← Ch.094 | Ch.096 → |
Trong khoảng thời gian này, trong giới thương mại ngày càng có sự thay đổi, thành phần không an toàn này xuất phát từ rất nhiều công ty nhỏ.
Tình hình của nhà họ Dung và nhà họ Du ngày càng căng thẳng, từ mấy tháng trước sau khi xuất hiện tin tức không hòa thuận, cả hai nhà cắt đứt mọi hợp tác hạng mục trong tập đoàn. Sau một thời gian êm ấm và tích lũy, giao tranh giữa hai tập đoàn từ từ lộ ra.
Cũng chính là vì không rõ hướng đi của tập đoàn lớn, vì vậy những công ty nhỏ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ đứng sai phe, thua sạch.
Du Lăng Thần chưa từng nói chuyện công ty cho Dư Tư Nhạc nghe, nhưng Dư Tư Nhạc cũng không ngốc, từ nội dung trên tạp chí, cũng có thể nhìn ra một chút manh mối.
Bỏ bộ quần áo được cắt may vào trong ghế xe, bảo Tiểu Vương lái xe chở quần áo về biệt thự, còn Dư Tư Nhạc cất bước đi vào cửa chính của công ty.
Thái độ của nhân viên công ty đối với Dư Tư Nhạc đều vô cùng mềm mỏng lễ độ. Dù sao người nào không biết Boss vô cùng cưng chìu em gái nhà mình, thậm chí còn bằng lòng cho thiên kim Du thị phát triển trong Làng Giải Trí.
Đối mặt với sự chào hỏi của nhân viên, Dư Tư Nhạc chỉ mỉm cười lại.
Đi thang máy đến phòng làm việc trên tầng cao nhất, Dư Tư Nhạc vừa đến trước cửa phòng, còn chưa kịp di vào, chợt nghe thấy tiếng khiển trách dữ dội từ bên trong truyền đến.
Giọng nói Du Lăng Thần lạnh đến cực điểm: "Bọn họ thật sự có ý nghĩ như vậy với Du thị à?"
"Theo tình hình trước mắt, dường như là ý tứ kia, ông chủ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Chẳng lẽ cứ tùy ý để cho đám người kia cố ý chèn ép Du thị sao?" Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, thư ký Tôn đã thành công trở thành nhân viên đáng tín nhiệm nhất của Du Lăng Thần.
"Có tôi ở đây, mưu kế của đám lão hồ ly kia vĩnh viễn sẽ không thực hiện được". Trong giọng nói của Du Lăng Thần có chút kiêu ngạo tự tin, dường như không để đám người kia vào mắt.
Nhưng trong lòng Dư Tư Nhạc lại dấy lên một trận sóng to gió lớn, đám người kia? là bọn người Vinh Diệu Huy, Đào Thanh Úc sao?
Trừ bỏ mấy đối thủ một mất một còn này, trong đầu Dư Tư Nhạc không nghĩ ra những người khác.
"Cô đi ra ngoài làm việc khác đi, tạm thời những chuyện này đều phải giữ bí mật." Giọng nói của Du Lăng Thần vang lên lần nữa.
Thư ký Tôn cũng là người hiểu lấy đại cục làm trọng, chuyện gì nên giấu trong lòng cô đều hiểu được. Sau khi nghe Boss xua đuổi, cũng không nói thêm gì, tự giác mở cửa đi ra ngoài.
Trong chớp mắt, đụng vào Dư Tư Nhạc đứng bên ngoài cửa.
Một màn này, cũng làm cho Du Lăng Thần ở trong phòng nhìn thấy.
"Tiểu Nhạc, em đến bao lâu rồi?" Đáy mắt Du Lăng Thần lóe lên tia sáng khác thường, giống như tự hỏi Dư Tư Nhạc đã nghe mấy phần lời nói vừa rồi.
Dư Tư Nhạc thật sự đoán không ra người đàn ông trước mắt này, rõ ràng công ty đã lâm vào cảnh phân tranh, nhưng mỗi lần anh hai trở lại biệt thự, vẫn cứ mang bộ dáng giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.
Nếu như hôm nay không phải Dư Tư Nhạc ngẫu nhiên nghe những lời nói này, thậm chí còn không biết anh hai đang làm việc trên áp lực lớn như thế.
"Em vừa đến....... Định gõ cửa đi vào." Dư Tư Nhạc cũng không nói thật, trong lòng cô cũng biết, anh hai cố ý lừa cô, là vì không muốn cô lo lắng chuyện của Du thị.
Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể đứng sau anh, lặng lẽ ủng hộ anh.
Du Lăng Thần khẽ gật đầu, tựa như tin tưởng lý do thoái thác của cô.
"Anh hai, em đến cửa hàng lấy bộ âu phục rồi." Dư Tư Nhạc đi đến trước bàn làm việc, trên bàn bày rất nhiều văn kiện, có rất nhiều văn kiện cô xem không hiểu, chỉ có thể mơ hồ đoán được đại biểu cho ý tứ kia.
Du Lăng Thần tùy ý ừ một tiếng: "Nửa tiếng nữa anh sẽ tan làm, trước tiên Tiểu Nhạc có thể ngồi đó, đợi một chút chúng ta sẽ ra ngoài ăn tối."
Dư Tư Nhạc ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, nhìn một bên mặt anh hai. Không thể không nói anh hai là một người rất có năng lực lãnh đạo, dưới sự lãnh đạo của anh, tương lai Du thị phát trển không giới hạn số lượng. Chẳng trách ba mẹ lại giao Du thị cho anh hai quản lý, tài quản lý của anh hai vô cùng xuất sắc.
Tuy Dư Tư Nhạc không biết Du thị sẽ lâm vào nguy hiểm như thế nào, nhưng cô tin tưởng, anh hai nhất định có thể chuyển nguy thành an.
...................
Sau khi Du Lăng Thần làm xong công việc trong tay, anh đưa Dư Tư Nhạc đến nhà hàng Hoài Hương.
Đây là một trong những khách sạn quen thuộc nhất của Du Lăng Thần, đồng thời cũng là một quán rượu lớn nhất của Du thị.
Mỗi lần Dư Tư Nhạc đến đây, lúc rảnh rỗi sẽ tìm dì Lưu ồn ào một trận. Dì Lưu cầm tiền lương của nhà họ Du hơn mười năm, trước đây khi chưa đến nhà hàng Hoài Hương, vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc Dư Tư Nhạc, có thể nói là xem Dư Tư Nhạc là người thân của mình. Vì vậy, sau khi nói chuyện với Dư Tư Nhạc, có lẽ đều có mang theo vẻ che chở của trưởng bối.
Dư Tư Nhạc cũng thích phần nhiệt tình đối xử của dì Lưu này, mỗi lần nói chuyện với bà, đều cười thật lòng.
Du Lăng Thần đứng ở xa nhìn vào, càng cảm thấy nụ cười tươi bên môi cô gái đẹp động lòng người, giống như món đồ tốt nhất trong thiên hạ. Anh có một xúc động muốn giấu cô gái này ở một nơi không ai nhìn thấy, chỉ cho phép cô cười như vậy đối với mình thôi.
Tính tình của anh rất bá đạo, lại còn chưa tới mức thiêu đốt đầu óc. Bởi vì cưỡng ép bắt lòng của cô gái làm tù binh, chỉ biết sẽ phá hủy phần tốt đẹp này, thuận theo tự nhiêu mới có hiệu quả nhất.
"Tiểu Nhạc, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên về nhà thôi." Nói đến chữ "nhà". Giọng nói Du Lăng Thần có một tia kiên định cố chấp.
Dường như chữ kia, đại biểu có ý nghĩa vô cùng sâu sắc.
Sau khi Dư Tư Nhạc chào tạm biệt dì Lưu, nắm tay Du Lăng Thần rời đi.
Hai người trở lại biệt thự.............
Trong chớp mắt mở cửa ra, Dư Tư Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn cảnh trong biệt thự.
Từng đống đồ được chất thành núi nhỏ.
"Những thứ này là cái gì?" Dư Tư Nhạc bước nhanh qua, buổi chiều lúc ra cửa, trong nhà không có những đồ vật này. Sao cô vừa mới ra ngoài có mấy tiếng, trong nhà đã bị một đống đồ này chiếm cứ?
Dư Tư Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Du Lăng Thần, tùy tiện cầm lấy một cái tui từ trong đống đồ này, sau khi mở ra, bên trong là một túi xách màu đen hàng hiệu.
Cô nhìn thấy rất quen mắt, chợt nhớ tới cái gì, lại tiếp tục lật coi những đồ vật khác, tất cả đều là những món dồ trong cửa hàng bán quần áo buổi chiều hôm nay.........
"Anh hai, anh mua à?" Dư Tư Nhạc cất giọng hỏi.
Du Lăng Thần không phủ nhận: "Có thích không?"
Dư Tư Nhạc hung hăng cắn răng, cầm túi xách màu đen kia, đi đến trước mặt anh hai: "Anh hai! Anh mua những món đồ này làm gì thế? Em tuyệt không thích."
Du Lăng Thần nhẹ nhàng nhíu mi: "A Bưu nói....... . Em đã nhìn cái túi xách này rất nhiều lần."
"Nhìn nhiều lần có nghĩa là thích? Em nhìn Dung Húc bao nhiêu lần, cũng không thấy thích cậu ta." Dư Tư Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói, một bộ dáng rèn sắt không thành thép, trong lòng cảm thấy châm chọc một lần nữa, trời ơi! Người đàn ông này chưa từng chạm vào củi gạo dầu muối! Đúng là không biết cuộc sống khó khăn mà!
Du Lăng Thần liếc mắt nhìn đống đồ trên mặt đất: "Ở đây không có món đồ nào em thích sao?"
Đoán không ra rốt cuộc trong lòng Dư Tư Nhạc muốn cái gì, Du Lăng Thần chỉ có thể dù cách thức ngu ngốc nhất, nhanh chóng đạt được mục tiêu của cô.
Dư Tư Nhạc bừng tỉnh hiểu rõ ý tứ trắng trợn trong lời nói của anh hai, anh hai mua những thứ này, nhưng thật ra thà rằng giết lầm 1000 lần, cũng không bỏ sót một cái, muốn tặng món quà sinh nhật cô thích nhất?
Vừa nghĩ đến anh hai dùng tiền làm việc riêng này, lòng nhỏ mọn tiếc tiền của Dư Tư Nhạc tan thành mây khói.
Cô cầm túi xách màu đen, nói: "Anh hai, em muốn quà tặng, cũng không phải vật chất gì đó. Có lẽ anh làm cho em một bữa cơm, em nghĩ đó là quà tặng sinh nhật tốt nhất với em rồi, hay là anh xoa bóp đấm lưng cho em, em cũng cảm thấy rất vui vẻ. Không cần tốn nhiều tiền như thế, cố ý đi mua đồ cho em."
"Anh có biết tại sao em nhìn túi xách này nhiều lần không?" Dư Tư Nhạc nói một câu rồi dừng lại: "Bởi vì em thấy nó niêm yết giá hơn một vạn, lại cảm thấy nó không xứng, vì vậy em rất buồn bực vì sao giá tiền lại cao như thế."
"Còn có đôi giày cao gót thủy tinh kia, bề ngoài đẹp đẽ thì thế nào? Còn không phải bị người ta giẫm nát dưới lòng bàn chân đó sao. Một đôi giày vài chục vạn, có biết số tiền này nuôi sống rất nhiều đứa bé nghèo khổ không?" Dư Tư Nhạc quen sống cuộc sống ở cô nhi viện, điều này cũng làm cho cô ấy khác biệt với những người khác, cô có thói quen xem một phần tiền như hai phần hoa, cương quyết không lãng phí lương thực tiền tài.
Nhưng hôm nay anh hai tùy tùy tiện tiện xài mấy trăm vạn, làm quan niệm của cô bị đả kích nghiêm trọng.
Du Lăng Thần nhíu chặt chân mày, trong tay anh có tiền, mấy trăm vạn đối với anh chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, vốn là chuyện không đáng để nói đến. Nhưng bây giờ Dư Tư Nhạc lại nói cho anh biết, tiêu tiền phung phí là không đúng, khoản tiền này, tốt hơn hết quyên góp cho trẻ em nghèo khó?
"Nếu em không thích, lần sau anh sẽ không mua đồ lung tung nữa." Du Lăng Thần liếc nhẹ trong ngực cô, giọng nói mang theo một tia trấn an: "Nếu em nói sớm cho anh biết, đến cùng em thích cái gì, anh cố gắng sẽ không mua đồ lung tung. Nếu em không thích những món đồ này, vậy thì vứt bỏ hết là được."
Ít ra những vật này có giá trị mấy đồng tiền, cầm lấy đi quyên góp cho quỹ từ thiện cũng không tệ.
Cơn giận của Dư Tư Nhạc từ từ tiên tan, cũng không muốn vòng vèo với anh trai nữa, nói với anh: "Thật ra em cũng không nghĩ ra mình muốn quà tặng gì nữa."
Cuộc sống bây giờ của cô không thiếu, cô rất thỏa mãn với hiện tại, trong lòng cũng không mong muốn gì đặc biệt. Lúc ấy cô chỉ tìm lý do, tránh cho anh hai cứ hai ba ngày lại giày vò cô một lần.
Du Lăng Thần vất vả nghĩ ra đáp án, thế nhưng lại không có đáp án?
Vậy cuộc sống trong mấy ngày kìm nén vừa qua, không phải uổng phí rồi sao? Sắc mặt anh hơi nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nắm cằm Dư Tư Nhạc: "Ý là sau khi đòi anh quà tặng xong, sau đó sẽ báo đáp?"
Trời ơi! Dư Tư Nhạc trừng to hai mắt, sững sờ phản ứng, vì nhất thời xúc động, cô đã nói toàn bộ rồi. Ngày đó cô nói muốn quà tặng, chẳng qua cố ý không cho Du Lăng Thần lấy cớ đụng vào cô, cô vẫn không bị anh hai giày vò đến chết.
Dư Tư Nhạc vô ý thức lui về sau một bước, nghĩ muốn chạy trốn Du Lăng Thần.
Nhưng Du Lăng Thần hiểu rõ, nhìn mí mắt cô hơi run run, thì đoán được cô muốn làm gì.
Ôm eo cô, cản trở đường lui của cô, ôm ngang cô lên: "Có lẽ hôm nay phải bổ sung lại cơ hội bị mất đi của mấy ngày hôm trước?"
Dư Tư Nhạc giãy dụa, cô có thể cảm nhận được, những lời này của anh hai tuyệt đối không nói đùa!
Cửa phòng ngủ được mở ra.
Dư Tư Nhạc bị vị Boss nào đó cởi sạch quần áo, ăn đến muốn chết.
Trong phòng tràn ngập không khí ám muội, thỉnh thoảng cô gái trẻ vang lên vài tiếng rên rỉ, trêu ghẹo lòng người.
Một lúc lâu sau, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Du Lăng Thần vừa ôm eo nhỏ của Dư Tư Nhạc, vừa kề sát vào lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhạc, anh tặng cả Du thị cho em thì thế nào?"
Dư Tư Nhạc bị giày vò mệt rả rời, đầu óc hơi mơ mơ màng màng, cách một lúc lâu mới phản ứng với lời nói của anh trai.
"Đang êm đẹp tại sao muốn tặng Du thị cho em?" Dư Tư Nhạc nói đứt quãng, giống như mỗi lần mở miệng nói chuyện đều tiêu hao rất nhiều sinh lực, cô uể oải nằm bên cạnh Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần cắn vành tai cô: "Đừng hỏi vì sao, em có muốn hay không?"
Trong mắt Dư Tư Nhạc hàm chứa hơi nước, dường như không hiểu tại sao anh hai có thể nói những lời kỳ lạ như thế.
"Nếu em nói muốn, anh liền cho em sao?" Dư Tư Nhạc không xác định hỏi.
Du Lăng Thần trả lời chắc chắn: "Cho."
Dư Tư Nhạc nhắm mắt lại, lông mi hơn run run, sau đó lắc đầu nói: "Em không cần".
Khi cô nói ra ba chữ này, dường như Du Lăng Thần hơi sửng sốt một chút, sau đó hàm răng ma sát vào vành tai Dư Tư Nhạc.
"Du thị là tập đoàn lớn nhất thành phố C, em thật không muốn sao? Có biết lợi nhuận hàng năm của Du thị là bao nhiêu tiền không?" Du Lăng Thần khẽ cười hỏi.
Những người khác có lao lực cả đời cũng không lấy được tập đoàm Du thị, nhưng Dư Tư Nhạc lại nói cho anh biết, cô không muốn?
"Em không có năng lực quản lý Du thị, Du thị sẽ chết trong tay em, sớm muộn gì cũng sẽ suy tàn, em không muốn nhìn thấy nó bị hủy hoại trong tay em." Dư Tư Nhạc rất rõ năng lực của mình, sẽ không biết lượng sức mình tiếp nhận Du thị.
Lại nói từ sau khi anh hai tiếp nhận quản lý Du thị, có tiền đồ rất lớn, Dư Tư Nhạc làm vậy không phải gây náo loạn sao?
"Lúc nào em muốn, thì nói cho anh biết một tiếng, bất cứ lúc nào anh cũng có thể cho em". Ánh mắt Du Lăng Thần thâm trầm nhìn cô, trong ánh mắt tựa như mang theo tia thận trọng.
Dư Tư Nhạc cảm thấy cuộc nói chuyện lần này hết sức kỳ lạ, vì sao đột nhiên anh hai lại nhắc tới chuyện này? Tuy bây giờ quan hệ giữa hai người họ là người yêu, nhưng......... Còn chưa kết hôn, nhanh như vậy mà anh hai đã muốn giao tài sản cho cô rồi sao?
Cho dù muốn nộp tiền lương cho vợ, cũng không cần lấy cả tiền lời nộp luôn chứ?
Không đợi Dư Tư Nhạc nghĩ ra nguyên nhân, Du Lăng Thần chợt đè lên người cô: "Chúng ta tiếp tục".
Dư Tư Nhạc sợ tới mức theo bản năng muốn thoát khỏi, thế nhưng lại bị vị Boss nào đó bắt trở về.
Vật động kịch liệt rốt cuộc cũng không làm cho Dư Tư Nhạc có lòng dạ thảnh thơi để suy nghĩ đến những chuyện khác.
................ .
Ngày hôm sau, Dư Tư Nhạc bị đau lưng.
Trong buổi học thể dục, cô không thể chạy cự li dài, hoặc làm một vài vận động nhảy cao, cô đến xin thầy Hướng nghỉ học, ngồi trên sân cỏ.
Ánh mặt trời rất chói mắt, từng tia nắng ấm áp chiếu xuống người cô.
Dư Tư Nhạc nghe tiếng chuông điện thoại, cầm lên nhấn nút trò chuyện: "Alo... Đạo diễn Vệ, tìm tôi có việc gì không?"
"Cô Du, lần trước cô đồng ý tham gia quay phim, ngày mai chúng tôi bắt đầu tiến hành quay phim, hy vọng cô có thể sắp xếp thời gian thật tốt." Giọng nói đạo diễn Vệ vô cùng nhỏ nhẹ, giống như sợ Dư Tư Nhạc từ chối không đi bất cứ lúc nào.
Dư Tư Nhạc không đến mức lật lộng, nói: "Ông yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."
Sau đó, hai người nói rất nhiều về chuyện này, đều là chuyện quay phim chụp ảnh.
Đạo diễn Vệ là một người thầy không tệ, trong đầu ông chứa rất nhiều ý tưởng, hơn nữa rất hiểu về việc quay phim chụp ảnh, luôn dạy cho Dư Tư Nhạc diễn xuất như thế nào, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Học kỳ này đã qua ba tháng rồi, còn một tháng nữa sẽ kết thúc.
Giác quan thứ sáu của Dư Tư Nhạc nói cho cô biết, sau khoảng thời gian đó nhất định sẽ không yên ổn.
Cùng đạo diễn Vệ hợp tác quay phim, Dư Tư Nhạc luôn xin thầy Hướng nghỉ học. Tổng cộng trong học kỳ này, cô đi học được tám buổi, cũng không nhiều. Lại cứ tiếp tục như thế, sẽ trở thành học trò gây ấn tượng sâu sắc nhất đối đối với giáo viên chủ nhiệm lớp.
Nhưng Dư Tư Nhạc không có cách nào ngăn cản chuyện này xảy ra, chỉ có thể dựa vào thời gian rảnh rỗi học phụ đạo với anh hai, để theo kịp tiến độ ở trường.
...............
Bộ phim truyền hình đã bước vào ngày quay thứ hai, Dư Tư Nhạc gặp mặt Thích Nghi Thụy là ở trường quay.
Anh ta là một người rất thích trò chuyện, luôn nóng tính, lại không ấm áp giống như Trịnh Thiểu Hoa. Ngũ quan xinh đẹp của anh ta, khiến cho hàng vạn cô gái đều yêu thích.
Sau khi Dư Tư Nhạc nhìn anh ta ở khoảng cách gần, cũng không nhịn được khen ngợi "đẹp trai".
"Uống nước không?" Thích Nghi Thụy cầm hai chai nước ngọt đi đến, đưa cho Dư Tư Nhạc một chai.
Nhân lúc thời tiết tốt, đạo diễn Vệ bảo hôm nay quay nhiều cảnh đùa giỡn.
Cùng hợp tác với đội ngũ diễn viên rất dễ chịu, gần như đều đã gặp qua, không cần lặp lại nhiều.
"Cảm ơn." Dư Tư Nhạc nhận lấy rồi nói.
Gương mặt Dư Tư Nhạc thuần khiết động lòng người, làn da mềm mại có thể vẻo chảy nước. Năm nay vừa tròn 18 tuổi, chính là lứa tuổi đẹp nhất trong đời người con gái. Tuy cô không trang điểm nhiều, nhưng dáng vẻ phấn chất hoạt bát kia khiến cho người ta thấy ấn tượng sâu sắc.
Đây cũng là nguyên nhân đạo diễn Vệ lựa chọn cô quay phim, kịch bản của bộ phim này nói về thờ kỳ tình yêu đẹp nhất của người con gái, mà khí chất và tuổi tác của Dư Tư Nhạc là phù hợp nhất.
"Không nghĩ đến em tuổi nhỏ như thế, hành động lại tốt như vậy, chẳng trách đạo diễn Vệ khen em ở trước mặt truyền thông." Thích Nghi Thụy rảnh rỗi nói chuyện phiếm.
Dư Tư Nhạc cười cười với anh ta: "Anh cũng không có dáng vẻ của một ngôi sao lớn".
Thích Nghi Thụy là một ngôi sao lớn sống hòa hợp với Dư Tư Nhạc nhất.
Không cần phải nói người nào cũng biết Dư Tư Nhạc, ai dám tự cao tự đại ở trước mặt cô? Đây không phải múa rìu qua mắt thợ sao?
Thích Nghi Thụy mở nắp chai, uống một hớp nói: "Tiểu thư Du, buổi tối có rảnh cùng đi ăn cơm không? Hai chúng ta xem như hợp tác với nhau, hiểu rõ một chút về đối phương, cũng cần trợ giúp đối với diễn xuất, ví dụ như sau hậu trường cảnh đùa giỡn, trước tiên hai chúng ta có thể luyện tập."
Dư Tư Nhạc giương mắt nhìn anh, ở nhà họ Du lâu như thế, Dư Tư Nhạc đương nhiên biết ý đề phòng người khác. Đặc biệt về tình yêu, về phương diện mời người khác ăn cơm, Dư Tư Nhạc càng thêm cảnh giác.
Thích Nghi Thụy gần như nhìn ra tâm tư của cô, nói: "Em có biết để truyền bá cho bộ phim truyền hình, cách để tạo chủ đề là cái gì không? Là nam nữ chính làm chuyện xấu, tuy cách này rất thối rất dung tục, nhưng mỗi lần đều đạt kết quả nhanh chóng."
Dư Tư Nhạc không phủ nhận, trong tạp chí bát quái cũng thường xuyên nói về chuyện giữa ngôi sao này với ngôi sao kia. Dư Tư Nhạc đều sưu tầm những tin tức về Thích Nghi Thụy, bên trong bao gồm những chuyện đào hoa của anh ta, còn có những ảnh chụp của anh ta và những minh tinh khác.
Dư Tư Nhạc chợt hiểu được ý tứ của anh ta.
"Tôi sẽ không đồng ý." Dư Tư Nhạc buông chai nước ra, lui về sau hai bước: "Tôi không thích dùng chuyện xấu để lăng xê tác phẩm."
Thích Nghi Thụy sốt ruột, bước về phía trước hai bước, đuổi theo Dư Tư Nhạc: "Tiểu thư Du, chúng ta chỉ giả vờ diễn trò, cũng không phải làm chuyện yêu đương thật sự. Phóng viên truyền thông thích bắt gió bắt bóng, tùy tiện tiết lộ cho học một vài tin tức, đã có người tuyên truyền miễn phí giúp chúng ta, có gì mà không thể? Tôi cũng là vì tuyên truyền cho bộ phim truyền hình này."
Dư Tư Nhạc cũng không đồng ý lời anh ta nói, có rất nhiều cách để tuyên truyền, tại sao phải dùng cách lừa gạt này chứ, lừa gạt những người xem khác? Quan điểm của Dư Tư Nhạc không giống anh ta, đạo bất đồng bất tương vi mưu.
(Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được).
"Những lời này anh đã nói với đạo diện Vệ chưa? Ông ấy đồng ý không?" Dư Tư Nhạc mở miệng nói.
Thích Nghị Thụy bỗng chốc ngây ngẩn cả người, dường như không ngờ cô sẽ trả lời một câu như thế. Mấy ngày hôm trước anh ta có hỏi vòng vo xin ý kiến của đạo diễn Vệ, nhưng Vệ Hâm và Dư Tư Nhạc có cách nhìn giống nhau, không đồng ý cho anh ta dùng cách làm chuyện xấu để tuyên truyền. Anh ta cũng không có cách khác, mới tìm Dư Tư Nhạc bàn luận, muốn cô đi khuyên Vệ Hâm.
"Chuyện này, sau này đừng nhắc lại." Dư Tư Nhạc cất bước đi ra ngoài, đúng lúc đạo diễn Vệ gọi mọi người vào vị trí để chuẩn bị quay phim.
Theo cách của Thích Nghi Thụy, vì xuất phát từ việc muốn tuyên truyền cho bộ phim, chỉ tiếc là Dư Tư Nhạc không cách nào tiếp nhận cái nhìn của anh ta. Dù sao mỗi người có một cách xử lý riêng, không giống nhau. Huống chi Dư Tư Nhạc vừa xác định quan hệ với anh trai, nếu cùng Thích Nghi Thụy làm chuyện xấu, vậy cô đối mặt với anh hai như thế nào chứ?
Khi đối mặt với màn ảnh, Dư Tư Nhạc cố gắng ổn định lòng mình, hết lòng vui vào việc quay phim.
Đạo diễn Vệ hô một câu "bắt đầu", Dư Tư Nhạc nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật.
Cảnh này, là đùa giỡn với Thích Nghi Thụy. Nữ chính là nhân viên giao hàng, lúc mở cửa xe tải ra, đối diện có một chiếc xe thể thao lái qua, bởi vì chủ của chiếc xe thể thao lái với vận tốc siêu tốc, suýt chút nữa đánh đụng vào xe tải, nữ chính không thể không đạp phanh lại, nhưng lúc đó hai xe vẫn va quẹt nhau, sau đó cùng tranh chấp với nam chính.
Tóm lại, cảnh cô bé lọ lem gặp phải thiếu gia nhà giàu.
Hôm nay Du Lăng Thần cố ý tan tầm sớm một chút, đến trường quay xem Dư Tư Nhạc quay phim như thế nào, anh từ từ cất bước đi về phía trường quay.
Do vừa mới bắt đầu cảnh quay, vừa vào cảnh nam nữ chính gặp nhau.
Một tiếng két vang lên....... . hai xe đều phanh lại.
Đạo diễn Vệ im lặng ra hiệu, bảo hai người tiếp tục.
Giờ phút này, Thích Nghi Thụy ngồi trong xe thể thao, trên mặt mang một cặp kính mát, một bộ dáng công tử nhà giàu, bướng bĩnh, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn vô lễ.
Trong chớp mắt Du Lăng Thần thấy gương mặt anh ta, dường như nghĩ đến điều gì, lấy điện thoại di động ra, điều tra ảnh chụp.
....... . Đúng vậy, anh ta chính là người mà Dư Tư Nhạc gặp ở cửa hàng. Hoàn toàn trùng hợp với người đàn ông mang cặp kính này.
Vừa nghĩ đến mỗi lần Dư Tư Nhạc sau khi nghe tên Thích Nghi Thụy, bề ngoài luôn hưng phấn, cơn ghen tức của vị Boss nào đó ngày càng lớn. Ánh mắt nhìn chăm chú vào cảnh Dư Tư Nhạc và Thích Nghi Thụy đang quy....... Cảm thấy đây là một uy hiếp.
Trong lòng anh vang lên hồi chuông cảnh báo, đôi mắt tà tà nheo lại, dường như lại nghĩ ra chủ ý gì.
← Ch. 094 | Ch. 096 → |