Truyện:Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 122

Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Trọn bộ 141 chương
Chương 122
 Tự tách động h*a ướt sũng ra, xin anh an ủi
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)

Ⓚ-h-οá-𝒾 𝐜ả-𝖒 còn chưa kịp bùng nổ đã nhanh chóng tiêu tan. Tiếng kêu đứt quãng của Nguyễn Nam Tô nghẹn ngào trong cổ họng, cảm giác trống rỗng từ tứ chi thấm vào xương cốt, như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhắm trái tim.

"Khó... chịu... huhu..."

Tưởng Chính Trì thấy sắc mặt cô ửng hồng, hai 〽️·ắ·✞ n·♓ắ·ɱ п·ɢ𝖍1ề·𝖓, rõ ràng là cô đã sắp không chịu được.

Anh kéo cơ thể cô xuống, để cô nằm thẳng trên giường, sau đó đẩy mình về phía trước, quy đầu cực đại áp sát vào cửa động ướ●𝐭 á●𝐭 và ռóп●ɢ 𝖇ỏn●🌀 của cô đầy đe dọa.

Nguyễn Nam Tô cảm nhận được sự cứng rắn của nó, cơ thể lại không nhịn được bắt đầu co giật, miệng tiếp tục kêu ầm ĩ.

Tưởng Chính Trì dùng một tay giữ lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, tay kia đỡ lấy 𝒹ụ●🌜 ☑️ọn●ɢ cứng rắn của mình, đẩy vào trong động hoa.

Quy đầu mới đi vào một nửa, cô đã nhíu chặt mày: "Ưm...."

Hai cánh hoa đỏ bừng bị đẩy sang hai bên, để lộ lỗ thịt hồng hào bên dưới ra trước mắt người đàn ông.

Cảm giác bị vật nam tính ×-â-ⓜ 𝐧ⓗậ-🅿️ khác hẳn với cảm giác bị tay 𝒸·ắ·m ✌️à·o, 𝐤𝒽o*á*ⓘ ↪️ả*ⓜ cực lớn khiến dưới thân cô chảy ra nhiều nước hơn, từng đợt sóng dội thẳng vào vật nam tính khổng lồ của anh.

Tưởng Chính Trì không cho cô thoải mái, chỉ 🌜·ắ·m 𝖛·à·o một nửa rồi 𝖗ú-t г-@.

Thế là cơ thể còn chưa kịp được lấp đầy thì cảm giác trống rỗng đã ập đến.

"A.... ha..."

"Em muốn chưa?"

"Muốn... ưm.... muốn rồi..."

"Vậy tự nắm lấy rồi đẩy vào đi."

Tưởng Chính Trì kéo bàn tay của cô, dẫn dắt cô cầm lấy sự thô cứng của mình.

Cảm giác п*ó*ռ*𝐠 𝖇*ỏ*n*ⓖ lan ra từ lòng bàn tay, Nguyễn Nam Tô nóng đến mức 𝓇*ц*𝐧 r*ẩ*ÿ không ngừng, nhưng vẫn không buông ra mà thật sự làm theo lời anh dạy, chầm chậm nắm lấy rồi đẩy về phía cửa động của mình.

Cô không còn hành động theo lý trí, hiện tại chỉ có bản năng của cơ thể đang thôi thúc cô thực hiện động tác tiếp theo, từ từ đẩy vật nam tính thô to trong tay vào cơ thể mình.

Các nếp gấp trong vách thịt theo sự tiến vào anh dần dần được san bằng, cô cảm thấy hơi trướng đau, nhưng chẳng mấy chốc đã bị niềm k♓●𝖔á●ï 𝐜●ả●〽️ to lớn bao trùm.

Tưởng Chính Trì như muốn 🅱-ố-c ⓗỏ-𝐚 trước động tác chậm chạp của cô, cậu bạn khổng lồ của anh bất giác lại trướng to thêm một vòng.

Nhưng cô lại quá chặt, cho nên vừa vào được một nửa đã bị kẹt lại không thể đi tiếp.

"Ưm..." Nguyễn Nam Tô gấp đến độ đỏ cả mắt, bức thiết muốn được sự to lớn của anh lấp đầy, ngay cả giọng nói cũng nhuốm tiếng nức nở: "Vào, vào không được..."

Tưởng Chính Trì cúi đầu nhìn chỗ 𝐠_ℹ️_ⓐ_🔴 𝖍ợ_ρ của hai người, đúng là chỉ mới đi vào được một nửa, một nửa còn lại vẫn ở bên ngoài.

"Chặt quá." Đầu ngón tay anh đè lên nhụy hoa của cô, lại nghe cô 𝓇●ê●ⓝ г●ỉ, "Em tự dùng tay tách ra đi."

Tự dùng tay...

Mặc dù Nguyễn Nam Tô bị anh làm cho mê mẩn nhưng vẫn còn sót lại một chút ý trí, đâu thể không biết xấu hổ mà làm chuyện này được. Vì thế hồi lâu sau cô vẫn không có động tác gì, nhưng động hoa vẫn đang co rút, 🎋ẹ.𝓅 𝒸𝐡ặ.т đến nỗi khiến anh cảm giác như mạch 𝖒-á-u sắp ռ*ổ 𝐭*u*п*𝐠.

Tưởng Chính Trì nhẫn nhịn đến mức hai gò má căng cứng, ấn mạnh đầu ngón tay vào nhụy hoa của cô.

Giống như bị điện giật, Nguyễn Nam Tô kéo căng cả người: "A——"

"Tách ra." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, mang theo mệnh lệnh không cho phép từ chối.

Cảm giác tê ngứa trong cơ thể quá mãnh liệt, cô cũng hết cách, đành phải r𝖚_n гẩ_🍸 đưa tay đến giữa hai chân, tách rộng cửa động vốn đã hơi mở hé của mình.

Tưởng Chính Trì nhìn chăm chú vào khu vực giữa hai chân cô, thấy hai đùi trắng nõn thon thả của cô đang г●⛎●ռ 𝓇ẩ●ⓨ không ngừng.

Mà hình ảnh cô tự tách rộng cửa động ư*ớ*t á*𝐭 của mình để cầu xin anh an ủi đã 🎋_í_🌜_𝐡 ⓣ𝐡í𝒸_♓ đến anh, khiến anh cảm thấy toàn thân như sắp bốc cháy đến nơi.

Chương (1-141)