Hữu duyên tương ngộ (1)
Ch.02 → |
"Mẹ... mẹ ơi... con đói rồi..." Hai bàn tay mũm mĩm kéo kéo váy ngủ của Cốc Tử, khuôn mặt phụng phịu chờ đợi trông đến thương, cái đầu bé bé xinh xinh lắc đi lắc lại không ngừng trên đùi của Cốc Tử, trông như thể sắp nổi cáu.
Cốc Tử không rời mắt khỏi máy tính, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím, cô nhẹ nhàng nựng con, "Mẹ đang bận làm vài thứ, sắp xong rồi đây. Con yêu, con đi xem tivi một lát đã nhé!"
Cốc Dược đi quanh phòng một vòng, nó mở ra mở vào cánh tủ lạnh mấy lần mà chẳng tìm thấy thứ gì để ăn, cái miệng chu lên, mặt nó xị ra. Lát sau, nó chau mày rồi lại chạy tới lay chân mẹ: "Mẹ ơi, con đói lắm rồi, đói... đói... đói lắm rồi..."
Cốc Tử bị cậu con quấy rầy không thể tiếp tục viết thêm được gì nữa, cô thở dài rồi đành để cho nam chính trong cuốn tiểu thuyết của mình tạm ngồi đó chờ đợi với bao vướng mắc đều chưa tháo gỡ được.
"Ông nỡm, mẹ đi nấu cơm cho ông ngay đây!" Nói rồi, cô vội đứng lên, kéo cậu con trai cùng vào bếp làm phụ tá cho mình. Cốc Tử lấy một nắm đậu cô-ve ra đưa cho con và đặt bên cạnh một cái bát nhỏ, "Cốc Dược, con bóc đậu cho mẹ, mẹ nấu món ăn nhé! Hôm nay mình ăn gì con, khoai tây xào thịt bò hay đậu xào thịt nhỉ?"
"Con vẫn muốn ăn cà om dầu cơ." Cốc Dược nghển cổ lên vòi vĩnh mẹ, Cốc Tử gật đầu, với tay lấy cái tạp dề đeo vào người. Cô vừa nói vừa nhanh tay lấy các loại rau và thịt từ trong tủ lạnh ra rửa dưới vòi nước.
Cốc Tử tên là Cốc Quân Nhan, tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh trường đại học H, hiện đang làm việc tại một công ty phiên dịch. Để kiếm thêm đồng ra đồng vào, thường ngày cô còn nhận viết thêm vài thứ, đôi khi là bài luận tiếng Anh, lúc là tiểu thuyết tình cảm, thậm chí cả những tiểu thuyết 18+... của Đài Loan. Tuy bận rộn thế nhưng số tiền cô kiếm được cũng chỉ đủ trang trải cho cuộc sống của hai mẹ con.
Cốc Tử làm rất nhanh, chẳng mấy chốc mùi thơm đã tỏa khắp gian bếp, Dược Dược ngồi bên thèm đến nhỏ cả nước miếng. Cốc Tử gắp một miếng thịt bò vừa chín tới thổi phù phù cho nhanh nguội rồi bỏ vào miệng con, "Con yêu, ăn đỡ mấy miếng đi, cơm chín tới nơi rồi."
"Ngon quá!" Cốc Dược chun mũi lại, cái miệng nhỏ nhắn nhai ngấu nghiến, trông đến là đáng yêu.
"Mẹ vừa được gửi tiền biên tập vào tài khoản, đợi lát nữa mẹ đi siêu thị mua đồ thật ngon cho con nhé!" Cốc Tử chợt nhớ ra hôm nay là ngày lĩnh nhuận bút, cô nhẹ nhàng xoa đầu con. Tới thành phố này sinh sống, cô chẳng có mấy đồng tiết kiệm, tiền lương lại phải trả mấy tháng tiền thuê nhà, mà dạo này đời sống ngày càng eo hẹp, nhân có tiền nhuận bút phải đi mua cho thằng bé chút gì mới được.
"Vâng ạ." Cốc Dược nghe mẹ nói vậy thì thích thú vô cùng, nhảy nhót như con sáo non, nụ cười tràn ngập, còn ánh mắt thì sáng như sao đêm. Cốc Tử ngắm cái nét thơ ngây hồn nhiên trên mặt con mà lòng cũng có phần háo hức.
Nồi cơm vừa chuyển nút, Cốc Tử dắt con đi rửa tay rồi xới hai bát cơm nóng hổi đặt lên bàn. Thằng nhóc con bé tí tẹo mà ăn cũng chẳng kém phần, nó cầm cái thìa bé tí tự xúc những miếng cơm ngon lành, thỉnh thoảng Cốc Tử mới gắp thức ăn cho con vì Dược Dược thích tự gắp hơn.
Ăn xong cơm, Cốc Dược ngồi một bên chơi ô tô điều khiển từ xa, thỉnh thoảng lại ố á lên vài tiếng. Cốc Tử đứng bên cạnh nhìn con cười âu yếm. Nghỉ ngơi một chút cô đi rửa bát, khi mọi thứ đã đâu vào đấy cô mới nhìn máy tính, chà, đã sáu giờ rồi, thôi, để chàng nhân vật chính kia đợi thêm chút nữa vậy, phải đi mua sắm cái đã, bởi lẽ cô đã hứa với con trai yêu quý của mình rồi. Đợi khi nào nhận được khoản nhuận bút kia, nhất định sẽ đưa thằng bé đi ăn món gì thật ngon.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc mà đã gần năm năm cô tới mảnh đất này. Cô yêu chốn này, bởi nơi đây có công việc cô thích, có bạn bè cô thương mến. Tất nhiên, nó cũng chứa đựng cả những ký ức không vui của cô. Đã mấy năm qua rồi, cô chẳng còn nhớ gì hết, vả lại người gây ra đau đớn đó cũng chẳng còn ở thành phố này nữa. Khi còn ở quê hương W, bố mẹ bắt cô đi xem mặt, lúc ấy cô vẫn chưa có ý định tìm bố dượng cho con mình, cuộc sống ở nơi này vẫn thanh tịnh hơn, vì bạn bè cũng đã giúp cô tìm việc.
"Mẹ ơi, sao chúng ta không ở nhà ông ngoại nữa hả mẹ?" Cốc Dược vừa tới đây chưa lâu nên vẫn còn lạ lẫm với xung quanh, bước những bước chậm rãi theo mẹ. Nó ngước mắt lên nhìn cô nói đầy tự tin, "Ông ngoại yêu con lắm mà."
Ông ngoại yêu con, nhưng ông ngoại không yêu mẹ, Cốc Tử thoáng nghĩ rồi thở dài, "Bởi vì... mẹ nghĩ kem ở đây rất ngon, thơm mùi hương thảo này, bên ngoài lại có lớp sô-cô-la giòn tan này, ngon ghê cơ!"
"Con muốn ăn!" Cốc Dược lập tức quên ngay điều vừa thắc mắc, mắt nó sáng lên lộ rõ vẻ thèm thuồng.
"Không được, hôm qua con vừa bị đau bụng." Cốc Tử lắc đầu.
"Mẹ xấu bụng quá?" Cốc Dược nhíu đôi mày buồn bã.
Cốc Tử cười, nắm lấy bàn tay con, "Cốc Dược phải ngoan nhé, con xem con bị ốm thì mẹ buồn thế nào, mà con thì lại phải uống thuốc này, phải đi bác sĩ tiêm này, con chắc chắn cũng không muốn thế, phải không nào? Con có nhớ lần trước cô y tá cầm cái kim dài thế nào không? Lại còn chọc thật mạnh vào tay nữa... ui chao, nghĩ đã thấy đau rồi."
"Ôi..." Cốc Dược nghĩ lại cảnh tượng khủng khiếp trước kia mà không khỏi rùng mình, đành ngoan ngoãn nghe lời mẹ không mè nheo gì nữa.
Hai mẹ con bước vào siêu thị, Cốc Tử đặt con lên xe mua hàng, đẩy qua quầy đồ ăn vặt.
Cậu nhóc con hiếu động Cốc Dược thứ gì cũng muốn ăn, nào là những món cậu bé xem trên tivi, rồi lại thấy bạn bè ở lớp mẫu giáo hay ăn, mà nhất là học thói quen hay ăn vặt của mẹ. Thằng bé chỉ hết món này tới món kia, nào thạch hoa quả, đùi gà, cánh gà, lưỡi vịt, sữa bò, bánh sô-cô-la... Cốc Tử cảm thấy trong lòng mắc nợ con nên đều cố gắng bù đắp tất cả, cô đẩy chiếc xe nhặt hết những thứ con chỉ rồi bỏ vào trong. Cốc Dược ôm mấy thứ đồ tỏ vẻ hoan hỉ lắm, miệng còn không ngừng hát đi hát lại mấy bài hát học được ở trường mẫu giáo. Cốc Tử cúi đầu mỉm cười nhìn con trai, bốn năm nay, thằng bé đã là tất cả cuộc sống của cô.
Siêu thị này là một trong chuỗi siêu thị lớn nhất ở đây, đặc biệt là trong thời điểm này, người tới mua sắm rất đông, nghe thấy tiếng hát non nớt của trẻ con thì ai nấy đều quay đầu lại nhìn. Hai mẹ con quả thực vô cùng xinh đẹp, người mẹ rất trẻ, nước da trắng trẻo còn đôi mắt thì sáng ngời, tóc dài vừa tới vai uốn thành những lọn nhỏ tự nhiên, đôi môi vẫn còn thoáng nét cười. Cậu con trai giống mẹ vài phần, đôi mắt to tròn có thần thái, chiếc mũi cao thẳng, cứ như phấn điêu ngọc giũa, trông rất đáng yêu.
"Mẹ ơi, con muốn ăn kem!" Cốc Dược nhìn mẹ vòi vĩnh.
"Không được, mấy hôm nữa mẹ sẽ dẫn con đi ăn sau." Cốc Tử vừa nói vừa với tay lấy mấy túi sủi cảo đông lạnh trong tủ bảo quản ra rồi nhanh chóng đẩy xe đi, Cốc Dược thì cứ ngoạc mồm ra gào "Mẹ xấu lắm, xấu bụng lắm..."
Cốc Tử thở dài, đứa trẻ này sao lại thích kem thế chứ? Cô đưa tay ra vuốt mái tóc tơ của nó rồi bảo: "Con ngoan, lần sau mẹ nhất định sẽ mua. Giờ nếu chỉ để thỏa mãn sở thích nhất thời, ăn kem vào bị đau bụng, con thấy có đáng không?"
"Ơ, cô giáo Cốc?" Cốc Tử đang giải thích cho con thì nghe thấy có tiếng nói quen thuộc từ sau lưng, cô bỗng lặng người đi đôi chút, quay lại thì thấy một phụ nữ quý phái đang cười với mình. Người phụ nữ này chăm sóc bản thân rất kỹ càng, mặt bà dặm một lớp phấn mỏng trông rất trẻ trung, nhất là chuỗi vòng trân châu trên chiếc cổ mảnh khảnh càng làm tôn lên nước da mịn màng, trắng trẻo của bà. Cốc Tử thấy bà thì không hề ngạc nhiên chút nào, cô cười nói "Cháu chào cô Trần."
Năm đó, qua người bạn thân cùng trường đại học với cô là Tiểu Mỵ giới thiệu, cô tới làm gia sư tại nhà nơi em họ của Tiểu Mỵ, và người phụ nữ này chính là mẹ của cậu học sinh đó. Gia đình họ ai nấy đều rất trọng lễ nghĩa, cũng rất tôn trọng Cốc Tử, một tiếng cô giáo hai tiếng cô giáo, kể cả là bây giờ, đã năm năm sau đó.
"Cô giáo Cốc, cô chẳng khác xưa chút nào, càng ngày càng xinh đẹp." Bà Trần mỉm cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn Cốc Tử một lượt.
"Cô à, cô cũng ngày càng trẻ ra." Cốc Tử khách khí đáp lại.
Bà Trần vui ra mặt, những lời nói này luôn rất có tác dụng với những phụ nữ trung niên. Rồi bà cúi người xuống nắm lấy tay Dược Dược đang ngồi trong xe, "Cháu bé đáng yêu quá."
Cốc Dược nhoẻn miệng cười với bà Trần rồi nhanh nhảu: "Cháu chào cô ạ!"
Cốc Tử mỉm cười, thằng bé này cũng thật lanh lợi.
Bà Trần cười đáp: "Phải nói là cháu chào bà, bé ạ!"
Cốc Dược cũng nhanh chóng chữa lại: "Cháu chào bà ạ!"
Bà Trần lấy làm thích thú, âu yếm đưa tay vuốt mặt Cốc Dược rồi hỏi nó, "Cháu mấy tuổi rồi?"
"Cháu bốn tuổi ạ." Cốc Tử còn chưa kịp đáp thì thằng bé đã trả lời xong. Cốc Tử thở dài nhẹ một tiếng, năm năm trước cô đang học năm thứ tư, mà thôi, chuyện mà cô đã làm thì cũng chẳng có gì phải xấu hổ hết.
Thần sắc bà Trần không hề có chút thay đổi nào, có lẽ bà vẫn chưa nhận ra điều gì khác lạ, bà vuốt nhéo yêu mặt thằng bé thêm lần nữa, hỏi han Cốc Tử vài câu, họ lưu số điện thoại của nhau xong thì chào tạm biệt.
"Mẹ ơi, bà ấy là ai ạ?"
"À, đó là mẹ một học sinh cũ của mẹ." Cốc Tử nghĩ giây lát rồi trả lời con.
Tính tiền xong thì trời cũng đã tối. Cốc Tử một tay xách hai túi đồ, một tay nắm lấy bàn tay con, Cốc Dược ngẩng đầu lí nhí hỏi mẹ: "Mẹ ơi, con muốn ăn KFC, được không mẹ?"
Cốc Tử nhìn con, hai mắt thằng bé cứ sáng rực, vừa lanh lợi vừa có phần nũng nịu, phì cười một tiếng, ánh mắt ấy của nó khiến cô không nỡ từ chối, cô gật đầu nhân nhượng: "Thôi được rồi."
Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của con đi về phía cửa hàng KFC gần đó. Chính lúc đó, một chiếc xe Mercedes màu bạc dừng trước cửa siêu thị, cửa xe mở, một chàng trai bước ra, anh có khuôn mặt trẻ trung khôi ngô, sóng mũi cao thẳng, lông mày rậm và mái tóc đen nhánh. Anh cầm điện thoại nói nhỏ: "Mẹ ạ, con tới rồi, vâng, con vào đón mẹ đây."
Ở cửa siêu thị, chàng trai đưa tay xách lấy túi đồ từ tay bà Trần, "Mẹ, ông bảo chúng ta tới chỗ ông dùng cơm tối."
"Ừ."
Chiếc xe từ từ lăn bánh, bà Trần như chợt nhớ ra điều gì rồi quay sang bảo con, "Trần Kiều, vừa rồi mẹ gặp cô Cốc đấy, là cô gia sư tiếng Anh hồi con học phổ thông ấy, con nhớ chứ?"
"Vâng." Trong mắt anh chợt ánh lên đôi nét kỳ lạ.
"Cô ấy đã có một đứa con trai rồi, bốn tuổi, trông nó... xinh xắn lắm cơ, giống y như con hồi nhỏ..."
Chiếc xe đột ngột thắng gấp, bánh xe mài lên mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
"Sao thế?" Bà Trần vội vàng hỏi.
"Đèn đỏ ạ." Trần Kiều thong thả đáp, trên mặt không còn vẻ trấn tĩnh như ban nãy, khóe môi hơi nhạt và giật giật, cô ấy cuối cùng đã xuất hiện rồi. Lại còn có đứa con trai? Bốn tuổi?
Ở một góc trong cửa hàng KFC, Cốc Dược cầm chiếc bánh hăm-bơ-gơ ăn ngon lành, nó vừa ăn vừa nhìn khắp xung quanh bằng đôi mắt đen láy đầy linh lợi. Bỗng nhiên, thằng bé bỏ chiếc bánh xuống rồi bẽn lẽn gọi, "Mẹ..."
"Ừ", Cốc Tử vừa ăn xong bánh dâu xanh, cô lấy giấy ăn lau miệng, cô cũng đã kịp nhìn thấy hết nét mặt của Dược Dược từ nãy đến giờ, thằng bé như có điều gì đó muốn nói mà không thể nói ra.
"Sao thế con?"
"Có phải con không có ba không?" Thằng bé nói tới đó rồi đỏ bừng mặt, có vẻ biết là đã làm mẹ buồn, nó cúi đầu xuống rồi lại thận trọng ngẩng lên dò xét mẹ.
Cốc Tử bối rối không biết nên trả lời con thế nào.
"Các bạn khác đều có ba đưa đón, chỉ mình con không có..." Thằng bé càng nói càng lí nhí, nó cúi gằm mặt xuống làm Cốc Tử không nhìn thấy ánh mắt con, chỉ nhìn thấy đôi lông mi chớp chớp, cái miệng thì hơi chu lên, đến là đáng thương, "Các bạn khác đều nói, tại sao không thấy ba con, con bảo ba đang ở Mỹ."
Cốc Tử càng nghe càng thấy tim nhói lên, chưa bao giờ cô nhắc tới chuyện ba nó, cũng chưa hề thấy thằng bé hỏi. Cô tưởng rằng chuyện này có thể che giấu mãi, nhưng dù gì thằng bé cũng là trẻ con, mà trẻ con thì vẫn dễ chạnh lòng những chuyện như vậy. Cô cũng từng lớn lên trong hoàn cảnh ấy nên dễ dàng hiểu được cảm giác này. Cô vuốt tóc con rồi nhẹ nhàng: "Dược Dược, mẹ dành cho con cả hai tình yêu, cả tình yêu của mẹ và của ba, con chịu không?"
Cốc Dược ngơ ngác không hiểu lắm, nó nhìn vào mắt mẹ một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu, Cốc Tử áp mặt vào má con rồi nói "Dược Dược ngoan quá!"
Trên đường về nhà, Cốc Tử cảm thấy tâm trạng mình rất nặng nề, cha của Dược Dược có lẽ suốt cuộc đời này cũng không biết tới sự tồn tại của nó. Nói ra thì, cô chính là người có lỗi với con, bởi cô đã tước đi quyền nhận cha của con. Nhưng bây giờ cha của Dược Dược đã có một gia đình hạnh phúc, ban đầu cô vốn đã không muốn phá vỡ tình yêu của họ, bây giờ làm sao có thể phá vỡ hạnh phúc gia đình họ?
Cô vẫn nhớ cái ngày hè nóng nực đó, cô uống rượu say quên cả trời đất và đã lên giường với người ta, nhưng đó là người sư huynh mà cô thầm yêu chứ không phải loại đàn ông lăng nhăng nào khác trong quán. Nhưng sau đó anh ta không thừa nhận, biết làm gì hơn là tự mình chịu trách nhiệm, anh chẳng qua say rượu mà làm bậy nên cô không hoàn toàn đổ lỗi, còn cô, khi đó cô yêu anh nên dâng hiến cho anh, cũng coi như dâng hiến cho mối tình đầu.
Nghĩ lại cũng buồn cười, bản thân cô to gan là vậy mà đến sau cùng vẫn không có nổi một mảnh tình vắt vai, người đàn ông cô yêu chẳng để ý tới cô, người yêu cô thì cô lại dửng dưng chẳng màng tới. Bạn thân của cô, Tiếu Tiếu suốt ngày kêu cô kén cá chọn canh, nhưng thực ra chỉ vì cô không muốn sống đời tạm bợ.
Sau đêm say rượu làm bừa đó, đầu óc vẫn còn u mê, cô về phòng uống thuốc tránh thai khẩn cấp mà người bạn cùng phòng vẫn để đầu giường. Ba tháng sau, cô bắt đầu thấy mình béo lên, tinh thần thường xuyên mệt mỏi, đi bệnh viện kiểm tra mới biết đã dính bầu. Cô vẫn nhớ rõ lúc ấy, cầm tờ xét nghiệm trên tay mà hai chân cô cứ nhũn ra như bún, hai môi run lên bần bật nói không ra lời. Chẳng phải cô đã uống thuốc rồi sao? Hay là cô uống nhầm? Hay thuốc đã hết hạn? Tóm lại, sự tình cụ thể như nào chẳng thể biết được nữa, vì người bạn cùng phòng sau đó đã nghỉ học lấy một thương gia giàu có rồi. Thời khắc ấy, cô bất lực quá mà không dám hé răng tâm sự với bất kỳ ai, một mình đi tới phòng khám phụ sản định phá thai nhưng bác sĩ lại bảo thành tử cung của cô quá mỏng, nếu xử lý e sau này khó có con.
Chẳng biết điều gì lúc đó đã khiến cô chạy một mạch ra khỏi bệnh viện, cô muốn giữ lại đứa bé, tuy chỉ còn một năm nữa là cô tốt nghiệp. Tương lai hay đứa con? Cuối cùng cô đã lựa chọn vế sau.
Giữ lại đứa con là việc để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng, phải chịu đựng những gì, tất cả những điều đó cô đều rõ cả, và cô chấp nhận.
Bây giờ Dược Dược đã lớn thế này, lại lanh lợi, khỏe mạnh nhường ấy, cô rất tự hào về con. Nhiều lúc ngắm con chơi đùa cô không giấu nổi niềm hạnh phúc, với cô thế đã là đủ lắm rồi.
Bước ra khỏi cửa hàng KFC cũng không còn sớm nữa, đúng lúc Cốc Tử định vẫy taxi về thì chuông điện thoại reo vang.
"Alô?"
"Cốc Tử, cậu đã đến thành phố H rồi à? Sao đổi số mà không cho mình biết? Trước đây mỗi lần đổi số cậu luôn báo cho mình đầu tiên mà? Lần này phải hỏi ba cậu mình mới biết đó, cậu thật quá đáng!" Tiếu Tiếu lớn tiếng nói trong điện thoại, giọng điệu rất bất mãn.
"Này, đã là gái có chồng rồi nhé, dịu dàng đi nàng ơi." Cốc Tử bỏ điện thoại cách xa tai hơn một chút để không nghe thấy giọng trách móc the thé của cô bạn, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, cô vội vàng xin lỗi bạn, "Chỉ vì mình bận quá mà quên mất, xin lỗi cậu, mình xin lỗi cậu mà!"
Tiếu Tiếu là bạn thân học cùng trường cấp hai với cô, hai người ngồi cùng bàn, sau lại ở cùng ký túc xá với nhau. Ban đầu Tiếu Tiếu gọi cô là kẻ ngậm hột thị, nhưng thực ra đâu phải vậy, chỉ vì bản thân cô không thích nói chuyện với người lạ thôi, chứ lúc khùng lên thì có khi ai nói cũng không bằng. Hai người quen nhau đã lâu, cùng nhau trưởng thành, dù vui hay buồn đều cùng chia sẻ.
"Thôi được rồi, tha cho cậu đấy! Giờ mình đang ở dưới nhà cậu, ừ, ba cậu cho địa chỉ." Tiếu Tiếu tuy vẫn chưa nguôi giận nhưng giọng cũng mềm đi rất nhiều.
"Mình đang về đây." Cốc Tử tắt điện thoại, cúi đầu quẹt quẹt vào mũi con, "Dược Dược, cô Tiếu Tiếu tới thăm con đó, chúng ta mau về nhà thôi."
Cốc Tử về tới cửa thì thấy Tiếu Tiếu không chỉ tới một mình, còn một người bạn nữa, đó là Võ Tiểu Mỵ hay còn gọi là Tiểu Võ. Tiểu Võ là bạn cùng phòng thời trung học của Tiếu Tiếu, lên đại học lại cùng học với cô, quan hệ giữa ba người rất tốt, Cốc Tử thường gọi cô là "Gái háo sắc".
"A, Tiếu Tiếu, Gái háo sắc." Cốc Tử gặp được họ thì vô cùng xúc động, cô bước tới giang tay ôm họ thật chặt.
Tiểu Võ lườm cô, hứ một tiếng rồi bảo, "Mình là gái hiền nhé." Thực ra cô cũng cảm thấy hơi bực bội, bởi kể từ khi Cốc Tử mất tích hồi năm năm trước tới nay hai người chưa từng liên hệ với nhau, con bé này rõ thật là quá đáng. Tiểu Võ vốn muốn giận bạn, nhưng vừa nhìn thấy bạn thì cơn giận đã bay biến đi đâu hết. Cô cúi đầu đùa với đứa con xinh xắn của bạn, thằng bé dễ cũng phải ba hay bốn tuổi rồi, chắc đây chính là nguyên do mấy năm nay Cốc Tử không muốn liên hệ với bạn bè."Cốc Tử à, con trai cậu xinh hơn cậu rồi đó, đáng yêu quá, mắt long lanh, mũi xinh nhỏ, môi đỏ hồng... thực sự là một công tử xinh xắn."
"Gái háo sắc, cậu không biết dùng từ thì đừng cố." Cốc Tử trêu bạn rồi bảo, "Con tớ không phải là công tử xinh xắn, phải là cậu bé đẹp trai."
"Xì, nhưng nếu là mình dắt cậu chàng này tới thì chắc người ta sẽ bảo đó là con trai mình cũng không chừng." Tiểu Võ nhìn cậu bé một lát rồi nói.
"Đừng có đùa, cậu làm sao xứng được với con mình." Cốc Tử xì một tiếng, đã nhiều năm không gặp nhưng ba người họ vẫn thích chọc ghẹo nhau như vậy.
"Tiếu Tiếu, cậu nói với cậu ấy đi, bọn mình có giống không, có giống không hả? Đứa bé này nhìn quen lắm, lần đầu tiên gặp mà như đã quen lắm!" Nói rồi, Tiểu Võ kéo Cốc Dược ra so mặt hai người với nhau.
Tiếu Tiếu cứ ngồi cười mãi, cô nhìn mấy bận rồi cũng thấy giống thật, "Ừ giống, giống lắm."
Cốc Tử quay ra nhìn, cô chớp mắt ngạc nhiên, "Ờ cái mũi hơi giống thật. Nhưng mà mũi cậu sao thẳng bằng mũi Dược Dược nhà mình!"
Nói rồi tất cả cùng cười phá lên.
Đột nhiên Tiếu Tiếu nói, "Cốc Tử, thực tình mình ngưỡng mộ cậu, mình cũng muốn có một đứa con."
"Vậy cậu 'sản xuất' đi, anh nhà lợi hại thế cơ mà..." Cốc Tử chớp mắt, môi mím hờ, Tiểu Võ cũng hùa theo. Tiếu Tiếu chỉ cười không biết nói sao, cô ôm Cốc Dược đi vào nhà.
Cốc Tử muốn chiêu đãi các bạn, vừa vào phòng cô đã bày cả đống đồ ăn vặt ra trước mắt rồi quay lưng vào bếp, Tiếu Tiếu và Tiểu Võ cũng vào giúp một tay. Tiểu Võ như định hỏi gì đó nhưng lại thôi, rồi sau đó chỉ hỏi bạn, "Cốc Tử, bấy lâu nay cậu thế nào, ổn cả chứ?"
Cốc Tử đang thái thịt, cô dừng lại một lát rồi cười trừ, "Rất nhiều người cũng hỏi mình có ổn không, tuy cái tiếng làm 'single mom' chẳng hay ho gì, nhưng mình chả để ý, con mắt người đời dòm ngó sao kệ họ, bản thân mình giờ thấy rất ổn, thật lòng đấy. Thằng bé mang lại cho mình quá nhiều niềm vui."
"Mình nghĩ cậu còn trẻ, cậu cần một người đàn ông." Tiểu Võ buột miệng nói ra điều cô nghĩ.
Tiếu Tiếu nghe vậy thì vội ngắt lời bạn, "Tiểu Võ, cậu vẫn đang cấm dục đấy nhé, cứ thế rồi đến lãnh cảm mất thôi, cậu mới cần có đàn ông hơn thì có."
Từ thời còn học cấp ba, Tiểu Võ đã hay đọc mấy cuốn sách chẳng ra gì về tình dục, tư tưởng vừa điên khùng vừa khác lạ, ấy vậy mà bấy lâu nay vẫn một thân một mình, bọn họ lấy làm lạ lắm.
Tiểu Võ hừ một tiếng rồi nói nhỏ, "Mình cũng có đàn ông chứ bộ." Đến đây, cả ba người cùng cười sảng khoái.
Ba người phụ nữ cười cười nói nói trong bếp, Tiếu Tiếu đứng một bên nhìn Cốc Tử nấu ăn xem ra có vẻ thành thục, cô phục lắm. Cuộc sống đúng là rèn giũa người ta, trước đây cô nàng này chỉ úp gói mỳ thôi cũng than rách việc, nói gì tới việc biết nấu những món chẳng hề đơn giản này.
Tiếu Tiếu và Tiểu Võ đứng một bên, mang tiếng là phụ bạn nấu ăn nhưng chủ yếu là tám chuyện, kể về những người đàn ông đơn thân giàu có mà họ quen biết. Cốc Tử nghe rồi nhíu mày nói, "Thôi xin các nàng, đừng xa gần bóng gió giới thiệu đàn ông cho mình nữa, thật đấy. Chỉ riêng ba mình giới thiệu mình đã thấy phiền lắm rồi. Đấy chính là lý do vì sao mình đổi số điện thoại liên tục, thậm chí mình còn bỏ việc tới đây để bắt đầu lại từ đầu."
"Hi hi... Chuyện này đúng là phiền thật." Tiểu Võ thừa nhận, cô nhíu mày, vì bản thân cô cũng chung nỗi phiền muộn tương tự.
Cốc Tử đang rửa sò, điện thoại của Tiểu Võ ở bên đổ chuông, Tiểu Võ bèn với lấy nghe.
"Alô?"
"Chị họ, chị đang ở đâu đấy?" Bên kia là tiếng cậu em họ Trần Kiều của cô.
"Chị ở chỗ Cốc Tử, là cô giáo Cốc hồi trung học của cậu ấy."
Tiểu Võ đáp bừa một câu, ở bên kia Trần Kiều tự nhiên thấy lòng có phần thổn thức, cổ họng như bị cái gì chặn nghẹn lại, anh cố hít một hơi thật sâu rồi nói, "Chị họ, lát chị tới chỗ em được không, em có chuyện muốn nói với chị."
"Ái chà, sao tự dưng lại ăn nói với bà chị này trịnh trọng thế?" Tiểu Võ vừa nói vừa cười lớn, cô và cậu em họ này rất thân thiết, bình thường hai người hay đùa bỡn với nhau, chưa bao giờ cô thấy cậu em mình như vậy cả.
Cốc Tử nấu cả một bàn thức ăn thịnh soạn, Tiểu Võ thử một miếng rồi không ngớt lời khen ngon. Năm năm nay họ chưa gặp nhau, cách đây không lâu mới liên lạc qua mạng, Cốc Tử giờ vẫn giữ được vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp như xưa, nhưng bên trong đã thay đổi rất nhiều, thậm chí cô còn không biết mình bước vào con đường văn chương từ bao giờ, thậm chí còn viết cả tiểu thuyết 18+, thứ mà trước đây chính cô cũng không thể tiêu hóa nổi.
Tiếu Tiếu thì gặp Cốc Tử ở quê vài lần, lần này cô đưa Tiểu Võ tới chủ yếu là để hai người nói chuyện với nhau. Cốc Dược tuy vừa ăn KFC nhưng vẫn rất ưa các món điểm tâm của mẹ, cậu bé cũng ăn một chút rồi lại bám lấy Tiếu Tiếu chơi đùa. Tiếu Tiếu đến tuổi này cũng bắt đầu khao khát có con, thấy thằng bé dễ thương thân thiện thế thì thích lắm, bế nó ra sô-pha chơi mấy trò nó thích.
Giờ chỉ còn hai người ngồi ở bàn ăn, Tiểu Võ hỏi Cốc Tử, "Cốc Tử, cậu đang viết gì thế, cho mình đọc với?"
"Thỉnh thoảng mình dịch bài, rồi viết vài thứ vớ vẩn ấy mà. Được rồi, mấy hôm trước biên tập vừa gửi mình mấy quyển sách tặng, mình tặng cậu về đọc." Cốc Tử khẽ cười.
"Tốt quá, tốt quá." Khi Tiểu Võ giở một cuốn sách của Cốc Tử ra xem, mới nhận thấy bút danh của cô, Quân Nhan.
"Ơ, Cốc Tử, bút danh này hay quá, mà hình như đó là tên cậu."
Cốc Tử ậm ừ.
"Cốc Tử, cậu giỏi quá, hóa ra cậu chính là tác giả của mấy bộ truyện tình dục đó hả, rất hay đó, mình có đọc mấy bộ." Tiểu Võ vừa nói vừa làm điệu bộ vui mừng rồi chạy tới ôm eo Cốc Tử. Cốc Tử chẳng biết nói sao, cô ngại ngùng gỡ tay bạn ra rồi nói, "Gái háo sắc, cậu đừng quá kích động."
"Sao mình không kích động được chứ, ôi mình hưng phấn quá!" Tiểu Võ hoa chân múa tay, hóa ra tác giả mà cô yêu mến bấy lâu lại chính là bạn thân của cô, điều đó thực khiến cô bất ngờ.
Cốc Dược chơi với Tiếu Tiếu một lúc thì ngáp ngắn ngáp dài, nó chui vào lòng mẹ cọ cọ cái đầu y như chú mèo con rồi nhõng nhẽo, "Mẹ, con buồn ngủ rồi.."
Đúng là đã hơi muộn rồi, Cốc Tử cười xin lỗi hai bạn rồi kéo con vào phòng vệ sinh rửa ráy rồi cho con lên giường ngủ. Sau khi kéo chăn đắp cho con cô mới nhẹ nhàng vỗ về, "Con ngủ ngoan nhé, mẹ nói chuyện với các cô một chút."
"Vâng ạ." Dược Dược ngoan ngoãn gật đầu, "Tí mẹ vào ngủ sớm nhé."
Chủ đề trong các câu chuyện của phụ nữ, nếu không phải đàn ông thì tất sẽ là hôn nhân. Tiếu Tiếu đã lấy chồng, với tư cách là người đã có kinh nghiệm, cô lên giọng với Cốc Tử: "Tìm một chàng đi nàng, kết hôn hạnh phúc lắm nha!" Cốc Tử hứ bạn một tiếng, "Đàn ông dễ tìm vậy ư? Tiếu Tiếu, cậu quả may mắn, gặp được một người quá tuyệt. Còn về đàn ông ấy à, thà rằng không có, quyết không lấy bừa, hiểu không?"
"Đúng thế, Tiếu Tiếu, chàng của cậu tuyệt thật đấy, nhưng đừng có lấy ra đả kích tụi mình." Tiểu Võ ngay lập tức tiếp lời Cốc Tử, nói tới đó rồi dừng lại một chút, lại quay sang Cốc Tử, "Nhưng mà Cốc Tử, cậu sinh con trai rồi, tính cách con trai sẽ giống ba nó. Giờ cũng đến lúc cậu tìm người làm gương cho thằng bé, nếu không nó mà giống các mẹ là xong đấy! Cậu xem mấy chương trình mối lái ấy, bao nhiêu chàng tám vía..."
"Ơ, con trai mình rất đàn ông đấy nhé." Cốc Tử trừng mắt lườm bạn, "Nói cho các cậu nghe, mình nhớ trước đây thầy chúng mình đã nói, muốn sinh con thông minh thì phải tìm một người vợ thông minh, điều này có nghĩa là gì?"
Tiếu Tiếu cười, "Cốc Tử, hồi trước học toán hình như điểm thấp nhất của cậu là 1, 5 phải không? Hồi trung học ấy, cậu tưởng cậu thông minh à?"
Tiểu Võ nghe thấy vậy thì bật cười thành tiếng, "Úi giời ôi, mình tưởng mình đã tệ lắm, ha ha, hóa ra cậu còn hơn cả mình! Cốc Tử, cậu nên tìm đàn ông thông minh thì hơn."
"Tiểu Võ, cậu vẫn còn độc thân đấy nhé, cấm dục khó chịu đấy nhỉ, bao nhiêu năm nay làm sao sống được qua ngày thế, cậu tự sướng hả?" Cốc Tử phản kích.
Tiểu Võ lườm cô, "Có cậu tự sướng thì có, cậu xem trong văn của cậu kìa, vừa bạo lực vừa dâm ô, khi cậu viết tới đó thì sao nhỉ... còn cả cái cách mê hoặc chết người kia nữa?"
Ba người đàn bà càng nói càng hưng phấn, vừa bóc mẽ lẫn nhau nhưng lại vừa vô tình gạt đi hết mọi thứ khác, như đang quay về những ngày tháng tươi đẹp thời đại học. Nhưng đối phương có những hai cái miệng, lại nói không ít điều có lợi cho Dược Dược nên cuối cùng Cốc Tử cũng thở dài, "Đợi mình đỡ bận một chút đã, rồi cũng sẽ tìm thử một người xem sao."
"Vậy mới đúng chứ." Hai người làm công tác tư tưởng cho bạn thấy có vẻ cho kết quả khả quan thì mừng lắm.
Cốc Tử đến lắc đầu bó tay với hai người bạn này, bởi cô biết, nếu cô còn tiếp tục từ chối thì tối nay đừng hòng đi ngủ.
Tiểu Võ lại nói, "Cốc Tử, mấy ngày tới mình ở với cậu vài hôm nhé, mình bị ba đuổi khỏi nhà rồi!" Nói đoạn cô nhăn nhó giải thích ngay không đợi Cốc Tử hỏi lí do, "Lại mấy chuyện xem mặt xem mũi ấy mà."
"Ok!" Cốc Tử đáp ngay không suy nghĩ, cũng không hỏi thêm nguyên do. Dù gì căn nhà này cũng rất rộng, có bạn tới cũng đỡ buồn, không chừng cô bạn 'háo sắc' này còn có thể cho cô ít nhiều cảm hứng sáng tác cũng nên.
Vì đã hẹn tới chỗ em họ Trần Kiều nên Tiểu Võ rời đi trước. Tiếu Tiếu thấy đã muộn nên gọi điện cho ông xã Cố Triết Xuyên tới đón.
Tiễn bạn về xong Cốc Tử ngẩn người ra một lúc, cô bùi ngùi thầm nghĩ 'có bạn bè thật tuyệt'. Bao năm nay chỉ vì không thể mở lòng nên cô mới không liên lạc với mọi người, chứ kỳ thực lúc gặp lại, họ cũng đâu có cười nhạo cô, họ còn khích lệ cô, cô hiểu, họ thực sự là bạn cô nên mới thế.
***
"Em à, có chuyện gì mà thần bí thế?" Tiểu Võ nhớ tới giọng người em họ trong điện thoại lúc nãy có gì không ổn bèn chủ động gọi cậu ra quán cà phê.
"Chị..." Trần Kiều cúi đầu xuống, tay cầm cái thìa khuấy cà phê trong cốc, giọng trầm lắng, "Con trai của Cốc Tử, có phải rất giống em không?"
"Cái gì?" Tiểu Võ hoảng hốt nhìn Trần Kiều không hiểu.
"Nếu em không nhầm thì em chính là cha đứa trẻ." Nghe Trần Kiều nói tới đây, Tỉểu Võ liền phụt ngay ngụm cà phê vừa mới nhấp, cô trừng mắt đập bàn kêu lên, "Trần Kiều, em nói lại chị nghe!"
"Lúc cô ấy say rượu, người làm chuyện đó với cô ấy là em."
Tiểu Võ không tin nổi vào tai mình, cô cố trấn tĩnh lại rồi mới nói, "Nhưng Cốc Tử nói người đó là sư huynh học ngành vật lý của cô ấy mà."
"Không phải, anh ta bỏ đi từ trước đó. Không phải là anh ta, mà là em..." Giọng Trần Kiều trầm hẳn xuống, "Buổi tối đó, người ở cùng cô ấy từ đầu tới cuối là em, em biết rõ cả."
Tiểu Võ giận dữ, ngón tay cô run run chỉ vào mặt em họ, "Trần Kiều, mày, hóa ra thằng khốn nạn tao chửi bấy lâu lại là mày, mày biết không, mày có biết không hả..."
Trần Kiều đưa mắt nhìn đi chỗ khác, ánh đèn rọi vào đáy mắt anh tối lại, đổ một cái bóng đen mờ trên khuôn mặt, "Em vẫn luôn yêu cô ấy."
"Vứt mẹ cái tình yêu của mày đi, mày đừng giải thích gì cả." Tiểu Võ trừng mắt nhìn em, dường như cơn thịnh nộ của cô đã bốc lên tới đỉnh dầu. Cốc Tử nói coi tất cả nhẹ như lông hồng, nhưng năm năm nay cô ấy phải chịu đựng những gì đâu phải cô không hiểu, cô không tin cuộc sống của bạn mình lại có thể dễ dàng thuận lợi. Gia cảnh nhà Cốc Tử khá ổn, bố cô có một nhà máy riêng, nhưng vì mẹ qua đời từ sớm, cha cô lại cưới vợ mới, con gái chưa học xong đã có bầu mà không biết cha đứa trẻ là ai, chắc chắn cô đã sống trong biết bao lời bàn tán xì xào, chê trách.
"Mấy năm nay em đi tìm cô ấy mãi nhưng không có tin tức gì." Trần Kiều nhìn xuống mỉm cười tự giễu, "Chị à, em biết em có lỗi với cô ấy, nhưng em thực sự muốn theo đuổi cô ấy, muốn bù đắp lại tất cả. Hôm nay, em tìm chị không phải muốn thương lượng gì với chị, em muốn chị ủng hộ em."
"Chó chết!" Tiểu Võ vẫn chưa thể bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy với Trần Kiều, "Bây giờ mày tự nhiên dẫn xác tới trước mặt Cốc Tử thì mày bảo cô ấy phải thế nào, hả? Dù gì thì cô ấy cũng có tình cảm với sư huynh, còn với mày có gì đâu, nếu mày nói với cô ấy người đó là mày, ừ phải, thì mày nghĩ cô ấy sẽ ra sao? Mà cái quan hệ đó giữa hai người mày gọi là gì, cưỡng..."
"Khi đó, cô ấy ôm lấy em, em không kìm được."
"Mày không kìm được à, láo toét! Mày vốn định ván đã đóng thuyền rồi ép buộc cô ấy phải không?" Tiểu Võ gằn giọng tới tấp xoáy Trần Kiều.
Sắc mặt Trần Kiều có đôi chút khó coi nhưng anh vẫn giữ giọng quả quyết, "Chị, cho em địa chỉ và số điện thoại của Cốc Tử. Nếu chị không cho em thì em cũng sẽ tìm ra ngay, chỉ cần cô ấy ở đây chắc chắn em sẽ tìm ra. Dù thế nào em cũng là cha ruột đứa bé, dù cô ấy có tha thứ hay không thì em đều phải thử, em không muốn cả đời cô ấy tưởng mình đã dâng hiến cho gã đó."
Tiểu Võ giận tới độ bao lời muốn nói đều nghẹn ứ trong cổ họng, đứa em họ từ nhỏ chưa bao giờ làm chuyện gì sai trái sao đột nhiên lại phạm phải lỗi tày trời này, mà nạn nhân là ai, là bạn thân của cô! Tiểu Võ không nói gì cả, cô im lặng hồi lâu rồi lại nghĩ, Cốc Dược ít nhiều cũng có quan hệ họ hàng với mình, rõ ràng thằng bé có cha. Bây giờ Trần Kiều đã không giống như xưa, nó đã đủ lông đủ cánh để gánh vác trách nhiệm, chuộc lại cái nghiệp nó đã tạo, mình cứ ở đây ngăn cản liệu có tác dụng gì? Vấn đề bây giờ là Cốc Tử nghĩ gì, ngộ nhỡ thành đôi, thì cũng coi như một cuộc hôn nhân, một kết cục tốt đẹp.
Tiểu Võ mặt mày ủ rũ đầy bất lực, cô đẩy một mẩu giấy ra trước Trần Kiều, "Địa chỉ và số điện thoại đây! Giờ chị thấy mày không ra sao cả, chị sẽ không giúp mày." Nói xong cô bỏ đi, trong miệng vẫn lầm rầm chửi rủa, đồ đáng ghét, tên khốn kiếp.
Trần Kiều cầm tờ giấy đọc đi đọc lại mấy lần rồi cẩn thận nhét vào túi, miệng hơi nhoẻn lên, trong lòng anh có đôi chút hy vọng, nhưng nhiều hơn lại là nỗi sợ hãi về tương lai đang nặng trĩu lòng.
Hôm nay là thứ hai, Cốc Tử đưa con tới lớp mẫu giáo rồi mới tới công ty như thường lệ. Có thể là vì bạn bè đã nói trước giúp cô một tiếng, hoặc cũng có thể mới bắt tay vào công việc nên cô thấy công việc ở đây cũng khá nhàn hạ, sếp trên đã giao cho cô một số tài liệu để dịch nhưng nếu không xong có thể mang về nhà. Cốc Tử vốn không thích công việc này, nhưng vì đây là thịnh tình của người khác, con còn nhỏ nên đành vậy. Đồng nghiệp trong công ty rất thân thiện, hơn nữa, sau khi quen dần với môi trường ở đây, lại vốn là người khéo ăn nói nên chỉ vài tháng cô đã hòa nhập được với họ. Vài người đàn ông độc thân trong công ty cũng bắt đầu để ý, theo đuổi cô, Cốc Tử thấy có phần bất tiện nên một lần nửa nghiêm túc, nửa tránh những lời chòng ghẹo của họ. Cô mở ví ra rồi chỉ vào tấm ảnh trong đó, "Con trai em đấy ạ, anh xem cháu có dễ thương không?" Quả đúng là phương cách đánh nhanh diệt gọn, chả mấy chốc cô cắt được khối đuôi quấy rầy mình.
Vừa tan sở, Cốc Tử nhận được một cú điện thoại từ số lạ, cô nhấc máy đầy tò mò và thận trọng, "Alô?"
Đối phương im lặng vài giây rồi mới lên tiếng, "Cốc Tử, mình Trần Kiều đây."
"Trần Kiều?" Cốc Tử hỏi lại có phần nghi hoặc.
"Bạn tan sở chưa?"
"Ừm, tôi vừa nghỉ."
"Mình thấy bạn rồi, để mình đưa bạn về nhà nhé!"
Cốc Tử chưa kịp nói gì thì đối phương đã cúp máy, một chiếc Mercedes màu bạc nhanh chóng tiến đến dừng lại ngay cạnh cô. Trên xe là một anh chàng rất đẹp trai, mặc một chiếc sơ mi kẻ ca-rô màu hồng nhã nhặn. Là Trần Kiều ư? Trong lúc đó, Trần Kiều cố gắng cưỡng lại niềm say mê mà bản thân dành cho cô, miệng nở nụ cười gượng gạo rồi vẫy tay nói, "Mau vào xe đi chứ."
Cốc Tử hơi do dự, đúng lúc đó có một nam đồng nghiệp đang có ý theo đuổi cô đi tới, cô thoáng chần chừ rồi bước lên xe.
"Ta đi đâu nhỉ?"
"Tới trường mẫu giáo đón con trai tôi." Cốc Tử là người nghĩ thoáng, không õng ẹo giả bộ, anh đã muốn đưa cô về thì cũng chẳng sao, vả lại quan hệ giữa hai người trước đây cũng không tồi, giờ dù không còn là thầy trò nữa thì cũng là bạn bè, "Cảm ơn cậu, học trò Trần, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đón cô giáo của cậu thế?"
"Không có việc gì thì không tới được sao?" Trần Kiều cố tình làm vẻ mặt không vui, thậm chí còn hơi giận dỗi.
Cốc Tử cười lớn, "Học trò, cậu vẫn đáng yêu như hồi nào."
Trần Kiều lén quan sát thần thái Cốc Tử qua gương chiếu hậu, anh yêu nụ cười của cô, hai lúm đồng tiền trên má cô sao mà dễ thương đến thế. Cô không hề thay đổi, dù chỉ là một chút, những lọn tóc xoăn nhẹ nhàng được nhuộm nâu rất hợp với làn da của cô.
"Cốc Tử, mình đến nhà cậu ngồi chút được chứ?"
"Làm gì?" Cốc Tử lắc đầu, giọng nghiêm túc, "Nhà tôi không tiếp đàn ông độc thân."
"Cô Cốc ạ, vốn em định mời cô đi uống cà phê để hỏi cô mấy từ mới, nhưng giờ cô phải đón con về nhà nên chắc không có thời gian, vậy em phải về nhà cô rồi! À, mà nhân tiện thưởng thức món ăn cô nấu luôn, hồi trước cô nấu đến là khó ăn, không biết sau bấy lâu tài nghệ của cô có tiến bộ hơn tí nào không, chà chà..."
"Cậu thật là, nói năng không để chừa chỗ nào cho người ta lách." Cốc Tử lắc đầu cười.
"Không phải cậu cũng từ chối thẳng thắn đó sao?" Trần Kiều hỏi lại, lông mi hơi nhướn lên, nhìn bề ngoài có vẻ anh vẫn rất điềm tĩnh, nhưng thực ra trái tim anh đang nhảy nhót loạn xạ, toàn thân như tê liệt cả rồi.
"Thôi được rồi, để gạt bỏ danh xấu năm xưa, tôi đành cho cậu món hời, thưởng thức tay nghề hiện nay của tôi một lần vậy."
Trần Kiều cười mếu máo nhưng không nói gì, anh đã lớn rồi, không muốn là cậu em trong mắt cô nữa.
Tới trường mẫu giáo, Cốc Tử đón con rồi đưa con lên xe. Trần Kiều nhìn đứa bé mà tim đập thình thình, trong lòng trào dâng bao cảm xúc, anh muốn nói gì đó nhưng lại dằn lòng nén lại. Anh đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt Cốc Dược rồi nhẹ nhàng hỏi, "Cháu thật đáng yêu, cháu tên gì?"
"Cháu là Cốc Dược ạ, " Cốc Tử đặt con ngồi trên đùi mình rồi nhắc, "Chào chú đi con."
"Cháu chào chú ạ!" Cốc Dược ngoan ngoãn lễ phép nghe lời mẹ.
"Chào Dược Dược." Không hiểu sao Trần Kiều muốn đứa bé gọi mình một tiếng cha ngay lúc này biết bao, anh nhìn kỹ khuôn mặt đứa trẻ, cái mũi này quả nhiên được đúc từ cùng khuôn với anh mà ra.
Anh tiếp tục lái xe, Cốc Dược ngồi bên cạnh thao thao bất tuyệt kể cho mẹ nghe chuyện trường chuyện lớp ra sao, bạn nào đã bắt nạt một bạn gái và mình đã đánh bạn đó ra sao.
Cốc Tử nghe đến đây thì ra vẻ hài lòng khen ngợi con, "Làm tốt lắm, Dược Dược của mẹ thật vĩ đại."
Trần Kiều ngồi một bên lắng nghe, anh cảm thấy không khí quanh mình bây giờ thật quá yên bình, khóe môi hơi nhếch lên để lộ nụ cười nhẹ, anh thấy mình như đã là một gia đình với họ bèn tham gia câu chuyện, "Cốc Tử, dạy trẻ như vậy là không đúng."
"Sao lại không đúng, con trai phải vậy mới được chứ! Cốc Dược, mẹ ủng hộ con." Nói rồi, Cốc Tử hôn chụt lên má con coi đó như phần thưởng dành cho thằng bé.
Trần Kiều lắc đầu không chịu thôi, "Con trai không phải như vậy, hay là để hôm nào mình dạy thằng bé nhé?" Chiếc xe dừng lại trước một khu mua đồ, "Mình cần mua vài thứ." Nói đoạn anh nhìn sang Dược Dược và đưa tay ra xoa đầu nó, "Dược Dược, ở đây có tiệm kem mới mở phải không nhỉ?"
"Con muốn ăn kem mẹ ơi, mẹ nói có loại kem bên ngoài là vỏ sô-cô-la, lại có cả hạt khô nữa." Cốc Tử đang định nói không được với con thì đứa trẻ đã tiếp, "Mẹ bảo mấy hôm nay mua cho con mà mẹ không mua, mẹ không giữ lời hứa gì cả."
Cốc Tử đành chịu thua, "Thì mình cùng đi nào."
Trần Kiều vừa tháo dây an toàn vừa nói "Ở đây người đông, hai mẹ con ngồi trong xe đợi mình, mình đi mua cho Dược Dược." Cốc Tử vốn định trả tiền nhưng Trần Kiều vội ngăn lại, "Tối nay mình còn tới ăn cơm nhà cậu mà, để mình trả."
Cốc Tử cũng không khách sáo nữa, cô gật đầu để Trần Kiều đi rồi nghĩ tối nay làm món gì ngon ngon mời bạn. Không kể tới những thứ khác, năm xưa nhờ thằng nhóc này mà cô có tiền tiêu vặt thoải mái, lại còn nếm được không ít món ngon vật lạ trong thời gian gia sư tại nhà anh.
Trần Kiều nhanh chóng từ khu mua sắm bước ra, một tay xách túi lớn, một tay cầm hai cây kem. Anh để đồ ra cốp xe rồi đưa hai cây kem cho hai mẹ con Cốc Tử và Cốc Dược.
"Cháu cảm ơn chú ạ." Hình ảnh của Trần Kiều trong lòng đứa trẻ đã cao lớn lên rất nhiều, nó vừa thè lưỡi liếm kem, vừa luôn miệng gọi chú, hỏi chú hết cái này tới cái kia. Trẻ con tuổi này vẫn chưa phân biệt thị phi đúng sai, ai tốt với nó thì nó cũng sẽ tốt lại. Thằng bé hỏi, "Chú ơi, sau này cháu còn gặp chú nữa không?"
"Sao cháu lại hỏi thế?"
"Vì gặp chú cháu có thể ăn thật nhiều kem."
Cốc Tử nghe thấy không biết nói sao, cô véo nhẹ lên má con rồi mắng yêu, "Cái thằng quỷ con này."
Về tới nhà, Cốc Tử bắt tay vào chuẩn bị nấu nướng, Trần Kiều định giúp một tay nhưng cô nói không cần, cứ một mực đuổi anh ra ngoài. Cô nhớ cậu chàng này chẳng biết làm gì cả, nói là giúp nhưng có khi lại thêm vướng chân cô. Lúc trước có nhờ anh rửa một cái bát thì làm vỡ đến hai cái, làm cô chẳng biết nói sao.
Trần Kiều đành lui ra chơi với Cốc Dược, anh tặng mấy món đồ chơi chỉ bán với số lượng ít cho Cốc Dược, ngoài ra còn mua cả xe đua, một chú chó bằng nhựa biết đi và một vài thứ đồ chơi mà các bé trai yêu thích. Cốc Dược hoan hỉ ôm chặt mấy thứ đồ chơi ấy trong lòng, luôn miệng nói cảm ơn.
Trần Kiều bất giác ôm đứa bé vào lòng, cái bộ dạng đáng yêu ấy khiến anh thơm vào má nó mấy cái, rồi cứ thế ôm chặt nó trong lòng không chịu buông. Bọn trẻ con có mùi rất thơm, thứ cảm giác đó khiến tim anh mềm lại, anh nhẹ nhàng hỏi: "Con có thích chú không?"
"Có ạ." Dược Dược trả lời ngay lập tức không cần suy nghĩ.
Trần Kiều lấy chiếc bút ra ghi số điện thoại của mình rồi đưa cho Dược Dược, "Vậy sau này gọi cho chú thường xuyên nhé!"
"Vâng ạ." Cốc Dược ngoan ngoãn gật đầu.
"Lúc đó, chú sẽ mua cho con kem này, còn nữa, còn cả đồ chơi mà con thích, chú đều mua cho con, chịu không?"
"Có ạ." Dược Dược quàng tay vào cổ anh hôn một cái rõ kêu, trong lòng đứa bé, đây đúng là một người vĩ đại.
Cốc Tử nấu xong cơm thì gọi cả hai chú cháu ra ăn. Trần Kiều không giấu nổi niềm thán phục của mình, vừa ăn vừa không ngớt lời khen ngon, "So với mấy món cháy đen thui hồi trước, giờ cậu đã khéo tay hơn nhiều đó."
"Nhóc con, hồi đó không phải nể là sinh nhật cậu thì tôi có cần phải nấu mỳ hay không, thật là vô lương tâm!"
Ch. 02 → |