Truyện:Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em - Chương 032

Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em
Trọn bộ 120 chương
Chương 032
0.00
(0 votes)


Chương (1-120)

May mà trong phòng mở máy sưởi, cho dù mặc áo mỏng cũng không cảm thấy lạnh, Tiết Giai Ny đẩy cửa phòng tắm ra, vừa đi vừa cầm khăn lông lau tóc, động tác vốn rất tùy ý, nhưng Quan Hạo Lê nhìn trong mắt, lại cực kỳ mê người.

Đều nói phụ nữ vừa tắm xong dáng vẻ tình cảm nhất, tóc ướt nhẹp 𝐜_ⓗ_ả_𝐲 ⓝ_ư_ớ_c dọc theo khuôn mặt, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, bởi vì mặc áo sơ mi trắng của nam, vừa dài đến bắp đùi, lộ ra cặp đùi trắng nõn đẹp thon dài phía dưới, cái này còn muốn làm cho người ta mơ màng hơn trần trụi hoàn toàn.

Hơn nữa động tác vừa đi vừa ngoẹo đầu lau tóc của cô, vạt áo sơ mi cũng theo đó mà đong đưa, nhộn nhạo ra độ cong nhỏ, câu lòng người.

Quan Hạo Lê buồn bực trong lòng không thôi, đây không phải tự mình chịu tội sao?

Sắc đẹp ở phía trước, chỉ có thể xem không thể chạm vào, ôi...

"Có máy sấy không?" Tiết Giai Ny hỏi, bây giờ mỗi tiếng nói mỗi cử động của cô đều là hành hạ vô nhân đạo với Quan Hạo Lê.

"Có." Quan Hạo Lê cuống quýt xoay người đi lấy, người nào đó còn cố tình đi theo anh, mùi thơm sữa tắm lẫn vào mùi thơm cơ thể thiếu nữ quanh quẩn quanh chóp mũi anh, 𝐤·í🌜·♓ †hí𝐜·𝐡 hormone trong cơ thể anh lên cao kịch liệt.

Lấy máy sấy từ trong ngăn kéo ra, anh 🍳ⓤ-ỷ thần xui khiến không đưa cho cô, ngược lại nói: "Anh sấy khô giúp em."

"Không cần." Tiết Giai Ny cự tuyệt không chút suy nghĩ.

"Em thật sự kiên trì tự mình sấy sao?" Ánh mắt Quan Hạo Lê liếc nhìn phía dưới áo cô, ý tứ rất rõ ràng: Chỉ cần em không sợ bị nhìn sạch, anh ngược lại không ngại.

Tiết Giai Ny mắc cỡ gò má ửng hồng, ↪️.ắ.𝐧 𝐦ô.ℹ️ trừng mắt lườm anh, ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu.

Quan Hạo Lê được sấy tóc giúp cô như ý nguyện, năm ngón tay dịu dàng luồn vào mái tóc đen dày của co, trong đầu không nhịn được mơ tưởng viển vông, anh sấy thời gian hơi dài, Tiết Giai Ny rất muốn nhắc nhở anh tóc đã khô, nhưng há miệng mấy lần, cũng không nói ra khỏi miệng được, ngay cả chính cô cũng không giải thích được là vì cái gì.

"Khô rồi..." Cô thật sự không nhịn được nữa, chẳng lẽ anh muốn sấy khô cả đầu cô sao?

"À." Quan Hạo Lê tắt máy sấy, vừa đúng lúc đối diện với cặp mắt to trong suốt của cô, bởi vì gió nóng hai gò má đỏ ửng, tản ra hấp dẫn không tiếng động.

"Tránh ra." Tiết Giai Ny buồn bực, người này làm gì mà vẫn nhìn cô chằm chằm, п_óп_𝐠 🅱️ỏп_🌀 trong tròng mắt đen khiến cho cô hơi sợ hãi, không tự chủ muốn cách xa.

"Anh muốn ♓·ô·ռ em." Quan Hạo Lê nhịn lại nhịn, thật sự không làm Liễu Hạ Huệ được.

Tiết Giai Ny bị lời nói thẳng thắn của anh làm ngây người, vừa mới chuẩn bị tránh ra lại bị 𝖙-𝖍-â-𝓃 🌴-♓-ể anh đè tới, từng bước từng bước một, ép cô tới góc tường.

"Anh đã nói... Sẽ không é·🅿️ ⓑ⛎ộ·𝒸 tôi." Tiết Giai Ny bị khí thế của anh hù sợ.

"Anh thật sự không làm Liễu Hạ Huệ được..." Lời nói còn sót lại nuốt toàn bộ vào miệng hai người, anh bá đạo 𝖍ô·ⓝ lên cái miệng nhỏ nhắn Ⓜ️.ề.Ⓜ️ ɱ.ạ.1 mình ngày nhớ đêm mong.

Lưng Tiết Giai Ny dựa trên vách tường lạnh như băng, trước người là 🌴_♓â_ⓝ 🌴𝐡_ể nóng như lửa của anh, bị buộc thừa nhận die3nda`nle3qu'ydo0n nụ h_ô_𝐧 kịch liệt n.ó.𝖓.ɢ 𝖇ỏ𝓃.ⓖ, đây không phải là lần đầu tiên hai người hô-ռ nhau, nhưng hình như mỗi một lần tư tưởng khác nhau, cảm giác cũng khác nhau.

Cô đột nhiên cảm thấy, mình cũng không ghét nụ hô-𝓃 của anh, nơi nào đó trong đáy lòng, vẫn có chút thích nhàn nhạt, lưỡi linh hoạt của anh đ-ư-a ✌️à-ⓞ trong miệng cô, quét từng ngóc ngách, khuấy động lên từng 🌀ợ.ⓝ 𝐬.óⓝ.🌀.

✞♓â●𝖓 ✞♓●ể xụi lơ như vũng nước trong nháy mắt, nếu không phải sau lưng có bức tường, thật sự đứng không vững, trong cổ họng không ức chế được ngâm khẽ ra tiếng, cảnh tay cũng vòng lên cổ anh không biết từ khi nào, hai người dán rất chặt.

Đầu tiên bàn tay Quan Hạo Lê dao động vẽ vòng tròn trên lưng cô, sau lại nắm lấy ⓜ*ề*〽️ 𝐦*ạ*ℹ️ hấp dẫn của cô, lại một lần nữa chạm tới, mang cho anh rung động mãnh liệt như cũ, n_ó𝓃_🌀 г_@_𝐧 trong cơ thể dâng trào từng đợt, hội tụ nơi nào đó, sẵn sàng tấn công.

Tiết Giai Ny mặc áo 𝖓·ℊ·ự·𝒸 và quần lót trong áo sơ mi, chính là sợ không mặc sẽ khơi gợi thú tính của người đàn ông nào đó, nhưng ngàn tính vạn tính, vẫn là...

Bởi vì từng có một lần trước, dĩ nhiên cô hiểu nếu tiếp tục sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng khó tránh khỏi hơi sợ hãi, mặc dù có ấn tượng tốt với anh, nhưng rốt cuộc vẫn chưa chân chính yêu anh.

Không thể giao bản thân mình cho anh hoàn toàn.

Hình như Quan Hạo Lê đang trừng phạt cô không chuyên tâm, cắn mạnh lên môi mọng của cô, sau đó chậm rãi buông ra, liên tục ↪️𝒽_ℹ️ế_n đ_ấ_υ ở các chiến trường phía dưới.

Tiết Giai Ny mờ mịt nhìn người đàn ông trước mắt, tròng mắt đen 𝐧óⓝ*🌀 b*ỏ*n*🌀 của anh mang theo quá nhiều đam mê và nồng nàn, không che giấu chút nào lộ ra dưới mí mắt cô, không nhịn được die nda nle equ ydoon nuốt một ngụm nước miếng, đườռ·🌀 𝖈·𝖔·𝓃·𝖌 cơ thể ⓢ●𝖎●ế●т 𝐜𝐡●ặ●✞, để cho cô cảm thấy biến hóa của ✞●𝒽â●𝖓 𝖙𝒽●ể anh, ngay lập tức, người cứng ngắc như bị phù phép, mất đi tất cả hơi sức, chỉ có thể mềm nhũn mặc cho anh bắt nạt.

Anh rất hài lòng nhếch môi, chui vào gáy thơm mát của cô, gặm cắn không nặng không nhẹ, tiếng ✝️●𝖍●ở ◗●ố●𝒸 càng ngày càng nặng nề, trong miệng phun ra hô hấp 𝖓·ó·𝓃·𝖌 bỏ·𝖓·ℊ ướ-✝️ á-✝️.

Hơi ngứa, tê tê dại dại, khiêu khích thần kinh người.

Trên môi Tiết Giai Ny còn lưu lại ⓝóⓝ·🌀 bỏ𝖓·ⓖ ấm áp, mê loạn trong tầm mắt, sương mù mờ mịt nhàn nhạt, đã quên mất phải giãy giụa, ngây ngốc mặc cho anh "Bắt nạt."

Một nụ ⓗô-𝓃 𝐧●ó●п●ℊ 🅱●ỏп●ℊ triền miên rơi vào sau tai cô, sau đó, gương mặt, cằm, cổ, đều lưu lại dấu ấn của anh.

Sau gáy ngứa khiến cho cô không nhịn được ngước cằm, tiếng rên rã rời qu·γế·ⓝ 𝐫·ũ tiếng sau cao hơn tiếng trước, nhiệt độ trong cơ thể càng ngày càng cao, cháy sạch khiến cả người cô không thoải mái.

Nụ 𝐡ô·n của Quan Hạo Lê không ngừng dời xuống, cho đến khi gặp phải trở ngại, anh biết giờ phút này mình đã là tên lắp vào cung, không bắn không được, cũng không chú ý nhiều như vậy nữa.

Ngón tay linh hoạt cởi nút áo sơ mi và khóa áo n🌀ự●𝖈 của cô, đang chuẩn bị có hành động.

"Không..."

Một tiếng ưm xấu hổ vang lên bên tai, tròng mắt đen 𝐧_ó_п_ⓖ 𝐛ỏ_𝐧_ⓖ thâm thúy của Quan Hạo Lê ngước lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp 𝐪*⛎🍸*ế*𝓃 г*ũ, ngũ quan xinh xắn và khó chịu nhíu chung một chỗ, không ngừng 𝖙●♓●ở dố●↪️ dồn dập.

Anh có thể đọc hiểu ý của cô, nhưng bây giờ muốn anh dừng lại thật sự rất khó.

"Đừng sợ... Anh sẽ rất dịu dàng."

Nói xong, không hề cho cô cơ hội nói chuyện nữa, 𝖛ù_ℹ️ và_ⓞ bên trong hai khối 〽️ề-ɱ ⓜ-ạ-❗, bây giờ anh không muốn nghe cự tuyệt, cũng không làm được, tối nay anh chỉ muốn cưng chiều cô thật tốt.

Tiết Giai Ny vừa thẹn vừa cáu, nhưng sức phụ nữ sao lớn hơn đàn ông, tuy nói anh ngã bệnh, nhưng mình không die enda anle equu ydonn làm gì được anh, đã thế giờ phút này cả người mình ռ-ó-n-ℊ r-𝒶-n khó chịu, mỗi một lần anh ✅𝐮ố_✝️ ☑️_ⓔ mình cũng vui mừng không dứt, cảm giác này để cho cô sợ.

Khi môi 𝖒_ề_ⓜ 𝖒ạ_𝒾 của anh ngậm lấy khối m*ề*𝖒 m*ạ*❗ kia thì cô giống như bị dòng điện đánh trúng, không thể ngăn chặn cao giọng ngâm nga ra tiếng, đến khi ý thức được mình làm cái gì, lập tức xấu hổ dùng răng cắn chặt môi đỏ mọng, bắt buộc mình nuốt xuống tất cả âm thanh khiến cho người ta đỏ mặt tới tận mang tai.

Nụ hô*𝓃 chằng chịt không ngừng rơi trên da thịt trắng nõn trơn mềm của cô, †_ⓗ_â_ռ 🌴_h_ể Tiết Giai Ny bị 𝖐íⓒ-♓ †-h-í-ⓒ-♓ nổi da gà dày đặc, trong đôi mắt đẹp trợn to dường như có nhiều màu sắc nở rộ, để cho cô dần bị mất phương hướng...

"Giai Ny..." Giọng nói trầm thấp em ái của anh khiến cho cô không thể tiếp tục suy nghĩ, yếu đuối ở trong lòng anh.

Trúng tà!

Cô nhất định trúng tà!

Trong mê hoặc, cô hoảng hốt thầm nghĩ.

Quan Hạo Lê cân nhắc đến đây là lần đầu tiên của cô, nên dịu dàng đối xử, ôm ngang cô lên, chạy thẳng vào phòng ngủ.

Khi vách tường lạnh lẽo sau lưng biến thành giường đệm Ⓜ️.ề.𝐦 𝖒.ạ.❗ thì Tiết Giai Ny vẫn vô tri vô giác, cho đến khi cô phát hiện áo sơ mi và áo ⓝ.𝖌ự.🌜 đã không thấy, người đàn ông trước mắt đang cố gắng ↪️-ở-𝖎 á-🅾️ ngủ ra.

"Quan Hạo Lê."

Giọng cô hơi sợ hãi, hơi bất lực, hơi 〽️_ê 𝐦_𝖆_𝖓, cô không biết như thế có đúng không, thời gian cùng người đàn ông dieendaanleequuydonn này tổng cộng không hơn một năm, số lần hai người gặp mặt cũng không tính là nhiều, từ lúc bắt đầu thấy chán ghét cho đến bây giờ ấn tượng và thích, đã trải qua một đoạn thời gian rất dài.

Nhưng cô vẫn cảm thấy mình chưa chuẩn bị xong, cô luôn bảo thủ về phương diện này, cảm giác nên để lại cho chồng vào đêm tân hô_𝓃_, coi như không giữ được, vậy cũng để cho người đàn ông mình thích nhất.

Người trước mắt, thật sao?

Cô thật sự không biết.

"Giai Ny, tin tưởng anh."

Giọng anh khàn khàn nồng đậm, lưu luyến dịu dàng, anh chưa bao giờ nói mấy chữ "Anh yêu em", cũng không nói ra miệng, anh luôn vui đùa với phụ nữ một chút mà thôi, cho đến khi gặp cô, anh mới nghiêm túc, nhưng nghiêm túc đến trình độ nào, chính anh cũng nói không chính xác.

Tiết Giai Ny rất mâu thuẫn, một âm thanh nói cho cô biết: không thể; một âm thanh khác nói cho cô biết: thử một chút thôi.

Khi một đồ vật т♓-â-𝖓 ✝️-𝐡-ể phái nam cao to trắng nõn xuất hiện trong tầm nhìn của cô thì lý trí sụp xuống trong nháy mắt, trên mặt nóng hừng hực, hoàn toàn không dám nhìn, hốt hoảng hoảng nắm chặt ga giường, ngay cả thở mạnh cũng không dám т_♓_ở 🌀_ấ_ⓟ, mặc cho bàn tay ⓝ*ó*ⓝ*𝖌 𝐛*ỏ*ⓝ*𝐠 của anh lướt qua phía trong đùi ngọc, r·υ·п rẩ·ⓨ mạnh một trận, cô muốn khép hai chân lại, nhưng anh lại không đồng ý, ngón tay chậm rãi đ*ư*@ 𝐯à*ο nơi cấm địa của thiếu nữ, để cho cô vừa nóng vừa giận, lại chỉ có thể đỏ bừng mặt.

"Không cần..." Vốn là cự tuyệt lại ⓜ_ề_ⓜ 〽️_ạ_ï đáng yêu khác thường.

Chương (1-120)