Cô là đồ dễ vỡ ư?
← Ch.048 | Ch.050 → |
Một lát sau, một cơn gió mạnh thổi qua, kèm theo nước mưa xối lên người Du Lăng Thần.
Bờ vai Du Lăng Thần rất rộng, tựa như chỉ cần đứng trong vòng tay anh thì bất kỳ gió táp mưa sa gì cũng đều không tạo thành uy hiếp.
Cơn mưa như trút nước trở thành nền, giờ phút này trên mặt Du Lăng Thần không hề che giấu sự cưng chiều luyến tiếc chút nào, vĩnh vĩnh viễn viễn in vào lòng Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc ngồi vào chỗ cạnh tài xế.
Sau đó, Du Lăng Thần vòng qua bên kia xe trong mưa gió, chui vào xe.
Mới chỉ hai phút mà quần áo anh đã ướt đẫm.
Mưa thật lớn.
Cởi áo khoác Âu phục xuống, Du Lăng Thần cầm áo ném vào băng ghế sau, "Quần áo em có bị ướt không?"
Sợ Dư Tư Nhạc cảm lạnh, Du Lăng Thần lấy khăn giấy đưa cho cô, bảo cô lau nước mưa dính trên người.
"Em không sao." Dường như Dư Tư Nhạc không hề bị nước mưa dính vào, chỉ bị ướt chút tóc.
"Mau về biệt thự để tắm. Anh sợ thân thể em không chịu nổi." Du Lăng Thần khởi động xe.
Trong lòng Dư Tư Nhạc không kiềm được mà oán hận. Anh hai coi cô là đồ dễ vỡ mà nâng niu trong lòng bàn tay à? Thân thể của cô hơi yếu nhưng cũng không tới nỗi bị dính vào giọt nước mưa là bị cảm chứ? Nhưng sự ấm áp này lại bao chặt lấy Dư Tư Nhạc.
Xe đi qua từng vũng nước đọng tạo nên từng đóa hoa bằng bọt nước, lao đi thật nhanh.
Thỉnh thoảng hai cần gạt nước gạt đi hạt mưa trên kính chắn gió.
Trời mưa nên tầm nhìn rất mờ, cộng thêm việc đất có nước đọng nên Du Lăng Thần giảm tốc độ xuống vì sự an toàn.
"Tiểu Nhạc, còn bao lâu nữa là các em thi cuối kỳ?" Du Lăng Thần vừa lái xe vừa hỏi thăm.
Không nghĩ ra vì sao anh hai lại hỏi điều này...
Dư Tư Nhạc sửng sốt một chút, trả lời: "Còn hai tuần nữa."
"Anh nhớ kỳ thi giữa học kỳ em đứng thứ 23?" Ngón tay Du Lăng Thần khẽ gõ lên tay lái, "Nếu em thi đứng top 10 trong lớp, anh dẫn em ra ngoài du lịch."
Gì cơ?
Phản ứng bây giờ của Dư Tư Nhạc là như bị một tia sét giáng trúng, đờ đẫn hồi lâu mới xác định mình không nghe lầm.
Đây coi như là phần thưởng cho việc đạt tiêu chuẩn trong cuộc thi hả?
Lần đầu tiên Dư Tư Nhạc được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, khóe môi từ từ cong lên.
"Anh hai, em sẽ cố gắng!"
...
Lái xe vào khu biệt thự.
Bỗng có bóng người xông ra từ ven đường, nhào vào xe, hai tay vỗ lên cửa sổ xe, miệng nói gì đó.
May mà Du Lăng Thần phản ứng nhanh, dẫm lên phanh, nếu không người nhào tới kia nhất định bị đụng văng ra.
Hiệu quả cách âm của xe rất tốt, bên ngoài lại mưa to khiến toàn bộ lời người bên ngoài nói bị chìm trong tiếng mưa, người trong xe căn bản không thể nghe rõ ràng.
Dư Tư Nhạc quan sát cẩn thận đường nét khuôn mặt người kia, tìm vài phút mới nhận ra.... Là cha của Tưởng Oánh Oánh.
Du Lăng Thần từ từ quay cửa kính xe bên kia xuống, "Tưởng tổng, ông tới biệt thự của tôi làm gì? Có việc gì thì ông hẳn nên tới công ty tìm tôi."
Thái độ của Du Lăng Thần rất lạnh lùng. Lần trước lúc đám người kia tìm tới biệt thự anh còn có thể giả làm bạn tốt một chút, mời người ta vào cửa. Mà hôm nay, dường như anh không định làm thế.
Trong mắt Tưởng Quốc Lương tràn đầy van xin, nằm lên cửa sổ xe, vẻ mặt rất tiêu điều, "Du tổng, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. Tôi tới công ty anh tìm anh nhưng thư ký vẫn nói anh đang họp hoặc đi ra ngoài. Tôi... Tôi không còn cách nào mới tìm tới đây."
Toàn thân ông ướt đẫm, tóc ướt nhẹp dính vào mặt.
"Du tổng, coi như là tôi van xin ngài.... Công ty Ninh Dịch là sinh mạng của tôi, van ngài giơ cao đánh khẽ, đừng thu mua nó." Ông nói năng lộn xộn, tay bắt lấy cửa sổ xe tựa như bắt một cây cỏ cứu mạng, "Chỉ cần ngài không nhúng tay vào thì chắc chắn tôi có thể xoay sở được tài chính, gắng gượng vượt qua cửa ải khó khăn này."
Khóe môi Du Lăng Thần nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng, chứa chút giễu cợt: "Ngeh lời ngài như thể tôi cố ý giẫm vào một chân mới hại công ty ông bị vỡ nợ?"
Tưởng Quốc Lương cũng nhận ra mình nói sai, nhưng chẳng phải sự thật là vậy à?
"Du tổng, tôi biết con gái tôi đắc tội ngài, nhưng đó là chuyện giữa bọn nhỏ, sao có thể liên lụy tới việc công được? Nếu không thì tôi giao con gái cho ngài, ngài muốn đánh muốn mắng gì cũng được. Chỉ xin ngài đừng thu mua công ty Ninh Dịch, để tôi cắt đứt quan hệ cha con với Tưởng Oánh Oánh cũng được!" Công ty dựa vào ông kinh doanh cả đời mới từ từ phát triển.
Mới chỉ không tới một tháng mà đã bị Tưởng Oánh Oánh hại thành như vậy!
Tưởng Quốc Lương thật hối hận đã sinh ra đứa con gái như thế.
Ông từng muốn mượn vốn các công ty lớn để bù vào phần trăm mà công ty bị thiếu. Nhưng không có một công ty nào đồng ý giúp ông. Lúc đó ông cũng rất buồn bực. Sao chỉ trong một đêm mà toàn bộ đám người kia như thể vội vàng vạch rõ giới hạn với ông?
Sau này mới từ lời bạn hợp tức nhiều năm biết dược Du Lăng Thần đã nói với các công ty khác là không giúp đỡ. Ai dám giúp đỡ công ty Ninh Dịch thì tức là gây chuyện với Du Lăng Thần anh.
Sắc mặt Du Lăng Thần càng ngày càng trầm, nhìn chằm chằm Tưởng Quốc Lương bằng ánh mắt lạnh thấu xương, "Tưởng tổng ngàn vạn lần đừng nói lung tung. Thương nhân trong thương giới nói ông kinh doanh không giỏi, sao lại kéo chuyện lên trên người bọn nhỏ? Ông cho là tôi sẽ buông tha miếng thịt béo đã tới miệng à?"
Rất rõ ràng không thể nào.
Một khi đã quyết định thu mua công ty mà còn muốn Du Lăng THần thay đổi chủ ý thì còn khó hơn lên trời.
Dư Tư Nhạc nhìn Tưởng Quốc Lương đang chìm trong mưa gió, chợt nhớ tới xấp tài liệu "Thỏa thuận thu mua" trong phòng làm việc của anh hai lúc chiều. Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện hiện ra trong lòng cô.
"Tưởng tổng, tối nay mưa lớn, dầm mưa nữa sẽ bị cảm đấy. Ông rảnh rỗi dầm mưa ở đây không bằng về công ty mà sắp xếp lại vấn đề tài chính một chút cho tốt. Qua chuyện này... Công ty Ninh Dịch phải đổi tên thay họ rồi." Du Lăng Thần từ từ quay cửa sổ xe lên, không muốn nhiều lời với Tưởng Quốc Lương nữa.
Tưởng Quốc Lương hoảng hốt lo sợ, cầu xin tha thứ không ngừng, bàn tay chụp lên cửa sổ xe không buông.
Hành động này của ông khiến Du Lăng Thần không thể lái xe rời đi.
"Du tổng, coi như là tôi cầu xin ngài, muốn tôi quỳ xuống cũng được... Ngài giơ cao đánh khẽ một lần đi."
"Dưới gối đàn ông có vàng, lễ này tôi không nhận nổi." Vẻ mặt Du Lăng Thần vẫn lạnh băng băng, không bị cảm động bởi sự cầu xin tha thứ của Tưởng Quốc Lương, "Tưởng tổng, nếu ông không đi tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."
Ở đây đã là trong phạm vi của khu biệt thự, gọi bảo vệ tới rất dễ dàng.
Tưởng Quốc Lương vẫn chưa từ bỏ ý định quấn lấy Du Lăng Thần, mãi chos tới cuối cùng thì bị bảo vệ kéo ra ngoài.
Tiếng cầu xin của ông từ từ tan đi theo làn mưa mịt mờ.
Xe lại khởi động, đi từ từ.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |