Truyện:Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em - Chương 302

Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Trọn bộ 413 chương
Chương 302
Khốn kiếp! Anh đi ra ngoài
0.00
(0 votes)


Chương (1-413)

Lương Chân Chân không muốn để ý đến anh, mặc dù không thể không thừa nhận anh nói sự thật, nưhng cô vẫn không nói lời nào, cắn chặt cánh môi đỏ hơi sưng, vui thích trong cơ thể đợt này tới đợt khác, khiến cho cô cảm thấy khó chịu lẫn... vui vẻ.

"A Tư..." Lương Chân Chân đột nhiên nghẹn ngào gọi, Đằng Cận Tư cuống quýt lật cô lên, phát hiẹn trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô tràn đầy nước mắt, kèm theo vẻ ửng hồng xinh đẹp, lộ ra một kiểu զ●⛎🍸ế●n г●ũ rõ ràng, trên lông mi dày treo đầy nước mắt ướ-t á-t, cánh môi sưng đỏ cong lên, khiến cho người ta thương yêu.

"Ngoan, đừng khóc." Đằng Cận Tư hô-п dịu dàng lên mắt cô, động tác êm ái, coi cô như vật quý báu của mình, lại đặt lên cánh môi Ⓜ️ề·Ⓜ️ 〽️·ạ·❗ của cô lần nữa, ♓ô-ռ sâu triền miên, mạnh mẽ có lực ôm chặt cô vào trong п🌀·ự·𝖈.

"Người xấu!" Cô tức giận chỉ trích anh, vì tức giận mà hàm răng trắng noãn cắn mạnh lên môi anh, giống như đang trút bất mãn của mình ra, mà anh cười xấu xa nhếch môi, trong ℊợ*ℹ️ c*ả*m không mất đi q𝖚ÿế.ռ г.ũ, khẽ chạm lên chóp mũi đỏ ửng của cô, "Gọi - ông xã."

Lương Chân Chân xoay mặt, môi mím chặt, rõ ràng không muốn để ý đến anh, nhưng anh vẫn kiên quyết không tha, thậm chí uy ⓗ_ℹ️ế_🅿️ cô, "Không gọi thì tối nay... không trở về giường nữa."

"Anh!" Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại cười đến rất muốn ăn đòn, trong tròng mắt đen có ánh sáng lấp lánh khác thường.

Sau khi giằng co hai giây, cuối cùng Lương Chân Chân vẫn bỏ ѵ_ũ 𝖐_♓_í đầu hàng, ai bảo cô là người mềm yếu dễ bị ăn ⓗ●𝐢ế●𝓅 chứ? Ở đây lúc quan trọng nhất, cô cũng chỉ có thể theo anh, bất đắc dĩ kêu một tiếng, "Ông xã..."

Trong lòng lại âm thầm nói: Đồ khốn kiếp! Chỉ biết lấy bắt nạt cô làm niềm vui! Giấy đăng ký kết 𝒽ô·ⓝ còn chưa cầm, gọi ông xã cái gì!

Đằng Cận Tư rất hài lòng, tươi cười rạng rỡ ôm cô rời khỏi cửa sổ, trở lại giường cô thích, đặt cô lên sau đó chống tay mắt nhìn cô, tròng mắt đen nhánh hàm chứa ôn tồn đậm tới mức không tan được, ánh mắt nó-п-ɢ 𝐛-ỏ-n-ɢ vẫn cứ như keo dán nhìn cô, khiến cho gương mặt cô ռó·n·ɢ 𝒷·ừⓝ·ℊ lên, chỉ ước gì nhắm mắt lại không nhìn.

Nhưng sao anh có thể để cho cô được như ý, cố ý trêu đùa cô, dán chặt cô, nâng mặt cô lên, trong tròng mắt đen như mực hoàn toàn u ám, nhuộm lên sắc thái tình dục, rõ ràng như vậy, trần trụi như vậy không hề che giấu, tự nhiên khiến cho trái tim cô đập nhanh hơn, giọng nói khàn khàn thô ráp của anh giống như anh túc khiến cho người ta chìm sâu vào: "Nai con, em đã nói muốn 𝐡.ô.𝐧 nhẹ anh."

Lương Chân Chân nghiêng mặt sang bên không muốn nhìn anh, lại bị anh quay lại nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi mấp máy định nói gì, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt cưng chiều vô hạn và chờ đợi của anh, trong lòng liền mềm nhũn, ♓ô·𝖓 thì ♓ô●ⓝ●, cũng không phải chưa từng ♓ô_ⓝ_, có gì mà phải nhăn nhó!

Cánh tay vòng qua cổ anh, ôm chặt cổ anh, đầu nghiêng tới trước, chạm nhẹ một chút lên môi anh. Nhiệt độ ռ·óп·𝐠 ⓑ·ỏ𝓃·𝐠 trên môi anh lan đến cô, nhanh chóng một giây lập tức rời đi, cả khuôn mặt cũng nóng lên, đỏ ửng từng tầng.

"Được chưa?" Cô ảo não nhìn anh chằm chằm.

"Không được, đây đâu phải là hôп-, rõ ràng chỉ là chạm vào." Đương nhiên là Đằng Cận Tư không chịu.

Cô vểnh môi đỏ mọng tính nói lên bất mãn của mình, ngay sau đó một thoáng giảo hoạt không dễ dàng phát hiện xuất hiện trong mắt, ngẩng đầu, liên tục không ngừng mổ nhẹ lên môi anh, xen lẫn gặm cắn cho hả giận, ước gì cắn sưng môi anh, để cho ngày mai anh không có cách nào đi ra ngoài gặp người, cô không biết chút tính toán nhỏ mọn này của cô bị Đằng Cận Tư dò xét được rõ ràng, cũng không ngăn lại, mặc cho cô chơi đến vui vẻ, thật ra thì anh vô cùng thích dáng vẻ đáng yêu khi cô giận dỗi, trạng thái giận dỗi ngây thơ biểu hiện rõ giữa hai chân mày, trên khuôn mặt trắng nõn có một tầng màu hồng phấn mờ mịt, kiều diễm mà mập mờ.

"Anh..." Lúc này Lương Chân Chân mới biết cách làm của mình đúng với ý của anh, tức giận cắn lên vai anh, dường như dùng sức hơi lớn, chính là không buông, ngón tay càng bóp chặt thịt trên người anh, rất vui vẻ khi nhìn anh nhíu mày, nhưng mà, một giây sau đó, cô không vui nổi rồi.

Bởi vì, một vật lạ nào đó xâm lấn --

Trước đã từng nhẹ nhàng một lần trên cửa sổ, cho nên bên trong rất trơn bóng, anh đi vào dễ dàng, nhanh chóng đến chỗ sâu nhất, Lương Chân Chân bị động tác bất ngờ của anh làm cho cổ ngửa ra sau, khẽ nhếch môi nhẹ giọng ngâm nga uhmm một tiếng, âm thanh 〽️ề●Ⓜ️ mạ●i đáng yêu như tơ, thẳng tới đáy lòng người run lên, động tác cũng càng lúc càng nhanh.

Cô 🎋𝒽·é·ρ 𝒽·ờ mắt đẹp, trên tròng mắt bao bọc một tầng mơ màng, hô hấp dồn dập, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy cao triều động lòng người, hai tay vòng quanh trên eo người đàn ông, thừa nhận va chạm mạnh mẽ của anh, giữa răng môi mơ mơ màng màng trú●𝖙 г●🅰️ bất mãn của mình, "Ghét..."

"Lừa bịp, rõ ràng em cũng rất thích." Đằng Cận Tư cười như con hồ ly giảo hoạt, động tác dưới người cũng không dừng, cái sau mạnh mẽ cuồng dã hơn cái trước, hòa tan nhớ nhung khắc cốt ghi tâm vào lúc này, môi mỏng 𝖍_ô_𝖓 dầy đặc lên khóe môi, bên gáy cô, triền miên mà đỏ ửng.

"Khốn kiếp! Anh đi ra ngoài!" Quả đấm nho nhỏ rơi như mưa trên ⓝ-gự-𝖈 kiên cố của anh, cô nũng nịu trừng mắt nhìn anh, vẻ ɢợ-ⓘ 🌜ả-ɱ trong tròng mắt đẹp tràn đầy xấu hổ và thẹn thùng, để cho yết hầu anh căng thẳng, nai con lúc này, xinh đẹp tuyệt trần, chỉ có thể là của anh, tuyệt đối không để cho người đàn ông khác nhìn thấy!

Động tác cũng trở nên nhanh chóng, cảm giác được tràn đầy khiến sức lực Lương Chân Chân dần dần trôi mất, chỉ có thể bất lực bấu víu lấy anh, trầm luân cùng một chỗ với anh, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng ngâm uyển chuyển 〽️ề-〽️ Ⓜ️ạ-❗ đáng yêu, hô hấp của cô hơi rối loạn, trong đôi mắt phảng phất như bao hàm một tầng sương mù, 𝖙𝖍_ở 𝐡ổ_n ⓗể_п nói: "A Tư, nhẹ... một chút."

"Sai rồi." Anh bất mãn chọc mạnh, khiến cho cô sợ hãi hô một tiếng, kịp phản ứng anh nói sai là có ý gì, vội vàng cầu xin tha thứ, "Ông xã..."

Lúc này Đằng Cận Tư mới hài lòng, lưỡi trơn trượt mập mờ lướt qua môi cô, lại nhẹ nhàng ngậm ⓜú_𝐭, biến cánh môi 〽️-ề-𝖒 𝖒-ạ-ⓘ ngọc đỏ tươi đẹp. Ngón tay chậm rãi chuyển qua n_🌀_ự_𝒸 cô, nhẹ nhàng v⛎*ố*𝖙 ⓥ*𝑒 〽️ề·〽️ 𝐦ạ·ℹ️ của cô, dẫn cô đến một thế giới sung 𝖘-ư-ớ-n-ℊ, để cho cô cảm nhận người mình yêu vỗ nhẹ, hai người đều đ_ộ_ռ_𝖌 †_ì𝓃_♓ mãnh liệt, mỗi một ma sát cùng cử động đều dẫn đến chạy nước rút trên đỉnh núi tuyệt diệu.

Cô yếu đuối khi anh mạnh mẽ tấn công, hơi sức toàn thân giống như bị hút khô, cảm giác vui thích càng thêm tập kích hết đợt nọ đến đợt kia, ánh sáng trên đỉnh đầu cũng dần trở nên mơ hồ, khi cô cho là đã kết thúc, lỗ tai đột nhiên bị người nào đó ngậm lấy, lần này không chỉ là vành tai, mà là cả lỗ tai.

Anh cố gắng nhịn 🎋h⭕.á.𝖎 ⓒ.ả.𝖒 trong cơ thể đang đến như thủy triều, hai người chia xa vài ngày như vậy, cô nhóc này khiến anh lo lắng nhiều ngày, nên trừng phạt cô ngay tức thì, không định kết thúc nhanh như vậy, sau đó ngậm toàn bộ lỗ tai cô vào trong miệng thưởng thức.

Lương Chân Chân cảm thấy lỗ tai bị anh ⅼ●𝖎ế●ɱ ướt nhẹp, một dây thần kinh cực nhỏ nhưng lại vô cùng nhạy bén bị anh trêu chọc, cảm giác tê liệt truyền đến toàn thân, cảm giác ⓡ-𝐮-𝖓 𝓇ẩ-𝖞 tự nhiên mà đến, cô bám chặt eo người đàn ông, ôm chặt lưng anh, bắp thịt toàn thân cũng căng thẳng, phía dưới càng thêm co rút mạnh mẽ.

"Bà xã, em nhất định là cố ý..." Giọng Đằng Cận Tư khàn đục kỳ lạ, trong tròng mắt đen nhanh chóng vọt lên hai ngọn lửa тì𝐧*♓ á*ℹ️ nho nhỏ, anh phát hiện, mỗi lần đánh trúng điểm mẫn cảm cua rnai con, cô sẽ bao lấy mình thật chặt, chặt đến mức anh không chịu nổi, chỉ có thể dừng lại.

"Người xấu..." Lương Chân Chân dẩu môi kháng nghị, rõ ràng chính là lỗi của anh, nếu anh không đi l𝒾_ế_𝐦 lỗ tai mình, sao có thể như vậy? Cô cũng không phải cố ý.

"Ngoan, buông lỏng một chút." Anh buồn cười nhìn nét mặt oán hận của cô, bàn tay tràn đầy vết chai dịu dàng ✌️υ●ố●т ✅●3 〽️●ô●𝓃●g cô, hy vọng cô tỉnh táo lại, hơi híp mắt cúi người ♓●ô●ռ 𝖒ú*🌴 cổ và xương quai xanh của cô, rất nhanh, phía trên liền xuất hiện nhiều thêm bông mai đỏ, nở rộ đẹp đẽ, cô hơi khó nhịn uốn éo người, cặp mắt trong suốt như nước suối, ai oán nhìn người đàn ông đang làm chuyện xấu trên người cô mà không cho cô thoải mái một chút.

Đương nhiên là anh cố ý, cảm giác bắt nạt cô rất tốt đẹp, đuôi mắt khẽ nhếch lên, khóe miệng càng chứa đựng thêm nụ cười xấu xa mờ ám 🍳●ц●𝓎●ế●ⓝ 𝓇●ũ, ngón tay thô ráp không nặng không nhẹ v.υ.ố.ⓣ 𝖛.3 từng tấc da thịt trên người cô. Cô khó ức chế nắm chặt ga giường, suy nghĩ dần hỗn độn, trong mơ hồ chỉ nhìn thấy dáng vẻ anh nằm trên người cô, tóc đen nhánh, ánh mắt nóng rực, động tác có lực mà không mất đi dịu dàng, không chỗ nào không dẫn cô lên đến ngọn núi 𝐡·ο·𝖆·ⓝ á·1, sa vào, lại rơi vào --

Dần dần, cô hoàn toàn thích ứng với việc anh đang tồn tại trong cơ thể cô làm chuyện xấu, ngũ quan sáng rõ không tự chủ mà lộ ra vẻ vui 𝖘*ướ*п*🌀 mà động lòng người, giống như một đóa hoa anh túc đục khoét xương cốt, để cho anh nghiện, không thể tự thoát ra được, động tác trên người cũng càng lúc càng nhanh, tâm tình vui 𝖘●ư●ớ●ռ●ɢ nghe âm thanh yêu kiều từ trong miệng cô phát ra, tuyệt vời êm tai.

Anh thỏa mãn buông thả sâu trong cơ thể cô, dịu dàng 𝐡ô*𝖓 lên mặt cô như mưa rơi, bên môi, trên cổ, trên vai, ngay cả hô hấp cũng dây dưa một chỗ, như ⓠ⛎🔼-ռ 𝖍-ệ gắn bó của nước và sữa khó rời nhau.

Gió đêm lạnh buốt thổi phất phơ nâng rèm cửa, nưhng không cách nào thổi tan nhiệt độ không ngừng lên cao trong phòng, kiều diễm mập mờ, tràn đầy hương vị mê tình...

"Mệt mỏi, đi ra ngoài..." Giọng Lương Chân Chân yếu ớt không có lực, người đàn ông xấu xa! Biết ngay sẽ nghiền ép cô! Nghiền ép xong còn không chịu bỏ qua cho cô,

"Ngoan, ở lại một lúc." Một người đàn ông vô liêm sỉ nằm nói bên tai cô.

Chương (1-413)