← Ch.007 | Ch.009 → |
Tất cả mọi người đều cho rằng Boss có việc nên mới đi ra ngoài, vì vậy lúc Du Lăng Thần đi đến, mồ hôi lạnh trên tay các cô đều chảy ra.
"Tiểu Nhạc, em đến công ty làm gì?"
Một tiếng "Tiểu Nhạc" này, làm cho vẻ mặt nhân viên lễ tân trắng bệch như tờ giấy.
Nhưng mà, vẫn không đủ................
Dư Tư Nhạc chưa bao giờ thừa nhận mình là người nhu nhược...........
"Anh hai, chúng ta có quan hệ là cha nuôi không?" Dư Tư Nhạc bày ra bộ dạng giả vờ ngây thơ, nhìn Du Lăng Thần, chờ đợi anh trả lời.
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh xuống, bàn tay khoát trên vai cô: "vì sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Cha nuôi, ý nghĩa từ này rất rộng. Không thể trách Du Lăng Thần nghĩ nhiều, ai nói trên internet có rất nhiều nữ sinh ngu ngốc, luôn giở chiêu bài khoe cha nuôi, cha nuôi trong miệng các cô không phải là kim chủ bao nuôi sao?
Dư Tư Nhạc giơ tay lên lắc một cái: "Lúc em gọi điện thoại, cô ta hỏi em sao không hướng về phía điện thoại gọi cha nuôi, còn hỏi em quần áo này có phải người khác mua cho em không?"
Lời này từ miệng Dư Tư Nhạc nói ra, đều là ẩn ý hàm xúc quá nặng, trong lời nói còn có sự chăm chọc, đều này là nhắm vào Du Lăng Thần.
Ám chỉ Tiểu Nhạc là tình nhân bao nuôi của người khác?
Lá gan cũng đủ lớn!
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lẽo dọa người, mọi người xung quanh đều khúm núm cúi đầu. Cô gái lễ tân trước đứng trước đại sảnh hai chân đều run rẩy, trên mặt trang điểm bị mồ hôi chảy ra, nhìn vào rất khó coi.
Toàn bộ người trong công ty đều biết Boss có em gái, nhưng mà vị thiên kim của nhà họ Du lại ít xuất hiện trước mặt mọi người, bọn họ hoàn toàn không biết đối phương lớn lên là một đứa bé trông như thế nào.
Trước kia cũng có một nữ sinh chạy đến đây tìm Boss, cố ý kiếm cớ vô căn cứ, muốn gặp mặt Du Lăng Thần. Có vài lần bọn họ nghiêm túc đi thông báo, nhưng mà đổi lấy là bị thư ký mắng xối xả, sau này chỉ cần có nữ sinh đến đây, các cô đều nói hai ba câu rồi đuổi đi.
"Còn nhớ rõ điều thứ mười lăm của công ty không?" Giọng nói của Du Lăng Thần lạnh như băng.
Du Lăng Thần nổi tiếng là Boss mặt lạnh, hễ người nào là nhân viên của anh, ai đều không sợ anh?
"Không được phép đối đãi thô bạo với khách, phải hòa nhã vui vẻ đối xử với khách." Không đợi được câu trả lời, Du Lăng Thần nói điều này ra: "Đây là điều cơ bản nhất của nhân viên lễ tân, cô cũng không làm được, tôi còn có chỗ nào dám mời cô. Bảo về đem ngươi này ra ngoài, đừng làm ô uế sàn công ty tôi."
Ông chủ ra lệnh, ai dám không nghe theo?
Hai người bảo vệ chế trụ bả vai của cô nhân viên lễ tân kia, kéo ra ngoài.
Lúc này, cô gái kia cuống cuồng khóc rống lên, ra sức cầu xin Du Lăng Thần tha cho cô một lần, cô thề sau này tuyệt đối không tái phạm nữa.
Tập đoàn này thuộc quyền sở hữu của Du thị, tiền lương đãi ngộ cao ngất trời, bất luận là ai cũng điều muốn đến đây làm việc. Mất công việc này rồi, sau này cô làm sao có thể tìm được việc tốt hơn? Hoặc là nói, nếu đắc tội với Du Lăng Thần, có công ty nào dám mướn cô?
Mặc cho cô gái ăn nói khép nép cầu xin tha thứ, dường như Du Lăng Thần vẫn không nghe thấy.
Cúi đầu nhìn em gái mình, Du Lăng thần nói: "Ai còn dám nói những lời này, Tiểu Nhạc em cứ nói với tôi, em gái của Du Lăng Thần tôi không đến mức để người khác khi dễ."
Anh nói chuyện vẫn lạnh như băng, nhưng tốt hơn nhiều so với thái độ vừa rồi.
Mở miệng là một tiếng "Tiểu Nhạc", làm cho Dư Tư Nhạc có chút không thoải mái.
Nhưng mà cô hiểu rõ................ Du Lăng Thần gọi như vậy, là cố ý nhắc nhở người khác bọn họ là tình cảm anh em. Có ai dám suy nghĩ động đến một sợi lông của cô, chính là làm khó dễ Du Lăng Thần anh.
Phần bao che khuyết điểm này, tỏa ra lo lắng, bao trùm suy nghĩ Dư Tư Nhạc.
Cô lấy giờ giấy trong túi xách ra: "Anh hai, anh xem này, em phát hiện nó trên mặt đất."
Du Lăng Thần nhận lấy, gật gật đầu: "Chắc là do kim gài văn kiện không chắc, nên không cẩn thận làm rơi trang này."
Nghĩ đến cô gái này trốn học, đem tờ văn kiện đến đây cho mình, tâm tình Du Lăng Thần ngày càng tốt hơn.
"Tôi phái người đưa em đến trường."
"Anh hai, anh đi nhanh đi, Tiểu Vương ở bên ngoài chờ em, đợi lát nữa anh ấy sẽ đưa em đi." Dư Tư Nhạc xoay người rời đi, vừa đi được hai bước, thân hình chợt lung lay sắp ngã.
Sự vật trước mắt thay đổi thành mấy cái bóng, lắc lư qua lại, đầu không kiềm chế được đau đớn.
Du Lăng Thần nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, đưa tay ôm lấy eo cô, bàn tay sờ lên trán, cả người cô nóng rực.
"Phát sốt làm sao cũng không biết?" Du Lăng Thần nhẹ nhàng bế ngang người cô.
Lúc rời giường, Dư Tư Nhạc cảm thấy có chút không thoải mái, nghĩ chỉ là bệnh cảm cúm nhỏ, qua một chút tự nhiên sẽ khỏi bệnh, nên không để trong lòng. Ai biết được vừa qua khỏi hơn một giờ, đầu ngày càng nặng, nhưng cô không nghĩ đến mình phát sốt.
"Tôi đưa em đến bệnh viện." Du Lăng Thần cất bước ra ngoài.
Dư Tư Nhạc kéo ống tay áo anh: "Mua thuốc cảm mạo uống một chút là hết rồi."
Đi bệnh viện làm gì, rất phiền phức nha.
Du Lăng Thần không cho rằng như vậy, tiếp tục cất bước đi ra ngoài.
Ngay lúc đến cửa công ty, một cô gái mang giày cao gót chạy đến: "Ông chủ, người của tập đoàn Vươn thị bên kia chờ ngài đã lâu, hỏi ngài khi nào trở về để tiếp tục cuộc họp."
Lúc Dư Tư Nhạc gọi điện thoại đến, Du Lăng Thần đang cùng tập đoàn khác bàn chuyện. Giữa đường kêu ngừng, chạy đến gặp em gái mình, đã khiến đối phương rất không hài lòng. Nếu chậm trễ thời gian, người khác sẽ cho rằng bọn họ tự cao, kế hoạch bày ra thất bại rồi.
Có thể khiến cho tự Du Lăng Thần thảo luận làm ăn, đây tính ra là hàng ngàn kế hoạch.
Dư Tư Nhạc không muốn vì chuyện của mình, mà khiến Du Lăng Thần mất một khoản tiền.
"Anh hai, anh không cần lo lắng cho em, thân thể em không có việc gì đâu."
Làm sao Du Lăng Thần có thể bỏ mặc?
Nhưng mà cuộc thảo luận này rất quan trọng, phần lớn tài chính Du thị đều quăng vào làng giải trí, nếu không dựa vào kế hoạch này kiếm một khoản, tài chính Du thị sẽ trở nên khó quay vòng.
"Em đến phòng làm việc chờ tôi, tôi họp xong sẽ trở lại thăm em." Quay đầu lại nói với thư ký: "thư ký Bành, đến tiệm thuốc mua một ít thuốc cảm về đây."
Du Lăng Thần ôm người, đi vào thang máy chuyên dụng.
Thang máy đến tầng cao nhất, từ từ dừng lại.
Để Dư Tư Nhạc ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, Du Lăng Thần trước khi đi luôn dặn cô, có gì không thoải mái, lập tức gọi điện thoại cho anh, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.
Lúc đi, trong tay anh cầm bản hợp đồng mà Dư Tư Nhạc đem đến.
"Quả nhiên là rất quan trọng."
Cô đảo mắt một vòng nhìn xung quanh phòng.
Phòng làm việc này rất lớn, một cửa sổ sát đất có thể nhìn đến khu đô thị nhộn nhịp bên ngoài, từng chiếc ô tô nhanh chóng vượt qua ngã tư đường.
Trên tường treo một bức tranh vẽ...............
Chỉ tiếc, Dư Tư Nhạc là người chưa có năng lực thưởng thức, bức tranh vẽ này không có tên. Trong bức tranh vẽ toát lên không khí hào hùng, nhìn rất vui mắt, chắc chắn là do một bậc thầy tạo ra.
Bởi vì liên quan đến cảm cúm, Dư Tư Nhạc nghiêng người nằm lên ghế sô pha, không đến một lúc lâu, liền mơ màng ngủ thiếp đi.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |