Vay nóng Homecredit

Truyện:Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình - Chương 03

Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình
Trọn bộ 17 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


Mộng, lộn xộn. Sự thật đau đớn, lại rõ ràng và bén nhọn. Một giấc mộng xuân sắc khôn cùng nóng bỏng, hòa quyện với giấc mộng tối tăm xoay tròn khủng bố xen lẫn cùng nhau. Mới một khắc trước cô còn cùng những người trong nhà đang quây quần nướng thịt, giây tiếp theo, cô bỏ chạy khỏi chiếc phi cơ trực thăng sắp rơi tan tác, một con chó sói màu bạc đuổi theo, lộ ra hàm răng bén nhọn, đem nước miếng nhễu lên trên mặt của cô, ngay khi nó há mồm hướng cô yết hầu cắn xuống, con sói kia lại biến thành một người đàn ông, nồng nàn liếm hôn lên cổ của cô tràn ngập tình dục

Cô cảm thấy vừa thẹn thùng, vừa khó chịu, lại nhịn không được chịu hắn dụ hoặc.

Cô nghe thấy chính mình đang rên rỉ, cảm giác giữa hai chân có gì đó cứng rắn nhấn mạnh, ma sát cô, dục vọng, xa lạ như hỏa, tà ác trêu chọc cô.

Không, cô làm sao có thể đối với một người xa lạ có phản ứng?

Nhưng, đây chỉ là mộng......

Hắn ở bên tai cô nói ngôn ngữ của ác ma, thân thể của cô không tự chủ được hưởng ứng sự vuốt ve của hắn. Cảm giác nóng bỏng như lửa, không ngừng chồng chất trong thân thể, làm cô khó có thể chịu được, không khỏi theo bản năng bám chặt lấy thân thể cứng rắn nóng bỏng kia, hòa theo hắn, lắc lư theo nhịp điệu của hắn. Cô không có cách nào để suy nghĩ nổi nữa, , chỉ có thể cảm nhận, cảm nhận tà ác cùng kích thích mà ác ma kia mang đến cho cô. Lửa nóng ở trong cơ thể càng lúc càng dâng cao, càng lúc càng cháy bừng lên, ngay khi cô nguyện ý đem chính mình giao ra, thì tên ác ma chết tiệt ấy lại buông cô ra, cười nhạo cô ngu ngốc cùng dâm loạn.

Sau đó, cô lại thấy mình thực sự chết trên phi cơ trực thăng.

Tất cả mọi thứ cứ lặp đi lặp lại, cô gần như bởi vì vậy mà điên cuồng, chỉ có thể ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi ác mộng vô chừng mực này.

Đột nhiên, cô mở mắt ra, cảm thấy toàn thân đầy mồ hôi.

Thế giới vẫn mờ tối và mơ hồ, giống như cô vẫn còn ở trong giấc mộng

Ngay từ đầu, cô nhìn không rõ ràng lắm.

Sau đó, dưới ánh lửa bập bùng, cảnh vật mơ hồ trước mắt chậm rãi trở về vị trí cũ, làm cho cô đủ để phân biệt.

Lò sưởi bằng đá trong tường, nồi bằng kim loại ngăm đen, ngọn đèn thủy tinh có chút bẩn ấm trà cũ kĩ, chén inox......

Bên cạnh lò treo ngược một hàng dài những trái ngô, mấy trái quýt cùng mấy trái bí đỏ, vài cái vá bằng gỗ, một cái túi trong một góc sáng sủa, có một túi to chứa khoai tây. Giá sách nguyên thủy, ngăn cách không gian trong phòng, những quyển sách trên giá đều có vẻ rất cũ kĩ, long bìa tróc gáy.

Nơi này...... Là đâu? Vì sao cô ở trong này? Cô sinh bệnh sao? Ba đâu? Mẹ vì sao cũng không ở đây? Chú dì đâu? Những tiểu quỷ bình thường thích thét chói tai chạy loạn đâu hết rồi? Mọi người đều đi đâu?

Nghi vấn thổi qua trong óc, rồi lại bay đi.

Mệt mỏi quá...... Cô rất muốn tiếp tục ngủ...... Không được, sẽ lại thấy ác mộng......

Vì sao lại mệt như vậy?

Cô không dám ngủ, mí mắt cũng không chịu khống chế cứ cụp xuống, không bao lâu, cô mệt mỏi lại lâm vào giấc ngủ nặng nề.

Nóng quá...... Đau quá...... Lạnh quá......

Vì sao lạnh như thế?

Cô thống khổ trong bóng đêm di động chìm nổi, nhưng lúc này đây, ác mộng không hề đến, cô rốt cục có thể đón nhận một giấc ngủ thật ngon.

Không biết qua bao lâu, thế giới đột nhiên chớp lên, thanh âm trầm thấp vọng ở bên tai, cô thống khổ mở mắt ra, thấy người đàn ông giống như con gấu to đang đứng đó.

Bị bắt cóc, bị rơi máy bay, tất cả trí nhớ đều đồng loạt xông ra.

Bất quá, những thứ kia cũng không quan trọng, cô mệt chết, cô muốn đi ngủ.

「 Tránh ra...... Tôi mệt mỏi quá...... Để cho tôi ngủ...... 」 Cô vung tay lên, đẩy gương mặt đầy râu của hắn ra mặt. Nhưng hắn không dễ dàng bị đuổi như vậy, hắn nhướng mày, kiên quyết bưng một chén gì đó có mùi không dễ ngửi đưa đến bên miệng cô, mở miệng dùng thanh âm khàn khàn của ác ma, ra lệnh cho cô uống chén nước có mùi kì lạ đó. Nếu cô không chịu uống, hắn liền nắm mũi của cô, ép cô uống vào, cũng không thèm quan tâm cô bị sặc, ho khan không ngừng.

Một lần, rồi lại một lần, hắn thô lỗ từ trong bóng đêm đánh thức cô, bắt buộc cô uống xong độc dược này.

Cô không có sức lực phản kháng, chỉ cảm thấy vừa mệt lại vừa khó chịu.

Sau đó có một lần, trong cái bát đáng sợ kia, xuất hiện thành chén súp bí đỏ.

Chén súp đó, có hương vị ngọt ngào lại uống rất ngon.

Khi cô ngủ lại một lần nữa, cô nghĩ, được rồi, có lẽ tên râu xồm này không phải muốn độc chết cô......

Ở trong bóng đêm ấm áp, hơi lạnh ngẫu nhiên sẽ lặng lẽ lan tràn, cô kéo chặt cái chăn lông cừu, nhưng không có cách nào ngăn cản lạnh lẽo kia.

Cô bị đông lạnh cứ mãi run lên, lại mệt đến mức không mở mắt ra được, sau đó một cái gối ôm rắn chắc ấm áp nằm xuống bên cạnh cô, cô muốn ôm nó thật chặt, nhưng gối ôm đó lại chạy đến sau lưng cô, ý muốn cô xoay người lại, có thứ gì đó quấn lấy thắt lưng của cô, không cho cô động đậy.

Không thể xoay người, làm cho cô tức giận phát ra kháng nghị, lại chỉ nghe đến tiếng rên rỉ mỏng manh.

Đột nhiên, phảng phất từ chỗ sâu nhất toát ra thanh âm của ác ma từ phía sau truyền đến, làm cô sợ hãi run rẩy một trận, nhưng không bao lâu sao, một nguồn nhiệt khác đi tới trước người. Vật kia lông xù, còn mang theo hơi ấm, ấp trước người của cô. Nơi này có lẽ là con chó nham thạch nóng chảy bên trong địa ngục của ác ma được triệu đến, nhưng nó vô cùng ấm áp, hơn nữa sờ lên cực kỳ thoải mái.

Cho dù ác ma ấm áp từ sau ôm cô, cô vẫn vẫn khẽ thở dài, thả lỏng xuống dưới.

Cô ngủ, tỉnh rồi ngủ, uống một chén lại một chén chén thuốc, cùng với rất nhiều súp ngô cùng bí đỏ, khoai tây hầm.

Trong cơn mơ hồ hoảng hốt, thời gian tựa hồ qua đã lâu, lại giống như không hề, tất cả đều giống như trôi nổi ở trong giấc mộng.

Duy nhất rõ ràng, là thanh âm trầm thấp của ác ma kia.

Nhưng, cô lại dần dần không biết sợ hãi, tuy rằng ý thức không phải rất rõ ràng, nhưng cô vẫn có thể phân biệt, ác ma râu xồm đó, đang chăm sóc cho cô.

Cho dù hắn từng đối với cô có ý định gì đó, chỉ sợ cũng đều quyết định phải tạm hoãn.

Cô cũng không phải thật sự an toàn.

Nhưng, khi cô nằm ở trên giường một lần nữa, cảm giác được con sói kia cuộn tròn ngủ bên người cô, còn người đàn ông ở tại phía sau ôm chặt cô mà ngủ khi, cô vẫn vẫn cảm thấy ấm áp lại an toàn.

Chân chính tỉnh táo lại, là ở mấy ngày sau. Cô cũng không phải thật sự rõ ràng rốt cuộc đã bao nhiêu ngày, cô hoàn toàn không hề khái niệm thời gian, ở trong gian phòng đó, cô không cảm nhận được ánh thái dương, cho dù nhìn thấy được, cô cũng không co sức lực đứng lên xác nhận. Ánh lửa ở lò sưởi trong tường đang cháy phừng phừng, trong phòng yên tĩnh giống như bình thường.

Cô không thấy gã râu xồm kia, cũng không phát hiện con sói kia, nhưng thật ra có thấy bộ đồ lót của cô.

Hắn giặt sạch đồ lót cùng quần dài của cô, còn đem những vết rách khâu lại tỉ mỉ, treo trên một thanh sắt; Cô không tìm được áo sơ mi của cô, chỉ sợ nó đã rách nát hoàn toàn, không thể nào vá được.

Xấu hổ, lại dâng lên mặt.

Ngoài cô ra, không hề có bất luận kẻ nào hoặc động vật nào ở trong phòng, cô miễn cưỡng khởi động thân thể, cơ bắp suy yếu phát ra đau nhức cảnh cáo, nhưng nó cũng không thể ngăn cản cô.

Tập tễnh bò xuống giường, cô di chuyển từng bước chân nặng nề, với lấy đồ lót cùng quần dài của mình, đi về hướng cửa toilet; May mắn là dù rất đau nhức, hai chân của cô vẫn không hề phản bội chờ mong của cô.

Gian nhà tắm giản dị kia, cũng không có bồn cầu xả nước, cũng không có đèn điện, chỉ có một cửa sổ nho nhỏ. Cái gọi là toilet, chính là một cái mương máng thông ra bên ngoài, một tấm ván gỗ, trên cơ bản sở tất cả những thứ gì trên đó đều đã theo mương máng rời khỏi phòng tắm, bên trong có một thùng gỗ rất to, gáo múc nước. Không biết là vì khứu giác của cô vẫn chưa khôi phục, hay là thời tiết quá lạnh, mặc dù toilet này đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng cô không hề ngửi ra mùi hôi hám nào cả, Tuy rằng ý thức của cô vẫn không rõ, nhưng vẫn nhớ mang máng một số chuyện. Gã râu xồm khủng bố, đút cô uống thuốc, ăn canh, ôm cô đến phòng tắm giản dị này đi toilet.

Cô cũng không hề thật sự để cho hắn ôm cô đến toilet, cô miễn cưỡng còn có thể tự mình đứng, tuy rằng như thế, nhưng cô cũng hiểu được, khi mình trong phòng tắm, hắn luôn luôn ở tại ngoài cửa chờ, hơn nữa nhất định cái gì cũng đều nghe được.

Mấy ngày hôm trước, cô không sức lực để cảm thấy xấu hổ, nhưng giờ này khắc này, xấu hổ quẫn bách lại làm cho hơi nóng dâng tràn lên đầy mặt.

Có lẽ là vì áp lực quá lớn, cũng có lẽ là vì mấy ngày nay hắn đều cùng cô ngủ ở trên giường, cô luôn nằm mơ thấy mình cùng hắn làm chuyện dâm loạn.

Cô không biết mình đã xảy ra chuyện gì, cô không phải loại cô gái có thể cùng người xa lạ muốn làm một đêm tình, thật lâu trước kia, cô đã quyết định, cô tuyệt đối sẽ không tùy tiện cùng người ta lên giường, cô thầm nghĩ cùng người cô yêu sống cùng với nhau, tựa như ba cùng mẹ vậy.

A Lãng luôn cười nói cô rất ngây thơ, rất lãng mạn, hắn từng muốn lừa nụ hôn của cô, nói cô gái biết hôn môi có vẻ được hoan nghênh hơn, hắn có thể cung cấp luyện tập miễn phí. Cô đương nhiên không thật sự ngốc như vậy, nhưng khi hắn có ý đồ muốn dụ dỗ cô, bị Niệm Đường nghe thấy, thằng bé một chữ cũng không sót đem lời nói của A Lãng nói cho lão ba biết, kết quả hắn đương nhiên bị lão ba hung hăng đánh một trận.

Tuy rằng như thế, A Lãng vẫn mỗi ngày chạy tới tìm Tiểu Hắc ca ca, mồm miệng vẫn ba hoa chích chòe như trước, hoàn toàn không hề bởi vì trận giáo huấn trước mà sợ. Vẫn mang khuôn mặt tươi cười rực rỡ trêu cợt bạn, cô nhịn không được thả lỏng xuống. Có lẽ thật sự chính là bởi vì áp lực quá lớn, cô mới có thể nằm thấy giấc mộng xuân này. Nếu cô ngay cả A Lãng luôn không ngừng phát ra pheromone nam tính cũng chưa có cảm giác, cô đương nhiên không có khả năng có cảm giác đối với một người xa lạ.

Vội vàng mặc đồ lót cùng quần dài vào, cô mặc lại chiếc áo ông trước đó, mở cửa đi trở về trong phòng.

Gần như đồng thời, cửa được ai đó mở ra, mang theo hơi gió lạnh thấu xương ùa vào, lại làm cho cả người cô run lên, cũng không chỉ là gió, còn có người đàn ông che khuất nắng ngoài cửa kia.

Cô cứng người ở tại chỗ, không biết vì sao, không thể nhúc nhích.

Trên vai râu xồm khiêng một bó củi, khi cô, thân hình thoáng dừng lại.

Không tự giác, cô ôm lấy chính mình, có chút hoảng sợ lui một bước.

Cô xem không rõ vẻ mặt của hắn, lại không hiểu sao nhận thấy được hắn đang tức giận, không khí tại một giây kia, đột nhiên trở nên có chút tắc nghẽn.

Nhưng cảm giác này chỉ có trong nháy mắt mà thôi, hắn không hề nhìn cô, cũng chưa nói cái gì, chỉ khiêng bó củi kia, hướng lò sưởi trong tường mà đi, đem củi chất đống dựa vào tường.

Sắp đặt củi lửa xong xuôi hắn lại đi ra ngoài, không hề quay đầu liếc nhìn cô thêm một lần nào nữa. Cửa vẫn rộng mở ở trước mặt cô.

Theo vị trí này nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy một phần cảnh vật bên ngoài, nhưng cũng không thể thấy được nhiều lắm, tất cả những thứ đập vào mắt cô toàn một màu tuyết trắng.

Từ nhánh đại thụ trụi lá, đến lùm cây thấp bé, còn có mặt đất gập ghềnh, tất cả đều là màu trắng, màu duy nhất có thể thấy được, là người đàn ông đang ở ngoài cửa buộc củi.

Bầu trời những đám mây ảm đạm cứ như muốn xà xuống đất.

Đây cũng không phải là ngày tốt để chạy trốn.

Huống chi, người đàn ông kia tựa hồ đối với cô cũng không hề ác ý, ít nhất tạm thời không hề, không phải sao?

Một trận gió lạnh, thổi quất lại đây.

Cô lạnh đến lãnh hai chân run lên, rất nhanh quyết định cho dù muốn chạy, cô cũng phải chờ thể lực khôi phục.

Một bên dùng hai tay ma sát cánh tay lạnh đến sắp đông đá của mình, cô xoay người, cố sức đi trở về giường lớn trải lông cừu ấm áp, leo lên dùng tấm chăn lông của mình quấn lại thật kĩ.

Nói sau, râu xồm kia đút cô ăn, còn không miên không ngớt chăm sóc cô.

Mấy ngày nay, hắn cũng chưa hề xằng bậy gì đối với cô, cô là một xử nữ, nếu hắn từng làm gì với cô, cô nhất định sẽ biết, thân thể cô đau nhức, cũng không bao hàm không khoẻ vì bị xâm phạm. Một khi đã như vậy, hắn nhất định không phải người xấu. Bọc chăn lông dê ngồi ở trên giường, cô nhìn chung quanh căn nhà gỗ thô kệch rắn chắc này, lần đầu tiên có thể trấn định quan sát. Nơi này nhất định ở rất sâu trên núi, hắn hoàn toàn không hề hiện đại hoá gia cụ, bởi vì nơi này chẳng những không hề hệ thống cung cấp nước uống, cũng không hề điện.

Đương nhiên, không hề điện, thì tất cả những đồ điện hắn cũng không hề.

Trong đó, đương nhiên cũng bao gồm điện thoại, càng miễn bàn di động.

Điểm này, làm cho sợ hãi cùng lo lắng ban đầu cô cố áp chế lại xông ra.

Cô ôm ngực, thở sâu, muốn mình đừng lo lắng quá.

Không sao, những khu đất lạc hậu đều là như vậy.

Không có biện pháp lập tức thông báo với người nhà, không hề nghĩa là sự tình trở nên càng tệ hơn, ít nhất cô bây giờ vẫn còn sống.

Huống chi, tuy rằng nơi này không nước không điện, nhưng gã râu xồm này vẫn có chút hàng xa xỉ hiện đại hoá

Giấy vệ sinh trên ngăn tủ trong toilet tuy rằng thực thô ráp, nhưng ít ra đó vẫn là giấy vệ sinh.

Trên gian phòng dùng để đựng sách cô nhìn thấy rất nhiều bộ sách được in ấn; Trong phòng tắm, cũng có xà phòng, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt; Lò sưởi trong tường, những tấm gỗ đóng trên tường có đặt những hũ đựng gia vị, còn có một ít văn tự kỳ quái.

Nếu không hề như thế, cô thật sự nghĩ mình đã rơi vào đường hầm thời gian. Nhìn đống lương thực treo chất thành hàng thành đống này, cô đột nhiên lĩnh ngộ! Hắn là một nông phu. Chỉ một nông phu bình thường mà thôi. Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, cô liền thấy trên tường có treo một khẩu súng trường.

Cô cứng người một chút, sau đó mới phát hiện, đó là một khẩu súng săn. Hắn không hề khả năng giống như những người đó, cô đột ngột bị rơi máy bay, hơn nữa hắn lại sống trên này một mình, đem súng săn phòng thân cũng là thực bình thường.

Lúc trước cô thần trí không rõ, lại quá khẩn trương, mới có thể nghĩ rằng tất cả mọi người đều là người xấu.

Cho dù hắn không phải nông phu, cũng chỉ là một thợ săn ở tại thâm sơn.

Chỉ cần cô có thể làm cho hắn hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn sẽ giúp cô đi báo cảnh sát, nơi này cho dù lạc hậu hoang vắng như thế nào, nếu hắn có thể mua được những quyển sách trên giá sách này, cùng bàn chải đánh răng, kem đánh răng, giấy vệ sinh, đồ dùng linh tinh trong cuộc sống, liền tỏ vẻ hắn nhất định biết xuống núi như thế nào.

Chỉ cần cô có thể nghĩ biện pháp nói cho hắn biết, cô là bị bắt cóc đến đây, đến lúc đó cô có thể về nhà.

Râu xồm khiêng một bó củi khác đi đến, sau đó rồi lại đi ra ngoài.

Cô há mồm muốn nói, mới nghĩ đến hắn cùng cô hoàn toàn không thông ngôn ngữ.

Hắn đi đến, rồi lại đi ra ngoài, đi đến, lại đi ra ngoài.

Không được, cho dù ngôn ngữ không thông, cô dù sao cũng phải thử một lần. Râu xồm kia vội vã bận rộn giống như con quay, hoàn toàn không nhìn cô, khi hắn lại khiêng củi vào cửa cô khẩn trương mở miệng. 「 cái kia...... 」 hắn dừng lại bước chân bận rộn, dùng đôi mắt sâu đen kia nhìn cô.

Không biết tại sao, hô hấp của cô đột nhiên cứng lại.

Trời ạ, như vậy không được!

Khẩn trương quen thuộc lại dâng lên, yết hầu của cô co rút nhanh.

Nói chuyện a, ngu ngốc, đừng giống một đứa ngu ngốc trừng mắt nhìn hắn!

Cô cảnh cáo chính mình, thở sâu, nói:「 Cám ơn anh, ...... Đã cứu tôi một mạng...... 」

Hắn trừng mắt nhìn cô, sau đó xoay người sang chỗ khác.

Đương nhiên, hắn nghe không hiểu.

Cô thở dài, cúi đầu xuống, lại trong nháy mắt, phát hiện hắn cầm một chén súp mang đến trước mặt cô.

Trong nháy mắt, có chút há hốc mồm.

Hắn nghĩ rằng cô đói bụng?

Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn. Bụng cô ngay giây phút này cũng không chịu thua kém cô lỗ cô lỗ kêu lên. Cho nên, cô thật sự đói bụng, hiển nhiên hắn so với cô còn hiểu biết tình trạng thân thể của cô hơn cả cô. Hai gò má bởi vì xấu hổ mà nổi lên rặng mây đỏ, cô tiếp nhận chén súp, hắn xoay người lại ra ngoài. Uống bát súp kia, cô có chút khốn quẫn, không chỉ bởi vì chính mình lúc trước hiểu lầm đối với hắn, cũng bởi vì tình trạng vô lực của bản thân.

Cô lẳng lặng uống chén súp ấm áp, một bên nhìn hắn cứ tiếp tục vào vào ra ra.

Thật vất vả, người đàn ông kia rốt cục cũng làm xong việc, sau khi khiêng một thùng tuyết tiến vào, mới ngừng lại.

Con sói màu xám kia, đi theo phía sau hắn vào cửa, trước khi bước vào không quên rũ sạch bộ lông dính đầy tuyết, sau đó mới chạy đến bên cạnh bếp lửa. Đối với con vật đó, cô không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy có chút tò mò, nó thậm chí so với trí nhớ của còn muốn khổng lồ hơn.

Râu xồm đóng mạnh cửa lại, trong phòng tối lại một chút, chỉ còn lại có ánh lửa.

Không tự giác, cô lại khẩn trương lên.

Hắn ở cạnh cửa cởi áo khoác cùng bao tay, máng lên chiếc đinh sắt sau cửa, xách theo một thùng tuyết trắng, , đi đến bếp lửa, đổ vào một cái vại to, sau đó lấy một vốc tuyết bỏ vào cái ấm trên lò, dưới sức nóng của ngọn lửa, tuyết bị hòa tan rất nhanh chóng, hắn lại bỏ thêm một vốc tuyết khác vào trong bình, mãi đến khi ấm đầy, mới đem thùng nước đặt sang một bên. Sau đó, hắn đi đến bên cạnh bàn trước lò, ngồi xuống trên ghế, rút ra chủy thủ trên dây lưng bên hông, bắt đầu gọt vỏ khoai tây bên chân. Bên trên khoai tây này vẫn còn dính một ít bùn đất, hắn đem mọi thứ rửa vào thùng nước dưới chân, sau đó dùng dao nhỏ gọt sạch lớp vỏ mỏng manh. Kĩ thuật gọt võ của hắn cực kì tốt, những lớp da được hắn gọt mỏng manh như tờ giấy, cô thậm chí có thể xuyên thấu qua lớp da đó nhìn thấy ánh lửa phía sau.

Vì không biết tên, hắn cũng không hề để ý cô, cũng không hề cùng cô nói chuyện.

Trong phòng, chỉ có khi củi cháy ngẫu nhiên phát ra âm thanh tí tách, còn có thanh âm hắn gọt khoai tây.

Cô quấn chăn, có chút co quắp ngồi ở góc giường, nhìn lén hắn. Không lâu sau, cô ngay từ đầu trộm ngắm, đến cuối cùng nhịn không được lớn mật nhìn chăm chú vào người đàn ông kia.

Râu xồm này, nhất định có chút tuổi.

Khóe mắt hắn có chút nếp nhăn, trên mặt lộ ra làn da giống như hơi ngăm đen, bàn tay to của hắn cũng thế.

Đó là một đôi tay đã làm rất nhiều việc nặng.

Thô ráp, lại linh hoạt.

Không biết tại sao, bộ dáng im lặng làm việc này của hắn, làm cho cô có loại cảm giácquen thuộc kì lạ.

Tiếp theo, cô đột nhiên lĩnh ngộ, cảm giác quen thuộc đó là vì hắn tản mát ra tính chất trầm ổn đặc biệt, cùng các người đàn ông trong nhà rất giống. Bát súp trong tay đã trống không. Đường máu bởi vì rất thấp mà tạo thành suy yếu, cũng tốt rất nhiều. Nhìn người kia, cô thở sâu, xốc chăn lên đi vào bên cạnh hắn.

「 Cám ơn súp của anh. 」 Cô cầm lấy bát không, khẩn trương mở miệng.

Hắn dừng lại động tác gọt vỏ, giương mắt, nhìn cô.

「 Tôi gọi là Cảnh Sơ Tĩnh, Sơ Tĩnh. 」 Cô chỉ vào chính mình, 「 Anh hiểu không? Sơ Tĩnh, là tên của tôi. 」

Người đàn ông trước mắt, vẻ mặt hờ hững.

Hắn hoàn toàn không muốn nếm thử mở miệng, chỉ dngf cặp mắt sâu đen đó nhìn cô.

Cô cố lấy dũng khí, mỉm cười, 「 Thật có lỗi vì đã quấy rầy anh, nhưng tôi phải về nhà, anh hiểu không? Về nhà. Xin anh giúp tôi cho người nhà tôi biết được không?」

Gương mặt hắn lên nét khắc khổ, hoàn toàn không hề phản ứng.

「 Chỗ này của anh có điện thoại không? Hoặc phụ cận có điện thoại? Điện thoại? Anh có biết hay không? Chính là cái linh linh linh, có thể cùng đối phương nói chuyện. 」

Cô vừa nói, một bên không quên khoa tay múa chân biểu diễn cho hắn xem.

Hắn mắt cũng không chớp nhìn động tác buồn cười của cô.

「 Anh xem, nếu đây là một chiếc điện thoại. 」 cô buông bát, lấy hai trái ngô đến, một trái đặt ở trước mặt hắn, một trái đặt ở trên bàn của cô. Cô cầm lấy ngô, ấn vào mấy hạt phía trên đó, làm ra động tác quay số điện thoại. 「 Chính là điện thoại a, như vậy, như vậy, trước quay số điện thoại. 」 Cô buông ngô của cô xuống, cầm lấy ngô của hắn, 「 Sau đó nó sẽ linh linh linh!」

Cô phe phẩy trái ngô, phát ra tiếng chuông điện thoại, 「 linh linh linh!」

「 Anh nghe được tiếng chuông, 」 Cô vừa nói, vừa đem trái ngô đặt ở bên tai hắn nói:「 Sẽ nhấc lên nghe, nói Alo, xin chào. Anh hiểu không? Điện thoại?」

Sơ Tĩnh chờ mong nhìn hắn, lắc lắc trái ngô kia「 linh linh linh?」

Râu xồm lại chính là mặt không chút thay đổi nhìn cô.

Cô ủ rũ nghĩ, hắn hoàn toàn nghe không hiểu.

Mệt mỏi lại thổi quét đến, nhìn ngô trên tay, cô suy sụp ngồi ở trên ghế, thật sâu thở dài một hơi, tự giễu cười khổ.

「 Tôi nghĩ, anh hẳn là cũng không hề di động đi?」

Cô gái đó, ngồi ở trên ghế, vẻ mặt uể oải nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn vẫn không hề chút huyết sắc, áo lông của hắn quá to trên người cô, cũng rũ xuống, giống như có thể từ đầu vai yếu ớt kia rơi xuống bất cứ lúc nào. Nói thật ra, tuy rằng hắn nghe không hiểu cô đang nói gì, , nhưng hắn xác thực xem đã hiểu cô buồn cười ra sức diễn xuất.

Điện thoại.

Cô hỏi hắn có điện thoại hay không, cô muốn về nhà.

Hắn không hề điện thoại, điện thoại gần đây nhất, xa ở ngoài vài đỉnh núi Nhưng vận khí của hắn vô cùng, bão tuyết cuồng bạo đã thổi mấy ngày nay, thẳng đến hôm qua mới thoáng ngừng lại, hơn nữa chỉ sợ một lát sau còn có thể sẽ lại tiếp tục hạ tuyết.

Hắn cũng rất muốn mang cô xuống núi đến trong thôn, nhưng sự thật là, dưới loại thời tiết này, hắn không có cách nào mang cô vượt qua mấy đỉnh núi, hắn cũng không hề cách cùng cô giải thích rõ ràng, khả năng khoa tay múa chân của hắn không hề tốt như cô vậy.

Cho nên hắn chỉ có thể xem nhẹ ánh mắt ẩn chứa chờ mong của cô, một lần nữa cúi đầu, gọt khoai tây của hắn....

Thanh âm ảo não lại nóng vội kia, lại vang lên, nói liên miên cằn nhằn, khi chậm khi nhanh.

Hắn tiếp tục lưu loát gọt một củ rồi lại một củ, không liếc nhìn cô một cái, hy vọng cô nói mệt mỏi, phát hiện hắn không để ý tới cô, sẽ tự động buông tha.

Nhưng cô không hề, chẳng những không hề, còn đột nhiên vươn tay bắt lấy dao của hắn.

「 Ôi! Anh làm ơn đi!」

Hắn đột nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé trắng noãn khoát lên cánh tay hắn thượng, sau đó chậm rãi hướng lên trên, theo cái tay kia, từ cổ tay tới tay cánh tay, đến đầu vai của cô, sau đó là gương mặt chấp nhất cùng lo lắng. Không hề phát hiện hắn cứng ngắc, cô sầu lo nhìn thẳng hắn, cầu xin, 「Anh làm ơn giúp tôi đi, tôi phải mau chóng về nhà, anh hiểu không? Tôi bị người ta bắt cóc, tôi không phải tự nguyện đến bên này, nếu tôi không nhanh chóng trở về, người nhà của tôi sẽ rất lo lắng! Những người đó, những ngời muốn bắt cóc tôi, sẽ uy hiếp người nhà của tôi, tôi nhất định phải nhanh chóng trở về, ít nhất cũng phải nghĩ biện pháp thông báo với bọn họ, để bọn họ biết là tôi an toàn!」

Cô ở cầu hắn, hắn biết, trong mắt của cô hiện lên bất an.

Bởi vì nói quá nhanh, quá mau lại quá mức kích động, cô lập tức lại không thở nổi, cánh môi lại bởi vì thiếu dưỡng khí mà trắng bệch.

「 Van cầu anh...... 」

Đôi mắt đen xinh đpẹ long lanh nước kia, bắt đầu ngân ngấn lệ không hiểu sao làm trái tim hắn co rút đau đớn.

「 Tôi phải xuống núi, trở lại đất bằng. 」 Cô dùng ngón tay mảnh khảnh kia, làm ra hình dạng núi, rồi miêu tôi hình dáng đất bằng phẳng. 「 Núi, đất bằng, anh hiểu không?」

「 Tôi. 」 Cô không ngừng cố gắng chỉa chỉa chính mình, lại ra hiệu núi cùng đất bằng, dùng hai ngón tay, làm ra động tác đi lại, nói:「 Phải xuống núi, gọi điện thoại. 」

Nếu có thể, hắn cũng rất muốn đưa cô xuống núi, nhưng hắn làm không được, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, hắn mở miệng. 「 Thật có lỗi, nhưng tôi không hề cách. 」

Ít nhất hiện tại không được.

Hắn lắc đầu. Không phải hoang mang lắc đầu, là kiên định lắc đầu. Tuy rằng nghe không hiểu lời hắn nói, cô vẫn hiểu ý tứ hắn biểu đạt, trong đôi mắt đen bóng của hắn, hoàn toàn không hề một tia nghi hoặc.

Hắn đang cự tuyệt cô.

Ở Ấn Độ, lắc đầu cũng có nghĩa là đồng ý

Không biết tại sao, ý niệm cổ quái trong đầu này, đột nhiên vớ vẩn xông ra, làm cho cô thầm cười khổ, đáng tiếc bộ dạng hắn tuyệt không giống người Ấn Độ.

Uể oải lại hiện lên trong lòng.

Cô há mồm muốn nói nữa, một trận choáng váng lại đột nhiên dâng lên, trước mắt cô tối sầm, cả người lung lay nhoáng lên một cái.

Trong cơn hốt hoảng, cô đưa tay muốn nắm vào cạnh bàn để giữ mình đứng vững, nhưng lại không hề chút sức lực, vốn tưởng rằng sẽ ngã nhào xuống đất, một đôi bàn tay to lại tiếp được cô. Sơ Tĩnh mở mắt ra, trước mắt lại vẫn tối xầm chỉ có bóng dáng mơ hồ, nhưng cô có thể rõ ràng cảm giác được, hắn đem cô bế lên, để cho cô tựa vào trên đầu vai cường tráng của hắn.

「 Thực xin lỗi...... 」 Cô mở miệng ân hận, thanh âm lại mềm mại như tơ nhện.

Hắn lẩm bẩm một câu, trong giọng nói tựa hồ lộ ra bất đắc dĩ, trong ngực dày rộng, bởi vì hít thở sâu mà phập phồng.

「 Tôi...... Thật có lỗi...... 」 Cô suy yếu nói.

Hắn ôm cô, ải vài bước liền đem cô ôm trở về trên giường, để cho cô nằm trên tấm chăn lông ấm áp.

「 Tôi...... Không phải cố ý...... 」

Trước mắt bóng đen thật lớn che khuất, cô bởi vì thiếu máu mà mắt tối sầm. trong nháy mắt, cô hoảng hốt, tuy rằng vừa rồi chỉ còn bóng dáng mơ hồ, nhưng cô ít nhất còn nhìn thấy được một chút, nhưng có gì đó vừa che trước mắt, nên cô không nhìn thấy gì cả.

「 không cần...... 」 cô khẩn trương thở hào hển, sau đó mới chậm nửa nhịp phát hiện, che khuất hai mắt cô, là tay hắn.

「 Cô phải nghỉ ngơi. 」 Người đàn ông che ánh mắt của cô, trầm giọng nói.

Hắn nhất định cảm thấy cô thực phiền, mới có thể che khuất ánh mắt của cô.

Cô thở phì phò, chưa từ bỏ ý định nâng tay bắt lấy bàn tay to của hắn

「 Làm ơn...... Tôi...... Nhất định phải nhanh chóng trở về...... 」 Lúc này đây, cô rõ ràng cảm giác được hắn thở dài, sau đó hắn đem tay kia đặt lên miệng cô. Hắn cũng không hề dùng sức, chỉ nhẹ nhàng che lại, ý tứ rõ ràng rằng. Hắn muốn cô ngậm miệng, đừng nói nữa.

Lo âu, bất an cùng ủy khuất lạ lùng, nắm chặt trái tim của cô, nước mắt nảy lên hốc mắt, sau đó chảy xuống.

Hắn cứng người một chút, sau đó dời tay đi.

Ngay cả như thế, cô vẫn không thể nhìn thấy gì cả, vẫn chỉ là bóng dáng mơ hồ, tại một giây kia, cô chỉ cảm thấy xấu hổ quẫn bách, nhưng không có cách nào dừng lại nước mắt đang không ngừng tuôn rơi.

Trong nháy mắt, hắn tựa hồ không thể quyết định nên làm như thế nào.

Sau đó, hắn đem chắn lông dê kéo đến cằm cô, đắp cẩn thận cho cô, thế này mới xoay người tránh ra.

Bỗng dưng, cổ họng cô nghèn nghẹn, mới phát hiện, một giây vừa rồi kia, cô lại hy vọng nghĩ đến người xa lạ này sẽ an an ủi cô.

Cảm giác cô đơn, như hải triều bàn mãnh liệt mà đến.

Hắn đối với cô vốn không hề nghĩa vụ, cô khổ sở đem chăn lông dê kéo đến trên đầu, che khuất gương mặt ẩm ướt đầy nước mắt của mình, xoay người đối mặt tường đá, nghĩ đến những người nhà thân yêu, khóc đến khi ngủ.

Khách. Tiếng cửa đóng rất nhỏ, nhỏ gần như nghe không thấy. Cô nằm bất động, vẫn đợi cho tiếng bước chân của hắn dần dần rời xa, mới ngồi dậy

Trên bếp lò, vẫn giống như ngày thường, có một nồi súp nóng, trên bàn có một giỏ bánh còn nóng hổi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy là không được.

Một ngày lại một ngày đi qua, thân thể của cô dần dần chuyển biến tốt, cô không còn đầu váng mắt hoa mỗi khi đi vài bước nữa, cũng dần dần bắt đầu nuốt trôi thức ăn cứng ngoài súp loãng.

Nhưng theo thời gian trôi qua, tâm cô cũng càng ngày càng bất an, lo âu trong lòng tầng tầng chồng chất, tựa như những tầng mây rất nặng nề ngoài phòng này.

Râu xồm này cũng không đối xử tệ với cô, sau khi cô khôi phục ý thức, hắn đem giường tặng cho cô, cùng con sói kia ngủ ở trước lò sưởi trong tường, nhưng hắn cũng không từng tỏ vẻ muốn dẫn cô xuống núi, hoặc đi báo cảnh sát địa phương.

Tình huống không quá đúng.

Cô biết nơi này chỗ xa xôi, nhưng người bình thường gặp được tai nạn máy bay, sẽ xử lý giống như hắn vậy sao?

Trước khi cô lên phi cơ trực thăng trước, cô đã bị bịt mắt, không thể phán đoán sau khi cất cánh, đến tột cùng qua bao lâu thời gian, nhưng dù rất lâu cũng không thể vượt qua một ngày? Cô phỏng chừng chỉ khoảng nửa ngày mà thôi. Nửa ngày phi cơ trực thăng có thể bay được bao xa? Cho dù xa đến đâu cũng sẽ có người ở, hắn đã ngủ ở nơi này, không phải sao? Cô không tin hắn không thể liên lạc được những người khác. Mấy ngày nay, cô tìm được một cây bút cùng một quyển vở ố vàng, ở trên đó vẽ cho hắn xem, cô vẽ ra tên bắt cóc cùng máy bay rơi, hắn còn có sói, cùng gian nhà gỗ này, núi và thành thị, cùng với điện thoại.

Cô thậm chí viết ra số điện thoại trong nhà.

Cô biết, hắn xem đã hiểu, nhưng hắn cũng không hề có vẻ muốn dẫn cô xuống núi, chỉ

Cô nghĩ đến muốn nổ tung đầu, cũng vẫn không nghĩ ra vì sao hắn không báo với cảnh sát, không cho cô xuống núi, không đi thông báo với những người khác.

Cho dù là bởi vì thời tiết không tốt, nhưng tuyết rơi liên tiếp mấy ngày, cũng đã ngừng từ ba ngày trước.

Chung quanh đây, ngoài hắn ra, nhất định còn có người khác ở, không hề khả năng chỉ có một mình hắn.

Nhưng cô chưa từng thấy hắn rời khỏi gian nhà này, ở chung quanh, cũng không phát hiện có người đến.

Không lẽ, hắn kỳ thật muốn giam lỏng cô? Hay là hắn muốn đem cô an dưỡng thật tốt, sau đó bán cho người khác làm nô lệ? Hoặc là thảm hại hơn, đem từng bộ phận cơ thể của cô bán đi?

Bộ phận cơ thể con người thực đáng giá, cô từng nghe A Lãng kể qua chuyện đáng sợ này.

Tất cả những ý tưởng khủng bố vớ vẩn, ở trong đầu nhất nhất xuất hiện. Cô tự nói với mình rằng, hắn là người tốt, hắn chăm sóc cô, cho cô đồ ăn, còn an ủi cô, hắn không hề khả năng sẽ đem cô bán đi. Nhưng, hai ngày nay, vài lần cô định đi ra ngoài, nhìn xem gần đây có những gì khác lạ hay không, mỗi lần còn chưa đi xa đã bị hắn phát hiện, hắn luôn mạnh mẽ kiên quyết khiêng cô trở về, mặc kệ cô kháng nghị như thế nào, hắn đều hoàn toàn thờ ơ.

Trừng mắt nhìn thức ăn trên bàn này, cô biết trấn an của cô là biểu hiện giả dối.

Hắn rất lạ lùng, nơi này cũng rất lạ lùng.

Bất an giống như sâu lông, chậm rãi bò trên sống lưng.

Sơ Tĩnh hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm tay, rốt cục hạ quyết định quyết tâm.

Tình huống không đúng, cô không thể tiếp tục đợi mãi ở đây, cô nên rời khỏi nơi này.

Cô đi xuống giường, mang giày vải vào, từ tủ quần áo của hắn cầm một cái áo khoác; hai lần trước khi đi ra ngoài, cô phát hiện mình ăn mặc quá mỏng manh ngăn không được gió lạnh.

Cô với tyay lấy súng săn trên tường, lại trộm! Không, cô chỉ mượn, cô mượn viên đạn trong hộp sắt ở tủ quần áo của hắn cầm đạn nhét vào xong, còn lại toàn bộ thả vào trong túi áo khoác.

Một bên chứa viên đạn, cô nhịn không được lại hoài nghi chính mình đang làm cái gì, nếu hắn thật sự có âm mưu gì đó với cô, làm sao có thể còn để khẩu súng ở tại chỗ này, mặc cô dùng? Nhưng...... Đáng giận, cho dù hắn là người tốt, cô cũng không thể mạo hiểm ở lại chỗ này. Cô không chỉ muốn về nhà, cô phải về nhà! Vừa ra đến trước cửa, cô chần chờ một chút, vẫn là đem ba lô phía sau cửa của hắn mang theo, chuẩn bị đầy giỏ bánh, sau đó vác trên lưng.

Cô biết chưa hỏi liền mượn như vậy thực quá đáng, nhưng chờ cô an toàn, cô sẽ đáp lễ sau.

Chậm rãi, cô mở cửa ra, hướng ra phía ngoài nhìn lén.

Trải qua ba ngày ngày phơi nắng, tuyết đã muốn hòa tan một ít, cô có thể thấy dấu chân của gã râu xồm kia, biến mất trong rừng cây bên trái.

Cô đem cửa đẩy ra, chui đi ra ngoài, sau đó ngồi cúi người, nhanh chóng đem cửa đóng lại.

Lúc này đây, cô không hề giống như mấy lần trước, chạy thằng về thảo nguyên trống trải phía trước, mà là đè thấp thân mình, tránh ở trong lùm cây, căn cứ theo lời dạy của ba ba, nương theo địa hình che dấu, lặng yên không một tiếng động rời đi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-17)