Vay nóng Tinvay

Truyện:Anh Sẽ Phải Yêu Em - Chương 01

Anh Sẽ Phải Yêu Em
Trọn bộ 65 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-65)

Siêu sale Shopee


Dưới ánh mặt trời ấm áp, âm nhạc nhẹ nhàng chầm chậm, ngoài cửa sổ nước sông yên tĩnh xuôi dòng chảy ra biển, những nhành dương liễu đong đưa theo gió như muốn khoe dáng xuống mặt nước mênh mông, giống như một diễn viên múa lượn tài ba, dịu dàng xinh đẹp, uyển chuyển, ngẫu nhiên vài cơn gió nhẹ nhè thổi tung lên những cánh hoa, điều này càng làm dạt dào ý sắc xanh biếc của mùa xuân, nhuộm màu rực rỡ cho sự thanh xuân lãng mạn.

Đây là tiệm cà phê ven sông, rất có phong cách, mặc dù giá cả xa xỉ, nhưng vẫn khiến số thành phần tri thức, tiểu tư nhân đổ xô vào, nhất là địa điểm xem mặt thật là tốt.

Sau buổi chiều, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào trong, có thể chứng kiến một đôi nam nữ, nam mặc Âu phục mang giày da, sang bóng, áo sơ mi, nữ tư thế đắn đo bưng tách cà phê, hé miệng cười khẽ, cố gắng đạt tới tiêu chuẩn tiểu thư khuê các thời cổ đại, có thể nắm được trái tim của tất cả các nam nhân, nhưng bởi vì tận lực quá mức, nên lộ ra vài phần cứng nhắc.

Đối diện cửa sổ trong góc phòng, một người sĩ quan đang ngồi, ngoài bộ Âu phục nghiêm chỉnh, đáng chú ý hơn là tư thế ngồi đầy nghiêm túc của anh, còn có anh bề ngoài anh tuấn của anh, khác biệt với vẻ khôi ngô tuấn tú phổ biến bây giờ, hoàn toàn có nét cứng cỏi đầy phong cách của một người đàn ông, mày không thể xem là quá thô, nhưng cũng nhiều, sắc bén như lưỡi kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ bay thằng vào tóc mai, ánh mắt sáng ngời, có khí phách nghề nghiệp sắc bén, phía dưới mũi thẳng, có thói quen mím chặt đôi môi mỏng.

Mặt anh nhìn nghiêng ẩn vào quang cảnh bên trong, hình dáng càng thêm thu hút, trên vai mang hai quân hàm hai sao sáng lấp lánh, dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời hiện ra vẻ rắn rỏi mạnh mẽ của người đàn ông, chức nghiệp quân nhân, những yếu tố này, dung hòa ở trên người anh hoàn toàn tốt đẹp, khiến cô gái ban đầu gặp mặt không thể nào bình tĩnh được, chỉ thỉnh thoảng lộ ra một vài nụ cười e thẹn.

Bưng lên tách cà phê nhẹ nhàng nhấp một miếng, chỉ vừa đủ thấm môi, liên tiếp động tác cố gắng đạt vẻ tao nhã, cô gái khẽ ho nhẹ nhàng một tiếng, mở miệng "Người giới thiệu nói anh là trưởng một doanh trại, hiện tại thị xã quân khu B, nhà của quân đội, xe cũng là quân đội có phải không?

Quân nhân đối diện gật gật đầu, dùng lời giản dị ý sâu xa:

"Phải"

Cô gái giống như không thể vừa lòng, bắt bẻ nói:

"Em không muốn rời khỏi thành phố, đi làm không tiện, nhất định phải mua nhà ở nội thành, tiền bạc thì bên nhà trai ra, sau khi kết hôn bên anh sẽ trả góp lần, đương nhiên, nếu có điều kiện, thì trả hết một lần cũng được..........." Đại khái cảm thấy được trong lời nói của mình quá mức trực tiếp, lại giải thích:" Mong anh hiểu cho sự trực tiếp của em, chúng ta cũng đã quá tuổi nam nữ, cũng không cần thiết phải đi theo trình tự yêu nhau gì đó, đều là lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết kết giao, nếu như kết hôn, thì chuyện nhà, chuyện xe là vấn đề hàng đâu, em nói điều kiện của em trước, nếu anh cảm thấy có thể tiếp nhận, chúng ta sẽ tiếp tục qua lại bằng không vẫn là không nên lãng phí thời gian thì của nhau tốt hơn.

Lời của cô vừa mới nói ra, chợt nghe két một trận tiếng vang giầy cao gót truyền đến, rất thanh thúy, cô gái phát hiện ánh mắt nam nhân trước mặt, giống như chợt sáng rực, nghi hoặc quay về phía sau nhìn lại, không khỏi ngây người một lúc.

Cô gái đang đi tới, không, phải nói là cô bé, bởi vì tuổi còn trẻ thêm trên gương mặt phấn khởi của tuổi thanh xuân, vì vậy không thể bỏ qua được, tuổi thanh xuân như vậy đã tặng cho cô một vầng sáng chói mắt, tóc dài xõa xuống sau lưng, phía đuôi có chút uốn cong tự nhiên, mày cong môi thắm, cặp mắt phảng phất rực rỡ tươi đẹp mộng mị, môi mỏng hồng nhạt, khóe môi hơi có chút vểnh, cong lên một vẻ đầy nghịch ngợm, cô đẹp tinh tế linh động, ngồi ở chỗ kia giống như người đẹp nhất, khi đứng lên di chuyển lại giống như mây trôi, hơn nữa khí chất của cô, là thật chính tao nhã, từ trong nội tâm lộ ra sự tao nhã đẹp mắt.

Đó quả nhiên mỹ nữ khó gặp, gần như trong nháy mắt liền hấp dẫn các ánh mắt trong tiệm cà phê, nhưng cô cũng không để ý nghĩ đến, hiển nhiên lúc này đang nhìn chăm chú, mục tiêu cô thực rất rõ ràng, thẳng tắp dừng ở một bàn trong góc.

Quân nhân đối diện với cô gái còn không kịp nghi ngờ,  cô bé liền chạy tới trước mắt đặt mông ngồi bên cạnh quân nhân, duỗi cánh tay ôm:" Kì ca ca, sao anh lại đến đây, cũng không gọi điện thoại cho em, làm hại người ta tìm hết mấy chỗ gần đây......" Động tác ngữ khí đều thân mật quen thuộc như thế, cô gái đối diện trong lòng có chút buồn, không tin hỏi câu:" Đây là em gái anh?".

Ánh mắt của Phương Manh Manh ranh mãnh nhìn một vòng trên người cô gái đối diện:" Em họ Phương, anh ấy họ Phùng, hồi nhỏ anh ấy đã từng ôm em, hôn em, lấy nụ hôn đầu của em, em thường xuyên ở lại nhà anh ấy, anh ấy cũng thường qua nhà em, lúc em sáu tuổi đã thề phải gả cho anh ấy".

Manh Manh nói chưa xong, sắc mặt cô gái từ hồng sang trắng, lề mề chút rồi đứng lên "Xin lỗi không tiếp chuyện được".

Phương Manh Manh lại giữ chặt tay áo cô ta, ngón tay xinh đẹp chỉ chỉ ly cà phê trước mặt:"Chị ơi, đừng quên trả tiền phần của chị, tiền lương Kì ca ca của em không cao, không nhà, không xe, người thì nhiều lắm chỉ mặc áo phông! Nếu có thiện tâm giúp đỡ người nghèo, như vậy trả luôn giùm ly cà phê của Ki ca ca em luôn nhé!"

Sắc mặt cô gái thoáng chốc biến thành màu đen, hừ một tiếng, phẩy tay bỏ đi, bất quá chỉ có 2 tách cà phê, trả thì trả, cô gái đầy tức giận, thân ảnh liền biến mất trong tầm mắt, Phương Manh Manh mới quay đầu lại hướng Phùng Ki tươi cười sâu sắc nói:" Lần này, dáng dấp thì tạm thông qua, nhưng thật sự không có phong cách."

Phùng Ki mân mê mái tóc cô, khóe môi vểnh vểnh, cong lên một cái, thản nhiên tươi cười, vì nụ cười làm má trái hiện lên lúm đồng tiền, làm trên người anh hòa tan đi chút lạnh lùng cao ngạo, thoạt nhìn rất ôn nhu:

" Tiểu nha đầu, sao lại chạy đến đây?"

Trong giọng nói tự nhiên đầy cưng chiều như vậy, ngón tay Phương Manh Manh phất phất một cái chìa khóa trước mặt anh" Lái xe tới, hôm qua mới lấy được bằng lái, lát nữa lên xe em, chúng ta đi dạo một vòng".

Phùng Ki nhăn mày rậm lại, duỗi tay đem chìa khóa trên tay cô đoạt lấy:" Đi hóng mát? Giao thông nội thành loạn như vậy, em mới lấy bằng lái đã dám tự mình lái xe ra ngoài, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Nói cách khác, cho dù em không đụng người ta, người ta đụng em thì làm sao đây hả? Về sau không có anh, không được phép lái xe một mình, lát gọi điện thoại cho công ty vận chuyển kéo xe về, em, lên xe anh".

Phương Manh Manh chớp chớp đôi mắt to, nhu thuận gật đầu, ở trong mắt Ki ca ca, cô thủy chung vẫn luôn là con bé mặc váy um tùm, quy củ ngồi ghế trên, là một tiểu nha đầu yếu đuối dính sát vào anh, chỉ cần anh ở, sẽ không cho phép cô chạm được bất cứ thứ gì anh cho là nguy hiểm, anh bảo vệ cô quá cẩn thận, giống như cô là búp bê thủy tinh, hơi chút va chạm liền nát.

Thật tình không ngờ, cô đã tu luyện thành một cô gái nhỏ cứng rắn như sắt, chẳng qua Phương Manh Manh cảm thấy con gái cũng nên yếu đuối một chút, mới có thể được chàng trai yêu, tựa như mẹ của cô, người lớn như vậy, lại thường xuyên thấy ba ba đem mẹ ôm đến ôm đi, lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ, nếu mình quá mạnh mẽ, trong mắt nam nhân sẽ trở thành cô gái thoát khỏi sự bảo vệ của nam nhân, cô cũng không muốn như thế, đây là do cô của cô từng trải tuyên bố.

Nhưng muốn bắt gọn thuộc về mình, lúc cần dịu dàng thì nên dịu dàng, lúc cần cứng rắn thì nên cứng rắn, lúc nên dùng mưu kế thì không cần nương tay, nam nhân, trước mặt anh ấy nên làm ra vẻ bị động, nhưng thời điểm có nguy cơ khủng hoảng, nhất định trước tiên phải loại bỏ từ bên trong, Phương Manh Manh không bao giờ muốn xảy ra chuyện giống như ba năm trước đây, đoạn ngoài ý muốn kia tuy là cuối cùng cũng dựa theo mong đợi của cô, nhưng trong lòng cô từ đầu đến giờ vẫn khó chịu.

Phùng Ki vỗ vỗ đầu cô:"Đi thôi, tiểu nha đầu,  muốn đi chỗ nào, hôm nay đến chiều mai là khoảng thời gian của em." Mắt Phương Manh Manh sáng lên, mở to nhìn anh:"Thật sao ạ?"

Phùng Ki gật đầu:" Thật"

Phương Manh Manh đứng lên, lẩm bẩm lại ngồi trở về, ngẩng mặt bĩu môi làm nũng:"Nhưng chân người ta bị đau, làm sao bây giờ?"

Phùng Ki ngồi xổm xuống, đem giầy của cô cởi ra, Manh Manh có thói quen không sơn móng chân, móng chân no đủ màu hồng nhạt, trên đôi chân trắng nõn của cô, xinh đẹp phi thường, nhưng gót chân cùng ngón út bên cạnh có nhiều vết sưng đỏ nổi lên.

Phùng Ki nhìn đôi giày cao gót bảy phân kia rồi nhìn cô chằm chằm, hạ lệnh:"Về sau không được mang giày cao gót "Nói xong, bế Phương Manh Manh lên, Phương Manh Manh nhanh nhẹn vòng quanh cổ anh, ừ một tiếng nhu nhuận, tươi cười sau lưng anh đạt được mưu kế.

Manh Manh đối với các phương diện của bản thân mình đều hài lòng, đắc ý nhất là mẹ của cô tư sắc xinh đẹp, cô cũng kế thừa nét xinh đẹp dịu dàng như dòng nước mùa xuân của các mỹ nữ Giang Nam, từ nhỏ đến lớn, ai trông thấy cô đều cũng phải tán thưởng vài câu, khi cô soi gương cũng tự biết mình rất xinh, , ít nhất cho cô có vẻ bề ngoài có khả năng lừa gạt mọi người, nhưng cô càng may mắn là mình cũng có gien cường mạnh như ba ba.

Manh Manh yêu mẹ cũng yêu ba ba, nhưng cô không thích tình cảm yếu đuối giống như mẹ, lại thích quân nhân giống như ba ba, hăng hái sôi nổi tràn đầy sức mạnh, ý chí sắt thép, nhưng không thể không nói, cô có nhiều chỗ rất giống mẹ, tỷ như tế bào nghệ thuật, cô không thừa nhận chính mình là một thiên tài, nhưng có rất nhiều chuyện, xác thực cô chỉ cần nghe một chút đã thông suốt, tỷ như hội họa, tỷ như âm nhạc, tỷ như ngôn ngữ, lời nói.

Hồi nhỏ trà trộn trong doanh trại ba ba, người đã nhanh chóng trở thành một đứa bé ngang tàng, khi đó cô muốn làm lính, nhưng cuối cùng không thành, lý do cũng vì Phùng Ki.

Phùng Ki lớn hơn cô mười tuổi, lúc cô sáu tuổi, anh đã mười sáu, khi cô mười sáu thì anh đã hai mươi sáu rồi, năm nay cô mười chin tuổi, anh đã sắp vào tuổi 30.

Nhiều năm trước, Phùng Ki thủy chung đóng giữ bên ngoài, năm ngoái mới bắt đầu điều vào quân khu B, đây là Phương Manh Manh đánh cược thắng ông nội.

Trước kia, đều là Phương Manh Manh nghỉ đông và nghỉ hè đi tìm Phùng Ki, xem doanh trại anh là chỗ để đi nghỉ mát, gần như mọi người toàn thế giới đều hiểu rõ, chỉ có Phùng Ki không hiểu rõ cũng vô dụng.

Ở trong mắt anh, mình mãi mãi là một tiểu nha đầu, nhưng tiểu nha đầu cũng sẽ trưởng thành, mà sau khi cô lớn cô nhất định sẽ làm cô gái nhỏ của anh, đây là lời thề mà Phương Manh Manh đã lập ra từ năm sáu tuổi, thế nhưng tới năm nay rồi, cô còn không có chút tiến triển, Phùng Ki đích thật là một tảng đá ương ngạnh phiền phức nhất trên thế giới, đập như thế nào cũng không thông suốt.

Bất quá cô không vội, cô quyết định trước sinh nhật anh 30 tuổi, đem anh lừa gạt về nhà, anh sẽ yêu cô, không thương không được, đây là kế hoạch Manh Manh đang từng bước thực hiện.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-65)