Truyện:Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 052

Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Trọn bộ 141 chương
Chương 052
Dùng đầu lưỡi làm cô đạt cực kh*ái
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)

Sau khi nhận máy anh cũng không nói gì với đối phương, chỉ thản nhiên ném điện thoại sang một bên.

Nguyễn Nam Tô tưởng anh đã cúp máy, trong lòng dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng tình huống hiện tại không cho phép cô suy nghĩ quá nhiều những chuyện không liên quan.

Màn hình điện thoại sáng lên bị gối đầu hoàn toàn che khuất, trên màn hình đang hiển thị trạng thái trò chuyện.

Tưởng Chính Trì lại ấn giữ đôi chân trắng nõn thon thả của cô, môi lưỡi lại lần nữa rơi xuống làn da 〽️ề-𝖒 Ⓜ️-ạ-❗ trên đùi cô.

Cảm giác r𝐮_ⓝ гẩ_🍸 ập đến theo môi lưỡi ռó𝓃·🌀 🅱️ỏп·🌀 của anh, đôi môi mỏng của Nguyễn Nam Tô khẽ ⓗ_é m_ở, thốt ra một tiếng ⓡ.ê.𝓃 г.ỉ du dương: "Ưm...."

Anh tiếp tục động tác vừa rồi, môi lưỡi lướt dọc theo đùi cô đi vào trong, lại rơi xuống nơi riêng tư 〽️_ề_〽️ 𝐦_ạ_ı đầm đìa mật ngọt của cô.

"A... đừng... em, em chịu không nổi... a.... ưm..."

Tưởng Chính Trì phớt lờ lời cầu xin của cô, lại dang rộng hai chân cô ra.

Đầu lưỡi ɱ·ề·ɱ ɱạ·𝒾 của anh lần nữa chạm vào nhụy hoa nhạy cảm của cô, cắn 〽️ú-✝️ một lát rồi di chuyển xuống dưới, đảo qua hai cánh môi nhỏ, tiến đến con đường hầm ẩm ướt.

"Đừng, đừng mà.... huhu... em thật sự.... chịu... không... nổi... a...."

Nguyễn Nam Tô run giọng từ chối, không muốn anh tiếp tục.

Tưởng Chính Trì lại làm ngơ trước lời nói của cô, đầu lưỡi ấn về phía trước, đẩy vào trong lối vào chật hẹp của cô.

Trong nháy mắt, phần thịt m*ề*𝐦 ⓜ*ạ*ⓘ trong động hoa của người phụ nữ quấn lấy đầu lưỡi anh, mú*𝐭 vào thật chặt.

"A——"

Tiếng thét chói tai của Nguyễn Nam Tô mắc kẹt trong cổ họng, cơ thể nhạy cảm lại trải qua một cơn co rút kịch liệt khác do bị kí𝒸*𝐡 𝐭*𝒽íⓒ*♓.

Tưởng Chính Trì dùng đầu lưỡi bắt chước động tác xấu hổ nào đó, không ngừng ra vào trong cơ thể cô.

Mỗi lần đầu lưỡi tiến vào sẽ 𝐥ℹ️*ế*ɱ qua vách thịt của cô, sau đó lại 𝖗●ú●𝖙 𝖗●𝒶, cứ thế lặp đi lặp lại động tác này.

Nguyễn Nam Tô ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, chỉ "ư ư a a" lung tung, giọng nói cũng ⓡ-ц-ռ 𝓇-ẩ-ÿ không ngừng theo cơ thể co giật của cô.

Hai bầu ռg.ự.ⓒ sữa phía trước cũng 𝐫⛎*ռ г*ẩ*🍸 dữ dội, dập dờn tạo ra những ɢ*ợ*𝓃 𝖘óп*g hình tròn.

Cô liên tục thét lên, κ·𝖍𝐨·á·𝐢 ↪️·ả·𝖒 chạy khắp cơ thể càng lúc càng chồng chất như núi, cuối cùng bị anh 𝐥ïế.𝖒 đến choáng váng đầu óc, trước mắt như xuất một hiện luồng ánh sáng trắng, cũng là lúc sức chịu đựng của cô đã đạt đến giới hạn.

Tưởng Chính Trì lại không có ý định dừng lại.

Đầu lưỡi của anh không ngừng tiến vào đường hầm ướ.𝖙 á.✝️ của cô, thậm chí còn cố ý dùng một tay xoa nắn nhụy hoa.

Cảm giác xấu hổ và 🎋*♓*𝖔*á*i 𝖈*ả*ɱ cực lớn hòa quyện vào nhau, khiến cho tiếng ⓡ*ê*𝓃 𝓇*ỉ của cô càng thêm sắc bén, đến nỗi màng nhĩ cũng đau nhức theo.

"Không, đừng.... thật sự.... không được nữa... a... a... ha... ưm."

Nước mắt sinh lý giàn giụa nơi khóe mắt, khu vực giữa hai chân Nguyễn Nam Tô bị anh 𝖐í🌜.𝐡 т.𝐡í.𝖈.𝒽 đến 𝓇u*𝖓 r*ẩ*ÿ không ngừng, khiến cô khó chịu như bị chuột rút.

Tầm nhìn của cô càng lúc càng mơ hồ, thậm chí não bộ cũng bắt đầu tan rã.

Giống như đang có người đốt pháo trong đầu cô, đi kèm với một loạt tiếng "Bùm bùm" là đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa.

Đầu lưỡi Tưởng Chính Trì г*ú*𝐭 𝐫*𝒶 khỏi vách thịt non nớt của cô một lúc, sau đó lại há miệng 𝖈·ắ·ռ ռ·h·ẹ hai cánh hoa đỏ bừng kia, dùng hàm răng nhẹ nhàng ma sát.

"Ưm... không... a... ưm.... ha...."

Nguyễn Nam Tô bị động tác day cắn của anh làm ngứa ngáy cả người, như có hàng ngàn hàng vạn con sâu kiến đang gặm cắn lung tung trong cơ thể.

Từng đợt 𝖐hⓞá●𝐢 𝐜ả●𝐦 mãnh liệt tiếp tục ập đến, cô duỗi căng cơ thể, liên tiếp hét lên vài tiếng rồi trước mắt đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng trắng.

Chương (1-141)