Bạn Hoàng Hôn chói sáng lên sàn
← Ch.12 | Ch.14 → |
Bãi biển trên đảo nhỏ chỗ chúng tôi rất đẹp, tản bộ ở trong này, tuyệt đối là một loại hưởng thụ. Tôi nhẹ nhàng bước đi trên bãi biển, híp mắt hưởng thụ làn gió nhẹ nhàng phe phẩy mang theo hương vị của biển, đột nhiên lại nghĩ đến giấc mộng bán chuối tiêu ở Maldives trước kia, xem ra đó cũng là một lựa chọn không tồi. Đáng tiếc ôi đáng tiếc, nghe nói hai ngàn đảo nhỏ xinh đẹp này sẽ bị nước biển nuốt trôi, ngẫm lại thực làm cho người ta thất vọng mà.
Làn da của tôi đối với ánh nắng mặt trời rất mẫn cảm, rất dễ dàng bị bỏng nắng. Bởi vậy, mặc dù đã bôi kem chống nắng, nhưng vì để bảo đảm, hôm nay tôi mặc vẫn có vẻ hơi nhiều. Bên dưới mặc một chiếc quần đùi đơn giản, trên người xỏ một cái T shirt rộng thùng thình. Đi dạo trên bờ cát mà mặc áo liền quần như thế này mặc dù có chút quái dị, nhưng cũng rất hữu dụng. Chiếc áo T shirt rộng thùng thình kia là chiếc áo tôi thích nhất, nguyên nhân cũng không phải do nó đắt tiền. Chiếc T shirt kia là quà sinh nhật mà Hạp Tử tặng tôi lúc sinh nhật hai mươi lăm tuổi, là do chính cô nàng thiết kế, sau đó tìm người làm theo yêu cầu. Trên mặt áo là một đống ký hiệu kì quái, theo Hạp Tử nói, đều là các ký hiệu được di lưu từ các nền văn minh lớn trên thế giới, có thể trừ tà. Mà mặt sau, thì in chữ bằng bút lông viết "Nói cười Yến Yến" bốn chữ to, còn có vài câu thơ. Tôi mặc dù không hiểu thư pháp, nhưng lúc nhìn đến vài nét bút lông kia, cũng thấy vô cùng thuận mắt. Theo Hạp Tử nhắn nhủ, chữ này là do con bé khổ công cầu một vị thư pháp danh gia vân vân. Đối với độ tin cậy của những lời mà cô nàng nói, tôi xin phép không có ý kiến, nhưng vậy cũng không ảnh hưởng đến độ yêu thích của tôi với chiếc áo này, đồng thời nó cũng khiến tôi nhìn thẩm mỹ của Hạp Tử với con mắt khác xưa.
Tại đây một mình một chỗ như thế này, dưới ánh mặt trời rực rỡ vui vẻ, mặc một bộ đồ cực phẩm như vậy, thực là vô cùng thích hợp.
Tôi đang bước chậm trên bờ cát, đột nhiên có người từ phía sau vỗ bả vai tôi. Vốn tưởng là Giang Ly, chỉ là đang kinh ngạc hắn như thế nào lại đột nhiên chủ động quan tâm đến tôi, lúc xoay người lại lại phát hiện, trước mặt là một người đàn ông xa lạ.
Hắn là người da vàng, tóc có vẻ dài, còn hơi nhiễm một chút màu vàng nhè nhẹ. Tôi tuy rằng chán ghét kiểu tóc của hắn, nhưng không thể không thừa nhận, khuôn mặt hắn đúng là không tồi, ngũ quan thật dễ nhìn, hơn nữa, khóe mắt cùng đuôi lông mày tựa hồ như đều mang ý cười. Một người như vậy, đứng dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời cũng vì hắn mà rực rỡ không ít chăng?
Tôi nháy mắt cảm thấy con người tôi mị lực thật sự không nhỏ nha, thế mà cũng có giai đẹp chủ động đến gần. Vì thế tôi rụt rè nhếch khóe miệng với hắn một chút, vừa định nói chuyện, hắn đã mở miệng trước.
Hắn khẽ nghiêng đầu một chút, lông mi khẽ nhíu, dâng lên một nụ cười mê người, sau đó nói: "Ngu ngốc?"
Hai chữ ngu ngốc nhả ra dị thường rõ ràng, hơn nữa, là giọng điệu nghi vấn.
Tôi cảm thấy vừa vô tội vừa phẫn nộ, NND* bà đây là trêu anh hay chọc anh? Như thế nào vừa gặp liền mắng người ta là ngu ngốc!Thử hỏi một cô gái bình thường bị một người xa lạ gọi là ngu ngốc, có mà chịu không nổi ấy? Huống chi đối phương là một anh chàng đẹp trai nha, đây là chuyện không thể tha thứ!
*NND = nhĩ nãi đích = mụ nội nó
Vì thế tôi cảm thấy người trước mặt này thực sự là khuyết thiếu giáo dưỡng, đối với người như thế tôi thật sự không muốn để ý tới, đành phải xoay người bước đi. Trong lòng mặc niệm, thiên hạ não tàn nhiều như vậy, nếu mỗi lần gặp đều phải mắng một lần, chẳng phải mệt chết hay sao.
Ai ngờ cái tên không biết tốt xấu kia, chỉ có một bộ da mặt dày, đầu óc lại không được linh hoạt, dám đi theo sau tôi, nói với lên: "Cô là ngu ngốc?"
Tôi không thể nhịn được nữa, xoay người mắng to nói: "Anh mới là ngu ngốc, cả nhà anh đều ngu ngốc! Phiền anh hiện tại biến ngay cho tôi, bằng không bà đây tấu anh sống không bằng chết!"
Người nọ bị tôi mắng xong, đột nhiên hắc hắc ngây ngô cười nói: "Quả nhiên là ngu ngốc."
Bây giờ tôi có thể khẳng định 80% người nọ là chậm phát triển, bởi vậy cũng không thèm để ý đến hắn, xoay người trực tiếp bước về phía trước.
Chậm phát triển đột nhiên ở phía sau hô: "Cô ở trong [Hiệp Khách Hành] có phải lấy tên là "Trò chơi ngu ngốc Họ Quan"?"
Tôi đột nhiên dừng lại, không thể tin được quay lại nhìn hắn.
Người này, hắn biết tôi là Trò chơi ngu ngốc họ Quan? Rất nhanh tôi liên tưởng đến mấy ngày hôm trước Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn hình như có nói qua hắn muốn cùng con trai con dâu đến Maldives, như vậy người trước mắt đây sẽ không phải là... con trai của Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn chứ? Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn này cũng thật là, làm sao cái gì cũng nói với con hắn, hại tôi mất mặt trước mặt trai đẹp rồi.
Nhưng mà, nhưng mà hết thảy... rất giả đi?
Tuy rằng giả, nhưng tin hay không không do tôi quyết định. Tôi trái lo phải nghĩ tiền tư sau tưởng, rốt cuộc đi đến trước mặt anh chàng đẹp trai tóc dài, đánh giá hắn một chút, lắc đầu thở dài: "Ông chú hèn mọn Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn kia, làm sao lại sinh ra đứa con dễ nhìn như vậy nhỉ? Có thể thấy học thuyết di truyền đúng là không đáng tin...."
Anh chàng đẹp trai trước mặt đột nhiên phát điên kêu lên thảm thiết nói: "Đã nói bao nhiêu lần, tôi là soái ca, tinh lực tràn đầy mị lực khôn cùng!"
"Ai nha nha, anh làm sao toàn học mấy câu này của ba anh vậy ...." Tôi ra vẻ thoải mái mà cười, nhưng mà trong lòng có chút không được tự nhiên dâng lên, mấy câu này cùng với cái tên Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn đáng khinh kia quả thực không sai một chút nào cả....
Hắn vò vò tóc, cả giận nói: "Tôi chính là Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn! Tôi bây giờ còn chưa có con! Nhưng mà tôi cũng không ngại nếu cô giúp tôi sinh một đứa!"
Tôi vỗ vỗ ngực, lui về sau hai bước nói: "Anh làm gì mà nói chuyện lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ chột dạ......"
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, nói: "Cô không muốn tôi đem toàn bộ những chuyện cô làm ở bang hội toàn bộ nói ra cô mới tin?"
"Khụ khụ, không cần như vậy, tôi tin, tôi tin." Tôi bắt đầu khua tay loạn xạ, rốt cục khuất phục dưới dâm uy của hắn.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn tâm tình tốt hơn một chút, trên mặt một lần nữa treo lên tươi cười, nói: "Cô so với tưởng tượng của tôi còn ngu hơn một chút."
Tôi cảm thấy chuyện này kỳ thật cũng không phải bởi vì tôi ngu, Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn oan uổng tôi. Chủ yếu là do người này trong lòng tôi hình tượng trong mắt đã thành thâm căn cố đế, hắn chính là một ông chú trung niên đáng khinh, thích ở trên mạng đùa giỡn con gái, người như thế trên mạng là bình thường. Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn trước mặt cùng với Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn trong tưởng tượng của tôi cách nhau quá xa, hình tượng kia hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn, tôi không tin, không biết không có tội.
Nghĩ như vậy, tôi trong lòng tự tha thứ cho chính mình.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn một câu đánh gãy suy nghĩ của tôi: "Ngốc cái gì vậy, đi bar ngồi một lát đi."
Tuy rằng tôi cùng Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là có quen biết sơ sơ, vì thế tôi gật đầu đáp ứng. Dù sao tôi hiện tại cũng thật sự nhàm chán, Giang Ly cũng sẽ không hạ mình đi chơi cùng tôi.
Lúc này, Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn quay lại gọi một mỹ nữ Á châu dáng người nóng bỏng lại đây, hôn một cái lên mặt cô ta, sau đó nói: "Anh đi ôn chuyện với bạn, cưng trước tự mình đi chơi đi ha."
Mỹ nữ kia cẩn thận đánh giá tôi từ trên xuống dưới một chút, đại khái là xác định tôi đối với cô ta không gây nên sự uy hiếp gì, vì thế hôn lại Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn, sau đó thoái mái mà rời đi.
Trong đáy lòng tôi thản nhiên sinh ra một loại cảm giác thất bại.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn nhìn theo bóng dáng mỹ nữ kia, nói: "Tôi vẫn thích phụ nữ châu Á, truyền thống."
Tôi nhìn bộ bikini nóng bỏng trên người mỹ nữ kia, trong lòng cảm thán: Này cũng quá truyền thống đi.....
Tôi gọi một ly cocktail, sau đó cùng Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn ngồi xuống.
Tôi nhìn Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn hỏi: "Anh làm sao mà nhận ra tôi được?"
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn cười nói: "Tôi mà không nhận ra cô, thì thực xin lỗi bộ quần áo cô đang mặc."
Tôi đột nhiên nhớ tới nickname in trên T shirt, bừng tỉnh đại ngộ. Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn lúc ấy cũng chỉ là đoán đi? Nếu tôi không thừa nhận thì tốt....
Nhưng mà, tôi vẫn có chút hoảng hốt giống như trong mơ, dù sao mọi việc hết thảy quá trùng hợp, trùng hợp đến mức làm cho người ta hoài nghi chính mình thật sự đang ở trong một cơn mê bất khả tư nghị.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn nhìn thấy tôi ngẩn người, lấy khuỷu tay huých tôi một chút, nói: "Hắc, nghĩ cái gì vậy?"
Tôi: "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy chuyện này hết thảy thực khéo, thật không dám tin tưởng."
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn cũng rất đắc ý: "Đây là duyên phận "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ", chính là nói về hai chúng ta."
Tôi đối với duyên phận như vậy thật sự là né không được.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn nói tiếp: "Tôi tên Vương Khải, còn cô?"
Tên của hắn so với mặt hắn kém cỏi hơn. Tôi suy nghĩ nếu ông trời đã an bài hai chúng tôi gặp mặt ở đây, vậy nói duyên phận thật là chuyện khỏ tưởng tượng gì đó, tôi cũng không ngại ngần gì có ý kiến gì nữa, vì thế hào phóng nói ra tên họ của mình: "Tôi tên là Quan Tiểu Yến."
Vương Khải vừa nghe tên của tôi, nhất thời vui vẻ: "Quan Tiểu Yến hả? Tôi cũng quen biết một người tên Quan Tiểu Yến, thật đúng là khéo mà, có muốn tôi giới thiệu cho cô làm quen chút?"
Tôi cảm thấy hắn là đang thuần túy cố gắng làm quen, vì thế nói: "Không cần." Đến quen biết anh tôi còn chẳng muốn.
Hắn hiểu ý cười nói: "Tôi biết ngay cô không tin, chẳng qua nói lại, phụ nữ như vậy cũng không nhất thiết phải làm quen."
Giọng điệu hắn không phải hiền lành nha, tôi cảm thấy hắn nhất định là bị người đàn bà kia chọc qua. Hình như người trước mắt này ngoài đời thực cũng là đại thiếu gia lăng nhăng, sinh hoạt cá nhân rất đặc sắc, hoặc là nói, rất hỗn loạn. Người như thế tuy rằng không đúng khẩu vị của tôi, nhưng nói chung vẫn là có vẻ biết tiến lui, sẽ không đơn phương khó xử phụ nữ. Phụ nữ qua lại với kiểu người như thế, chỉ cần cẩn thận một ít, là sẽ không gây ra sai lầm gì. Đương nhiên nếu nhân cách hắn cực kỳ bại hoại, thì chẳng còn gi phải bàn.
Vương Khải lại thấy tôi ngây người, bất mãn nói: "Cô lại suy nghĩ cái gì, nghĩ rằng tôi đối với cô có ý đồ?"
Tôi xấu hổ ho một tiếng nói: "Không có."
Hắn không có việc gì cười cười nói: "Cô có nghĩ thế cũng không sao, dù sao tôi đã sớm có ý đồ với cô."
Tôi đối với người vô liêm sỉ như thế thật sự không có cách gì, đành phải nói: "Tôi không thích vui đùa kiểu này."
"Vậy chúng ta nói chuyện khác, " Hắn vừa định nói, lại đột nhiên có tiếng chuông di động vang lên. Hắn đành rút di động ra, "Thật có lỗi, tôi nhận điện thoại chút."
Tôi cúi đầu một bên uống cocktail, một bên âm thầm vì phí điện thoại đáng thương của hắn vui sướng khi người gặp họa một phen. Nên biết rằng, người Trung quốc ở Maldives gọi điện thoại, một phút đồng hồ kiểu gì cũng tốn hai mươi đồng.
Nhưng mà rất nhanh, tôi sẽ vì sự thiếu phúc hậu của bản thân mà trả giá rất lớn.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |