Kết
← Ch.070 | Ch.072 → |
Một ngày mùa đông lạnh lẽo của ba mươi năm sau đó, gió rít ngoài trời lớn lắm...cánh cửa sắt từ từ hé mở...lẽ ra Ngọc phải ngồi tù chung thân, nhưng do thái độ tốt, bà được thả...đấy là những gì mà người cai ngục nói với bà, nhưng có một sự thực mà Ngọc không hề biết, người bạn mà trước đây bà luôn đem lòng ganh ghét, đố kị, tìm đủ mọi cách để hãm hại, đã có những tác động tích cực tới việc để bà được tự do phần đời còn lại...
Hít một hơi...
Khí trời tuy lạnh, nhưng cái bầu không khí này...đã lâu lắm rồi không cảm nhận được...không khí của tự do...Ngoảnh đầu lại...cái nhà giam ấy vẫn tấp nập, người vào thì nhiều, ra thì được bao nhiêu...Ba mươi năm, ba mươi năm, nghe cũng chỉ là con số thôi, nhưng những người ở trong đó mới hiểu, ba mươi năm, là cả một thời thanh xuân, cả một cuộc đời...Lúc đầu vào đây, Ngọc đã luôn nghĩ, khi nào ra được, nhất định sẽ trả thù, phải trả thù, nhưng từ lần gặp Uyên cuối cùng, những lời nó nói, tới bây giờ bà vẫn còn nhớ như in, từng ngày từng tháng trôi đi...ba mươi năm giúp Ngọc hiểu ra, bà đã sai rất nhiều, đã đánh mất quá nhiều...đôi lúc thấy hối hận...nhưng đôi lúc thấy đáng, nghiệp chướng gây ra...chẳng thể không trả...
Ra tù! Bất cứ tù nhân nào nghe thấy từ ấy đều cảm thấy sung sướng, nhưng rồi được ra rồi mới biết, thế giới đổi thay, ra rồi cũng chẳng biết đi đâu, về đâu, làm gì? Chỉ kịp rẽ qua nhà thắp nén nhang cho bố mẹ, Ngọc cũng không muốn ghé thăm họ hàng, chị em, bởi bà biết, họ cũng chẳng muốn gặp lại mình, cũng không trách họ được. Bắt chuyến xe buýt sớm nhất, lòng thấp thỏm những hồi ức xưa, bà muốn tới thăm một người, một người cực kì quan trọng...
..............................
Cầm bó hoa cúc trắng và một nắm hương, sống mũi cay cay, bà đã dựng cho Dương nơi tưởng nhớ này, cách chân nhà sàn vài bước...."Tôi tới thăm ông đây...ông có nghe thấy không!"
-"Có nghe thấy! Lâu quá đấy..."
Giọng nói người đàn ông xa xa, tóc đã điểm hoa râm...Ngọc quay lại, trời đất, người đàn ông này...nước mắt chảy không ngừng...ngạc nhiên, xúc động, vui, thắc mắc...một loạt các cảm xúc hỗn loạn...
-"Chẳng phải...ông...ông chưa chết sao?"
-"Sao lại nghĩ tôi chết? Bà tự tin vào khả năng bắn súng của mình thế cơ à?"
-"Không...không phải, mà là...tôi...tôi...hồi đó tôi đọc báo..."
-"À, thực ra là ông Minh tung tin thế để dụ bà thôi...nhưng mà nhờ ơn bà tôi cũng khốn khổ gần một năm trời..."
-"Viên đạn đó...là ông...mà thôi, tôi xin lỗi..."
Dương ngạc nhiên, tiếng xin lỗi lại được nói ra từ miệng Ngọc, bao năm qua, quả là bà đã thay đổi rất nhiều...
-"Là tôi sai..."
-"Tôi đọc được thư bà để lại rồi...bà viết cho người chết thì phải đốt đi chứ???"
-"Tôi...tôi quên...sao ông...ông không tới thăm tôi?"
-"Tôi muốn lắm...nhưng tôi sợ làm vậy, bà không thay đổi được...tôi hỏi bà Uyên, bà ấy bảo sẽ có ngày bà được thả ra, vì vậy...tôi đợi ở đây, nếu bà không ghét bỏ, tôi tin bà sẽ tìm về..."
Nghe câu nói của ông xong thì bà òa khóc...cuộc đời quả là còn quá ưu ái với mình...ông trông vậy, nháy mắt:
-"Vào ăn cơm cá kho dưa muối nào...."
Bà theo ông, căn nhà sàn ngập tràn nước mắt và tiếng cười...
*************
Cũng vào ngày hôm ấy, ở một nơi khác, cửa kính đập rầm rầm, người đàn ông chạc sáu mươi ngồi trong thư phòng, trầm ngâm mở chiếc hộp bằng gỗ, cũ kĩ...Bàn tay ông run rẩy, hồi hộp, nín thở, khi chiếc khóa hộp được mở, ông hoàn toàn sửng sốt, không một bức thư, không một lời nhắn nhủ, không một bức ảnh, bà ấy đã thất lời...vậy mà bà ấy hứa...
-"Tôi biết ngay mà...ông không giữ lời nhé..."
-"Bà...bà...sao bà bảo đi họp lớp..."
-"Tôi thử ông thế thôi...thấy ông thấp tha thấp thỏm tôi đoán ngay mà..."
Ông cũng bực tức không kém:
-"Bà cũng đâu có giữ lời, bà bảo chụp nhiều ảnh cho tôi cơ mà, ngày xưa bà còn cao hứng nói chụp mấy cái séc sờ si cơ mà...sao hộp trống thế...Chẳng bù tôi viết bao thứ cho bà..."
-"Ông đừng có mà gió đổi chiều...thời gian tới khắc hay...đi ra ngoài vo gạo nhanh, hôm nay vợ chồng thằng Phong về đấy!"
Hai vợ chồng già lật đật xuống bếp...hôm nay họ sẽ nấu thật nhiều món ngon...hạnh phúc đơn giản là thế!!!
Trong chiếc hộp cất ở một nơi rất cao, rất kĩ.... ngoài những bức ảnh yêu kiều của một người con gái xinh đẹp, nhiều thư từ rất dài, còn có một tấm thiệp trái tim màu tím, trong đó đính kèm một đóa hồng khô và dòng chữ nắn nót:
Em không phải cô gái mang hài đỏ.
Bỏ cả thế giới nhỏ để bên anh.
Cũng không phải cô gái mang giày xanh, lẽo đẽo theo anh, lanh chanh đi tìm hạnh phúc.
Em chỉ là cô gái mang hài trắng, ngược đường ngược nắng để yêu anh!
← Ch. 070 | Ch. 072 → |