Xấu hổ với nhà vợ
← Ch.054 | Ch.056 → |
Cả nhà được một dịp cười lăn cười bò, riêng đại gia thì chỉ muốn độn thổ...Mặc dù ai cũng biết, cũng hiểu, nhưng anh Hà phải chữa ngượng hộ cậu em rể tương lai quý:
-"Con với em tâm sự cho hiểu nhau thêm..."
Bố mẹ nàng cố nín, lặng lẽ xuống nhà, xuống nhà rồi vẫn đóng cửa cười chảy cả nước mắt.... nàng thì nắc nẻ hết bò lại nằm. Anh trai biết ý, dõng dạc ra lệnh:
-"Cậu lôi hộ anh con điên này về phòng, anh còn đi ngủ..."
Kéo mãi mà nàng không đứng dạy nổi, anh đành vác "cái của nợ" về phòng, bất chấp lời nói lúc trước của ba, khóa trái cửa.
-"Sướng nhỉ, cười nữa đi..."
-"Hahahahaa..."
Không cách nào kiềm chế được sự "vui sướng" của người yêu, đại gia đành bất chấp khóa miệng bằng một nụ hôn, chẳng biết có được gọi là hôn hay là đớp nữa, có ai kia cố gắng dồn hết sự xấu hổ, ngượng ngịu lên cô gái bé nhỏ...
-"Được chưa? Cười tiếp đi cưng...". Anh chu môi dọa.
-"Thôi...thôi...không dám..." nhưng nàng vẫn tiếp tục trêu:
-"Không ngờ anh quý anh trai em vậy đó...quý hơn cả em", khẽ nhìn xuống dưới:"mẹ ngay đây mà ba bỏ mẹ con mình đi nằm với bác hai...hixhixx"
Osin nhỏ ngày càng quá trớn làm đại gia bực hết cả mình, hậu quả là bị chàng quăng lên giường...
-"Anh, ném em thế à...biết em đang...không?"
-"Yên tâm, con ba Minh không dễ ốm thế đâu..." - sờ tay vào bụng nàng..."Con nhỉ?"
-"Ặc...nói bé thôi...ba mẹ mà nghe thấy em chết đó..."
-"BA ƠI MẸ ƠI...UYÊN...ĐANG...MANG..."
Đại gia được thể hét to, biết không cà trớn được với con cáo già này, thỏ non vội lấy tay bịt miệng cáo, mặt phụng phịu tỏ vẻ biết lỗi. Cáo búng nhẹ lên mũi:
- "Biết tội chưa?"
Thỏ phụng phịu gật đầu.
-"Ngoan lắm...thế anh mới iu chứ!!!...Đưa anh thăm con tý nào..."
Thỏ ngây thơ gật đầu, để tay anh chạm bụng, ba con gặp nhau. Nhưng khỗ nỗi là cáo thì muôn đời vẫn là cáo, được vài phút đã làm loạn trên dưới...bị lừa, nàng trách:
-"Bảo thăm con cơ mà..."
-"Con nó bảo nó đi ngủ, ba mẹ làm gì cứ làm đi...:X"
-"Ặc...anh gian lắm..."
Có nói gì thì thỏ vẫn bị "dần" cho nhừ tử một đêm...từ đó tới già tự hứa trong đầu chừa hai việc, thứ nhất, không dám đùa dai, thứ hai, không tin cáo dỗ ngọt!!!:X
......................
- "Dậy sớm thế? Sao không gọi em?"
- "Ưu tiền bà mẹ trẻ mà...". Anh thì thầm
- "Thôi đi, sợ ba bắt quả tang cứ nói..."
- "Thương ba mắng nàng thôi...bảo bối của ba ngủ ngon không nào?"
- "Suỵt...khẽ thôi..."
- "Không sao, ba và anh Hà đi lắp đồ cho họ rồi, mẹ chạy quanh quanh sang hàng xóm ý sao..."
Bây giờ mới để ý thời trang của người yêu, nàng mím môi cố nhịn, thấy thái độ osin nhỏ hơi khác, anh vội vàng giải thích:
-" Xe hàng lúc nãy lớn quá, thợ bê không xuể, ta bê gạch cùng anh Hà đó, ba bảo mặc cho khỏi bẩn..."
-"Đẹp trai, đáng yêu cute lắm.... hehe"
Được nàng khen một tràng, sướng, đại gia gãi đầu xấu hổ:
-"Thực ra thì...ta...ta...mặc gì chả đẹp...thôi mặc luôn vậy..."
-"Chàng có biết vì sao, bán gạch lãi thì ít, bê thì nặng mà nhà em vẫn bán không?"
'Xời...nàng khinh thường ta quá! Phu quân tương lai của nàng gần chục năm thương trường...lại hỏi ta câu ấy ư???...Haizzz...lại phải để nàng mở to mắt ra vậy.... nhưng khoan đã...không...không...thế không hay...haha'. Nghĩ vậy, đại gia hơi nhăn mặt nghĩ suy, đoạn hơi trầm tư:
-"Có phải lãi ít nhưng tích tiểu thành đại không?"
-"Á, haha...ha". Nàng cười khoái trá: "Em biết ngay mà, hầu như bọn bạn em chẳng đứa nào trả lời được...tưởng tổng giám đốc thế nào...ai ngờ, có thế thui à, hehe..."
-"Ờ, thế như nào, nàng giải thích ta nghe với..."
-"Nhé, lãi chính là ở bệ rửa mặt, vòi tắm, bồn cầu...nhưng mình phải bán cả gạch thì khách họ tới mua mới tiện, chủ yếu ban đầu họ xây nhà là mua gạch, rồi mới nghĩ tới các thứ khác...sau đó mình giới thiệu dần dần.... bla...bla..."
Đại gia chăm chú lắng nghe, gật đầu lia lịa, mấy khi được dậy đời cáo già...mấy khi được lên lớp hắn...phải tranh thủ chứ nị...nàng nói say sưa...giảng giải tận tình...một lúc mệt quá, bất chợt nhìn thấy người yêu nhìn mình rất lạ, cười rất là đều...
-"ANH...ANH...CHẠY ĐÂU CHO THOÁT...ĐỨNG LẠI CHO TÔI..."
-"Ặc, sao tự nhiên đuổi anh thế...haha"
-"Anh không chạy thì ai đuổi...đứng lại..."
-"Sao thế...anh làm gì nên tội chứ...anh không biết thật mà..."
-"Thôi đi, đừng có mà gian nhé...nhìn cái mặt là tôi biết mà...anh là cáo già mà...có gì mà không biết đâu..."
Buồn cười cho cái câu cáo già nàng nhấn mạnh, đáng yêu làm sao:
-"Kìa, kìa...có khách kìa..."
-"CÓ BÁN HÀNG KHÔNG Ạ???"
Một giọng nói rất quen, nàng ngẩn người quay ra...
-"Thành!!! Lâu lắm mới gặp..."
-"Ừ, cũng lâu rồi...dạo này Uyên gầy thế..."
-"Mình vẫn vậy mà, bạn đi nghĩa vụ quân sự về nhìn ra dáng quá, phong độ quá..."
-"Sáu múi roài đó!!!..."
Thành thì thầm nháy mắt, nàng phì cười, thực cũng chỉ một câu đùa, không hề chú ý người đàn ông đứng sau, bời lẽ nàng thì tức giận chuyện ban nãy mà không giới thiệu, hắn xem qua cách ăn mặc nghĩ là người làm- chẳng biết rằng trong lòng anh ta đang có chút gợn sóng.
-"Hôm nay tớ tới không chỉ thăm Uyên đâu..."
-"Tớ biết rồi, hôm qua thấy ba cũng nói chuyện, bạn lấy gạch lát à...có nhiều loại lắm, qua đây ...", ngoảnh qua nói với cáo già: "Ở đây trông hàng giúp em...", đoạn dẫn bạn sang nhà kho.
-"Chỗ đằng trước là gạch của nhà khách, thường loại tốt tốt là ba chục ngàn một viên, ở đây đều có mẫu ...bạn xem này..."
← Ch. 054 | Ch. 056 → |