← Ch.091 | Ch.093 → |
Lý Lệ hoàn toàn biết Triệu tổng đang có ý đồ gì, cho nên cả quá trình cười rất cao ngạo, có chút mơ hồ khiến Triệu tổng không bắt được đầu mối.
Khóe miệng Lý Lệ vẫn treo nụ cười mơ hồ, cho nên khi nhận được điện thoại giận dữ của Chu Khải thì nụ cười cứng đờ đặc biệt rõ ràng. Lý Lệ liếc nhìn Triệu tổng ở đối diện, sau đó đứng dậy áy náy cong cong eo, nghiêng đầu đi đến một góc nghe điện thoại.
"Khải, anh làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Âm thanh bên kia của Chu Khải nghe không đúng lắm, giống như đặc biệt tức giận. Trong lòng Lý Lệ có chút buồn bực. Mấy ngày nay Chu Khải không hề quan tâm mình, hôm nay đột nhiên phát điên với cô ta. Giọng điệu rất giận dữ, chắc không phải là có chuyện gì xảy ra chứ?
Chu Khải vẫn còn lái xe, hắn nghĩ tới vừa rồi mới nhận được email kia hắn liền kinh hãi. Chuyện gì xảy ra vậy? Trong lòng có một tia áy náy duy nhất với Lý Lệ cũng biến mất. Không bao giờ có cảm giác mình thiếu người đàn bà này nữa. Người đàn bà này chính là lòng dạ độc ác, chuyện gì cũng có thể làm.
Ánh đèn thoáng qua thiếu chút nữa đụng xe, Chu Khải đeo tai nghe, hai tay gắt gao năm chặt tay lái. Trong lỗ tai nghe được âm thanh dịu dàng của Lý Lệ khiến lửa giận trong mắt hắn trực tiếp phun ra ngoài. Đè nén lửa giận của mình nói: "Lý Lệ, nửa giờ, phải về nhà. Tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Chu Khải nói xong liền ngắt điện thoại. Hắn hiện tại đang lái xe, không dám xác định nghe thêm một câu của Lý Lệ có thể hay không trực tiếp nổi điên, đạp chân ga đụng vào xe khác. Suy nghĩ một chút về Lý Lệ, một người phụ nữ nhỏ nhắn như vậy, sao tâm tư lại độc ác đến thế. Hay là nói, chuyện giết người phóng hỏa đối với Lý Lệ chính là dễ ợt?
Trong lòng Chu Khải càng nghĩ càng khiếp sợ, xe phóng nhanh càng ngày càng không thể khống chế được. Không bao lâu như bão tố phóng về nhà. Xe của Lý Duệ Thần và Cố Tiêu vừa mới đi được hai phút xe của hắn liền thắng gấp dừng lại.
Mang theo khuôn mặt tức giận vào nhà thấy cha đang ôm Chu Kỳ an ủi. Nhìn hốc mắt Chu Kỳ hồng hồng, đây là thế nào?
Vừa hỏi tới ông Chu liền nói. Chu Khải càng nghe càng cảm thấy có gi không đúng. Trong đầu chợt hiện lên tin tức vừa mới nhận, càng thêm tức giận.
Ông Chu nhìn bộ dạng bão tố của Chu Khải, mặt đầy nghi ngờ. Con gái trong ngực còn chưa tỉnh hồn, con trai mình lại có chuyện gì?
Hắn hỏi nhưng Chu Khải nói năng thận trọng, một câu nói không nhiều. Chỉ đẩy ông Chu và Chu Kỳ tới ngồi xuống sô pha kiên nhẫn chờ. Nhìn bộ dáng kia của Chu Khải, trong lòng hai cha con càng thêm lo lắng.
Khi Lý Lệ về đến nhà thấy dáng vẻ kia của ba người. Ba người đều ngồi trên sô pha, sắc mặt Chu Khải xanh mét, Chu Kỳ và ông Chu đầy nghi ngờ, bộ dáng không biết có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng Lý Lệ nhất thời hồi hộp, giống như đã nhận ra Chu Khải không giống như trước. Cẩn thận nhìn vẻ mặt của ba người, hai người kia rõ ràng không biết có chuyện gì xảy ra. Lý Lệ thoáng thở phào nhẹ nhõm, nửa đùa nói: "Hôm nay là sao đây? Đang chơi trò tam đường hội thẩm sao?" Nói xong mặt buông lỏng ngồi vào ghế sa lông bên cạnh.
Kết quả Chu Khải vừa nhìn bộ dáng không có chuyện gì của cô ta trong lòng liền nổi giận. Mắt không dám tin rống lên: "Không ngờ lòng dạ của cô độc ác như vậy, chuyện xúi giục giết người cũng dám làm. Lâu như vậy buổi tối cô không gặp ác mộng ư? Làm sao cô có thể đem vẻ mặt của mình khống chế tốt như vậy. Tôi đúng là rất bội phục cô, tôi cũng coi thương cô Lý Lệ ạ. Tất cả mọi người nhà họ Chu của tôi đều nhìn lầm người!"
Từ trước đến nay Chu Khải chưa từng bộc phát như vậy. Hiện tại hắn cuối cùng đã hiểu rõ nguyên nhân mấy ngày kia Lý Lệ đột nhiên có bộ dáng kia, chỉ sợ là bản tính khó dời.
Ông Chu nghe lời này của Chu Khải, hoàn toàn ngây người. Nghĩ thầm đã xảy ra chuyện gì với con trai mình? Đời này sợ rằng hôm nay là lúc nó uy nghiêm nhất. Nhưng tại sao lại đối với vợ mình như vậy?
Vì vậy hắn nhìn không nổi nữa, trách cứ Chu Khải: "Tiểu tử ngươi nói chuyện hoang đường gì vậy?"
Chu Khải ngồi tại chỗ liền cười, ánh mắt không chớp vững vang nhìn chằm chằm ánh mắt không dám tin của Lý Lệ. Nhếch miệng cười cười, nhìn Lý Lệ nhẹ nhàng nói: "Cô chắc là rất hài lòng nhìn hiện tại người nhà của tôi bị cô che mắt. Tôi thật đúng là bội phục cô, Lý Lệ, Chu Khải tôi phục cô rồi."
Lý Lệ không dám tin nhìn Chu Khải. Cô ta cảm thấy người này sao đột nhiên nổi điên như vậy, làm sao đột nhiên thay đổi thành bộ dáng này? Hắn nói cô xúi giục giết người phóng hỏa? Không có nha, lúc nào vậy?
Lý Lệ cau mày nghĩ, nhưng gần đây chuyện xảy ra hơi nhiều. Chuyện đầu tiên cô ta nghĩ tới là chuyện cài bẫy Chu Khải vào buổi tối hôm đó. Nhưng vừa nghĩ thấy không đúng, chuyện kia cũng không phải là mình tìm người giết người, không phải là chuyện đó vậy thì là chuyện gì? Lý Lệ không nghĩ ra rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Lần nữa ngẩng đầu, trong mắt có chút vô tội mờ mịt, giống như con thỏ nhỏ vô tội, mờ mịt như tinh linh đáng yêu lạc đường. Bình thường Chu Khải nhìn thấy bộ dạng này liền mềm lòng.
Nhưng lần này không có, hắn chỉ cảm thấy thân thể mình ngày càng lạnh lẽo, trầm giọng lên án mạnh mẽ: "Đừng đóng kịch, nếu cô thật sự nhu nhược như bề ngoài, làm sao sẽ vì quan hệ của tôi và Nghiêm Hi mà tìm người đụng cô ấy ở phía sau trường học?"
Lý Lệ vừa nghe, hoàn toàn ngây ngốc. Không phải đêm hôm đó cô ta nhận điện thoại thay Chu Khải hay sao? Chẳng lẽ Chu Khải đã biết? Đã mấy ngày? Lý Lệ không có ngu đến mức buổi tối đó ngăn trở một cú điện thoại Chu Khải cũng sẽ không biết. Ngược lại cô ta biết ngày này sẽ đến, chỉ là cô ta có ưu thế, điện thoại là mình nhận. Vậy thì nên tranh thủ thời gian, hiện tại cô ta không thể loạn. Trong đầu nghĩ tới chuyện kia, nghĩ tới có thể tìm lý do được không.
Chu Khải sẽ tìm người điều tra chuyện kia khẳng định một trăm phần trăm là tự tin rồi. Cô ta còn có thể làm gì?
Đầu óc Lý Lệ vô cùng trấn định, nhưng cặp mắt kia lại cố tình phản bội, khiến người nhìn thấy sự hốt hoảng. Cô ta có chút luống cuống, tay chân luống cuống kéo y phục của Chu Khải, ánh mắt cầu khẩn: "Không phải như vậy Khải, chuyện không phải như vậy, anh hãy nghe em nói......"
Ông Chu và Chu Kỳ hoàn toàn mơ hồ. Chu Kỳ từ nhỏ đã được người nhà bảo về cực kỳ tốt, đối với bầu không khí như thế này không phải không biết. Nhưng nghĩ tới chị dâu nhỏ nhắn xinh xắn của mình lại làm như vậy, lần đầu đối diện trực tiếp với phần đen tối của xã hội, không khỏi thấy khiếp sợ. Thậm chí miệng còn mở lớn, có chút không tin nhìn Lý Lệ.
So với Chu Kỳ, ông Chu bình tĩnh hơn. Dù sao hắn cũng làm qua không ít, nhưng vẫn giống Chu Kỳ hắn không dám tin con dâu thế nhưng lại làm những chuyện đó?
Chu Khải nhìn Lý Lệ tay chân luống cuống vẻ mặt hốt hoảng cười lạnh một tiếng: "Như vậy coi như là chấp nhận? Tôi thật đúng là nhìn nhầm người, không trách được tôi vẫn cảm thấy cô là lạ. Một thời gian trước vẫn luôn cao ngạo, tự cho là đúng. Khi đó tôi còn nghĩ cái gì khiến cô đột nhiên thay đổi? Bây giờ mới biết, đây không phải là thay đổi, chính là cô sợ sự thật bị lộ?"
Lý Lệ bất động, mắt mang theo cười khổ: "Anh luôn nghĩ em như vậy, kệ em có nói gì, kể cả nói không phải do em làm anh cũng sẽ không tin tưởng em? Em chỉ muốn hỏi anh một câu, Chu Khải, tin tức này là ai nới cho anh biết, anh xác định chưa? Anh cứ như vậy mà tin người kia chứ không tin tưởng em? Hoặc là nói, ở trong lòng anh em căn bản không có một chỗ đứng?"
Lý Lệ rất thông minh, biết hiện tại cánh của mình chưa cứng cáp, cũng không phải là thời điểm mình trở mặt với nhà họ Chu. Mình luôn là người thận trọng, vậy ai là người cho hắn tin tức? Nghiêm Hi? Lúc này trong đầu cô ta chỉ xuất hiện duy nhất Nghiêm Hi, cũng chỉ có Nghiêm Hi từng có quan hệ với bản thân. Trừ cô ta thì còn ai vào đây?
Ông Chu vừa nghe vậy liền hỏi: "Chu Khải, tin tức kia là ai cho? Có đầy đủ chứng cớ không?"
Ông Chu hỏi như thế, Chu Kỳ mặt mơ hồ cũng hỏi: "Rốt cuộc mọi người đang nói cái gì? Có thể hay không trước tiên nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chu Kỳ vừa mới khóc một hồi lâu, hiện tại đôi mắt còn sưng mọng.
Chu Khải nghe tiếng nhìn em gái mình, nhìn cặp mắt khóc đến sưng đỏ, thương tâm nói: "Kỳ Kỳ, hôm nay tự mình đi đến đó?"
Chu Kỳ không ngờ Chu Khải đột nhiên hỏi như vậy, lòng vừa trầm xuống lại treo lên. Lập tức thấy sợ hãi, thân thể run lên: "Anh hỏi để làm gì?"
Chu Khải nhìn dáng vẻ của em gái như vậy càng đau lòng hơn, không dám để lộ tâm tình không tốt, nhẹ nhàng hỏi: "Đừng sợ, đem chuyện xảy ra kể một chút là tốt rồi."
Bàn tay ấm áp của Chu Khải đặt lên bả vai Chu Kỳ, khiến cho cô cảm thấy an tâm, ngẩng đầu nhìn anh trai của mình, sau đó lại liếc mắt lo lắng nhìn Lý Lệ: "Là chị dâu mang em đi, lúc ấy Triệu tổng......" Cku lại nhớ tới thời điểm bị Triệu tổng khi dễ, cúi đầu: "Khi đó chị dâu vừa đúng không có ở đấy, cho nên Triệu tổng kia mới có cơ hội."
Chu Khải nghe xong tròng mắt híp lại, quay đầu nhìn Lý Lệ, giận quá hóa cười: "Thật là một chị dâu tốt nha." Chu Khải nhớ lại ngày đó ở nhà họ Nghiêm, Triệu tổng đắm đuối với dáng vẻ của Lý Lệ. Sau đó đánh giá cách ăn mặc của Lý Lệ và Chu Kỳ ngày hôm nay, lửa giận trong mắt ngày càng lớn. Tay ở bả vai Chu Kỳ không tự chủ nắm chặt, khi Chu Kỳ bị đau kêu thành tiếng, chợt xoay người, giơ tay cho Lý Lệ một cái tát.
Tiếng bạt tai thanh thúy khiến cho cả đại sảnh liền tĩnh lại, Chu Kỳ và ông Chu khiếp sợ nhìn màn này. Trong đầu chưa phản ứng kịp, một cái tát kia của Chu Khải đã qua đi.
Lý Lệ chịu không nổi một lực này, thân thể ngã nhào xuống đất. Chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, còn chưa phản ứng kịp xảy ra chuyện gì, đầu tiên gò má trái chết lặng, cái gì cũng không cảm thấy. Sau đó mới cảm thấy trên mặt mình đau rát, hậu tri hậu giác đưa tay che má trái của mình. Tóc vốn được buộc vao bởi vì một cái tát này mà tán lạc hai bên, xốc xếch.
Chu Kỳ kịp phản ứng, đứng lên che chở Lý Lệ: "Anh, sao tự dưng lại nổi điên như vậy? Không có chuyện gì lại đi đánh người, có chuyện gì bình tĩnh mà nói!" Nói xong cẩn thận nhìn má trái bị đánh của Lý Lệ. Bởi vì lực đạo quá lớn, gò má rất nhanh sưng lên, khóe miệng còn rách da, dính ít máu. Chu Kỳ đau lòng cau mày.
Chu Khải càng nhìn càng tức: "Chu Kỳ, về sau không cho phép cùng người đàn bà này ra ngoài. Vô luận cô ta nói cái gì cũng không cho phép."
Chu Khải lời nói cứng rắn, thái độ thay đổi, lập tức biến thành người đứng đầu của một nhà. Ông Chu nhìn con trai mình hôm nay biểu hiện cường thế, trong lòng mơ hồ hiểu một chút. Cả quá trình không nói lời nào, hình như đồng tình cho Chu Khải hành động.
Lý Lệ hoàn toàn trợn tròn mắt. Cô ta bị đánh thành bối rối, hoàn toàn không nghĩ tới, trước kia luôn có bộ dạng không có chủ kiến, thế nào hiện tại lại thành như vậy?
Chu Kỳ thấy ông Chu trầm tư nhìn Lý Lệ, không hiểu nguyên nhân, nhưng ông Chu không nói lời nào thì cô biết như vậy là đồng ý cho Chu Khải làm như vậy. Hết cách rồi, chỉ có thể cẩn thận đỡ Lý Lệ lên lầu nghỉ ngơi.
Trong phòng khách yên tĩnh, Chu Khải vẫn duy trì tư thế vừa đánh Lý Lệ, ông Chu lập tức đứng lên, thừa dịp nói: "Con đi theo ta."
Chu Khải nhìn ông Chu một chút, chậm rãi thở dài, đi vào theo ông Chu.
Trong thư phòng, ông Chu ngồi trước bàn làm việc: "Con nói một chút biết được cái gì."
Chu Khải suy nghĩ một chút, đem tất cả những gì mình hoài nghi nói ra. Sau đó nhân tiện tự hỏi chuyện Chu Kỳ gặp chuyện không may. Ông Chu vừa nghe sắc mặt càng ngày càng đen, cuối cùng không nói gì bảo Chu Khải đi ra ngoài.
Cũng là bởi vì ông Chu không nói gì, lúc này mới càng thêm chấp nhận những hành động kia của Chu Khải. Trước kia Lý Lệ như thế nào hắn mặc kệ, nhưng mà đã tới nhà họ Chu, lại dám lợi dụng Chu Kỳ, hắn không thể dễ dàng tha thứ.
Nhưng dù sao cô ta có quan hệ với Lý Thánh Đức, chờ sau khi Chu Khải đi ra ngoài ông Chu liền gọi điện thoại, cũng không nói thêm gì, chỉ nói Chu Khải và Lý Lệ gần đây có chút mâu thuẫn, đều là hắn không giáo dục con tốt...... Trong miệng luôn nói lời xin lỗi với Lý Thánh Đức.
Bên kia Lý Thánh Đức cũng không nói thêm gì, chỉ nói chuyện giữa hai vợ chồng, người ngoại như bọn họ không nên quản nhiều. Ông Chu yên tâm gật đầu liên tục.
Gần đây nhà họ Nghiêm có chút không an tĩnh, kể từ khi nhận Nghiêm Hi ông cụ vẫn vui vẻ, nhưng người khác là không, nhất là tôn tử ông Nghiêm không có tiền đồ. Vốn công ty giao cho cháu gái lớn nhưng họ vẫn không hài lòng. Tại sao bọn họ là con trai mà lại đem gia nghiệp giao cho phụ nữ? Đây không phải là quất cho bọn họ ba roi ư? Huống chi người phụ nữ này sớm muộn cũng sẽ phải lập gia đình. Gả cho người khác vậy công ty sẽ là của hồi môn. Gia bối công ty của nhà họ Nghiêm bọn họ cứ như vậy mang cho Nghiêm Lê Lê gả đi ư?
Dĩ nhiên là không được. Vốn đang buồn vì không đủ phần, đã thế lại thêm Nghiêm Hi, vậy thì coi là cái gì? Nghiêm Lê Lê thì họ không phản đối, dù sao nó cũng là con của bác cả, cũng là cháu ruột. Nhưng còn Nghiêm Hi? Cô ta thì tính là gì, mẹ cô ta năm đó theo người khác bỏ trốn, là người khiến nhà họ Nghiêm trở thành trò cười cho tất cả mọi người, tại sao đứa con hoang kia lại được nhận?
Buổi tối ộng cụ vui mừng, ra lệnh một tiếng, tất cả con cháu nhà họ Nghiêm đều trình diện.
Nghiêm Hi tự nhiên cũng tới, điểm này mọi người dĩ nhiên đều biết. Tôn tử của nhà họ Nghiêm năm nay hai mươi lăm tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn ở trong nhà. Cha của hắn là con trai út của ông cụ, lớn hơn Nghiêm Tử Hoa hai tuổi. Bình thường ông cụ luôn sủng ái hai người này, kết quả hai năm sau Nghiêm Tử Hoa chết, đứa bé kia cũng đi theo. Lưu lại đứa cháu tám tuổi, toàn bộ thế giới của ông cụ như sụp đổ, liền chỉ cưng chiều đứa cháu này. Đợi đến khi đứa cháu ở bên ngoài nháo gây ra chuyện mới hậu tri hậu giác phát hiện đứa nhỏ đã bị làm hư rồi. Mười lăm tuổi đã ở bên ngoài chơi bời, không cẩn thận thì để lại giống.
Khi đó ông cụ bắt đầu chạy ra, giải quyết vấn đề của cháu. Nhưng Nghiêm Thịnh không thay đổi được. Đứa nhỏ đã cong, cũng bất chính. Ban đầu tên tuổi là do ông cụ đặt, Thịnh, ý ở tại chữ. Muốn đứa nhỏ về sau giống tên sống ở dưới ánh mặt trời, nhưng ai biết tính tình lại đi theo hướng âm u.
Nghiêm Thịnh nhìn Nghiêm Hi ngồi đối diện, nhướng mày cười: "Ai u, tiểu mỹ nữ này là ai vậy?" Sinh nhật ngày đó của ông cụ tiểu tử này lăn lộn ở bên ngoài, ngày đó bởi vì nhận Nghiêm Hi cho nên ông cụ vui mừng, cũng không phát hiện ra chuyện này.
Giọng nói của Nghiêm Thịnh cợt nhả, rất mê người, giống như là ở tiệm vịt vậy. Nghiêm Hi nghe mà nổi lên từng tầng từng tầng da gà, ngẩng đầu lên miễng cưỡng cười cười: "Em là Nghiêm Hi, anh họ không biết em?" Cái tiếng gọi anh họ Nghiêm Hi gọi rất ngọt, thuận lợi đưa tới sự chú ý của người khác. Ông cụ ngồi ở đầu bàn, chính là một đại gia trưởng, nhìn thấy hai tôn tử nhỏ nhất ở xa hi hi ha ha nói cười, trong đầu cũng nhớ lại hai người Nghiêm Tử bọn họ. Khi đó hai người tình cảm cũng tốt như vậy. Hiện tại hai đứa cháu cũng vậy, ông cụ rất vui, nụ cười ở trên môi cả một buối tối.
Ai biết hai đứa cháu ngoài thì cười nhưng trong không cười. Lãnh Diễm tối nay mặt dày mày dạn đi cùng Nghiêm Hi, hiện tại anh cũng coi như là bạn trai của Nghiêm Hi. Mặc dù nha đầu này chưa từng thừa nhận trước mặt mọi người nhưng cũng không phản đối. Anh liền muốn, tất cả mọi cách để chứng minh mình chính hiệu đều không bỏ qua, tối nay cũng vậy.
Ai ngờ đi theo lại thấy tên phá gia chi tử ngoài cười nhưng trong không cười phía đối diện, người này ở thành phố A nổi danh giỏi nhất ăn chơi, cuộc ăn chơi nào cũng không thể thiếu hắn.
Lãnh Diễm cười nói: "Hi hi, buổi tối hôm đó Nghiêm Thịnh cũng không có ở đây, không trách được hắn không biết em." Sau đó xoay đầu dối mặt với tên đang hăng hái nhìn Nghiêm Hi: "Sau buổi tối hôm đó tôi nghe được chút chuyện, Nghiêm Thịnh thiếu gia, tối hôm đó có cái gì kinh thiên động địa vậy?" Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó căn bản ngày hôm sau đã bị truyền đi, nhưng cũng chỉ mấy người biết, rất nhanh đã được giải quyết. Nhưng Lãnh Diễm là ai, từ khi biết thân phận của Nghiêm Hi sau này liền chú ý động tĩnh bên nhà họ Nghiêm. Cho nên chuyện đêm đó hoàn toàn đều biết, không một chút bỏ sót.
Nghiêm Hi biết người anh họ trước mặt này không muốn gặp mình, thậm chí là hận. Về lý do tại sao, giống như chuyện hắn là tên phá gia chi tử, gia đình hắn vô duyên vô cớ xuất hiện một người khác được chia tài sản, còn không phải vì tiền sao.
Nghiêm Hi liền cười hỏi: "Hả? Chuyện gì kinh thiên động địa vậy? Có phải anh họ của em rất lợi hại?" Trên mặt Nghiêm Hi là dáng vẻ vô cùng tò mò sung bái. Đôi mắt thậm chí cũng bởi vì sung bái mà sáng lấp lánh.
Lời này vừa nói ra, bên kia đã có người cười phun ra. Mà người ngồi bên cạnh Nghiêm Lê Lê ngồi đối diện rất có bản lãnh nhanh chóng chặn được. Nghiêm Hi nhìn sang, cảm thấy cái bàn này của nhà họ Nghiêm sắp xếp thật tốt quá, chính là một cái bàn dài đủ củng loại.... Mọi người phân thành hai hàng để ngồi, nếu như người ngồi đối diện phun ra, người đối diện xui xẻo hứng trọn.
Nhưng nhìn vẻ mặt Nghiêm Lê Lê không sao, Nghiêm Hi trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái với người chị này. Nhìn lại người đàn ông ngồi đối diện với Nghiêm Lê Lê, Nghiêm Hi thiếu chút nữa không nhịn được cũng phun ra.
Người phun là cháu trai lớn của nhà họ Nghiêm. Nhà họ Nghiêm tổng cộng có ba cháu nội, hai nam một nữ. Đứa lớn là Nghiêm Lê Lê (nữ), đứa thứ hai là Nghiêm Qua, thứ ba chính là Nghiêm Thịnh ở trước mặt Nghiêm Hi. Nghiêm Qua phun người, nhưng không ngờ mắt thấy sẽ phun thẳng vào mặt Nghiêm Lê Lê, vì sao nửa đường lại xuất hiện một cái mặt khác hứng?
Nghiêm Qua vội vàng để xiên xuống, cứng đờ nhìn người đó vội vàng xin lỗi: "Ai ô ô, Trình Thụy, làm sao lại...... Ai nha nha, xin lỗ xin lỗi, tôi nghe em rể nói cảm thấy rất hài, nhất thời không nhịn được. Xin lỗi."
Trình Thụy nhắm thật chặt một bên mắt, nghe lời của Nghiêm Qua mới than thở, sau đó đưa tay lau một cái, quay sang bên cạnh liếc mắt nhìn. Nghiêm Lê Lê vẻ mặt không sao cả nhìn hắn, thấy hắn xoay đầu nhìn cô, mắt còn nháy nháy, sau đó đưa tay đẩy ra: "Nhanh đi tắm đi, bẩn rồi." Nói xong vẻ mặt ghét bỏ bịt mũi phất phất tay, giống như không ngửi được mùi phát ra từ người Trình Thụy.
Trong lòng Trình Thụy vô cùng tức giận, hắn bị như vậy là do cô hại, kết quả cô còn ghét hắn?
Trình Thụy tức giận nhìn Nghiêm Lê Lê rồi đi vào trong toilet, bên kia mọi người vui vẻ rồi, thấy vẻ mặt của Trình Thụy như vậy hắn rất vui vẻ.
Lãnh Diễm ánh mắt như muốn đánh người? Có chút cắn răng nghiến lợi hỏi Nghiêm Qua: "Anh nói cái gì?"
Nghiêm Qua không hiểu, hắn chỉ nói câu thật lòng sao lại đắc tội hai em rể?
Khóe miệng Lãnh Diễm nâng lên: "Em rể?" Khi nào thì thân phận của anh nhỏ như vậy?
Lãnh Diễm rất tức giận, ngó ngó người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ này thân phận cũng quá thấp đi, khiến anh phải gọi mấy người đàn ông kém hơn mình vài tuổi một tiếng "anh".
← Ch. 091 | Ch. 093 → |