← Ch.37 | Ch.39 → |
Mấy ngày trước Tạ Điểu cũng nghe được việc Chu Văn Đường đến gặp Phùng Viện Viện, sau đó vứt người ta ở rạp chiếu phim rồi rời đi. Thật ra dạo này Chu Văn Đường rất ít khi đến chơi.
Hôm nay hiếm hoi lắm mới thấy Chu Văn Đường dẫn theo Nghê Bảo Gia đến đây, anh ấy muốn nhân cơ hội nói đùa vài câu, nhưng vì có Nghê Bảo Gia nên anh ấy cũng không thể nói nhiều.
Nghê Bảo Gia đi vào phòng vệ sinh, Tạ Điểu đưa cho Chu Văn Đường một điếu thuốc, nhịn không được nữa liền hỏi: "Anh Văn Đường, anh và cô Phùng thế nào rồi?"
"Có thể thế nào chứ?" Chu Văn Đường bình tĩnh nói.
Tạ Điểu búng tàn thuốc rồi hỏi: "Có phải mấy ngày sau đó cô ta còn đến cả nhà ông nội anh không, em thấy chuyện của hai người xong xuôi rồi, vậy Nghê Bảo Gia thì sao?"
Chu Văn Đường đặt một tay lên lan can, cụp mắt xuống, rít một hơi thuốc: "Xong cái gì? Anh không muốn nghe theo sự sắp xếp của ông cụ."
Trong mắt Tạ Điểu hiện lên một tia kinh ngạc, loại người như bọn họ có một loại ngầm hiểu mơ hồ, gia đình bọn họ sẽ không can thiệp vào việc bọn họ làm trước khi kết hôn, nhưng sau một độ tuổi nhất định, đối tượng kết hôn nhất định phải do gia đình lựa chọn.
Mặc dù Tạ Điểu biết Nghê Bảo Gia có chút đặc biệt với Chu Văn Đường, nhưng Tạ Điểu cảm thấy anh chưa đến mức phải vì cô mà làm trái ý muốn của những người lớn trong gia đình. Anh ấy đang thất thần một lúc, tàn thuốc làm bỏng ngón tay của anh ấy, Tạ Điểu bật ra tiếng chửi thề: "Mẹ kiếp, bỏng chết tôi rồi."
Tạ Điểu bối rối ném tàn thuốc lên lan can: "Anh, đừng nói thật sự là vì Nghê Bảo Gia nhé?"
Chu Văn Đường cau mày, không trả lời câu hỏi này.
Tạ Điểu xem như Chu Văn Đường ngầm thừa nhận, anh ấy tặc lưỡi vài lần và lẩm bẩm: "Xem ra tiếng "chị dâu" này của em cũng không gọi sớm chút nào."
Khi hai người ra khỏi địa điểm đó, ngoài trời không biết tuyết đã rơi từ lúc nào, tuyết không nhiều nhưng bay lất phất như vụn tuyết, trong không khí có một luồng khí vừa ướt vừa lạnh.
Hôm nay xe của Chu Văn Đường đậu hơi xa, hai người phải đi bộ qua một hầm cầu ngắn.
Nghê Bảo Gia nắm tay Chu Văn Đường đi trên đường, không hiểu sao lại nhớ đến lần trước cãi nhau, cô đứng bên đường chặn xe, cô cười nói: "Ngày hôm đó chẳng phải chúng ta cãi nhau sao, em đứng ở đây chờ xe, chờ rất lâu."
Chu Văn Đường cười nhìn cô, anh nói đùa: "Hôm đó có phải em vừa đứng chờ xe vừa lén mắng anh không."
Trên mặt Nghê Bảo Gia không hề xấu hổ, cô cười nói: "Đúng vậy, lúc đó em đang nghĩ, thật ra anh cũng chẳng để tâm đến em là bao nhỉ?"
Chu Văn Đường nhếch khóe môi: "Thế bây giờ thì thế nào?"
"Bây giờ?" Nghê Bảo Gia nhìn chằm chằm gương mặt anh một lát rồi nói: "Có lẽ có một chút nhỉ?"
Chu Văn Đường khẽ cười, không đưa ý kiến.
Anh nắm tay cô bước vào cầu.
Ánh sáng trước mắt cô lập tức mờ đi, đồng thời khóe môi anh hơi hạ xuống, môi anh thoáng dừng lại trên trán cô.
Nghê Bảo Gia hơi sửng sốt khi nghe thấy anh thì thầm vào tai cô: "Hơn một chút."
Giọng nói của anh trầm đến mức ngay cả Nghê Bảo Gia cũng nghĩ rằng đó chỉ là hoang tưởng.
Hai người bước ra khỏi cầu nhưng Nghê Bảo Gia vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Chu Văn Đường vẫn nắm tay cô, tay anh ấm áp và khô ráo, vào mùa đông, chỉ cần anh cầm một lúc, lòng bàn tay cô cũng sẽ ấm áp.
Có lúc Nghê Bảo Gia tự hỏi, có phải bàn tay của đàn ông đều có ma lực như vậy không, hay chỉ có mỗi bàn tay của anh mà thôi.
Rất nhiều thời điểm Nghê Bảo Gia cảm thấy Chu Văn Đường là một người điềm tĩnh tới mức có phần lạnh lùng. Vì thế đêm nay khi đi qua cầu, chuyện lãng mạn như tầm mắt tối sầm, anh hôn lên trán cô không phải việc mà người như anh sẽ làm.
Chẳng qua giây phút tốt đẹp thế này chưa kéo dài được bao lâu thì nó đã bị một cuộc điện thoại phá hỏng.
Điện thoại di động của Chu Văn Đường vang lên, là một dãy số lạ. Cảnh tượng này giống hệt lần trước, Nghê Bảo Gia đoán người gọi có lẽ là một phụ nữ, rồi cô lại nghĩ con người "hồng nhan hoạ thuỷ" như anh tại sao lại được phụ nữ yêu thích như vậy?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Chu Văn Đường không có ý định trả lời nên bèn cúp máy, ném điện thoại vào hộp đựng đồ trung tâm.
Nhưng chủ nhân của số điện thoại này không biết chán, gọi liên tiếp hai lần.
Có lẽ là bởi vì mấy ngày trước Tiền Tuyết nói với cô về giả thuyết đàn ông một ngày không chịu sự quản lý sẽ trở nên hư hỏng, cho nên khi nhìn thấy số điện thoại này gọi đến lần thứ ba, Nghê Bảo Gia không kiềm được mà lên tiếng:
"Hay là em nghe điện thoại giúp anh nhé?"
Chu Văn Đường nghiêng mặt, lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi gật đầu: "Em nghe đi."
Nghê Bảo Gia cầm lấy điện thoại và nhấn nút kết nối, nhưng cô không nói gì.
Giọng nói bên kia rất dịu dàng, mang giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại ngọt ngào, còn hơn cả một người miền nam như Mễ Lạp: "Văn Đường, bác Chu bảo anh ngày mai về nhà một chuyến."
Nghê Bảo Gia mím môi: "Anh ấy đang lái xe, không tiện nghe điện thoại."
Phùng Viện Viện khựng lại, cô ta biết Chu Văn Đường có một người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng cô ta không biết tên cụ thể của người này. Cô ta cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn giả vờ thờ ơ nói: "Có thể đưa điện thoại cho anh ấy được không?"
Nghê Bảo Gia dừng lại, vô thức nhìn Chu Văn Đường.
Chu Văn Đường bắt gặp ánh mắt của cô, hơi nhướng mày: "Sao vậy?"
Nghê Bảo Gia đưa điện thoại cho anh: "Cô ấy muốn nói chuyện với anh."
Chu Văn Đường cau mày, cầm lấy điện thoại rồi ấn nút cúp máy.
Nghê Bảo Gia thở dài: "Anh làm thế này, đến lúc cô ấy đến làm phiền em thì biết làm sao?"
"Cô ta là cái thá chứ, có lý do gì để đến tìm em gây phiền hà?" Trong mắt anh có chút mỉa mai.
Nghê Bảo Gia cười, không nói gì.
Có lẽ Chu Văn Đường sợ cô suy nghĩ nhiều, bổ sung thêm: "Anh mới gặp cô ta có hai lần, lần đầu tiên anh đã kể cho em nghe, lần thứ hai là anh bị bố tát một cái, nhưng lần đó anh không hề biết cô ta sẽ đến."
Thật ra anh là người không thích giải thích nhiều, Nghê Bảo Gia không ngờ anh lại giải thích cặn kẽ với cô như vậy. Sự không thoải mái do cuộc điện thoại này gây ra đã biến mất.
...
Nghê Bảo Gia đón năm mới 2018 tại Nam Kinh.
Nghê Bảo Gia cùng bố mẹ về nhà ông bà ngoại ở Nam Kinh để đón Tết. Năm nay là đại thọ lần thứ chín mươi của ông nội cô, ngay cả chú út của cô đang làm việc ở Úc cũng về cùng gia đình, đặc biệt chúc thọ ông cụ.
Họ dự định tổ chức một sự kiện hoành tráng cho ông cụ vào năm nay, họ đã đặt trước khách sạn và mở tiệc chiêu đãi một số người thân, bạn bè. Dù sao năm nay ông cụ cũng đã chín mươi tuổi, có thể coi là sống thọ, tương lai sống thêm một năm cũng chính là bớt đi một năm, cũng là lúc nên để ông cụ hưởng phúc.
Gia cảnh của ông cụ Nghê thật ra không mấy tốt đẹp, cha mẹ ông qua đời khi ông mười tuổi. Những năm đầu đời, ông thường xuyên phải chịu đói khổ, phải dựa vào chính đôi tay của mình, cả đời vất vả nuôi nấng hai đứa con trai, giờ đây con trai đã đạt được thành tích như vậy, ông nội Nghê cũng rất vui mừng.
Dù đã chín mươi tuổi nhưng cơ thể và xương cốt của ông cụ Nghê vẫn còn rắn chắc, từ khi sinh ra đến giờ ông chưa từng đến bệnh viện. Mẹ Nghê thường nói với Nghê Bảo Gia: "Ông nội của con là một người may mắn. Ông ấy đã chín mươi tuổi, nhưng cả đời chưa từng đặt chân đến bệnh viện. Mẹ không yêu cầu bất cứ điều gì khác ở con, chỉ hy vọng con được giống ông nội con vậy, cả đời khỏe mạnh bình an."
Có rất nhiều người đến tham dự vào ngày sinh nhật của ông nội.
Thỉnh thoảng mẹ Nghê sẽ chỉ vào một người và nói với Nghê Bảo Gia, người này hồi còn bé con từng gặp rồi, con nên gọi là gì. Thật ra Nghê Gia Bảo chẳng nhớ gì cả, cô chỉ ngượng ngùng cười với các cụ ông cụ bà.
Một số người lớn tuổi cũng sẽ hỏi, cháu đã có bạn trai chưa?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Nghê Bảo Gia lắc đầu nói không, các cụ lại tiếp tục nói đùa, hỏi có muốn giới thiệu cho cháu một người không.
Nghê Bảo Gia cũng gật đầu: "Dạ được ạ, cháu muốn một người trông đẹp trai ạ."
Sau đó, Nghê Bảo Gia mượn lý do vào nhà vệ sinh rồi trốn ra ngoài. Ở trong hành lang yên tĩnh, cô không khỏi nhớ đến lần trước Chu Văn Đường dẫn cô đi dự tiệc đính hôn của Tiết Kiêu, thực ra lúc đó cô cũng không muốn đi.
Anh tỏ ra lo lắng cho cô, như đang dạy dỗ một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nói rằng cô nên tham dự những dịp như vậy nhiều hơn, học một số kỹ năng giao tiếp, nếu không sau này cô sẽ gặp bất lợi khi bước vào xã hội.
Nghê Bảo Gia không đồng ý với những gì anh nói lúc đó, cô thực sự cảm thấy mình không giỏi giao tiếp xã hội. Đôi lúc cô nghĩ, nếu thật sự sống với Chu Văn Đường, sau này cô không cần lộ mặt, nói thẳng ra thì cũng có thể xem như một chuyện tốt.
Nhưng cô chỉ đang nghĩ thôi, dù không nghĩ cho bản thân mình thì cô cũng phải nghĩ đến bố mẹ mình nhiều hơn, cô không muốn bố mẹ mình ở độ tuổi này lại bị người khác đâm chọt mắng mỏ con gái mình vì đời sống riêng tư không biết chừng mực.
Có lẽ do cô và Chu Văn Đường đã ở bên nhau khá lâu, nên có một mối tâm linh tương thông nào đó.
Cô đang nghĩ về anh thì anh gọi điện đến. Nghê Bảo Gia nghe điện thoại, nghe thấy anh hỏi: "Em đã ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa ạ." Nghê Bảo Gia nói: "Vài người họ hàng còn chưa đến."
Chu Văn Đường nhẹ nhàng hỏi: "Em có đói không?"
"Hôm nay em đã ăn sáng nên vẫn chưa đói lắm." Nghê Bảo Gia nói: "Cuộc điện thoại này của anh cũng đúng lúc thật."
Chu Văn Đường vô cùng hứng thú nói: "Đúng lúc như nào?"
"Em vừa mới nghĩ tới anh, giây tiếp theo thì anh đã gọi điện cho em." Giọng Nghê Bảo Gia khá thoải mái: "Anh nói xem có đúng lúc không?"
Chu Văn Đường hơi sửng sốt, mặc dù mỗi lần cô đều nói rất thẳng thắn nhưng anh vẫn sẽ bị lời nói của cô làm cho hơi choáng váng, Chu Văn Đường nhếch khóe miệng cười nói: "Thật sự rất đúng lúc."
Chu Văn Đường lại hỏi cô năm nay là đại thọ thứ bao nhiêu của ông nội.
Vào ngày Nghê Bảo Gia rời Bắc Kinh, khi đang đợi trong phòng chờ của sân bay, cô nhận được cuộc gọi từ anh.
Lúc đó cô đang ngồi cùng bố mẹ Nghê, tuy ngồi gần cửa sổ nhưng cô vẫn hơi bồn chồn, cô nói với anh rằng cô sắp đến Nam Kinh đón Tết, năm nay là đại thọ của ông nội cô.
Anh nghe thấy có gì đó không ổn trong giọng nói của cô, nhanh chóng hỏi rõ ràng: "Bố mẹ em có ở đây không?"
Nghê Bảo Gia thấp giọng nói "Có", sau đó anh nói vậy thì cúp điện thoại trước.
Nghê Bảo Gia có thể nghe thấy trong giọng nói của anh có vẻ không vui lắm, nhưng cô cũng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, có gì mà không vui?
Nghê Bảo Gia nói: "Là lần thứ chín mươi."
Chu Văn Đường nhàn nhạt nói: "Có thể coi là cao tuổi rồi."
"Đúng vậy, thật ra lúc trước em thường cho rằng mình sống tới năm bốn mươi tuổi là đã đủ rồi. Em cảm thấy sống hơn bốn mươi thì chẳng còn kỳ vọng điều gì." Nghê Bảo Gia thở dài: "Nếu gia đình hạnh phúc, cuộc sống sung túc thì còn có thể tiếp tục sống tiếp. Nhưng nếu gia đình không hòa thuận thì sống đến bốn mươi tuổi cũng đủ rồi."
Chu Văn Đường cười nói: "Tiêu cực như vậy à?"
"Điều này không tiêu cực."
Chu Văn Đường cười chuyển chủ đề: "Em có cần bao lì xì vào đại thọ thứ chín mươi của ông nội em không?"
"Chỉ có người đã kết hôn mới cần chuẩn bị quà như này." Nghê Bảo Gia nói: "Em chưa kết hôn nên cũng không cần làm."
Trong giọng nói của anh mang theo ý cười: "Có bạn trai thì em cũng không cần à?"
Nghê Bảo Gia ngẩn người, nhớ tới lần trước anh nói, sau này sẽ không có cô Trình hay cô Lâm. Bây giờ anh thật sự là bạn trai của cô, cô cong môi, giọng dịu dàng: "Em không cần."
← Ch. 37 | Ch. 39 → |