Vay nóng Tinvay

Truyện:Anh Em - Chương 81

Anh Em
Trọn bộ 85 chương
Chương 81
0.00
(0 votes)


Chương (1-85)

Siêu sale Shopee


Không có bất kì thứ gì có thể so sánh với việc an ủi tâm hồn bằng cái ôm ấp áp an ủi đầy yêu thương của người yêu, không có hình thức nào có thể so với sự vui vẻ yêu thương nhẹ nhàng quyến luyễn giữa những nam nữ thanh niên trẻ tuổi đang chìm đắm trong tình yêu.

Cuộc hoan ái này là do Hách Tịnh chủ động khởi xướng, bởi vì hai người cùng nhập tâm, nên đạt tới mức hoàn mĩ trước nay chưa từng có, thoải mái tột cùng cũng vô cùng mệt mỏi.

Mà hậu quả trực tiếp chính là, thiếu tá xuất thân từ lính trinh sát Đan Nhĩ Tín, vừa tỉnh giấc liền phát hiện người đẹp đã không còn ở bên cạnh mình, mà biến mất cùng với người đẹp, còn có hành lí của cô ấy.

Lắc lắc cái đầu, Đan Nhĩ Tín thật sự không thể tin vào mắt mình, anh thật sự ngủ mê mệt tới mức này rồi hả? Việc này mà bị Đại đội trưởng biết được, anh có thể trực tiếp xuất ngũ a! Có điều rất nhanh anh lại mắng mình sao còn có thể nghĩ tới những thứ này, hiện tại vấn đề chủ yếu chính là - Không thấy Hách Tịnh đâu nữa!

Cô ấy lại làm ra trò đùa gì đây! Từng cảnh tối ngày hôm qua còn hiện ngay trước mắt, tứ chi quấn lấy nhau, ánh mắt mê ly, lời nỉ non động tình bên tai, tất cả sự hoàn mĩ như thế, khoái hoạt như thế, hạnh phúc giống như trong mơ, hoặc là, quả thật tất cả chỉ là giấc mơ?

Ánh mắt theo bản năng nhìn khắp bốn phía, tay nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy để trên tủ bên cạnh, sắc mặt Đan Nhĩ Tín càng thêm đen - xem ra không phải giấc mơ, lại chơi trò để thư lại rồi chạy trốn! Thật là buồn bực chết mất, người ta còn có thời gian và sức lực viết thư để lại, mà anh lại ngủ như con heo chết, thật sự là một điều sỉ nhục với đàn ông!

" Đan tiểu nhị, lúc nhìn thấy bức thư này, đừng vội tức giận.

Đầu tiên, sở dĩ anh có thể ngủ sâu như thế, là vì sau khi anh ngủ, em có cho thêm hương an thần khiến ngủ sâu, cũng không phải vì nguyên nhân gì khác. (cười).

Tiếp theo, em thật sự không phải muốn đi mà không chào gì gì đó, chỉ là có chút việc cần kiểm chứng lại, còn có chút khúc mắc tự bản thân em phải tháo gỡ, có lẽ anh có thể giúp em, nhưng mà em đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy như thế rất tàn nhẫn với chúng ta, quan hệ của chúng ta không nên vì những chuyện năm xưa mà đi vào ngõ cụt. Em chắc chắn sẽ không rời đi quá lâu, không phải chúng ta được nghỉ nửa tháng sao? Nửa tháng sau quay lại đơn vị chúng ta sẽ gặp mặt, đến lúc đó mặc kệ sự tình biến chuyển thế nào, em đều sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.

Mặt khác, em biết gần đây anh có gắn một thiết bị định vị rồi, lần trước ở quán cơm tìm được em, còn có lần này dễ dàng tìm được Quách Hải Lượng, đều là thành quả của hệ thống kia. Sở dĩ lần này em lặng lẽ đi, là không muốn cho anh cũng tới nữa, nếu anh không thức thời thì, hừ hừ, xem lúc trở lại em thu thập anh như thế nào!

Cuối cùng, nếu như anh nguyện ý, người ở bên cạnh anh cũng không có ai phản đối mãnh liệt, khi chúng ta trở về liền đánh báo cáo kết hôn đi. Tới lúc đó nếu có ai bắt nạt vũ nhục em, như cái người Quý Nguyệt kia chẳng hạn, vậy thì phải nể mặt anh rồi.

Haha, em có phải hay không có chút được cưng chiều mà kiêu căng rồi nhỉ? Có điều mặc kệ như thế nào, có anh thật tốt, Đan tiểu nhị, em đã từng nói với anh chưa, thật ra em ngay từ đã không ghét anh, bây giờ hình như càng ngày càng yêu anh rồi ý?

Chúc anh: kì nghỉ vui vẻ, không cần nhớ em quá nha...

Hách Tịnh."

Xem xong thư Đan Nhĩ Tín dở khóc dở cười, có chút không thể tin được, giọng điệu hoạt bát như thế thật không giống là được phát ra từ Hách Tịnh, nhưng nét chữ bằng bút máy thanh tú rõ ràng kia, mơ hồ có thể thấy được phong cách thể chữ Liễu, rõ ràng là bút tích của Hách Tịnh.

Có điều Đan Nhĩ Tín vẫn rất nhanh liền nắm được trọng điểm: Kết hôn! Hách Tịnh cầu hôn anh rồi!

Sau đó anh lại càng xoắn xuýt bồi hồi giữa hai lựa chọn là nghe lời bà xã ngoan ngoãn chờ đợi hay là không nghe lời bà xã nghĩ cách đuổi theo đây.

Hách Tịnh ngồi tàu hỏa xuôi xuống phía Nam, tới thành phố C lại đổi xe buýt đi tới làng trước kia dì cả ở, ngồi cạnh cửa sổ, bên ngoài đã hiện ra màu sắc mùa thu Giang Nam.

Mùa thu Giang Nam, không có vẻ trời cao rộng rãi như ở thành phố B, cũng không có cảm giác tiêu điều gió thổi lá rơi, mà là vẻ đẹp nhẹ nhàng, thành thục, an tĩnh.

Gần với núi, là phong ửng đỏ, không biết là cây hồng hay cây cam, như đèn lồng đỏ đỏ treo đầy trên cành, hai bên đường là cỏ dại tuy hơi ố vàng nhưng vẫn biểu hiện sức sống mãnh liệt. Vùng đất bằng phẳng dưới chân núi, là những ruộng lúa vàng cam thẳng tắp không thấy bờ, tản mát trong không khí là mùi vị hương thóc, ngẫu nhiên một trận gió thổi qua, một làn sóng lúa vàng kim theo từng cơn gió giao động, trái phải cuồn cuộn về trước, rồi tiêu thất tại nơi chân trời xa xôi. Giữa khu ruộng màu vàng, rải rác năm ba ngôi làng nhỏ, hồ nước bên cạnh thôn là nơi mà mấy nghìn năm nay các thi nhân họa sĩ đều vì cảnh ảm đạm sen tàn này mà ngâm vịnh, thậm chí còn có những chiếc lá theo gió bay tới, chỉ còn lại nhưng cây sen trụi lủi yên lặng đối mặt với trời xanh. Mà dưới những khóm sen khô héo, trên mặt nước lẻ loi vài cây sen bập bềnh, không biết là nở sớm hay là ra quá muộn. sự đối lập nổi bật, những cũng có những tư vị khác nhau. Một thôn bên khác, con sông nhỏ chậm rãi chảy từ hướng đông tới, hai bờ sông là hàng trúc xanh xanh cùng bụi liễu rậm rạp. Trên những bãi cỏ cạnh bờ sông, những con trâu đang nhàn nhạ chậm rãi ăn cỏ, mà chủ nhân của những con trâu này, những cậu bé chăn trâu đang vui vẻ huyên náo truy đuổi nhau ở mép nước, tiếng cười thanh thúy, thỉnh thoảng hù dọa đám chim đang ở bên hồ sen...

Từ khi bố qua đời, Hách Tịnh không nghĩ tới chính mình còn có thể gặp được cảnh tượng yên bình như thế này, thậm chí còn có tâm tình bình thản mà nán lại nhìn ngắm toàn bộ quê hương như thế này, giờ khắc này, chính cô cũng thấy xúc động, vờ chỉnh lại tóc, nhẹ xoa đi giọt nước mắt tràn khóe mi, cầm lấy món quà mua cho dì cả, xuống xe.

Sau khi điều kiện trong nhà khá hơn, con cái của dì cả đều vào thành phố, dì cả giúp chăm sóc cháu, cũng ở trong thành phố một thời gian, sau khi cháu đi học, cặp vợ chồng già gần 70 tuổi như thế nào cũng không chịu ở lại thành phố, vẫn về nhà ông bà ở quê, coi giữ ao đầm và vài mẫu đất. Con cái dì cả cũng rất hiếu thuận, ngày lễ ngày tết đều trở về thăm, mang về cho cặp vợ chồng già đồ dùng cho mấy ngày, hơn nữa Lương Thanh cũng thường xuyên gửi bưu điện tiền bạc và đồ dùng, cho nên sinh hoạt của dì cả cũng rất được.

Vào cổng thôn, bước chân Hách Tịnh chợt chậm lại, "Gần quê lòng lo lắng, không dám hChi Vấn hỏi người tới." Mặc dù nhân phẩm Tống Chi Vấn không tốt, thơ lại viết cực kì rõ ràng, có thể thể hiện được tâm tình của Hách Tịnh lúc này. Những đứa trẻ ở bên bờ sông gần cổng làng ngừng ầm ĩ vui đùa, mở to hai mắt tò mò đánh giá Hách Tịnh, Hách Tịnh nở nụ cười thân thiện với cô bé gái tết tóc bím sừng dê, cô bé đó đỏ mặt, cúi đầu.

Cậu nhóc bên cạnh gàn lớn hơn, cô gắng đề cao giọng nói nghịch ngợm nói: "Người đẹp, em tìm ai a?"

Một tiếng "Người đẹp" này của cậu bé, trực tiếp phá vợ bức tranh nông thôn yên bình thuần phác trong mắt Hách Tịnh, quay trở lại với thế kỉ 21, Hách Tịnh cũng cười, nói ra tên tuổi gia đình gì cả mình.

Lấy gói chocolate trong túi xách ra chia cho bọn chúng, mấy đứa trẻ hào hứng vui vẻ bám sát cô tới cổng nhà dì cả.

Nhà cửa hiển nhiên đã được tu sửa lại, mở ra cánh cổng gỗ lớn sơn màu sáng, cánh cửa khuyết cũng được sửa sang lại, chỉ có ghế đã trước cửa vẫn bóng loáng như thế, nước sơn được cọ sáng, đó là vì bị mông của mấy đứa nhỏ mài mà thành, nhìn liền có cảm giác cực kỳ thân thiết.

Mọi người quen biết trong thôn, ban ngày đều không đóng cổng, Hách Tịnh nhẹ nhàng gõ vài tiếng, nghe thấy giọng nói già nua mà vẫn rõ ràng của dì cả vang lên: " Thím hai nhà nó hả? Tự mình mở cửa vào đi!" Hách Tịnh do dự một chút, cuối cùng không có lên tiếng, đẩy cửa đi vào, vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, thấy dì cả đang ở trong sân cầm cây phơi đồ đập chăn, miệng vẫn than thở: "Mưa liên miên tới mười ngày liền, chăn đều mốc hết cả, hôm nay trời đẹp, lấy ra phơi nắng."

Dì cả quanh năm quen làm việc nhà nông, tóc dường như bạc hết toàn bộ, cơ thể dường như rất khỏe mạnh, chỉ là dáng người so với trong trí nhớ của cô thấp nhỏ đi nhiều, lưng cũng có chút khom xuống, hốc mắt Hách Tịnh ươn ướt, nhẹ nhàng hô: "Dì cả."

Trong nháy mắt dì cả dừng hành động trên tay lại, qua khá lâu mới từ từ quay đầu, "bốp" một tiếng, cây phơi đồ rơi xuống đất, dì ca run run, đưa tay mò mẫm trong túi, rất lâu mới lấy được kính lão đeo vào, giọng nói lộ vẻ không thể tin nổi: "Cháu là... Tịnh Tịnh?"

Hách Tịnh rốt cuộc không nhịn được, tiến lên vài bước khom lưng ôm lấy bả vai đơn bạc hơn trước khá nhiều của dì, nhẹ giọng khóc nức nở: "Dì cả, thật xin lỗi, là con quá tùy hứng, nhiều năm như vậy cũng không trở về thăm dì, con sai rồi, dì mắng con đi!"

"Đứa ngốc, nói cái gì thế! Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, mấy con gà dì cả nuôi năm nay đã bắt đầu đẻ trứng rồi, cho con trần nước sôi ăn." Các ngón tay dì cả thô to, xúc cảm thô ráp lại ấm áp, nhẹ nhàng đẩy đầu Hách Tịnh ra, vuốt ve khuôn mặt cô: "Nhìn xem, lại gầy như thế này, dì lại giết con gà trống, còn có cua tự tay dì nuôi trong hồ, lát nữa kêu dượng con bắt ra, dì làm cho con ăn..." Nói xong, nước mắt cũng chảy ra.

Rượu vàng tự ủ, cua béo, còn có canh gà nóng, trứng chần nước sôi béo ngậy, khiến trí nhớ lúc nhỏ Hách Tịnh trở về, trong lòng cảm thấy ấm áp, thỉnh thoảng Hách Tịnh lại kể chuyện cườu khiến hai vợ chồng già vui vẻ, cũng liên tiếp mời rượu, dượng bận rộn hồi lâu, rất nhanh không thắng được sức rượu, Hách Tịnh tự mình đỡ ông đi nghỉ.

Dì cả lại hưng phấn lạ thường, lôi kéo Hách Tịnh hỏi chuyện nhưng năm qua, uống nhiều rượu, càng thêm vui vẻ, trí nhớ của cô đã có chút hỗn loạn, nhiều khi đem chuyện Hách Tịnh và Lương Thanh nói lẫn với nhau, Hách Tịnh đều mỉm cười nghe bà nói, không hề sửa lại, chỉ là tùy lúc hoặc làm nũng hoặc là giả vờ tức giận, cổ vũ bà nói tiếp.

Nhìn dì cả mặc kệ xem cô thành ai cũng đều lộ ra vẻ yêu thương, nội tâm Hách Tịnh cực kỳ áy náy, chuốc rượu người say, giống như có ý lợi dụng, nhưng mà không làm như thế, ai sẽ nói cho cô rõ sự thật đây? Chỉ hi vọng ngày mai dì cả tỉnh lại, nói những gì mình nói đều có thể quên mất.

Lối suy nghĩ của dì cả có chút hỗn loạn, lời nói cũng bừa bãi, nhưng Hách Tịnh là kiểu người nào, đều ghi nhớ những lời này trong đầu, trong lòng tự sắp xếp lại, chắp vá ra sự thật năm đó.

Vậy mà giống như suy đoán của cô tới tám chín phần, cũng vì thế mà khiến cho tâm tình Hách Tịnh càng lúc càng phức tạp.

Tâm tình kích động khiến cả đêm trằn trọc, rượu tự ủ tuy vị nhẹ nhưng tác dụng chậm cũng không ít, cả đêm không ngủ, đầu Hách Tịnh ẩn ẩn đau. Hơn nữa đã sống khá lâu ở miền Bắc, không thích ứng kịp với thời tiết âm lãnh Giang Nam, mặc dù đã phơi nắng rồi, đệm chăn dường như cũng không ấm áp như thế, như có như không có chút hơi ẩm bao trùm, khiến trên người Hách Tịnh có chút ngứa ngáy.

Gà gáy canh ba, mặt trời hơi nhô lên, Hách Tịnh quyết định rời giường, thay giày thể thao, chạy bộ vòng quanh thôn, đợi khi mặt trời lên lúc khói bếp nổi lên khắp bốn phía, toàn thân Hách Tịnh đã đầy mồ hôi. Hôm nay trên đường gặp lại đứa nhỏ hôm qua gọi cô là người đẹp, xách theo một túi đường hì hì cười chào hỏi cô: "Chị gái xinh đẹp, chocolate hôm qua chị cho em ăn rất ngon, đường hôm nay dì xinh đẹp cho em cũng ăn rất ngon a." Đứa trẻ cùng lắm mới năm sáu tuổi, còn chưa tới tuổi tới trường, mở miệng ra có thấy thiếu một cái răng, hiển nhiên là răng bị nhổ do ăn nhiều đường bị sâu. Hách Tịnh nhịn không được muốn bật cười, nhưng nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng lại trên mặt.

Dì xinh đẹp? Nhìn túi đường cao cấp trên tay cậu nhóc, thật sự Hách Tịnh không cười nổi.

Quả nhiên, lúc trở về còn chưa bước vào cửa, liền nghe giọng nói vô cùng quen thuộc của dì cả: "Ai ôi, A Thanh, nhiều năm như vậy chưa gặp, sao em không có chút thay đổi gì vậy, đứng cùng Tịnh Tịnh giống như là chị em vậy a, chị không thể phân biệt được là ai với ai rồi."

Giọng nói tao nhã trong veo mà lạnh lùng của Lương Thanh lộ ra chút lo lắng: "Chị cả, chị đừng châm chọc em a, em cũng đã hơn năm mươi rồi, tóc đã nhuộm, chứ không thì bạc hơn một nửa rồi."

Nghe xong những lời này, trong lòng Hách Tịnh có chút kì lạ, bước chân thoáng chậm lại, tao nhã hào hoa như Lương Thanh, khiến Đan Dũng nhớ mãi không quên, Lương Thanh khiến Hách Kính cam tâm tình nguyện trả giá, vậy mà, cũng già đi sao?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-85)