ta không bằng quay về phòng mình học bài thì hơn, tránh khỏi tức càng thêm tức.

Trâu Thần không hiểu nhìn bóng dáng cô cúi đầu đi lên lầu, nhất thời không phản ứng kịp rốt cuộc anh chọc phải cô lúc nào, hôm nay anh tiến hành một cuộc phẫu thuật, bởi vì tinh thần quá mức tập trung, bây giờ tỉnh táo lại cơ thể có chút khó chịu, tức giận cởi nút áo ở cổ, hít một hơi thật sâu, thôi, bản thân anh cũng đã bị ông nội mua một tặng một rồi, anh còn nghĩ gì nữa chứ, thay quần áo, xoay người đi vào nhà bếp.

Đợi đến lúc Tân Đồng đói bụng không chịu được đi xuống tìm đồ ăn, trên bàn ăn đã dọn lên ba món đơn giản cùng một món canh nóng hổi, giống như ngay lập tức có thể xua tan những nỗi niềm tích tụ trong lòng của ngày hôm nay.

"Tự mình tới ngồi đi?" Trâu Thần mặc tạp dề bưng hai chén cơm từ phòng bếp đi ra "Hôm nay ban ngày tôi phải tham gia phẫu thuật nên không có thời gian gọi cho cô, sau này tôi sẽ nói ông noioj cho chú Lý tới đây, bây giờ cô gần thi tốt nghiệp cấp ba nên cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe, không thể để bụng đói, mấy món ăn này đều là những món giúp cô bồi bổ cơ thể, mau tới ăn đi."

Nghe anh nói những lời quan tâm, nhìn những món ăn trên bàn, nhìn trên trán anh đầy mồ hôi, còn có hình tượng mà anh lúc nào cũng chăm chút bây giờ bị phá hư, trong lòng cô lập tức tuôn trào không thể khống chế được, không tự chủ được chạy đến phía sau, ôm chặt lấy eo anh, đem hết những uất ức của ngày hôm nay nói hết ra.

"Bọn họ nói tôi vì lợi ích của mình nên đi hối lộ thầy giáo nhưng mà thật sự là do thầy giáo sợ làm ảnh hưởng đến việc học của Lý Lâm nên mới đổi lại cho tôi đi." Hít mũi "Hu hu, bọn họ còn nói tôi đến gần Lý Lâm là có ý đồ, nói tôi là người thứ ba, ngay cả Vu Phi cũng không tin tôi, bọn họ còn mắng tôi không biết xấu hổ......" Nghĩ tới cuộc nói chuyện với thầy giáo sáng nay, về lớp học vòn bị Vu Phi trách móc, còn có Trần Tuệ cũng các bạn khác trong lớp thì thầm to nhỏ, thậm chí còn có một bạn không để ý tới các bạn học mà mắng cô không biết xấu hổ, cô càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt cứ như đê vỡ mà trào ra, không ngừng rơi xuống.

Thái độ của anh từ sững sờ đến kinh ngạc, rồi cuối cùng là tức giận, sắc mặt cũng biến đổi theo, cơ thể căng thẳng để mặc cho cô ôm, đôi tay tức giận nắm chặt lại nhưng không thể làm gì, anh không thể vào lúc cô cần an ủi nhất mà làm loạn, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, anh khẽ thở dài, buông lỏng đôi tay, đặt lên đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt áo sơ mi của mình, giống như muốn dùng sự ấm áp để xua tan nỗi uất ức cùng sự khổ sở của cô "Đừng khóc, đừng khóc, khóc sẽ rất xấu, những người đó không đáng để phải khóc như vậy, không phải như vậy là hạ thấp thân phận chúng ta sao? Được rồi, Đồng Đồng ngoan."

Anh tách tay cô ra, xoay người, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, một tay ôm chặt cô, một tay không ngừng vỗ sau lưng cô, cảm nhận áo sơ mi trên người dần dần trở nên ướt đẫm, không nhịn được lại nói "Ngốc nghếch!" Đồng thời ép chặt đầu cô vào trong ngực, một tiếng trách cứ trìu mến bao hàm ý lúc này anh hận không thể rèn sắt không thành thép cùng với sự bất đắc dĩ của anh, anh không thể giúp cô tránh những phong ba bên ngoài, anh không thể xuất hiện kịp thời những lúc cô cần sự ủng hộ, cần sự giúp đỡ......

Có anh an ủi, có lồng ngực của anh hơn nữa những oan ức trong lòng cũng được phát tiết ra ngoài, cô dần dần ngừng khóc, chỉ là vẫn còn dựa vào lòng anh nức nở. Vừa rồi không chú ý nhưng lúc này lại ở trong không gian yên tĩnh chỉ có hai người, hơn nữa lúc này còn ôm nhau, cô bắt đầu cảm thấy có lỗi, đồng thời cảm thấy xấu hổ bởi vì ở trước mặt anh lại khóc như vậy.

A...... Hu......Hu......

Cũng may lúc này cái bụng của chủ nhân kêu réo, cô xấu hổ che bụng mình, nước mắt lưng tròng, làm bộ đáng thương ngẩng đầu nhìn anh.

Mỉm cười, một nụ cười tươi, không giống như mọi ngày, anh buồn cười vuốt mái tóc mềm mại của cô "Được rồi, ăn cơm thôi, cũng may cô không khóc quá lâu nếu không lại phải hâm lại thức ăn, đến lúc đó sẽ không còn nhiều chất dinh dưỡng nữa." Nói xong giúp cô kéo ghế, để cô ngồi xuống.

Cô thủy chung cúi đầu, cảm thấy sự dịu dàng quan tâm của anh khiến cô cảm động.

Hai người im lặng ăn cơm, không khí hài hòa chưa từng có, chỉ là lúc này lại có khách không mời mà tới phá tan không gian yên tĩnh này.

Chiến sĩ lúc nãy vừa mới giúp đỡ mang đồ đến vội vàng chạy vào, quên cả gõ cửa, mà hai người trong phòng vì chuyện lúc nãy mà không chú ý, lúc này một bóng dáng cao ngạo mảnh khảnh lịch sự đứng ở cửa, gõ hai cái lên cửa sau đó thoải mái đi vào, khí thế hùng hổ như vợ cả đến đuổi kẻ thứ ba giống như trên phim.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-89)