Vay nóng Homecredit

Truyện:Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời - Chương 55

Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Trọn bộ 86 chương
Chương 55
0.00
(0 votes)


Chương (1-86)

Siêu sale Shopee


Trợ lý Chu thở dài, dường như không biết phải làm sao: "Cô Tô Linh không còn được nhà họ Tô che chở, hơn nữa lại có người nhà mỗi ngày đều nhìn chằm chằm khiến cô ấy không được thoải mái. Nhưng vẫn hung hăng càn quấy, ra mặt thay người khác, sớm muộn gì cũng sẽ gây hoạ."

Trợ lý Chu nói xong những lời này, nhưng rất lâu cũng không nghe thấy Thẩm Tử Kiêu đáp lại.

Anh ta hơi khựng lại, sau đó cẩn thận nâng mắt lên, muốn âm thầm quan sát vẻ mặt của Thẩm Tử Kiêu, suy đoán xem anh ta có nói sai gì rồi không.

"Để cô ấy trêu chọc."

Mà Thẩm Tử Kiêu tuỳ ý thưởng thức chiếc cốc pha lê trên tay, ngước mắt lên, giọng lạnh nhạt: "Tôi có thể che chở."

Trợ lý Chu nghe vậy, vẫn có điều không rõ.

Thẩm thiếu gia nhà mình, mặc dù bề ngoài có khí chất mạnh mẽ khó có thể giải thích được, ngay cả mặt mũi cũng lộ vẻ tàn bạo, nhưng cũng không phải người cộc cằn.

Mà ngay lúc này, trước cửa truyền đến tiếng bước chân. Ngay sau đó liền nghe thấy có người nhẹ gõ cửa, sau đó giọng nói của đạo diễn Chu vang lên: "Trợ lý Chu, thiếu gia Trần Khải đến rồi."

***

Trần Khải bây giờ đang hoảng loạn.

Vì sao Thẩm thiếu gia trong lời đồn uy phong lẫm liệt thần bí khó lường nham hiểm quỷ quyệt lắm mưu nhiều kế lại muốn gặp mình!

Muốn giết người diệt khẩu sao? Bây giờ đã là xã hội pháp chế!

Trần Khải nghĩ xem bản thân mấy ngày nay có chỗ nào đắc tội với Thẩm thiếu gia không, chỉ nghĩ đến chính là trước đó chính mình tự nhiên không biết tự lượng sức đi đoạt quyền cải biên một bộ phim điện ảnh với anh ta.

Lẽ nào thật sự là vì chuyện này?

Suy nghĩ trong đầu của Trần Khải nhanh chóng bay xa.

Đúng, không sai, chắc chắn là vậy! Vị Thẩm thiếu gia này nhất định là cảm thấy danh dự cùng quyền uy của mình bị khiêu khích, bây giờ tìm mình tính sổ.

Trần Khải lệ rơi đầy mặt.

Thương trường hiểm ác, lòng người khó lường.

Trần Khải còn nhớ rõ ngay từ đầu khi bố già sắp xếp Thẩm Tử Kiêu làm vệ sĩ cho mình, cậu ta còn khịt mũi coi thường.

Tiểu thiếu gia như mình không sợ trời không sợ đất, sao lại cần đồ vô dụng như vệ sĩ?

Nhưng Trần Khải hiện tại cảm thấy. Chính mình rất cần!!!

Trần Khải đã nhanh chóng tự hỏi sau khi đi vào nên nói những gì mới có thể chắc chắn bản thân không bị sát hại tàn nhẫn.

Vì vậy trong tình huống vô cùng nguy hiểm này, cậu ta chuẩn bị bán đứng Tô Linh.

Ngay khi cửa bị mở ra, Trần Khải liền hít sâu một hơi, bắt đầu liên tiếp nịnh nọt cùng lôi kéo làm quen hơn nữa lại nguỵ biện: "Chào Thẩm thiếu gia, tôi là Trần Khải là một thanh niên tốt có gia giáo. Tôi vẫn luôn vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng anh! Tài hoa và thành tựu của anh chính là mục tiêu và phương hướng phấn đấu của tôi! Hôm nay có thể gặp được anh thật là phúc ba đời tôi thật sự cảm kích không thể diễn tả thành lời!"

"Tôi biết anh chắc chắn vì trước đó tôi không có mắt thiếu chút nữa tranh giành đầu tư bộ phim kia mà vô cùng bức bối không vui. Về chuyện này tôi vô cùng áy náy! Nhưng là do tôi khá thân với tác giả bản gốc của bộ phim này Tô Linh cho nên mới muốn đầu tư vào đó!"

Nói đến đây, Trần Khải cuối cùng cũng có cơ hội dừng lại lấy hơi: "Đều do Tô Linh! Ai muốn có quan hệ tốt với Tô Linh! Quá đáng!"

Trợ lý Chu cảm thấy nhức đầu, anh ta vươn tay day day huyệt Thái Dương, sau đó lâm vào trầm tư.

Vừa mới tiễn một con ruồi vo ve đi, bây giờ một con nữa lại đến.

Mà đúng lúc này, Trần Khải đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ quen thuộc.

Trần Khải sửng sốt, trong nháy mắt, trong đầu cậu ta nổi lên vô số ánh lửa nổ lách tách và phát ra vô số tia sáng.

Âm thanh này!

Trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng rồi lại mang theo chút trào phúng!

Âm thanh này sau khi nghe xong khiến người ta hoài nghi mình có phải là thiếu hụt IQ hay không!

Ngoài Thẩm Tử Kiêu không còn người thứ hai có thể làm được.

Trần Khải kinh ngạc ngẩng đầu, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt của người trước mặt.

Thẩm Tử Kiêu nhìn qua giống như không có gì thay đổi, chỉ là Trần Khải có thể thấy rõ, trên cánh tay của anh có một vết sẹo rất sâu, mặc dù đã khỏi hẳn, nhưng vẫn có thể nhìn được tình trạng vết thương trước đó có bao nhiêu nghiêm trọng.

Thẩm Tử Kiêu nhướng mi, trong đôi mắt lạnh lùng kia hiện lên ý cười hiếm thấy, anh mở miệng: "Lâu rồi không gặp."

Trần Khải sững sờ, rất lâu sau cũng không nói chuyện. Cậu ta cảm thấy như có một cục bông mắc kẹt trong cổ họng, khiến cho cậu ta không thể phát ra âm thanh nào.

Một lát sau, Trần Khải hít sâu một hơi, xoay người, sau đó nhắm mắt lại nhằm điều chỉnh trạng thái của mình.

Ba giây sau, có thể nhận thấy rõ vị chát nơi chóp mũi.

Trần Khải bình tĩnh lại, cậu ta xoay người, nhìn Thẩm Tử Kiêu, sau đó nện một quyền trên vai anh, vô cùng lễ độ nói: "Tôi biết ngay mẹ nó anh chưa chết mà!"

Thẩm Tử Kiêu: "Bớt thô tục."

***

Tô Linh ôm cánh tay, đứng ở cửa hít gió lạnh, sau đó cuối cùng cũng đợi được Trần Khải khoan thai đến muộn.

Trần Khải một bên vuốt tóc, một bên chậm rãi đi ra từ trong đại sảnh. Không biết có phải ảo giác của Tô Linh hay không, cô cảm thấy trạng thái của Trần Khải có chút không thích hợp.

Trên mặt thiếu chút nữa viết một câu "Tôi đã phát hiện một bí mật lớn trong lòng tôi có chuyện tôi thật căng thẳng."

Tô Linh nghiêng đầu, hỏi: "Anh sao đấy? Gặp chuyện gì phải không? Sao vẻ mặt của anh giống như mới gặp tổ tông về?"

Trong lòng Trần Khải nhảy dựng lên.

Cô đang nói gì, tôi cũng không phải là gặp tổ tông sao?

Nhưng Trần Khải vẫn vô cùng bình tĩnh nói: "Không, không có. Sao có thể? Tôi gặp tổ tông gì? Làm gì có tổ tông nào? Trần thiếu gia tôi còn có thể đem ai để vào mắt? Chẳng nhẽ là nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu sao hahahaha..."

Trần Khải nói đến đây, đột nhiên cảm thấy không đúng, sau đó đột ngột ngừng lại.

Tô Linh híp mắt, mang theo chút ý tứ tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào Trần Khải, sau đó dùng mũi chân di nhẹ trên mặt đất, nói: "Trần Khải, anh có biết diễn xuất của anh khoa trương đến mức nào không? Nếu không phải tôi biết hoàn toàn không có khả năng, tôi sẽ thật sự cảm thấy anh có thể đã gặp Thẩm Tử Kiêu."

Trần Khải nghe xong, hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên nghiêm túc: "Vì sao em cảm thấy tuyệt đối không thể?"

Tô Linh xoay người, nhìn đám đông đổ xô ra ngoài, sau đó rũ mắt xuống, cười khẽ, nhẹ nhàng nói: "Nếu Thẩm Tử Kiêu có thể quay về, anh ấy sao có thể nhẫn tâm đến mức không liên lạc với tôi chứ?"

Phía Bắc lúc này đã hoàn toàn hạ nhiệt độ, nhất là ban đêm, gió lạnh buông xuống càng khiến cho người ta không khỏi rùng mình.

Vì phải tham gia tiệc rượu, trang phục của Tô Linh có chút phong phanh, giờ phút này dù cho đã khoác áo ngoài, vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Tô Linh giương mắt, nhìn thấy xe riêng của nhà Trần Khải đã đến, lái thẳng về phía này.

Tối nay không biết Trần Khải bị làm sao, luôn treo Thẩm Tử Kiêu bên miệng.

Tuy nói cảm xúc của Tô Linh từ khoảng thời gian đó đến bây giờ, không mẫn cảm như vậy. Phản ứng cũng có thể khống chế, mỗi lần nhắc đến có vẻ nhẹ nhàng, lại khiến cô cảm thấy đau như giẫm lên mũi dao.

Trần Khải hỏi một câu: "Ngộ nhỡ anh ta có nỗi khổ tâm thì sao?"

Nhưng hình như vì gió quá lớn, Tô Linh không nghe thấy những lời này. Cô quay đầu đi đến trước xe, mới chú ý đến dường như Trần Khải nói gì đó.

Tô Linh quay đầu, nhìn Trần Khải, nhướng mi, nói: "Anh vừa nói gì cơ?"

Trần Khải sững sờ, sau đó cười, một bên xoa đầu một bên đi về phía Tô Linh, tuỳ tiện nói: "Không có gì, chúng ta đến hội đấu giá đi."

Sau đó, lại nói thêm: "Không chừng có thể nhìn thấy thứ em thích." Tô Linh ngừng một lát: "Nói đồ vật tôi thích..."

Lúc Tô Linh nói những lời này, còn cố ý kéo dài ngữ điệu.

Trần Khải mỗi lần nghe thấy Tô Linh nói như vậy, cũng biết khẳng định không phải chuyện tốt.

Đúng như dự đoán, Tô Linh nghiêng đầu, từ trong túi áo khoác lấy điện thoại ra, mở máy tính bắt đầu tính toán: "Nếu dựa theo tình huống bình thường, sau khi tiệc rượu bắt đầu khoảng nửa tiếng tôi sẽ chuồn êm, sau đó về nhà vui vẻ chơi game."

"Nhưng bởi vì tôi đã tốt bụng đồng ý cùng anh đến hội đấu giá, vì vậy đã lãng phí hai tiếng để chờ anh. Mọi người đều biết, thời gian chính là tiền bạc. Ai cũng biết, thời gian là vàng. Trước tiên tôi giảm giá cho anh, nếu tính một phút một trăm thì..."

Trần Khải nghe một tràng lý luận bắt chẹt của Tô Linh, cảm thấy nhức đầu. Cậu ta hít sâu một hơi, thử đánh gãy lời Tô Linh: "Được được được, em cùng tôi nói chút, hai tiếng này em đã làm gì?"

Nhắc đến việc này, Tô Linh liền ngậm miệng.

Trần Khải quen biết Tô Linh lâu như vậy, đương nhiên cũng nhìn rõ biểu tình của cô. Mỗi lần Tô Linh hiếm khi im lặng, thường đã nói rõ cô chắc chắn không làm chuyện gì tốt.

Vì thế Trần Khải càng muốn hỏi: "Tôi và em ai với ai, đã làm gì cứ nói thẳng! Tôi chống lưng cho em!"

Sau đó Trần Khải liền nghe âm thanh Tô Linh chần chừ vô cùng ngoan ngoãn và vui vẻ, còn mang theo chút đáng yêu: "Không có nha, người ta chỉ là ngoan ngoãn nhanh nhẹn ăn lót dạ uống đồ uống và mời rượu đủ kiểu người, sau đó đi vệ sinh tiện thể đánh ông sếp gì đó của công ty nào đó thôi mà."

Trần Khải: "...Công ty nào?"

Tô Linh nhớ lại một chút: "Hình như gọi là xí nghiệp Lực Hằng."

Trần Khải suy nghĩ một lát, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: "Bố tôi hình như gần đây hợp tác với xí nghiệp đó, tôi không thể chọc phiền toái."

Tô Linh: "Cho nên?"

Trần Khải: "Cho nên chúng ta tuyệt giao đi." Tô Linh: "..."

Tô Linh nhìn Trần Khải một cái, sau đó nhẹ nhàng cười. Cô đương nhiên biết Trần Khải đang nói đùa, nhưng cũng thật sự không định gây rắc rối cho Trần Khải.

Quan hệ bạn bè chắc chắn cần phải bình đẳng, mà không phải mượn danh nghĩa Trần Khải để đi rêu rao gây sự khắp nơi.

Tô Linh giương mắt, nói: "Anh yên tâm, tự tôi có thể giải quyết. Trước khi ra tay đánh người đã ghi âm. Tổng giám đốc Lý gì đó muốn quấy rối một sao nữ, những lời ghê tởm đã bị tôi ghi âm lại rồi."

"Một tổng giám đốc mà thôi, lại vì danh tiếng và địa vị mà làm mấy chuyện thiếu đạo đức, bị bại lộ đối với xí nghiệp Lực Hằng cũng chẳng hay ho gì." Nói đến đây, Tô Linh hơi dừng lại, sau đó cười cười, giơ tay lên duỗi eo, chậm rãi nói: "Tôi vẫn là người có chút danh tiếng, nếu ông ta muốn tìm tôi gây phiền phức, tôi cũng không phải không thể đáp trả."

Trần Khải cảm thấy, có một câu Thẩm Tử Kiêu nói không sai.

Tô Linh không cần bất kì ai chăm sóc, cô có thể tự chăm sóc tốt bản thân.

***

Tô Linh cùng Trần Khải đến phòng đấu giá sát giờ, sau khi hai người ngồi vào chỗ không lâu, nghi thức bán đấu giá chính thức bắt đầu.

Người chủ trì dùng tiếng phổ thông lưu loát mà lại du dương trầm bổng, lần lượt giới thiệu những vị khách quý quan trọng có mặt ở đây, phối hợp với đó là bối cảnh âm thanh, có vẻ cực kỳ trang trọng.

Khi nói xong lời cuối cùng, âm nhạc đột nhiên tạm dừng, sau đó nửa đường đổi một khúc nhạc cực kỳ khoa trương.

Tô Linh: "?" Người được giới thiệu tiếp theo có địa vị lớn cỡ nào, sao còn thay đổi nhạc nền?

Giọng điệu của nữ MC càng thêm trầm bổng du dương: "Bây giờ! Chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh! Quý công tử đến từ tập đoàn Thẩm thị!"

Tô Linh sửng sốt, sau đó nói với Trần Khải: "Ồ? Anh ta cũng đến?" Trần Khải lắp bắp trả lời: "Ừ đúng vậy thật khéo, sao có thể như vậy." Tô Linh ngờ vực liếc Trần Khải, nghi ngờ anh ta có thể bị sốt rồi.

Mà đúng lúc này, di động của Tô Linh ong ong rung lên. Là Cố Như Hạ gửi tin nhắn cho mình sao?

Tô Linh nghiêng đầu, đưa lên liếc nhìn, con ngươi trong nháy mắt bỗng dưng trợn to.

Ảnh đại diện kia nửa năm qua chưa từng nhấp nháy, giờ phút này trở nên chói lọi và rõ ràng.

Thẩm Tử Kiêu: [Ừ, được rồi. 】


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-86)