← Ch.15 | Ch.17 → |
Mặc dù Manh Manh bĩu môi, bộ dáng không tình nguyện, thời điểm Phương Chấn Đông đi, cũng đem tiểu nha đầu cùng đi, Phùng Ki thật ra âm thầm nhẹ nhàng thở ra, phòng bệnh Phùng Ki ở chỉ là phòng đơn, điều kiện tự nhiên so ra kém phòng cán bộ cao cấp nhiều, tiểu nha đầu ngủ trên sô pha cũng là vấn đề, mấy ngày nay, Phùng Ki phát hiện Manh Manh đáy mắt có vết thâm đen, ban đêm thường xuyên nghe thấy cô lăn qua lộn lại gây tiếng vang, có ý muốn bảo cô ngủ trên giường, lại đối với tự chủ của chính mình không cho phép.
Mặc dù tiểu nha đầu ngủ trên sô pha, giơ tay nhấc chân lại đều phô bày phong tình nữ tính, Phùng Ki cũng không thể nhìn như không thấy, giống như bất tri bất giác, có cái gì đó lặng lẽ thay đổi, cho nên dưới loại tình huống này, cùng tiểu nha đầu bảo trì khoảng cách nhất định có vẻ tốt hơn, làm cho anh cũng bình tĩnh ngẫm lại, rốt cuộc sai ở chỗ nào.
Nhưng mà, nhìn Manh Manh bị chú Phương tha ra khỏi phòng bệnh, trong lòng Phùng Ki vẫn nổi lên loại cảm giác không muốn, cho đến khi thân ảnh của cô biến mất, ánh mắt Phùng Ki còn chưa thu trở lại.
Lão Phùng ở một bên nhìn thấy con như vậy, không khỏi thở dài, con ông trời sinh chính là để tham gia quân ngũ, kỳ thật tham gia quân ngũ cũng không phải lựa chọn tốt nhất mà kẻ làm cha mẹ bọn ông kỳ vọng, bởi vì tham gia quân ngũ rất gian khổ, lão Phùng là người cha bình thường nhất, ông cũng giống như cha mẹ mình, hy vọng đường đời của con bình thuận an nhàn, nhưng mà con đã muốn tham gia quân ngũ, hơn nữa lại làm một quân nhân đủ tư cách nhất.
Quân doanh tôi luyện, khiến cho góc cạnh hình dáng của con ông càng phát ra cương nghị, cái loại ý chí cứng như sắt thép, trăm tôi ngàn luyện này từ trong xương con ông mà lộ ra, khiến lão Phùng thân là cha ruột, không thể không kiêu ngạo tự hào, chính là trong tình cảm lại quá ù lỳ, giống như một cái đầu gỗ ngu ngốc, rõ ràng trong lòng, trong mắt đều là Tiểu Manh Manh, lại chết sống không thừa nhận, khiến cho bọn họ làm cha mẹ ở một bên nhìn mà lo lắng.
Có làm gì cũng vô dụng, tuy nói tuổi tác bọn họ không hiểu rõ cái gì là tình cái gì là yêu, nhưng chuyện Chấn Đông cùng Dẫn Tố năm đó, lão Phùng cân nhắc cũng hiểu được, nam nữ trong lúc đó, ai sống với ai, đều sớm đã định, ép buộc nửa ngày, cuối cùng, con dâu của Phùng gia, ông chắc chắc chính là Tiểu Manh Manh.
Nhưng mà ở giữa đột nhiên xuất hiện chị em nhà họ Thiệu, việc này không biết sẽ có chuyện xấu gì, lão Phùng nhìn con, biểu tình tương đối nghiêm túc: "Con nói thật cho cha, rốt cuộc vì sao lại cứu tân binh kia?"
Năm đó Phùng Ki cùng Thiệu Tình tìm hiểu hơn nửa năm, có một lần lúc cha anh đi thị sát bộ đội, trùng hợp gặp gỡ qua một lần, hết thảy đều không định trước, Phùng Ki tin tưởng, cha mặc dù không nói với mẹ chuyện này, nhưng vẫn đối với bối cảnh của Thiệu Tình hiểu biết một chút, bởi vậy việc Thiệu Cương là em của Thiệu Tình, không thể gạt được cha anh.
Lúc cứu Thiệu Cương, Phùng Ki thực không nghĩ tới Thiệu Tình, hơn nữa, Manh Manh rồi đến cha anh cũng đều bắt đầu hoài nghi ý đồ của anh, Phùng Ki không khỏi mặt nhăn mày nhíu mở miệng: "Ba, con là quân nhân, tình huống lúc đó, con chỉ nghĩ đến cứu người." Ngữ khí chắc chắn không chút do dự.
Lão Phùng mày giãn ra, gật gật đầu: "Con nói như vậy, ba an tâm, cô gái tên Thiệu Tình kia..." Lão Phùng nói đến người này thì dừng một chút, thản nhiên nhíu mày, có một số việc thật không biết cùng thằng con trai đầu gỗ này nói như thế nào.
Phùng Ki lại có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu cha nhắc tới Thiệu Tình, hơn nữa anh nghe ra được, đối với Thiệu Tình, cha hơi có chút thành kiến, nên kinh ngạc nhìn cha mình.
Lão Phùng lại trầm ngâm chuyển đề tài: "Ba đã hỏi bác sĩ, vài ngày nữa, con có thể chuyển viện, diễn tập vừa chấm dứt, xe còn chờ ở bên ngoài, ba hiện tại phải trở về, con tự chăm sóc tốt cho mình." Nói xong, liền hướng bên ngoài mà đi, mới vừa đi đến cạnh cửa, phía sau truyền đến thanh âm của Phùng Ki: "Ba, chuyện Thiệu Cương, thủ trưởng trên kia có ý kiến gì?"
Lão Phùng quay đầu lại, ánh mắt trầm xuống: "Phùng Ki, con là quân nhân, tham gia qua diễn tập cũng không ít, đối với sai lầm Thiệu Cương phạm phải, không cần ba nói con cũng biết kết quả, còn có, ba cùng mẹ con nhất trí cho rằng, cô gái Thiệu Tình kia không thích hợp với con."
Phùng Ki trố mắt trong chốc lát, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, có lẽ ba mẹ sớm đã biết Thiệu Tình tồn tại, năm đó Thiệu Tình nói lời chia tay, phương diện này có phải hay không có ba mẹ là nhân tố can thiệp, ý niệm này cơ hồ có chút không khống chế được toát ra, nhưng rất nhanh liền thoải mái, Phùng Ki hiểu biết cha mẹ, cha tuy rằng nay đã có chút địa vị, cũng không là cái loại gia trưởng, mà chuyện của anh cùng Thiệu Tình, đã sớm trôi qua.
Mặc dù lúc trước, tình yêu của anh cùng Thiệu Tình có ít nhân tố cản trở nhưng cũng là chưa đủ sâu, vì nguyên nhân này, Phùng Ki có loại áy náy khó hiểu đối với Thiệu Tình, tuy rằng do cô nói lời chia tay, mà áy náy lại thủy chung chôn ở đáy lòng Phùng Ki.
Phùng Ki không nghĩ tới, ba ngày sau khi cha anh đi, anh liền một lần nữa gặp được Thiệu Tình, thời điểm Thiệu Tình đến, Phùng Ki đang đi vòng vòng quanh giường, Phùng Ki lúc đầu còn tưởng rằng là Tiểu Manh Manh đến, đêm qua tiểu nha đầu gọi điện thoại nói hôm nay đến bệnh viện, ngày mai làm thủ tục chuyển viện, hai người cùng nhau về thành phố B, trường của tiểu nha đầu đã bắt đầu khóa huấn luyện quân sự.
Bởi vậy Phùng Ki tương đối thả lỏng, tiếp tục đi bộ vòng quanh giường, đến khi không nghe thấy thanh âm Manh Manh líu ríu, mới quay đầu, nhìn thấy Thiệu Tình.
Cô đứng ở nơi đó, vẫn là một thân quân trang, tay cầm mũ, tóc ngắn vén sau tai, gọn gàng kéo đến sau đầu, so với ba năm trước đây tròn hơn một chút, vẫn lưu loát thanh tú như trước, nhưng trên người có thêm một nét gì đó không biết tên, làm cô thoạt nhìn tang thương không ít.
Phùng Ki phát hiện Thiệu Tình như vậy, lại rất xa lạ, ít nhất cùng cô gái dịu dàng hiền thục trong trí nhớ của anh, rất khác biệt, đuôi lông mày khóe mắt lộ ra vẻ tức giận, u oán, nhìn qua có chút bén nhọn.
Phùng Ki không rõ Thiệu Tình sao lại có vẻ tức giận, u oán, mà rõ ràng là nhằm vào chính mình, Phùng Ki ngồi ở trên giường bệnh nhìn cô, trầm mặc tạo ra ngăn cách giống như một mảnh lụa đỏ vắt ngang giữa hai người.
Ánh mắt Thiệu Tình phức tạp khó phân biệt, thời điểm cùng Phùng Ki tìm hiểu nhau, Thiệu Tình rất thực tế, Phùng Ki tương đối ưu tú, bằng vào năng lực chính mình, trong bộ đội bộc lộ tài năng, tiền đồ thực sáng sủa, Thiệu Tình cân nhắc hồi lâu, cảm thấy Phùng Ki lúc đó thực thích hợp với mình.
Cô biết chính mình thực tế, nhưng ở vị trí của cô, nếu không thực tế, hiện tại gia đình của mình đợi ở trong trấn nhỏ kia, có thể làm gì? Chẳng lẽ giống như cha mẹ, ở trường học nhỏ trong trấn làm cái chức giáo viên nhỏ bé không ai biết, cô không cam lòng, cô phải phát triển cao xa hơn.
Thiệu Tình cũng không lảng tránh dã tâm của chính mình, hơn nữa dã tâm lại ẩn trong bề ngoài dịu dàng, khiến cô có loại phong tình không đồng nhất, loại phong tình này khiến cô thuận lợi vào bộ đội, thuận lợi cùng Phùng Ki gặp gỡ.
Phải nói việc không như ý nhất với Phùng Ki, là gia thế của anh, Phùng Ki chỉ nói qua loa với cô, cha làm việc trong quân đội, mẹ là nhân viên công vụ, Thiệu Tình lúc ấy nghĩ rằng Phùng Ki muốn giữ thể diện, cho nên không cùng cô nói về chức vụ của cha, tựa như Phùng Ki là loại nam nhân kiêu ngạo, tự ti về xuất thân của chính mình, về tình có thể hiểu được, Thiệu Tình rất hiểu ý người, không hỏi chi tiết. (hừ, suy bụng ta ra bụng người, người kém không thể nhìn xa L )
Sau đó Phương Manh Manh đột nhiên xuất hiện, nói thật, Thiệu Tình từng có chút nghi ngờ, tìm người quen nghe ngóng một chút, nhưng không nghe ngóng được gì liền thôi.
Phương Manh Manh lúc ấy mặc dù mới mười sáu tuổi, lại quá thông minh, hơn nữa đối với cô rất có địch ý, trực giác nữ nhân nhạy bén, nhìn một cái, Thiệu Tình biết ngay tiểu nha đầu này thích Phùng Ki, một chớp mắt kia, địch ý của cô đối với mình căn bản cũng không giấu không được, nhưng rất nhanh cô liền nở một nụ cười làm người ta đẹp mắt.
Tiểu nha đầu rất đẹp, cái loại xinh đẹp tinh xảo này, làm người ta kinh diễm, mặc dù cùng là phụ nữ, Thiệu Tình cũng không thể không thừa nhận điểm này.
Phùng Ki nói với cô Phương Manh Manh là em gái anh, em gái gì? Họ không giống nhau, cũng không có quan hệ huyết thống, em gái như vậy, Thiệu Tình không thể không nghĩ theo chiều hướng mập mờ, hơn nữa tiểu nha đầu tâm tư xảo trá, về sau Thiệu Tình ngẫm lại, chính mình lớn hơn cô gần mười tuổi, lại vẫn chưa đủ để là đối thủ của cô.
Tiểu nha đầu chưa bao giờ ở trước mặt Phùng Ki nói xấu, mặc dù cô đã biểu hiện vô cùng rõ ràng, cô không thích mình, vô cùng không thích, trên thế giới này không ai lại thích tình địch, phương thức tiểu nha đầu đối phó tình địch, khiến Thiệu Tình cơ hồ phá hủy hình tượng cô xây dựng trước mặt Phùng Ki, khiến cô giống như cô gái thiếu kiên nhẫn.
Tiểu nha đầu ở nhà khách, cô ở bao lâu, Phùng Ki phải bồi bao lâu, hành động của hai người, tự nhiên đã thành một loại thói quen, Phùng Ki theo bản năng chiếu cố tiểu nha đầu: ăn, mặc ở, đi lại đều chiếu cố.
Tiểu nha đầu càng thỉnh thoảng tạo ra một ít vấn đề nhỏ, để cho Phùng Ki xử lý, nếu không được còn có thể tự ngã, làm trầy da một chút, sau đó Phùng Ki sẽ đau lòng ôm cô mà dỗ...
Thời điểm Phùng Ki bận rộn, tiểu nha đầu sẽ đến tìm cô, đừng tưởng rằng tiểu nha đầu có ý tốt, cô tới là để kể quá khứ của cô cùng Ki ca ca là thế nào, từ nhỏ đến lớn, từng chút từng chút, chuyện không đầu không đuôi cũng kể, thậm chí kinh nguyệt lần đầu tiên của cô, Phùng Ki thay cô pha nước đường đỏ, mua băng vệ sinh cô cũng kể, khẩu khí tương đối tự nhiên, nhưng Thiệu Tình không bỏ qua ác ý lóe ra trong mắt cô.
Cho tới bây giờ, cô cũng còn nhớ rõ bộ dáng cô ta lúc đó, chính là một tiểu ác ma trên đầu có hai cái sừng dài, bất quá cô tức giận, cùng Phùng Ki nói qua rất nhiều lần, cô nói một lần, cùng Phùng Ki rùng mình một lần, trong mắt Phùng Ki, tiểu nha đầu kia chính là thiên sứ nhỏ đáng yêu thuần khiết nhất trên thế giới.
Thời điểm hai người vừa quen nhau, Phùng Ki cho cô xem ảnh chụp của tiểu nha đầu, để ở ngăn trong cặp da của anh, nha đầu tóc buộc đuôi ngựa, ngửa đầu, ánh mắt phát sáng, lộ vẻ tươi cười xinh đẹp ngọt ngào, nếu về sau không gặp chính thức, Thiệu Tình cũng sẽ tưởng đó là thiên sứ nhỏ.
Những ngày này, Thiệu Tình cũng suy nghĩ cẩn thận, mình phải có kế với tiểu nha đầu, sau đó lại đột nhiên có một cơ hội, có thể là cơ hội chuyển chính thức, cơ hội cô có thể vĩnh viễn ở lại bộ đội, lúc ấy lãnh đạo nói chuyện với cô, vấn đề cá nhân là nhân tố quan trọng ảnh hưởng đến cơ hội lần này, cũng chính là thay đổi biện pháp nói cho cô biết, muốn cô không bị hôn nhân trói buộc.
Cô lúc ấy không còn cách nào, phải lựa chọn cùng Phùng Ki chia tay, cô cho Phùng Ki lý do là không xứng với anh, đó là lấy cớ, lúc ấy cô khó khăn rất nhiều, hiện tại vô tình phát hiện, đã biết cha của Phùng Ki là ai? Thiệu Tình bỗng nhiên cảm thấy ông trời thật sự bất công với cô, với việc Phùng Ki giấu diếm trước kia, cũng không thể tránh sinh ra cảm xúc oán giận, nếu không phải anh giấu diếm, cô cũng không đến mức... (ngụy biện, hừ, ta khinh)
← Ch. 15 | Ch. 17 → |