Vay nóng Tinvay

Truyện:Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em! - Chương 52

Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!
Trọn bộ 79 chương
Chương 52
(2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)

Siêu sale Lazada


sâu thăm thẳm đó mỗi lần nhìn vào liền khiến người ta say đắm, có muốn dứt ra cũng không được. Cả cô và Nghiêm Đình Đình đều như vậy.

Tạ Phong đặt tay lên cánh tay đang đặt trên mặt mình mà sờ loạn lung tung, khóe miệng hơi cong lên, hỏi:

"Em đang nghĩ gì vậy?" Đến nỗi hắn đến gần như vậy cũng không phát hiện ra.

"À, em chỉ nghĩ tối qua mình có nói năng lung tung gì không thôi?" Lam Tử Tuyết cười gượng, tìm đại một lí do để né tránh ánh mắt của hắn.

Tạ Phong vụn vặt cười, ra vẻ băn khoăn: "Anh cũng không nhớ rõ lắm, hình như em nói rất nhiều, nào là em yêu anh nhiều bao nhiêu, nhớ anh nhiều bao nhiêu, ..."

"Còn nói sẽ đem thân mình báo đáp anh!"

Mặt Lam Tử Tuyết đỏ bừng lên sau nụ cười âm hiểm của hắn, thẹn quá hóa giận mà cùng Tạ Phong kẻ đuổi người chạy khắp nhà, tiếng cười đùa vui vẻ âm vang trong không khí.

Rõ ràng đêm qua người uống rượu say là Lam Tử Tuyết, nhưng người ăn nói không chút suy nghĩ lại là Tạ Phong. Cũng may hình như Lam Tử Tuyết hoàn toàn không nhớ chút gì về chuyện đêm qua. Tạ Phong hắn tự hỏi, đây có phải chuyện tốt hay không đây?

Mấy ngày trước, Tạ Phong cả ngày đều bận rộn ở bên ngoài, hai người có muốn gặp nhau cũng khó, hiếm khi có khoảng thời gian ở nhà cùng cô cả ngày như thế này. Lam Tử Tuyết vui đến quên trời đất, không cần uống thuốc bệnh tình cũng tự động thuyên giảm, suốt ngày bám lấy tay Tạ Phong, một tấc cũng không rời.

Đối mặt với con đĩa "bự" này, hắn cũng không có ý kiến gì, ngược lại dường như rất hưởng thụ những ngày tháng này, rất hay xoa đầu, vuốt tóc, cười với cô. Hai người dường như đang sống một cuộc sống vô âu vô lo, cách biệt với thế giới bên ngoài.

Trên thế giới này mấy ai được hạnh phúc toàn vẹn, ngay cả ông trời cũng ghen tị với hạnh phúc của hai người, rất nhanh liền chia cắt nó.

Mặt Trời đã leo lên đến đỉnh tòa nhà, Lam Tử Tuyết mới thức dậy mua đồ ăn sáng, lúc đi ngang qua sạp báo cạnh đó, cô tùy tay chọn vài tờ mang về, mấy ngày nay hai người đều trốn trong nhà, có những thứ này cũng tốt.

Lam Tử Tuyết mở cửa, cất giày vào bên kệ, hình như Tạ Phong đang ở thư phòng, cô không muốn làm phiền hắn, liền xuống nhà bếp lấy đồ ăn ra. Đống tạp chí đột nhiên rơi khỏi tay cô, rơi xuống đất. Lam Tử Tuyết cúi người nhặt chúng lên, trong đó có một tuần san tài chính khá nổi tiếng, lúc tay cô chạm vào, nó đang mở ra trang giữa, dòng chữ "DG chính thức đổi chủ, nguyên nhân sâu xa bên trong" được in đậm bằng màu đỏ chót, trực tiếp đập vào mắt cô.

DG?! Đổi chủ?!

Lam Tử Tuyết vội vàng nhặt tờ báo lên, hai tay cô run run, từng dòng từng chữ trong đó như khảm sâu vào tim cô.

"DG là một trong những tập đoàn lâu đời, được thành lập từ hơn 10 năm trước. Bắt đầu từ thời thiếu gia nhà họ Tạ lên nắm quyền, tập đoàn từng bước từng bước xây dựng được chỗ đứng trên thị trường hiện nay, từng lọt top 10 tập đoàn phát triển nhanh nhất thế giới. Ngày hôm qua, tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn-Tạ Phong đã lên tiếng chính thức chuyển giao toàn bộ cổ phần và quyền lực trong tay mình cho em họ-Tạ Nhạc. Đối với việc này, nội bộ trong công ty phản ứng rất dữ dội, nhưng vẫn không lay chuyển được quyết định của vị CEO trẻ này, hiện nay mọi thủ tục đều đã hoàn tất..."

Phía sau còn rất nhiều, rất nhiều chữ, nhưng tay của Lam Tử Tuyết đã chẳng còn chút sức lực nào nữa nào, cánh tay lơ lửng giữa không trung, tờ báo trên tay cô đã rơi xuống từ lúc nào, khoảng không phía trước trở nên mờ mịt.

Không thể nào! Chuyện này không thể xảy ra được! DG là tâm huyết 5 năm của hắn, sao có thể nói bỏ là bỏ! Tờ báo này rõ ràng là bịa đặt!

Lam Tử Tuyết không suy nghĩ được nhiều, trong đầu cô chỉ xoay vòng ý nghĩ đó. DG là xương máu của hắn, là mồ hôi và nước mắt của hắn, vài ngày trước không phải hắn vẫn còn bận ngập đầu sao? Chuyện như thế này vĩnh viễn không thể nào xảy ra được!

Tiếng di động vang lên khiến Lam Tử Tuyết giật mình, đây không phải tiếng chuông của điện thoại cô mà là của Tạ Phong, là phát ra từ thư phòng. Lam Tử Tuyết bước nhanh về phía thư phòng, ngay khi tay cô đặt lên nắm đấm cửa, tiếng chuông rất vừa vặn chấm dứt, tiếng hai người nói chuyện nhanh chóng vang lên.

"Tôi đã nghe mọi chuyện rồi! Cậu... nhất định phải làm vậy sao?"

"Không còn cách nào khác. Thời gian không còn nhiều nữa rồi!" Tạ Phong dụi dụi tàn thuốc, tựa người vào cánh cửa. Hai mắt hắn khép hờ đầy mệt mỏi. Chuyện hắn đã làm, hắn tuyệt đối không hối hận.

Phía bên kia truyền đến tiếng thở dài. Đồng Văn lắc đầu ngao ngán, bọn họ bên này vẫn còn đang cố gắng tìm ra cách, nhưng cuối cùng vẫn không kịp, mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy.

"Bây giờ cậu tính sao?" Công ty đã mất, Tạ Phong tuy trong hắc đạo cũng có thế lực, nhưng Đồng Văn tin chắc hắn sẽ không cam tâm như vậy, có ý muốn dò hỏi tâm tình của hắn.

"Còn có thể sao chứ? Tôi bây giờ tay trắng rồi, đành để cô ấy nuôi tôi thôi!"

"Cậu đừng nói với tôi là muốn sống như vậy cả đời chứ?!"

Bên kia im lặng không trả lời, Đồng Văn tức đến đấm một đấm lên tường.

"Cậu điên rồi à?! Nếu vậy thì mau tỉnh dậy cho tôi! Cậu mau vứt cái ý nghĩ thối nát ấy ra đầu ngay cho tôi!"

"Nếu không thì tôi có thể làm gì?" Hai người quen biết nhau 5 năm, đây là lần đầu tiên Đồng Văn nghe được Tạ Phong nói chuyện bằng giọng điệu đó. Bất lực, đơn độc, lại có chút... yếu đuối.

Đồng Văn thở dài, day day huyệt thái dương, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Cậu có còn nhớ ngài Smith không? Chính là cái người cậu từng cứu đó! Lúc trước ông ta có gọi điện muốn mời cậu qua bên đó. Thế lực của ông ta bên đó không tồi, hơn nữa cậu còn từng cứu ông ta. Nghe lời tôi, qua bên đó bắt đầu sự nghiệp mới đi!"

Tạ Phong trầm mặc, im lặng không nói. Hắn đương nhiên biết hắn quen biết một người tên Smith, cũng biết đến thế lực của ông ta, có điều...

"Tôi không thể đi Mĩ được!"

"Tại sao chứ?! Tạ Phong, tôi biết cậu chắc chắn không cam tâm ở lại nơi này sống một cuộc đời tầm thường, đi Mĩ thì có sao? Cậu ở đó vài năm, xây dựng được thế lực của riêng mình rồi vẫn có thể quay về đây mà!"

"Tôi không thể!"

"Cậu không thể đi hay không thể rời xa cô ấy?!"

Câu hỏi không ai muốn trả lời. Cả hai người đều rơi vào trầm mặc. Tạ Phong hắn có chuyện nguy hiểm gì chưa từng trải qua, lần này qua Mĩ đối với hắn chẳng có tí áp lực nào! Nhưng hắn thực sự không yên tâm về Lam Tử Tuyết, ít nhất hắn muốn ở lại đây cho đến khi Lam Tử Tuyết khỏi bệnh. Đồng Văn biết hắn đang lo lắng điều gì, nhưng việc hắn ở lại đây hoàn toàn không có lợi cho cả hai người. Tạ Phong lúc trước kết thù không ít, bây giờ hắn mất đi DG, ai có thể đảm bảo đám người kia không thừa nước đục thả câu mà trả thù hắn, hắn bây giờ ngay cả năng lực bảo vệ bản thân cũng không có, chứ đừng nói là muốn bảo vệ Lam Tử Tuyết.

"Ông ấy hẹn 3 ngày nữa ở Washington đợi cậu ở tòa nhà XXX, lần này tôi không đi cùng cậu được rồi, tôi cứ từ từ suy nghĩ đi!"

"Tử Tuyết! Tử Tuyết!"

Lam Tử Tuyết giật mình, nở nụ cười hối lỗi với Bích Chi. Đoạn đối thoại cô nghe được quả thực quá ám ảnh, khiến cô không thể tập trung vào chuyện gì khác được.

Bích Chi bĩu môi, hai mắt hơi nhếch lên, giả vờ hờn dỗi, lôi trong túi ra một cái túi nhỏ đưa cho Lam Tử Tuyết, còn cố ý cười cười tà ác:

"Vật như thế này cậu không phải nên tự mua sao?"

Lam Tử Tuyết nhận lấy, đối với câu chọc ghẹo của Bích Chi chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Cánh tay hơi gầy đảo qua đảo lại cà phê trong tách.

"Đám cưới của cậu chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Haizz, đừng nhắc tới chuyện này nữa! Tớ quả thực không muốn lấy chồng nữa!" Bích Chi giãy đành đạch, tay chân quơ lung tung như một đứa trẻ khiến Lam Tử Tuyết bật cười hì hì.

Hai người cứ gặp nhau là sẽ sinh ra phản ứng hóa học, lúc nào cũng nói chuyện đến không biết trời đất, mới đó mà trời đã tối sầm lại, Lam Tử Tuyết đang định đứng lên tính tiền thì bị Bích Chi kéo lại, hai tay gắt gao nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt chất chứa những cảm xúc hỗn độn, ngập tràn lo lắng. Hai người từu trước đến giờ ở bên nhau luôn luôn để nụ cười trên môi, chưa từng bày ra bộ dạng lo lắng, bất an này với đối phương.

Tay Bích Chi rất ấm, càng ngày càng siết chặt bàn tay lạnh lẽo của Lam Tử Tuyết, mãi một lúc cô mới có đủ dũng khí mở miệng:

"Có chuyện gì cũng phải nói cho tớ biết, không được im lặng!"

Lam Tử Tuyết hơi sững sờ, rồi "ừm" một tiếng, tươi cười nắm lấy tay Bích Chi.

"Dạo này chị có khỏe không? Bệnh của chị đã đỡ chưa?"

"Chị rất khỏe, bệnh của chị đã hết từ lâu rồi, em không phải lo! Việc học của em thế nào rồi? Chị Bích Chi đã gửi thiếp mời cho em chưa?"

"Em là em trai chị, đương nhiên học hành không làm khó được em rồi! Em đã làm sẵn đơn xin phép rồi, cho dù có bão tới, em cũng nhất định đến dự lễ cưới của chị ấy!"

"Đương nhiên em cũng rất mong chờ thiếp mời từ tay chị! Hì hì!"

Lam Tử Tuyết hơi ngây ra một chút, rồi cũng cười đáp lại Lam Tử Trình. Đám cưới của cô và hắn, chỉ sợ không biết phải đợi đến bao giờ...

Lam Tử Tuyết vừa cúp điện thoại, một đôi tay rộng lớn đã vòng qua eo cô, ôm thật chặt, đầu đặt trên bả vai cô, mùi hương nam tính quen thuộc truyền tới.

Lam Tử Tuyết để mặc Tạ Phong ôm một lúc lâu mới chịu buông ra, vội chạy xuống phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Từ sau khi cô biết chuyện, hai người vẫn ở bên cạnh nhau như chưa có chuyện gì, Tạ Phong không hề đề cập đến chuyện đó, có lẽ hắn thật sự muốn giấu cô, nếu đã như vậy, Lam Tử Tuyết đương nhiên cũng không mở miệng trước. Hai ngày trôi qua nhanh như chớp mắt.

Tạ Phong đang ngồi trong phòng khách đọc báo thì đột nhiên cúp điện. Hắn vội vàng đứng lên chạy vào phòng bếp, còn không quên dặn dò: "Tử Tuyết, em ở yên đó!"

Trong không gian tối tăm không một tia sáng, lấp lóa một ánh sáng le lói rồi lớn dần, tỏa ra không trung.

"Happy Birthday To You! Happy Birthday To You!"

"Happy Birthday, Happy Birthday, Happy Birthday To You!"

Lam Tử Tuyết hai tay đỡ lấy bánh kem, trên đó cắm đủ 26 ngọn nến nhỏ lung linh, ngân nga hát khúc mừng sinh nhật, giọng cô trong trẻo lại đầy tình cảm, trông nhất thời khiến hắn không kịp phản ứng.

Lam Tử Tuyết tinh nghịch cười, để bánh kem xuống bàn rồi loay hoay chạy đi, đèn nhanh chóng được bật sáng, cô có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Tạ Phong lúc này. Hắn đang nhìn cô chằm chằm, bằng ánh mắt đầy tình cảm, có chút ngượng ngùng, cũng có chút nghẹn ngào đọng lại nơi khóe mắt, đương nhiên ý cười cũng đều lộ ra. Lam Tử Tuyết nghĩ mắt mình chắc đã cận nặng lắm rồi, vì cô nhìn thấy tròng mắt hắn lấp lánh như ánh sao, bóng loáng một tầng hơi nước.

"Sao em biết hôm nay là sinh nhật anh?"

Tạ Phong vừa cười vừa đưa tay kéo Lam Tử Tuyết ngồi lên đùi mình, vuốt ve đôi bàn tay thon dài, trắng trẻo của cô, mắt không rời khỏi đó. Nói hắn không cảm động đương nhiên là giả! Sinh nhật hắn mọi năm chỉ là Tạ lão gia bày một bàn tiệc nhỏ, rồi người trong nhà cùng ngồi lại, bữa tiệc kiểu này chẳng qua chỉ mang tính chất công việc, một công đôi chuyện chứ làm gì có không khí như bây giờ. Tạ Phong ngẫm lại, thật ra mấy lần đón sinh nhật ở cô nhi việc mới đúng là thật tâm làm vì hắn, đến nay cũng đã quá lâu rồi! Thú thực, nếu Lam Tử Tuyết không nhắc, hắn cũng đã quên bén mất hôm nay là sinh nhật mình.

"Trên đời này có chuyện gì mà em không biết chứ!" Lam Tử Tuyết đắc ý cười, nháy mắt với hắn một cái, ngay lập tức khiến nhịp tim hắn tăng vọt, so với việc cô tặng bánh sinh nhật cho hắn, còn kích thích hơn gấp bội.

Lam Tử Tuyết vẫn chưa kịp hoàn hồn đã bị một bờ môi hung hăng đè xuống, một vật dài ấm nóng nhanh chóng luồn vào khoang miệng cô. Lam Tử Tuyết cũng không phản kháng, nhẹ vươn đầu lưỡi nghênh đón, rất nhanh liền bị hắn quất chặt, từng chút từng chút nuốt xuống toàn bộ nước bọt cùng dưỡng khí của cô.

Cứ nghĩ tới việc có thể đây sẽ là lần cuối cùng hai người hôn nhau, Lam Tử Tuyết không kìm chế được cảm xúc, hai tay quấn ngang cổ hắn, nhướn người về trước, lần đầu chủ động càn quét khoang miệng hắn, tham lam chiếm lấy tất cả của hắn.

Tạ Phong hơi sững sờ rồi phát ra tiếng cười vụn vặt, một tay vòng qua eo cô, một tay đỡ lấy cổ cô, tiếp tục hung hăng càn quét sâu hơn, sâu hơn nữa.

Hai người cứ ôm nhau mà hôn như vậy, lúc không hít thở được thì buông ra một chút rồi lại tiếp tục cuồng nhiệt mà hôn. Mãi cho đến khi Lam Tử Tuyết phát hiện nến đã cháy gần hết, hai người mới chính thức buông ra.

"Anh mau ước đi! Nến sắp cháy hết rồi!" Sau khi chấp dứt nụ hôn đó, Lam Tử Tuyết mới hòa hồn, ba hồn bảy vía nguyên vẹn cho cô biết bản thân vừa rồi cuồng nhiệt như thế nào, nhất thời lấy tay che khuôn mặt đỏ ửng, chạy vội vào phòng.

"Em... em đi lấy quà cho anh!"

Tạ Phong chưa nghe hết câu Lam Tử Tuyết đã mất dạng, hắn cứ thế ngơ ra đó cho đến khi cô quay lại, trên tay cầm một cái túi nhỏ, dúi vào tay hắn.

"Tặng quà gì cũng không thiết thực bằng em tự tặng mình cho anh!" Tạ Phong giở giọng đùa cợt, dùng tốc độ rùa bò nhất có thể mở chiếc túi ra. Ngay khi hắn nhìn thấy vật đó, ánh mắt trong chốc lát thay đổi rõ rệt

Lam Tử Tuyết nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn, chưa từng một giây loạn nhịp. Là hắn âm thần đồng ý hay hắn vốn dĩ luôn như thế?! Lam Tử Tuyết không biết, cô thấy cũng không cần biết. Lúc trước cô rất hay đoán tâm tình người khác qua ánh mắt, qua nhịp thở, nhưng đối với hắn cô luôn không thể, cô muốn hắn chính miệng nói ra những điều trong lòng hắn kìa.

"Em biết rồi?!" Có phải cô nghe lầm rồi không? Tại sao giọng hắn lại run run như vậy?

"Em nói rồi, trên đời này không có chuyện gì là em không biết cả!" Lam Tử Tuyết cố gắng cười, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Khó khăn lắm cô mới có đủ dũng khí để làm chuyện đó, xin anh, đừng khiến em hối hận!

"Con đường phía trước còn rất dài, anh có thể vấp ngã, nhưng em không cho phép anh gục ngã! Ra đi có gì là không tốt, nơi đây có em rồi, anh đừng lo gì cả! Cho dù năm năm hay mười năm, em vẫn sẽ ở đây. Đợi anh." Tay hai người nắm chặt lấy nhau, chưa bao giờ chặt đến thế, chẳng ai muốn buông tay.

Cái túi nhỏ rơi xuống đất, bên trong là một vé máy bay đến Washington, chuyến bay sẽ khởi hành vào 5h sáng mai.

Từ trước đến nay đều là hắn bảo vệ cô, che chở cô, vì cô làm rất nhiều chuyện, hắn khiến cô cảm động, khiến cô khóc, cũng khiến cô tin tưởng vào tình cảm này. Nhưng mà, từ khi yêu nhau đến nay, ngoại trừ ỷ lại, dựa dẫm, làm nũng với hắn, cô chẳng thể làm gì khác. Lần này nếu cô còn là vật ngăn cản hắn, chỉ sợ cả đời này cô đều hối hận!

Chấp nhận để anh rời xa em không phải vì em hết yêu anh, mà là vì em quá yêu anh nên mới vậy! Yêu xa có gì là không tốt? Có người để đợi chờ có gì là không tốt? Em nói rồi, em sẽ đợi anh!

Tạ Phong vốn là người kiệm lời, hai người ở bên cạnh đều là hiểu ý nhau mà không cần nói nhiều. Người ngoài đều biết, huống hồ chi đây lại là người đầu ắp tay gối với hắn, trước sau gì Lam Tử Tuyết cũng biết, chỉ là Tạ Phong không ngờ tới, cô lại mạnh mẽ như vậy, thực sự để hắn rời đi.

Không gian yên tĩnh. Nến cắm trên bánh sinh nhật đã cháy hết, sáp đã bắt đầu cứng lại thành một mảng đỏ tươi.

Lam Tử Tuyết rời khỏi lồng ngực Tạ Phong, đưa tay lau đi nước mắt chực chờ trên khóe mắt, nắm tay hắn kéo đi: "Hôm nay là sinh nhật anh mà, cười lên đi, em dẫn anh đến một nơi!" Nói rồi lại dùng thêm lực, trực tiếp kéo hắn ra khỏi cửa.

Tiết trời mùa thu khá mát mẻ, hai người nắm tay nhau đi dạo một hồi. Hôm nay là ngày tốt, trên đường có không ít các cửa hiệu khai trương, đều nhiệt tình mời chào. Mùi hương thoang thoảng trong không khí là của hao tử đằng, gần đây có một nhà trồng rất nhiều loại hoa này, mới đó mà đã nở rồi sao!

Chỉ còn 9 tiếng nữa, Tạ Phong sẽ rời khỏi nơi này. Không thể ở nơi đã ở bao nhiêu năm, không thể gặp những người thân thiết, không thể ra ngoài nhìn đèn Bắc Kinh sáng lấp lánh đủ sắc màu, không thể nghe người Bắc Kinh chào hàng, cũng không thể nghe mùi hương hoa tử đằng thoang thoảng trong gió. Lam Tử Tuyết có một cảm xúc muốn để Tạ Phong trong thời gian ngắn ngủi còn lại có thể tận hưởng hết hương vị quê hương, lại như cỗ máy không biết mệt mỏi nắm tay hắn chạy đi trên đường phố.

Người bị nắm tay cũng không nói gì. Chỉ lặng lẽ làm hai việc: chăm chú nhìn Lam Tử Tuyết và chạy!

"Mệt chết em rồi!" Lam Tử Tuyết ngồi bịch xuống thảm cỏ, không ngừng thở dốc, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống.

Tạ Phong nhẹ mỉm cưởi ngồi xuống kế bên cạnh cô, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán cô, nhỏ giọng khiển trách: "Ai bảo em chạy nhanh như thế làm gì!" Hắn còn tưởng cô gấp như vậy là muốn đi đâu, không ngờ lại là đến bờ sông này.

Hai người nằm trên bãi cỏ mát rượi phủ đầy sương sớm, mười ngón tay đan vào nhau, lặng yên nghe tiếng gió thổi rì rào như đang hát khúc tình ca của tuổi trẻ, bi thương đấy nhưng cũng thật đẹp!

"Cảm ơn em..."

"Hửm?"

"Vì đã đến và yêu anh."

Lam Tử Tuyết cười, nhắm mắt để mặc cho Tạ Phong nhẹ đặt lên trán cô một cái hôn, như nghĩ đến điều gì đó lại rời khỏi tay hắn, chạy đi.

Tạ Phong dở khóc dở cười nhìn bóng cô dần xa, người con gái 23 tuổi chạy một quãng đường dài rồi lại quay đầu vẫy tay với hắn, rốt cuộc là muốn làm gì?

Trong phút chốc, Tạ Phong phát hiện hình như Lam Tử Tuyết đang hét lên điều gì đó, có ba chữ, nhưng ngay lúc đó tàu hỏa ở bên kia đường ray chạy ngang qua, tiếng ồn làm hắn không nghe được cô nói gì.

Mất một buổi chạy lại, cuối cùng nhìn thấy bộ dáng cười xòa xin lỗi của hắn, Lam Tử Tuyết đoán chắc Tạ Phong không nghe thấy những gì cô nói rồi! Nhất thời không nhịn được mà xị mặt, bĩu môi không nói chuyện, trong lòng có chút buồn.

"Chờ đến khi anh trở về, anh chắc chắn phải nghe em nói lại đấy!"

"Được! Anh hứa với em!"

"Còn nữa, đêm nay em muốn ở đây ngủ, không muốn về nhà!"

"Tuân lệnh bà xã!"

Lam Tử Tuyết phì cười. Cô quả thực không nói dối, do tác dụng phụ của thuốc mà cô rất hay buồn ngủ, sức đề kháng của cô thể cũng ngày càng yếu đi, lúc nãy chạy nhiều như vậy quả thực đã tiêu hao hết sức lực của cô, Lam Tử Tuyết chỉ vừa đặt lưng xuống đã vội thiếp đi.

Cô không biết rằng Tạ Phong lúc đó đã hôn trộm cô, còn nói: "Chỉ cần anh yêu em là được rồi!"

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng Lam Tử Tuyết nói với hắn ba chữ: "Em yêu anh!", mà hắn chỉ là lờ mờ đoán được, chứ không hề nghe thấy.

Đêm đó rất dài.

Khi Lam Tử Tuyết mở mắt dậy đã là 5h15, mặc dù là sớm hơn mọi khi nhưng chuyến bay của Tạ Phong cũng đã cất cánh. Cô lê người khỏi giường, vốn là muốn đêm qua hai người có thể thức đêm tâm sự, cuối cùng lại là cô ngủ trước, còn để hắn phải bế về, quả thực là mất mặt!

Chỉ là người đã không còn ở đây, mất mặt cũng đâu có ai xem!

Lam Tử Tuyết đã dự định không đi tiễn Tạ Phong, cô cho dù mạnh mẽ cỡ nào vẫn sợ chia ly, càng sợ chính mình lúc hắn rời đi rồi thì lại khóc, sống chết giữ hắn ở lại.

Bây giờ thì tốt rồi! Chuyến bay đã cất cánh, người đã thật sự đi rồi, càng đỡ cho cô khỏi phải buồn bã lung tung.

Nhưng sao tim lại đau thế này... Phải rồi, thuốc!

Lam Tử Tuyết như mất trí chạy đến bên tủ thuốc, trên đó đã để sẵn thuốc mà mỗi sáng cô đều phải uống, chỉ là trong đó lẫn một viên thuốc lạ màu xanh nhạt mà cô chưa từng nhìn thấy, bên trên có 4 số "7862", kèm theo là một lá thư, trên đó không sai lệch là bút tích của hắn.

Như một người điên lao ra khỏi nhà, Lam Tử Tuyết vội vã kêu taxi, một bên không ngừng giục taxi chạy nhanh, một bên không ngừng lao nước mắt, còn cắn lên tay mình, không cho phép rơi nước mắt nữa. Thật sự đã dọa tài xế phát sợ, không hỏi gì nhiều lập tức nhấn hết chân ga mà chở cô đến sân bay.

Chuyến bay đã cất cánh gần 30 phút trước, sân bay vẫn còn nhiều người thân ở lại tiễn đưa, cũng có nhiều người ngồi chờ chuyến sau, tất cả đều trố mắt nhìn người con gái chạy như điên giữa sân bay, cuối cùng dừng lại bên cửa sổ, lấy hết sức bình sinh mà hét lớn:

"Tạ Phong, anh nhất định phải quay lại!"

Em và con, đợi anh!

------------------------------

Hế nhô các độc giả thân yêuuuuuuu!!!!!!!!!!!

Vậy là cuối cùng phần 1 của bộ này cũng hoàn rồi, ôi, 50 chương tròn trĩnh nhé ^^ Có ai hóng phần 2 không?

Hôm nay mình trồi lên là có đôi lời muốn nói với đọc giả, những người luôn sát cánh và ủng hộ mình: Cảm ơn mọi người nhiều nhé ^^ Khi bắt đầu viết mình mới cảm giác được viết truyện quả thực không hề đơn giản chút nào, nó đòi hỏi sự kiên nhẫn kinh khủng, mà mình lại lười, những lúc muốn drop truyện mình lại đọc được những cmt của các bạn-động lực chính của mình, mình lại tự nhủ bản thân phải cố gắng, và.... phần 1 hoàn rồi đây *tung bông*

Sau màn chào hỏi đơn giản vừa rồi, mình sẽ vào vấn đề chính. Ngay cả bản thân mình đọc truyện cũng thấy truyện mình có nhiều sai sót, xin lỗi các bạn nhiều và mình cũng muốn hỏi các bạn một chút:

1. Các bạn có thấy lỗi chính tả nhiều không? Có ảnh hưởng nhiều đến quá trình đọc không?

2. Truyện có tình tiết nào còn rắc rối mà các bạn còn chưa hiểu không?

3. Các bạn có ý kiến gì về mấy tình tiết trong phần 1 và dự kiến trong phần 2 không?

4. (Quan trọng nhất) Các bạn có CHÁN khi mình ra phần 2 không? Có muốn mình tiếp tục viết không?

Tại mình để chia thành 2 phần vì kết phần 1 cũng có thể coi là OE (Open Ending) còn phần 2 thì mình không chắc nữa =)))

Thương yêu các bạn nhiều nhắm nhắm lun á <3 <3 <3-------END Phần 1-----------------------------------------------------------


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-79)