← Ch.28 | Ch.30 → |
"Hóa ra Anh xã mày chính là một đêm thất lang trong truyền thuyết nha! Thực không đơn giản......!" Tiểu Nhan một câu thốt lên khiến cho mấy bé đang mat xa cho chúng em đều đỏ mặt.
"Anh xã tao trước kia tham gia quân ngũ, bộ đội đặc chủng." Khẳng định so vớingười bình thường mạnh hơn nha! Em đây gọi là kiêu ngạo a tự hào a, tìm một ông xã tham gia quân ngũ kỳ thật cũng không sai, tuy rằng là anh xã già đi chăng nữa...... Không phải là hoàn toàn khác với mấy người đàn ông già khác cả một cái cấp bậc sao!
"Một lát tao đi nhà thuốc Đông y, mua cho ông xã nhà tao một ít thuốc bổ s thận tráng dương, tao cũng muốn thử cảm giác một đêm thất lang!" Tiểu Nhan tức giận vung cánh tay.
"Chúng ta cùng đi!" Tiểu Kê nhìn vẫn bình tĩnh, chẳng lẽ nhỏ cũng điên rồi?
Thật vất vả chờ hai nhỏ bình tĩnh trở lại, em ném ra một cái bom hẹn giờ:
"Tao làm mẹ." Em ủ rũ nói nói.
"A? Mày có thai?" Tiểu Nhan ngắm cái bụng bằng phẳng như trước của em.
"Mày mang thai, còn dám cùng Anh xã ép buộc như vậy, không sợ hư thai." Tiểu Kê có chút lo lắng, ánh mắt đáng thương hề hề nhìn qua thật giống như em đã muốn hư thai vậy...Nhỏ này đến tột cùng là đang quan tâm em hay là nguyền rủa em?!
"Không phải tao sinh, đứa nhỏ kia đã 4 tuổi rưỡi!" Em nghĩ nghĩ, nói cho bọn họ đó là con của chiến hữu của Anh xã em, không có cách nào mới phải đến sống trong nhà của em. Anh xã ở A thị xem như là người có uy tín danh dự, có một số việc cũng không thể ăn ngay nói thật. Giống như ông xã Tiểu Nhan cùng với Anh xã em có quen biết, trong công việc làm ăn cũng có lui tới.
Mặc dù ông xã của Tiêu Kê làm trong ngành khai thác quặng vàng, cũng không phải là không thể cùng Anh xã em ăn cơm. Dù sao thì những thương nhân có uy tín danh dự A thị đều là như vậy, nói như thế nào thì cũng coi như quen biết.
"F*ck! Mày chính là một đứa bé chưa lớn lên, lại cho mày nuôi thêm một đứa nhỏ...... Anh xã mày cũng thật không dễ dàng." Cái nhỏ Tiểu Nhan này ......
"Về nhà mày phải đối xử tốt với anh xã mày đó! Anh ta một người mang theo hai đứa nhỏ, thật sự là...... khó quá đi." Tiểu Kê cũng đi theo bỏ đá xuống giếng.
Xem ra, Anh xã em thật sự không dễ dàng nha!
Lúc về nhà em rẽ vào một quán ăn Nhật Bản đóng gói một phần sushi. Anh xã không thích Nhật Bản, lại hết sức vừa ý loại thức ăn nhỏ này. Hơn nữa, em phát hiện Anh xã hình như không quá mẫn cảm với cá hồi, lần trước em làm sushi vốn định để dành ăn khuya, anh từ công ty về muộn liền thừa dịp em không chú ý một hơi ăn liền tám cái, cũng không thấy bị phản ứng. Thậm chí tệ hơn, Anh xã nhà của em lúc ăn mười cuộn sushi xong, hỏi em:
"Đây là cái gì vậy? Mùi vị cũng không tệ lắm." Mẹ Maria thân ái, Anh xã già lỗi thời của em thế nhưng ngay cả sushi cũng không biết......
Kỳ thật này cũng không thể trách Anh xã, vào năm ba chồng gặp chuyện, Anh xã vừa mới thi vào trường cao đẳng. Trước đó, anh hoàn toàn ăn chơi trác táng, học tập cũng không tốt, thiếu tham vọng, hằng ngày chẳng biết làm gì. Kết quả đột nhiên phát sinh chuyện tình như vậy, đối với hắn mà nói là sự đả kích đặc biệt lớn.
Cảm giác trời đều sụp xuống dưới. Anh không vào đại học, cho dù vào, cũng chỉ có thể vào trường học hạng ba, trộn lẫn cái văn bằng. Lúc ấy chị Cả chỉ cho anh hướng đi mới, vào bộ đội. Vì thế, anh người cao ngựa lớn bị nhét vào quân doanh lục sắc.
Mười hai năm trước, đồ ăn Nhật Bản rất ít gặp, anh không có gặp qua cũng đúng. Chờ lúc anh xuất ngũ, chỉ lo vội vàng làm ăn, đương nhiên cũng không có cơ hội hiểu biết mấy thứ này. Công ty của bọn anh chủ yếu là hướng vào thị trường Âu Mĩ cùng với Australia, cho nên anh đối với lễ nghi cơm tây vô cùng thuần thục. Về phần đồ ăn Nhật Bản, anh một chút cũng không biết...
Anh xã tăng ca, về trễ. Em trước làm cho anh ăn sushi lót dạ, lại làm cho anh một phần mỳ sợi trứng gà. thói quen ẩm thực của Anh xã em thật đúng là...... Em không ý kiến gì, anh thật thích ăn mỳ sợi. Tâm trạng em vui vẻ, sẽ bỏ ra nửa ngày làm một ít để đông đá trong ngăn đá tủ lạnh, khi nào ăn thì lấy.
Anh xã ăn một phần sushi lại ăn một chén lớn mỳ sợi, tựa vào trên sô pha tiêu hóa.
"Biểu hiện không sai, chờ qua khoảng thời gian bận bịu này, anh sẽ mang em đến Paris." Anh xã vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của em.
"Anh mệt hả?" Em đi đến trước mặt anh, đem hai tay đặt trên sô pha, hơi hơi ngửa đầu nhìn anh.
"Không mệt mỏi lắm." Anh xã nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa vào trên sô pha, hai cánh tay vô cùng tiêu sái đặt trên lưng tựa của sô pha, rất có phong thái của quan lớn. Anh ngửa đầu, yết hầu đặc biệt nhô ra. Em nghiến răng ngứa ngáy, xông lên cắn anh một cái. Thật đúng là anh xã già thích tỏ ra mạnh mẽ!
Anh xã chộp lấy em đem em ôm vào trong lòng anh xoa nắn một trận, thiếu chút nữa chà xát ra lửa. Củi khô lửa bốc, rất dễ dàng ma sát sinh nhiệt. Đáng tiếc, ngay tại lúc hai chúng em hơi thở hổn hển, mẹ chồng không biết vì cái gì từ trong phòng đi ra,
Mẹ ngày thường ngủ rất sớm, rất ít khi khuya như vậy còn ở bên ngoài đi lại.
"Mẹ!"
"Mẹ......" Em cùng anh xã nhanh chóng tách ra, mười phần ăn ý sửa sang lại quần áo, làm bộ như vô cùng nghiêm túc cùng mẹ chồng chào hỏi.
"Ai ~ Bảo Bối nhi, rót ly nước cho mẹ đi, miệng mẹ khô quá." Mẹ chồng ngồi trên sô pha cười tủm tỉm, một chút cũng không có vẻ tức giận, làm cho em thở phào nhẹ nhõm. Mẹ chồng kỳ thật rất bảo thủ, thập phần không thích cả trai lẫn gái thân thiết tình chàng ý thiếp trước công chúng.
Cho nên em cùng Anh xã cho dù là hôn một cái cũng làm trong phòng ngủ chính mình. Không nghĩ tới lần này chúng em đang ôm nhau âu yếm, mẹ chồng thế nhưng không có tức giận......
Hầu hạ mẹ chồng thư thư phục phục, chờ anh trở về phòng, em một hơi bổ nhào vào trên người Anh xã, lại cắn lại cắn, Anh xã cười đến thiếu chút nữa đau sốc hông.
"Thực hung mãnh......" Anh xã để mặc cho em ép buộc trong chốc lát xong mới bắt lấy tay chân em, một hơi ôm lên. Sau khi lên lầu liền đến phiên anh sinh long hoạt hổ.
Buổi tối ép buộc đến khuya, Anh xã tâm tình thực không sai, xong việc còn ôm em đi tắm giặt, còn phục tùng yêu cầu của em, nhẹ nhàng mà vuốt lưng của em.
"Chờ anh hết bận việc, sẽ mang em đi ra ngoài chơi." Anh xã lại cường điệu việc này. Kỳ thật, mặc dù là hắn không mang theo em đi ra ngoài, chỉ cần đối xử rất tốt với em, em sẽ thật cao hứng. Đương nhiên, mang em đi ra ngoài chơi, em càng cao hứng hơn đó mà ~
Cuồi cùng hành trình đi Paris của em cũng không thực hiện được. Bởi vì Anh xã thật vất vả mới rảnh rỗi thì mẹ chồng lại bệnh. Ngày đó cũng như mọi ngày, ba chồng mẹ chồng ngồi ở trong sân hóng gió ngắm cảnh, em cũng cùng bọn họ ngồi đó vẽ tranh minh hoạ, ngẫu nhiên có thể cùng hai người tán gẫu một hai câu. Ba chồng mẹ chồng có lẽ là tuổi lớn, không thích mở máy điều hòa, cũng không thể mở. Mẹ chồng nói, mở điều hòa cả đêm, toàn thân trên dưới đều khó chịu. Bọn họ không mở, cũng không cho em mở, nói là đối thân thể không tốt. Mỗi ngày đều lôi kéo em tới ngồi dưới cây hóng gió.
Buổi sáng em ngồi trên chiếc ghế dài của bàn đá, buổi chiều em bên phải của chiếc bàn. Mẹ chồng cùng ba chồng đãi ngộ cao hơn, mỗi người một cái xích đu, một cái quạt hương bồ [quạt làm bằng giấy hương bồ], vô cùng thoải mái. Đáng thương cho mông nhỏ của em.
Mới đầu em không quá hào hứng, sợ bị phơi nắng đen, lại sợ bị nóng hôn mê. Kết quả, cùng hai vị lão gia ngồi bên ngoài vài ngày, em cũng không thích điều hòa, bên ngoài thoải mái lắm nha, gió nhẹ từng cơn, chim hót hương hoa. Ngẫu nhiên xem có thể nhìn thấy phân chim nguyên sinh từ trên trời rơi xuống.
Nói thật, em thực thích loại cảm giác này, có đôi khi người già so với người trẻ chúng em tuổi còn biết hưởng thụ hơn. Mẹ chồng còn tặng cho em cái quạt hương bồ cũ nát, nói là của hồi môn đầu tiên của mẹ. Em cầm quạt hương bồ có chút cũ nát, xem như trân bảo.
Buổi tối lúc ngủ còn cầm quạt theo quạt qua quạt lại, một lát vỗ vỗ bụng nhỏ của em, một lát vỗ vỗ mông Anh xã. Kết quả Anh xã một chút cũng không kiên nhẫn, dùng Tiểu kê j kê nhà anh bắt em đem thu thập.
Theo động tác lay động của Anh xã, em nhìn chiếc quạt hương bồ đang nằm trên mặt đất, đột nhiên trong đầu thấy ảo tưởng, nó có phải cũng chứng kiến ba chồng mẹ chồng ...... khụ khụ, cuộc sống vợ chồng......
Anh xã thấy em không chuyên tâm, liền hung hăng cắn một cái lên meo meo em, kết quả dấu răng kia để lại trên người vài ngày. Lúc cùng đi SPA, bị tập thể bọn nó chê cười.
"Ai, Bảo Bối nhi, sao mà mày lại để cho meo meo nhà mày mang theo răng vậy?"
"Chỉ cho một cái mang, không sợ cái kia ghen, rời nhà trốn đi à?"
"Bảo Bối nhi chỉ có một meo meo, khẳng định sẽ bị anh xã đá văng!"
Cái lũ không biết xấu hổ này, khẳng định là ghen tị cuộc sống hạnh phúc của em! Tụi mày mới bị đá, cả nhà tụi mày mới bị đá.
Lại nói tiếp, ngày đó em đang ở vẽ một bức tranh minh họa vô cùng duy mĩ, mẹ chồng trước một phút còn phê bình em nói:
"Cô gái xinh đẹp hư vậy, trên người không mặc quần áo, còn tay chân dài như vậy, không phù hợp lẽ thường!"
Em nói bức tranh này của em là thụ yêu, mẹ xem chân của nàng là rể cây. Kết quả mẹ chồng không thấy được, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Em ngơ ngác đứng ở nơi đó không thể động đậy được, vẫn là ba chồng cùng người giúp việc phản ứng nhanh, chạy nhanh bấm 120, lại gọi điện thoại báo cho Anh xã cùng chị cả chị hai.
Em chỉ ngây ngô như vậy nhìn bọn họ vây quanh mẹ chồng lại ấn huyệt nhân trung lại lau nước lạnh, không biết làm sao.
Trước hết trở về nhanh nhất là anh xã, chị cả giống như theo sau chân anh xã, chị Hai cùng 120 chậm vài phút mới lại đây.
Mẹ chồng bị nâng lên xe cứu thương, em khờ ha ha phía sau Anh xã lo lắng nhìn anh hung hăng cau mày, cũng không biết nói cái gì.
"Ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc ba ba!" Anh xã vỗ vỗ bả vai của em rồi leo lên xe đi theo xe cứu thương. Em bừng tỉnh đại ngộ, xoay người nửa quỳ trước mặt ba chồng, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, tựa như ngày thường mẹ mẹ dỗ dành em nói với anh:
"Ba ba đừng lo lắng, mẹ không có việc gì đâu."
Nói xong, em học mẹ mẹ, cầm bàn tay đầy nếp nhăn của ba chồng trong tay chà xát đến chà xát đi.
"Con dâu ngoan." Ba chồng còn bình tĩnh hơn so với em.
Anh xã gọi điện thoại trở về, nói bệnh viện sắp xếp xong rồi. Ngữ khí của anh nghe không tốt lắm, nghe thực mỏi mệt.
"Anh xã, anh đừng khổ sở, còn có em mà."
Anh xã nghe xong những lời này của em, thế nhưng nở nụ cười.
"Em có khả năng sao?" Anh trêu chọc em.
"Em......" Em có thể cùng anh, không biết là có được tính là bản sự hay không.
"Anh không sao đâu. Lát nữa anh về nhà đón em cùng ba ba đến." Anh xã thanh âm mang theo một loại trấn an lòng người, làm cho em sinh ra tín nhiệm khác thường. Giây phút ấy em thật sự cảm thấy mẹ chồng khẳng định không có việc gì, bởi vì Anh xã có ở đó mà.
Nhưng là, mẹ chồng cứ như vậy ra đi an tường tiêu sái. Anh xã đón em cùng ba ba đến bệnh viện xong, ba chồng ngồi ở bên cạnh giường bệnh của mẹ chồng. Mới ít phút trước mẹ chồng còn cùng em nói chuyện phiếm, mà bây giờ trên người cắm đủ loại ống dẫn, mẹ còn hôn mê bất tỉnh.
Dường như là cảm giác được ba chồng cầm tay mẹ, mẹ đột nhiên đã tỉnh. Mẹ mở mắt ra nhìn ba chồng một cái, mở miệng mơ hồ nói hai chữ:
"Ông nó......"
Sau đó, chiếc máy cạnh bên vẽ ra các đường sóng càng ngày càng bằng phẳng, dần dần biến thành một đường thẳng tắp, phát ra âm thanh chói tai.
Một đám bác sĩ cùng điều dưỡng vọt vào muốn cấp cứu.
"Không cần, để cho bà ấy ra đi được yên ổn!" Ba chồng phát phất tay, vẻ mặt thực bình tĩnh.
Mẹ chồng đã hơn bảy mươi, coi như là sống thọ. Mẹ bị xuất huyết não, đến bệnh viện, bác sĩ nói khả năng là không được. Anh xã liền trở lại đón ba chồng đi gặp mẹ lần cuối.
Anh xã rất khổ sở, anh không nói, nhưng mà em chính là biết. Anh xã như bình thường ra vào an bài tang lễ, nhưng lòng anh đang rơi lệ. Bởi vì, mẹ anh đã rời xa anh. Buổi tối em ôm chặt lấy anh xã, mặc kệ có hơi mệt mỏi, em vẫn gắt gao ôm lấy anh.
Anh lần đầu tiên nhu thuận như vậy, vẫn không nhúc nhích nằm trong lòng em, đem mái tóc đầu đinh châm chích của anh chon ở meo meo em.
"Ngoan......" Em kìm lòng không được nói ra từ này, nhưng anh cũng không nói gì. Sáng sớm ngày hôm sau anh khôi phục bộ dáng trước kia, vộ vỗ mái tóc em, đầy vẻ xem thường:
"Nhóc con lừa đảo!" Em biết, anh đây là đang che dấu xấu hổ. Kỳ thật, anh xã già này cũng có lúc giống em bé
← Ch. 28 | Ch. 30 → |