Li*m động h*a, sảng khoái đến phát khóc
← Ch.049 | Ch.051 → |
Nguyễn Nam Tô cảm giác như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực, khiến cô vô cùng khó chịu.
Mà loại khó chịu này chỉ có thể dùng một biện pháp để giảm bớt......
Nguyễn Nam Tô nhíu chặt mày, thân thể bị cảm giác trống rỗng hành hạ mềm nhũn như vũng nước, không thể chờ đợi được muốn dùng thứ gì đó để lấp đầy.
Song người đàn ông trên người cô lại không hề vội vàng, cho dù đồ vật cương cứng giữa hai chân đã sưng phồng đến mức đáng sợ, những đường gân xanh chằng chịt trên đó như muốn nổ tung, nhưng anh vẫn có thể chịu đựng được cám dỗ từ từ trêu chọc cô.
Sau khi đùa giỡn với sự mềm mại bên này, Tưởng Chính Trì lại chuyển sang bên kia.
Anh lặp lại trước đó động tác, đầu tiên là cắn lấy đầu vú, sau đó vươn đầu lưỡi đảo quanh quả mọng...
"A...... ưm.... hừ...... A a......"
Nguyễn Nam Tô khó chịu vặn vẹo eo, muốn giãy dụa.
Nhưng cô của lúc này đã là con môi rơi vào bẫy, càng giãy dụa thì càng chết nhanh.
Động hoa mềm mại đỏ bừng vì bị ngón tay của anh chơi đùa, giống như một vòi nước bị hỏng van, mật ngọt không ngừng chảy ra ngoài.
Một con rồng khổng lồ dữ tợn ngạo nghễ đứng thẳng giữa háng Tưởng Chính Trì, quy đầu cực lớn hưng phấn run rẩy không ngừng, trên lỗ tròn nhỏ ở giữa tiết ra một ít chất lỏng, thỉnh thoảng còn chọc vào nhụy hoa của cô.
Mỗi một cú chọc, cơ thể Nguyễn Nam Tô lại co giật theo, như chạm vào một công tắc nào đó.
Phản ứng của cô khiến cho người đàn ông rất vui mừng, cô không chỉ không có chút bài xích mà rõ ràng đã bắt đầu hứng tình trước sự trêu chọc của anh.
Tưởng Chính Trì nhả núm vú đang cắn ra, đôi môi mỏng đi dọc theo làn da trong suốt như pha lê của cô.
Trượt qua cái bụng bằng phẳng, xuống dưới nữa là......
Khi Nguyễn Nam Tô ý thức được anh muốn làm gì, cô hoảng sợ muốn khép hai chân lại.
Nhưng cô đã quên cơ thể anh đang ở chính giữa, cho dù cô có khép hai chân lại thì cũng chỉ là kẹp chặt thân thể của anh mà thôi.
"Đừng... đừng..."
Cô hoảng sợ lắc đầu, trong mắt hiện lên chút sợ hãi, trên mặt cũng không còn vẻ hưởng thụ.
Tưởng Chính Trì không để ý đến sự kháng cự của cô, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn cô, môi lưỡi nóng bỏng tiếp tục đi xuống.
Nguyễn Nam Tô cực kỳ căng thẳng, lúc thần kinh căng thẳng cơ thể lại không nhịn được co rút. Khi vách thịt co bóp như vậy, một dòng mật ngọt ngào lại ào ạt chảy ra.
"Tưởng Chính Trì... đừng..." Cô gấp đến độ sắp khóc, "Em xin anh... đừng, đừng như vậy..."
Người đàn ông mắt điếc tai ngơ, cánh môi đã chạm vào khu rừng rậm màu đen kia.
"Huhu... đừng mà.... a..."
Nguyễn Nam Tô nghẹn ngào cầu xin anh, thấy không thể khép hai chân lại được, cô đành phải di chuyển phần thân trên, muốn ngăn cản ý định của anh.
Nhưng vừa mới động đậy cô đã bị Tưởng Chính Trì đè chặt thắt lưng.
Thân thể cô bị hai tay của anh giữ chặt không có cách nào cử động, hai chân càng dang rộng, động hoa non nớt ở giữa cũng mở rộng, có không khí lành lạnh tràn vào trong đó.
Người đàn ông tiếp tục đi xuống, cánh môi mỏng lướt qua khu rừng rậm màu đen, chạm vào nhụy hoa nhỏ bên dưới.
"A!"
Nguyễn Nam Tô thét lên một tiếng, thân thể lại run rẩy kịch liệt.
Nhụy hoa đã nhú đầu ra khỏi nụ, phơi bày toàn bộ ra không khí, bởi vì hưng phấn mà hơi cứng lại.
Tưởng Chính Trì há miệng ngậm vào, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.
Lần liếm mút này đã làm xương cốt Nguyễn Nam Tô gần như giòn tan, tứ chi mềm nhũn bỗng duỗi thẳng, tiếng thét chói tai bị bóp nghẹt trong cổ họng, không thể thốt ra thành lời.
Nước mắt sinh lý không nhịn được trào ra từ khóe mắt, cơ thể cô run lên, lần đầu tiên được nếm trải... cảm giác sung sướng đến mức bật khóc.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |