← Ch.09 | Ch.11 → |
Cho tới khi xe khởi động, điều hòa hạ thấp nhiệt độ xung quanh xuống, nhiệt độ trên mặt Hách Tịnh mới giảm xuống một chút, cô liếc mắt nhìn Đơn Nhĩ Nhã ngồi bên cạnh: "Sao anh cũng đi xe buýt thế? lái xe đâu?"
Đơn Nhĩ Nhã ra vẻ thời phào, nói: "Cuối cùng em cũng chú ý tới anh, thật không biết đắc tội với em cái gì, tài xế đã về trước rồi." Không nói lên được là thật ra, để một cô bé như em về một mình, người lớn làm sao có thể tha cho anh.
Mặc dù anh không nói, Hách Tịnh căn bản cũng đoán được nguyên nhân, hừ một tiếng, : "đoạn đường này đã tính là gì, em còn một mình đi ba tiếng ô tô tới nhà dì cả cơ, giữa chừng còn phải đổi một chuyến xe."
Đơn Nhĩ Nhã có chút bất đắc dĩ, nhưng anh vốn không nói nhiều, nên cũng không giải thích gì nữa, Hách Tịnh trong lòng còn tức giận, nên dĩ nhiên cũng không nói thêm, kế tiếp hai người đều không nói gì cả đoạn đường.
Đơn Nhĩ Nhã đưa Hách Tịnh tới cổng, do dự một chút, nhưng vẫn nói: "Em nếu có thời gian rảnh, có thể tới nhà thăm dì Lương một chút, dì rất nhớ em." Dừng một chút lại nói: "Cha anh rất bận thường không ở nhà, anh đi học đại học, Nhĩ Tín mấy năm trước phải đi học trường quân đội ở nơi khác, cho nên em không phải lo lắng sẽ ảnh hưởng tới người khác."
Hách Tịnh lần chần nửa ngày, khi Đơn Nhĩ Nhã xoay người bước đi mới nói ra một tiếng "Cám ơn", dù cho như thế nào, cũng luôn cảm ơn cha con bọn họ đối xử tử tế với mẹ mình.
Đơn Nhĩ Nhã dừng bước một chút, nhưng không nói gì, lại đi thẳng.
Hách Kính và Lý Băng một trước một sau về nhà, nhà họ Hách dĩ nhiên một phen náo nhiệt, nghe mấy đứa nhỏ nói lại nguyên nhân Vu Hạo Dương rời khỏi nhà họ Vu, Lý Băng trước cau mày, sau hỏi Vu Hạo Dương: "Thời gian này bên kia có đi tìm con không?"
Vu Hạo Dương do dự một chút, rồi nói thực: "Có, ba và bà nội cũng tới tìm rồi, con kiên trì không chịu quay về, về sau, về sau chúng con liền ở bên ngoài, có lẽ bọn họ không tới tìm nữa."
Lúc này, Hách Tịnh mới tranh thủ nói ra việc nhà họ Lương đã về nước thăm người thân, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lý Băng. Lý Băng vẫn chưa lộ vẻ không vui, biết được con gái không chạy lung tung bên ngoài, mà vẫn cùng người lớn đi dạo phố, nói chuyện phiếm thì lộ ra vẻ vui mừng và tán thướng, gật đầu với Hách Tịnh, lúc này Hách Tịnh mới yên tâm mà ngồi xuống.
Hách Kính nghe nói vợ cũ gặp được cha mẹ đã thất lạc mấy chục năm, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có chút mất mát, Hách Tịnh thấy thầm lo lắng, nhưng cũng không lộ ra mặt, cười nói: "Họ còn hỏi con có muốn tới nước Mỹ không? Con nói, con không muốn đi, con đã mất rất nhiều nỗ lức mới thi đỗ vào lớp đặc biệt trường trung học thực nghiệm, có dì chăm sóc, còn không phải tới kí túc, con mới không tới nước Mỹ gặm Humberger.
Vũ Tĩnh Hàm vẻ mặt tiếc nuối: "Chỉ biết ăn thôi, vẫn nói người đẹp phương Tây mới không phải là ngày ngày ăn Humberger."
Bị Vu Tĩnh Hàm nói là chỉ biết ăn, Hách Tịnh đương nhiên không phục, buột miệng nói: "Được thôi, về sau không cho em ăn Humberger nữa..."
"Được rồi, đều đi nghỉ sớm chút đi." Hách Kính ngắt lời tranh chấp của hai người, Hách Tịnh nhìn mặt cha có chút mệt mỏi, tâm tình cũng không tốt, liền im lặng, chỉ nghe Hách Kính tiếp tục nói: "Dương Dương cứ yên tâm ở lại, không cần lo lắng những việc khác, dượng và mẹ của con sẽ tìm thời gian nói chuyện với ba con một chút."
Nghe xong những lời này, vẻ mặt căng thẳng của Vu Hạo Dương liền thả lỏng ra một chút, cũng không nói gì nữa, đi theo hai chị em ra ngoài.
Sau đó, hai người lớn cũng không để cho mấy người trẻ tham dự vào chuyện này nữa, cụ thể bọn họ nói chuyện như thế nào mọi người đều không biết, chỉ biết là người nhà họ Vu cũng không tìm tới nữa, mà Vu Hạo Dương cũng coi như chính thức dọn vào nhà họ Hách, ngay cả đồ dùng, quần áo bên nhà họ Vu cũng được mang tới.
Khai giảng học kì mới, Vu Tĩnh Hàm lên lớp 6 trường trung học trực thuộc đại học C, Vu Hạo Dương và Hách Tịnh đều đi học tại trường trung học thực nghiệm, chỉ có điều một người học năm ba sơ trung, một người học năm nhất cao trung.
Trước khi đăng ký thi sơ trung, thầy Vương nhiệt tình yêu cầu Hách Tịnh đi thăm trường trung học thực nghiệm, cũng đặc biệt sắp xếp cô tới xem phòng máy tính, Hách Tịnh đầu tiên là bị một loạt những máy vi tính mới làm cho hoa mắt, tiếp đó thầy Vương lại nói liên tục, nói lấy lợi ích làm quan trọng. Thì ra trường trung học thực nghiệm thật phô trương, năm nay có dán thông báo rõ ràng, top 10 kì thi cấp ba toàn thành phố, nếu như đăng ký thi trung học thực nghiệm, đều được học bổng, số tiền rất khả quan.
Hách Tịnh do dự đấu tranh một hồi, thầy Vương không chỉ tự mình liên tục khuyên nhủ, còn tạo áp lực bảo Lý Băng khuyên cô, Lý Băng vốn là giáo viên trường trung học thực nghiệm, mặc dù tỏ rõ rằng sẽ không can thiệp tới quyết định của Hách Tịnh, nhưng dĩ nhiên cũng có khuynh hướng vì trường mình kéo học sinh giỏi, Hách Tịnh dưới từng đợt từng đợt tấn công liền khuất phục.
Vì thế cô bỏ qua cơ hội được tuyển thẳng vào trường trung học trực thuộc đại học C, tham gia kì thi cấp ba, cũng đạt đươc thành tích cao thứ hai toàn thành phố, thành tích cao nhất toàn thành phố đã vào trường trực thuộc đại học C, cô chính là thủ khoa trường trung học thực nghiệm. Kỳ thi khảo sát vào trung học Thực nghiệm, Hách Tịnh không nghi ngờ gì xếp thứ nhất, hơn nữa còn cách người thứ hai số điểm không nhỏ, sau cuộc thi, ban lãnh đạo trường đã họp, không chỉ theo cam kết trước đây phát tiền thưởng cho Hách Tịnh, mà còn đồng ý cho cô có thể tự do ra vào phòng máy tính học tập - xem ra, có người đã báo cáo lên trên trước rồi.
Cuộc sống cấp ba của Hách Tịnh vừa bắt đầu liền rất thuận lợi, cô vốn tính nhờ Hách Tịnh đi cửa sau sắp xếp không phải ở lại trường, bởi vì từ lúc sinh ra tới giờ cô còn chưa từng rời khỏi cha Hách Kính, mặt khác đối với Vu Tĩnh Hàm cũng có chút không yên tâm, về sau lại nhận thấy bọn họ không có mình cũng sống rất tốt, nhất là Vu Tĩnh Hàm, mỗi lần Hách Tịnh trở về ngủ cùng cô ấy, đều bị đá xuống giường mấy lần, ngày thứ hai còn la hét còn la hét rằng mình không thể lật người khiến mình bị đau lưng.
Lâu ngày, Hách Tịnh cũng tự cảm thấy thật buồn cười, Lý Băng ngày nào cũng về nhà, bà là vợ của cha, mẹ của Vu Tĩnh Hàm, có bà chăm sóc, chính mình còn là một học sinh năm nhất trung học, còn mơ hồ đi làm quản gia.
Sau khi quyết định ở lại trường, thời gian của Hách Tịnh liền thoải mái hơn. Cô có một hệ thống phương pháp học tập đặc biệt, hơn nữa chương trình học năm thứ nhất trung học không quá nặng, bởi vậy việc học ở trường rất đủ năng lực. Vì thế thời gian sau khi học xong, ngoại trừ luyện tập thể dục, cơ bản cô cũng giam mình ở phòng máy tính.
Máy vi tính khiến Hách Tịnh đươc tiếp xúc với một thế giới mới, trong thế giới này, Hách Tịnh không chỉ liên lạc với anh em Lương Vũ và Lương Vũ Băng ở nơi khác trên thế giới, mà còn biết rất nhiều người trong nhiều ngành nghề trên trời Nam đất Bắc, khi cần tra tư liệu, thắc mắc vấn đề gì thì cũng không cần phải chạy tới thư viện, trên mạng đều có đáp án.
Thời điểm này internet vẫn chưa phổ biến, những người tham gia diễn đàn cơ bản đều là những nhân tài có trình độ học vấn cao, những học sinh trung học như Hách Tịnh rất ít, vì không muốn thu hút sự chú ý, trừ khi gặp người quen, nếu không Hách Tịnh cũng rất ít khi nói mình mười tám tuổi, vẫn nói mình học năm thứ nhất đại học, cho dù như thế, những lão gia hỏa đó vẫn hay gọi nàng là em gái nhỏ.
Phạm vi diễn đàn mà Hách Tịnh gia nhập rất rộng, có pháp luật, giáo dục, quốc học, còn có một diễn đàn giành cho những người thích truyện trinh thám huyền bí, mọi người không chỉ thảo luận tiểu thuyết trinh thám, mà còn sưu tập không ít những vụ án thật tới để thảo lận, nghe nói trong diễn đàn một số người đều là cảnh sát có kinh nghiệm điều tra nhiều năm, còn là những cảnh sát có trình độ hiểu biết về máy tính.
Dĩ nhiên, vì yêu cầu giữ bí mật, những người này cũng sẽ không giảng giải chi tiết những vụ án có thật, chỉ là giải thích một chút suy luận của mình và hoàn cảnh vụ án, như thế cũng đã đủ khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào rồi.
Trên diễn đàn này, Hách Tịnh cũng quen biết một số người bạn hay nói chuyện trên mạng. Bởi vì sợ bị mọi người coi là đứa trẻ mà không chịu cùng cô thảo luận, vì thế khi mới tham gia diễn đàn này Hách Tịnh liền tự nói mình 25 tuổi, bởi vì chỉ quen thuộc cuộc sống trong trường học, nên cô tự nói mình là giáo viên trung học, sở thích đọc và sáng tác tiểu thuyết trinh thám nghiệp dư, điều này trái ngược lại với thực tế.
Mà cũng không biết có phải là do suy nghĩ của cô thành thục hơn với thực tế khá nhiều, mà mọi người trên diễn đàn đều không chút nào nghi ngờ cô..., bởi vì nickname của cô là "Thiên Lương Hảo Cá Thu", tất cả mọi người đều gọi cô là cô tiểu Thu, còn có cùng cô thảo luận việc dạy dỗ trẻ nhỏ, giọng điệu rất tôn kính. Lâu dần, Hách Tịnh bắt đầu ngượng ngùng, đối mặt với sự tin tưởng và nhiệt tình của mọi người, cô có chút hối hận chính mình lúc bắt đầu đã giấu giếm, muốn tìm cơ hội giải thích, lại sợ người khác thẹn quá hóa giận sau này sẽ không để ý tới cô, bởi vì đã từng có sinh viên đại học đối với "chị Tiểu Thu" bày tỏ tình cảm.
Lời nói dối trùng điệp đã tạo thành áp lực, nhưng hiện tại Hách Tịnh đúng là không thể rời bỏ được diễn đàn này, chỉ có thể cố gắng hết sức che dấu đi, có lúc lại là chó ngáp phải ruồi, nói lên các đề nghị mà các bậc cha mẹ khác áp dụng, hiệu quả thu được rất rõ ràng.
Xem ra, chính mình thật là có thiên phú về giáo dưỡng trẻ em, nhưng rất đáng tiếc là nghề nghiệp mà đời này cô lựa chọn, chính là phải đem giáo viên và bác sĩ loại bỏ đi.
Dĩ nhiên trên thế giới mạng Hách Tịnh nhận được không hẳn là hoa tươi cùng lời khen ngợi như vậy, giống như trên diễn đàn trinh thám đó, cô gặp phải một nickname của một người là "Quý thị nhất nặc", từ khi mới bắt đầu liền bất đồng với cô.
Người này hình như đã sớm chú ý tới cô, đầu tiên là thắc mắc địa chỉ IP của cô, nói nếu cô là giáo viên, làm sao có thể cả đêm khuya cũng lên mạng ở trường, trừ phi là cô trông phòng vi tính, mà trước đây Hách Tịnh đã nói mình dạy mỹ thuật, không phải là giáo viên môn học chính nên có rất nhiều thời gian rỗi.
Hách Tịnh thật sự hoảng sợ, bởi vì chương trình học máy tính của trường học rất ít, hơn nữa giáo trình rất rõ ràng, vì thế kiến thức máy tính của cô cơ bản là tự học từ sách tham khảo, còn có rất nhiều điều là do tự mình mày mò cùng với sự chỉ bảo của các ban bè trên mạng, đối với việc tra cứu địa chỉ cụ thể của người khác như thế nào, ngay cả khái niệm như thế nào cô cũng không biết, người này cũng thật lợi hai, anh ta vì sao biết là mình lên mạng ở phóng máy của trường chứ? Nghe giọng điệu của anh ta, hình như ngay cả việc mình là người ở thành phố, học trường nào anh ta cũng đã biết, Hách Tịnh có cảm giác giống như hoàng đế mặc áo mới, hơn nữa trực giác của cô cảm thấy đây là một người con trai, một người con gái cũng sẽ không thể làm ra một việc dọa người như thế này.
Lúc này, phản ứng đầu tiên của Hách Tịnh chính là lập tức logout, sau đó cô liền hối hận, như thế không phải là có tật giật mình sao, cô lại lập tức đăng nhập vào, rồi xin lỗi mọi người, nói rằng mình không cẩn thận làm mất mạng rồi, mạng trong phòng máy tính của trường không ổn định, chỉ là cô lén lên mạng nên không tiện nói gì, cũng nói là cô ở trong kí túc xá của trường, tiền lương của giáo viên ít không mua nổi máy tính, cũng chỉ có thể trộm sử dụng phòng máy của trường.
Sau đó, mọi người bên dưới liền đáp lại, có người nói sau khi về nước mới phát kiện kỹ thuật trong nước lạc hậu, một mát 486 giá hơn vạn, tốc độ internet cũng chậm còn phải dùng dây điện thoại, còn có người nói tốc độ internet chậm, còn hay bị cúp điện, kì họp đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc vừa thông qua ba nghị quyết, tới thời điểm xây dựng xong bắt đầu phát điện, lúc đó mới có thể giải quyết các khó khăn về điện.
Vì thế có người lên tiếng phản đối, nói rằng như thế có khả năng phá hủy cân bằng sinh thái, có rất nhiều chuyên gia không đồng ý ký tên, con người không thể vì thỏa mãn dục vọng bản thân mà mù quáng thay đổi tự nhiên.
Sau đó, trên diễn đàn mọi người bắt đầu thảo luận hai vấn đề về sự hài hòa giữa người và thiên nhiên. Vấn đề lên mạng của "Cô giáo tiểu Thu" liền bị bỏ qua một bên.
Sau đó bởi vì có kỳ thi giữa kỳ, số lần Hách Tịnh lên mạng liền giảm bớt, lúc quay lại thì "Quý thị nhất nặc" lại nói: "Thế nào, cô giáo tiểu Thu dạy mỹ thuật cũng phải thi giữa kỳ sao? Thi có khó không?"
Người khác cho là anh ta nói đùa, nhưng Hách Tịnh trong lòng có quỷ, cũng có chút thẹn quá hóa giận, cô trước tiên là đáp lại anh một câu: "Ai cần anh lo!" sau lại thể hiện "Tôi là người lớn, không so đo với trẻ nhỏ", không nhịn được bắt đầu công kích anh: "Anh thì sao? Cả ngày chơi bời lêu lổng, không có việc gì chẳng lẽ cũng rất vinh quang sao?"
Quý thị nhất nặc: "Tại sao lại nói như vậy?"
Thiên Lương Hảo Cá Thu: "Anh có phải là rảnh rỗi tới phát điên không, sao lại chú ý tới tôi có thi hay không?"
Quý thị nhất nặc: "Đã lâu không gặp, rất nhớ cô, không được sao?"
Hách Tịnh đỏ mặt, cô bị đùa giỡn đúng không? A a a! Vì thế cô không nhịn đươc làm một việc hết sức ngây thơ, cô logout rồi, còn thuận tay tắt máy tính.
Tới thứ hai đăng nhập, cô trước tiên là cẩn thận quan sát từng li từng tí, thấy "Quý thị nhất nặc" không online, mới chào hỏi mọi người như mọi ngày, cũng giải thích chuyện logout ngày hôm qua: "Có người nhờ tôi giúp một việc, đi vội quá, thật ngại"
Lúc này Quý thị nhất nắc bỗng nhiên xuất hiện: "Hóa ra là như vậy, a, tôi còn tưởng rằng mạng của trường cô giáo tiểu Thu lại không ổn định, lần sau thì sao, là bị mất điện?"
Hách Tịnh thật sự nổi giận rồi, cô không dễ giận ai, luôn đươc cho là tính khí rất tốt, nhưng khi lên mạng, đối mặt với nhưng khiêu khích vô cớ của Quý thị nhất nặc, Hách Tịnh cảm giác những mặt bốc đồng ẩn giấu của mình cũng bị làm cho bộc phát, cô phát huy toàn bộ tiêu chuẩn cuộc thi thuyết trình và biện luận của mình, không hề có lời lẽ thô tục, đánh gục "Quý thị nhất nặc" từ đầu tới chân. còn tặng miễn phí thuốc bổ "Gà trống nhân sâm", sau đó Hách Tịnh nhớ lại, cảm thấy nếu như chính mình bị người khác nói những lời này, thì cô sẽ không còn mặt mũi nào vào diễn đàn này được nữa.
Trên thực tế Hách Tịnh cũng thật sự xấu hổ rất lâu không dám lên diễn đàn này, bởi vì khi nàng dừng tay, không đánh chữ nữa, Quý thị nhất nắc chỉ trả lời một câu: "cô giáo tiểu Thu, cô là đang viết lời bình sao?".
Sau đó Hách Tịnh thật có ý nghĩ muốn chết, vì vội vàng mà thao tác sai, cô quên mở nói chuyện riêng, mà bây giờ là tám giờ tối, là lúc có rất nhiều người trên diễn đàn, tất cả mọi người đều lặng lẽ thấy được việc mắng người của cô.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |