← Ch.52 | Ch.54 → |
Màn thể hiện xuất sắc của Trương Anh Tử khiến cho cả đại đội D từ trên xuống dưới cũng không còn dám khinh thường bốn nữ quân nhân này nữa, mặc dù Chu Hải Phong có vẻ nghiêm nghị trách Trương Anh Tử lỗ mãng không biết chừng mực, thế nhưng trên khuôn mặt đen nhánh vẻ vui sướng và đắc ý cũng không có cách nào che giấu được.
Các đơn vị anh em hợp tác thường có hoạt động giao lưu hoặc huấn luyện linh tinh gì đó, Hứa Điền và Chu Hải Phong cũng không phải là mới quen biết nhau, dĩ nhiên biết rõ "nhân phẩm" anh ta thế nào, nhưng mà đang ở nhà họ không thể cường ngạnh, điều có thể làm cũng chỉ có thể là giả vờ bội phục và thật sự ghen tỵ.
Đại đội đặc chủng quân khu D năm ở vùng núi biên cương phía Tây Nam, lính được tuyển chủ yếu là ở các vùng xung quanh, vùng bản xứ thâm sơn cùng cốc, người dân vạm vỡ, nói về những binh linh thiện chiến dũng mãnh thì họ có tiếng tăm lẫy lừng cả nước, không hề thua kém binh lính đại đội A, nhưng nếu bàn về nhân tài có tố chất văn hóa và công nghệ cao, dĩ nhiên không thể so sánh được với quân khu A. Không thế, thì thể chế kinh tế thị trường sẽ không cho phép việc lưu chuyển nhân tài.
Những binh lĩnh đại đội đặc chủng đều là trải qua hàng trăm sự lựa chọn mới tìm ra được một quân nhân ưu tú, nhưng hoàn cảnh chung như thế, cũng tồn tại những vấn đề giống nhau. Có lính đặc chủng tốt nghiệp trường quân đội, những người này trình độ khá tốt, trình độ ngoại ngữ khá cao, nhưng không nhiều lắm.
Phần nhiều còn lại là được chọn lựa từ bộ đội chiến đấu, khi tuyển chọn lính, đều là nông dân tốt nghiệp trung học cơ sở, ở thành phố thì là tốt nghiệp cấp 3, tức là phù hợp điều kiện đầu quân, mà trong hai loại hình này thì loại hình trước chiếm đa số. Đối với những binh linh tốt nghiệp cấp 2, những cấp học tiếp theo hầu như là họ hoàn thành trong bộ đội, nếu không được chọn đi học cao hơn ở trường quân đội, như thế trình độ văn hóa của họ khá kém.
Nhưng việc chiến đấu đơn lẻ bây giờ không giống trong quá khứ, mặc dù trước kia đã từng được bổ túc tiếp cận với thiết bị và dụng cụ tiên tiến nên có thể hiểu rõ, nhưng có một số hệ thống thiết bị mã hóa chiến đấu, nhưng đều là mặt hàng nhập khẩu, việc nắm bắt thành thạo ngoại ngữ và máy tính, là rất cần thiết, huống chi, còn phải lựa chọn từ bọn họ những người sẽ tham gia cuộc thi lính đặc chủng quốc tế, đến lúc đó cho dù là học bổ túc hay là thi đấu, ngoại ngữ là công cụ thiết yếu.
Hai phiên dịch Hách Tịnh và Lâm Sảng, vốn là hiện nay không có việc để làm. Bởi vì các đại đội đặc chủng quân khu đều là đơn vị trọng điểm cần giữ bí mật, dĩ nhiên hiện tại bọn họ không thể nào đưa người ngoài vào đơn vị, vì vậy trình tự tiến hành vẫn là trao đổi nội bộ và truyền thụ kinh nghiệm.
Những nguyên tắc của đơn vị này, đồng chí Hứa Điền chính ủy đại đội D đã nói ngay cho những tinh anh ưu tú của đại đội A, yêu cầu anh em gia tăng huấn luyện khẩu ngữ.
Thật ra thì lúc mới tham gia, những người lính đặc biệt cũng tập trung bổ túc qua ngoại ngữ, nhưng giáo viên tiếng anh sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi, không tạo được không khí, những người lính đặc biệt dĩ nhiên sẽ không chủ động nói ra những câu Trung Anh buồn cười, vì vậy giao tiếp đúng là một vấn đề. Ngay cả người tốt nghiệp học viện quân sự, nghe nói thi đỗ được kì thi cấp 4 tiếng Anh quốc gia, khẩu âm đậm tiếng địa phương khiến Lâm Sảng và Hách Tịnh cũng chỉ có thể hiểu được sau bảy từ trong mười tư đơn anh ta nói - xin chúa phù hộ những binh lính và huấn luyện viên nước ngoài kia, bọn họ nhất định có thể tâm ý tương thông!
Lâm Sảng và Hách Tịnh hướng dẫn một nhóm học sinh, lúc huấn luyện bình thường có thời gian rảnh liền cùng họ nói tiếng Anh. Dĩ nhiên vì xem xét thấy Hách Tịnh tuổi trẻ, chưa từng trải, vì thế Lâm Sảng phụ trách những quân nhân có chức vụ cao, thoạt nhìn là từ cấp bậc chuyên nghiệp trở lên. còn Hách Tịnh phần lớn là những sĩ quan trẻ tuổi, thậm chí có người trẻ tuổi hơn cô
Hách Tịnh thấy những guonwg mặt xấu hổ đỏ mặt này, không hề mở miệng chút nào, nhìn những chàng trai trẻ vừa đáng yên cũng vừa đáng giận. Bạn nói bọn họ xấu hổ, xem ánh mắt nóng rực của người ta nhìn chằm chằm cô khiến cô như đứng đống lửa ngồi đống than, bạn nói bọn họ can đảm và cao lớn đi, cô vừa mới quét mắt một lượt, mọi người đều vội vàng cúi đầu sợ mình bị điểm danh.
Hách Tịnh bất đắc dĩ đành buông tha để duy trì không khí mà tạo nên quy định mọi chuyện đều dùng tiếng Anh.
Cô bắt đầu nói tiếng Hán, tiếng phổ thông tiêu chuẩn: "Thật ra thì thứ ngoại ngữ này, nói khó thì khó, nói dễ thì cũng dễ."
Có một sĩ quan to gan thấy Hách Tịnh bắt đầu nói tiếng Hán, liền không nhịn được mở miệng: "Cô ơi, nói tiếng Anh rất khó, nói tiếng Hán dễ hơn, mình khiến những tên quỷ nước ngoài kia nói tiếng Hán cùng chúng ta không được sao?"
Lời vừa nói ra, khắp nơi là tiếng cười đùa phụ họa, thậm chí có người mang theo vẻ mặt đùa cợt không ác ý, muốn xem xem cô giáo xinh đẹp này trả lời như thế nào, nếu cô ấy nói chúng ta nhất định trong thời gian ngắn phải học tiếng của người ta, nếu không không có cách nào để hòa nhập, mọi người nhất định là không hài lòng.
Hách Tịnh lại vẫn cười hì hì, không chút để ý, thậm chí cô còn mang theo vẻ mặt khen ngợi, ra ý bảo binh lính kia ngồi xuống.
"Tại vì sao toàn bộ thế giới đều sử dụng tiếng Anh? Một là vì lịch sử ghi chép là do tiếng Anh lưu truyện tương đối rộng, mặt khác bởi vì nó khá dễ dàng, tập hợp 26 chữ cái tiếng Anh, hiểu được mấy trăm từ đơn là có thể giao tiếp tiếng Anh cơ bản trong đời sống, có 3000 từ đơn là có thể học tập cơ bản, xã giao và mua bán. Không như tiếng Hán của chúng ta, trừ những người sinh ra hoặc sống lâu dài ở Trưng Quốc, người nước ngoài tới học, thật khó a!" Lời nói của Hách Tịnh thành khẩn, ý vị sâu xa, còn có vẻ đáng thương cho người ngoại quốc.
Lại có người phản đối: "Cô giáo, những lời này của cô không đúng rồi, tôi cảm thấy tiếng Hán rất dễ."
Hách Tịnh vẫn cười: "Anh cảm thấy dễ vì anh nói từ nhỏ, hoặc là người Trung Quốc chúng ta cũng thông minh, con cháu Viêm Hoàng, Thương Hiệp tại chữ, lưu truyền tới nay trí khôn và văn minh ưu tú như vậy." Hách Tịnh đưa tay ngăn cản người lính kia phản bác lại, tiếp tục nói: "Lấy một ví dụ đơn giản đi. Nếu chúng ta cho người nước ngoài đi thi tiếng Hán cấp 4, đề tài thi nghe và nói như nhau: hai người đối thoại, Giáp nói" Hàm răng của bạn thật đều, thật đẹp nha! Ất trả lời: Tôi là lắp răng giả nha! Giáp hoi: thật hay giả vậy? Ất đáp: Thật! Vậy thì câu hỏi đặt ra là, xin trả lời răng của Giáp rốt cuộc là thật hay là giả?
Hách Tịnh vừa nói xong, mọi người liền cười ầm lên, có người vỗ bàn, có người dậm đất, ngã tới ngã lui, còn có người cười tới lạc giọng.
Chẳng qua Hách Tịnh vẫn nhàn nhạt mỉm cười: "Bạn xem, tiếng Hán của chúng ta rất khó a, thì trong đầu những người nước ngoài, những thứ uốn lượn kia, không phải là bị chúng ta làm cho đi vòng không thể thẳng được sao, cho nên, căn cứ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, vì cứu với bộ não của người nước ngoài, chúng ta vẫn là nên học thứ tiếng Anh đơn giản này đi!"
Cục diện bế tắc được mở ra, không khí sôi động, mọi việc sau đó liền dễ dàng. Hách Tịnh kiến thức sâu rộng, lại thông minh hay nói, lời nói dí dỏm thú vị, cộng thêm trẻ tuổi sự tương tác nhiều, lại là người được điều tạm tới, tư tưởng không có gánh nặng, áp lực, rất nhanh liền hòa hợp với toàn đội binh linh, vốn là lớp học tiếng Anh ngồi nghiêm chỉnh, liền biến thành góc học tiếng Anh ở sân trường đại học, náo nhiệt vô cùng, bừng bưng sức sống.
Thời gian trôi qua, không chỉ có đại đội A dấy lên cao trào toàn thể học tiếng Anh, mà " góc tiếng Anh" này của Hách Tịnh càng ngày càng lớn mạnh, ban đầu cô cũng không thèm để ý, cho là những binh lính không dự thi cũng tới đây học, trên đời không có giáo viên ghét học sinh nhiều, cô đối với những con người đáng yêu tinh thần hết lòng học tập này, rất ủng hộ và tán thưởng.
Nhưng lúc cô ở trong đám người không cẩn thận liếc thấy Lý Bạch và những sĩ quan khác, liền không có cách nào bình tĩnh, thừa dịp giờ giải lao, cô chạy tới bên Lý Bạch, liếc mắt ý bảo anh đi theo ra ngoài.
Vết thương của Lý Bạch có lẽ chưa khỏi hoàn toàn, mặc dù không phải bó thạch cao nữa, đi bộ cũng là bước thấp bước cao không tự nhiên, Hách Tịnh không đành lòng nhìn lâu thầm nói một tiếng nghiệp chướng, nghiêng mặt sang nhỏ giọng hỏi anh: "thế nào mà anh cũng tới?"
Lý Bạch này, lúc không cười thì diện mạo rất bình thường, nhưng mỗi khi khóe miệng khẽ nhếch lên, nhíu mắt lại, cả người liền toát lên vẻ mị hoặc, rất gợi cảm, thấy thế Hách Tịnh thầm than trong lòng: từ xưa là hồng nhan bạc mệnh, nam sắc hại người lại hại mình a!
Lý Bạch không biết trong lòng Hách Tịnh mình đã biến thành hồng nhan họa thủy, tiếp tục phát huy sức quyến rũ vô biên: "Cô giáo Hách, khong chỉ đẹp người, giảng bài cũng tốt, tôi nói tiếng Anh cũng không tốt, trước kia không ít lần Đan Nhĩ Tín khinh bỉ, giờ tới củng cố thêm một chút có gì không đúng sao?"
Hách Tịnh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lần này Lý đội trưởng không dự thi, tiếng Anh nói không tốt dường như không có liên quan gì, hơn nữa, nếu như tôi nhớ không nhầm, anh và mấy vị giáo quan kia đều học ở tổ đội trưởng Lâm mà." Đào tường của Lâm Sảng, còn cướp Lý Bạch tới, cô không muốn sống nữa sao! Trong khoảng thời gian này không biết Trương Anh Tử khiến nhà người ta bao nhiều buồn phiền, cũng đừng khiến cô ấy mang lửa giận phát tiết lên người mình, cái vị Lý Bạch này và Trương Anh Tử đúng là trời sinh một đôi, cho tới bây giờ đều là thành sự chủa đủ bại sự có thừa!
Không nỡ sử dụng tiếng mẹ đẻ, Hách Tịnh không nhịn được dùng tiếng Pháp thể hiện một chút tâm tình của mình bây giờ. Đầu tiên Lý Bạch nghe liền sửng sốt, sau đó vui vẻ hơn, nghiêng đầu suy nghĩ mọt chút, dùng cách nói giống như câu đó, mặc dù không phải là hạ lưu cũng thể nghi ngờ là thô tục, hơn nữa phát âm còn mang theo tiếng quê cha đất tổ, không giống thanh âm Paris tiêu chuẩn.
Hách Tịnh trợn mắt, quan sát Lý Bạch từ trên xuống dưới, hơi có chút ý tứ phải nhìn với cặp mắt khác. Sau đó đổi sang tiếng Đức mắng chửi người, Lý Bạch lại đáp lại một câu, phát âm không đúng tiêu chuẩn nhưng cũng không ảnh hưởng tới ý nghĩa.
Hách Tịnh không tin: bà đây liều mạng với người! Không lâu sau liền dùng tới mười mấy loại ngôn ngữ, không nghĩ tới đại đa số Lý Bạch đều có cách đáp lại, chọc cho Hách Tịnh mặt mày xám ngắt, nghĩ thầm mình ở ngoài của cùng một người đàn ông mắng mỏ nhau thô tục, nếu để cho cha mình Hách Kính biết, thế nào cũng phải từ bình đựng tro nhảy ra dạy dỗ cô.
Thì ra thiên tài ngoại ngữ ở đây! Ai nói anh ta không giỏi ngoại ngữ? Hách Tịnh không nhịn được nữa dùng một câu mắng mỏ tiếng Tạng cực kì độc ác.
Lần này Lý Bạch không thể mắng lại, anh đau đầu: " Thật ra thì cãi nhau với một người đẹp là không tốt, nhung những lời mắng đó từ miệng tôi thật không có cảm giác mắng chửi người, không được, tôi mặc dù là người Hán, từ nhỏ sống ở thành phố a."
Hách Tịnh hộc máu, dường như là ngã xuống đất không dậy nổi.
Lý Bạch lại không thay đổi nụ cười, quay đầu nhìn phòng học, nói: "Nhiều người đi học như vậy cũng không chia rõ ai là ai, nghe giảng ở đâu không phải là nghe, có điều hiện giờ cô nên quay lại lớp đi cô giáo Hách, tôi còn có chút việc phải đi trước." Đi được mấy bước lại quay đầu lại, nụ cười quỷ dị khiến trong lòng Hách Tịnh sợ hãi, đang nghĩ xem anh có phải chọc mình hộc máu lần nữa không, anh chợt nháy mắt mấy cái nói một câu: "Hôm nay anh đi tìm đội trưởng Chu thảo luận phương án huấn luyện, rất khuya mới trở về kí túc." Thấy Hách Tịnh dường như không có phản ứng gì, lại nói thêm một câu: "Thật ra thì không quay lại cũng được." Nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Hách Tịnh cứng ngắc mà xoay người, không thể không nhắm mắt lại hít sâu một hơi mới có thể kiềm chế mình không có ở đây phun máu sau đó phát hỏa lần nữa - Đan Nhĩ Tín, anh khốn kiếp, anh không biết mấy chứ liêm sỉ và giữ bí mật viết thế nào sao? Em không ngại tự mình dạy dỗ anh một chút!
← Ch. 52 | Ch. 54 → |