← Ch.665 | Ch.667 → |
Tất Lặc Cống hỏi hắn vì sao hào phóng như vậy, đưa lễ vật vượt qua lợi ích kiếm được.
Vinh Cửu thực nghiêm túc thổi phồng Tất Lặc Cống: "Có thể kết giao bằng hữu với ngươi, chút đồ này thực đáng giá."
Đối mặt với nghi ngờ của Tất Lặc Cống, Vinh Cửu luôn mãi cường điệu, lễ vật như vậy hắn chỉ chuẩn bị một phần:
"Bằng hữu của ta, chẳng lẽ ngươi chưa từng có ý thức được sao, ngươi là độc nhất vô nhị."
Tất Lặc Cống nghiêm túc nhìn Vinh Cửu trong chốc lát, biết lúc này, hắn mới thật sự đối với Vinh Cửu có hơi chút hảo cảm.
Tất Lặc Cống trước nay không có chân chính tin tưởng Vinh Cửu, hắn vẫn luôn đề phòng Vinh Cửu, mặc kệ Vinh Cửu đưa cho hắn cái gì, loại ấn tượng này đầu tiên đều sẽ không thay đổi.
Hiện tại cũng như thế.
Vuốt ve bộ đồ pha lê, Tất Lặc Cống cũng không có thay đổi cái nhìn đối với Vinh Cửu.
Đây là một tên người Ngụy gian trá.
Tất Lặc Cống rõ ràng biết Vinh Cửu đưa hắn "Lễ vật", là tưởng trong tương lai từ trong bộ lạc hắn kiếm được lợi ích càng cao hơn so với lễ vật kia.
Biết là biết, cũng không ảnh hưởng Tất Lặc Cống hưởng thụ tán thành của Vinh Cửu.
Tất Lặc Cống nhận lấy đồ pha lê Vinh Cửu đưa, biết ngày mai Vinh Cửu liền phải khởi hành đi đến bộ lạc tiếp theo, Tất Lặc Cống bảo Vinh Cửu chờ thêm hai ngày.
"Ta sẽ không để bằng hữu có hại!"
Vinh Cửu không có truy vấn.
Thương nhân chân chính sẽ sốt ruột kiếm bạc, sẽ sợ chậm trễ hành trình, dã tâm của Vinh Cửu không chỉ ở đây, hắn càng muốn đả thông liên hệ cùng chư bộ thảo nguyên.
Vinh Cửu hy vọng có thể thông qua Tất Lặc Cống kéo lên quan hệ cùng mẫu thân hắn.
Tất Lặc Cống không có làm Vinh Cửu thất vọng.
Chạng vạng hôm sau, Tất Lặc Cống sai người tới thông tri Vinh Cửu, bảo Vinh Cửu tham gia lửa trại tối nay của bộ lạc.
"Mẫu thân của ta sẽ tham gia."
Tất Lặc Cống hướng Vinh Cửu nháy mắt: "Lửa trại có nữ tử xinh đẹp nhất trong bộ lạc, các tỷ muội của ta, các nàng có thân thể khỏe mạnh, có mái tóc xinh đẹp, nếu các nàng nhìn trúng ngươi, chúng ta có thể làm người một nhà."
Khó mà làm được.
Các quý nữ trên thảo nguyên, không hợp gu của Vinh Cửu.
Biết rõ Tất Lặc Cống là đang nói giỡn, thủ lĩnh bộ lạc sẽ không gả nhóm nữ nhi cho một lái buôn Ngụy quốc, Vinh Cửu vẫn kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, hướng Tất Lặc Cống cường điệu nói:
"Các nàng ngàn vạn đừng nhìn trúng ta, ta không phải nói các tỷ muội của ngươi không mỹ lệ, mà là ta đã có người trong lòng, ở Đại Ngụy, thân phận của chúng ta không quá xứng đôi, ta tới thảo nguyên bán hàng hóa, chính là hy vọng có một ngày có thể tích lũy được tài sản đù để xứng đôi với nàng."
Vinh Cửu nói nửa thật nửa giả, Tất Lặc Cống thấy hắn nói nghiêm túc, ngẩn người, không nhịn được cười: "Hóa ra ngươi còn là một kẻ si tâm!"
Ha hả, lời của Vinh Cửu, Tất Lặc Cống một chữ đều không tin.
Tất Lặc Cống cũng không có muốn gả tỷ muội cho một tên lái buôn muối Ngụy quốc.
Hắn một bên hưởng thụ Vinh Cửu lấy lòng, một bên lại xem thường Vinh Cửu.
Vinh Cửu nào biết tên hỗn đản Tất Lặc Cống này một bên thu lễ của hắn, một bên ngại thân phận hắn đê tiện, hắn chỉ có ở trước mặt nữ tử mình thích mới tự ti, ở trước mặt những người khác, hắn thực lo lắng mị lực của chính mình sẽ làm bọn tỷ muội của Tất Lặc Cống tre già măng mọc ——
Buổi tối, Vinh Cửu không dám ăn diện lộng lẫy, chỉ mặc đồ phổ phổ thông thông đi lửa trại tiệc tối.
công chúa Bảo Nhạc, mẫu thân của Tất Lặc Cống cũng không phải thực coi trọng Vinh Cửu.
Nhưng công chúa Bảo Nhạc thực thích bộ dụng cụ pha lê Vinh Cửu đưa tới.
Công chúa Bảo Nhạc tin tưởng thứ này ở trên thảo nguyên là độc nhất vô nhị.
Nàng muốn kiếm một bộ dụng cụ thủy tinh càng tốt hơn, đưa cho ca ca Agoura làm thọ lễ.
Lửa trại tiệc tối mới tiến hành đến một nửa, công chúa Bảo Nhạc liền đơn độc gọi Vinh Cửu đến một bên, nói yêu cầu của chính mình.
Vinh Cửu đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Công chúa Bảo Nhạc hỏi hắn, "người Ngụy, ngươi muốn được ban thưởng cái gì?"
Vinh Cửu nghĩ thầm, ngươi đi thọc ca ca Agoura của ngươi một đao, chính là "ban thưởng" tốt nhất.
Vinh Cửu phủ phục ở trước mặt công chúa Bảo Nhạc:
"Có thể làm việc cho công chúa, chính là ban thưởng mà tiểu nhân muốn nhất, hy vọng công chúa có thể thích hàng hóa tiểu nhân mang đến."
Công chúa Bảo Nhạc bị Vinh Cửu chọc cười, cười cười, sắc mặt công chúa Bảo Nhạc trầm xuống: "Nếu ngươi cái gì cũng không cần, bản công chúa cũng không dám dùng ngươi, sẽ coi ngươi trở thành gian tế của người Ngụy mà g. i. ế. c chết!"
Công chúa Bảo Nhạc vừa dứt lời, thị vệ bên người liền đặt thanh đao tại trên cổ Vinh Cửu, chờ đợi công chúa ra lệnh một tiếng liền cắt đứt yết hầu Vinh Cửu.
Vinh Cửu níu cả lưỡi.
Hắn thành thành thật thật cúi đầu, "Tiểu nhân vừa rồi đã nói dối, tiểu nhân muốn được độc quyền bán hàng hóa ở bộ lạc, hiện tại chiến sự tạm nghỉ, những người khác cũng tới thảo nguyên làm buôn bán, tiểu nhân không phục, lúc nguy hiểm nhất, chỉ có tiểu nhân dám chạy tới thảo nguyên, hiện tại bọn họ muốn tới tranh cùng tiểu nhân...... Tiểu nhân cam nguyện lấy lòng công chúa, bởi vì công chúa có thể làm tiểu nhân ở trong quý bộ lạc hưởng thụ đặc quyền."
Lời này liền tương đối thật.
Quả nhiên thương nhân đều là không có lợi thì không dậy sớm.
Công chúa Bảo Nhạc khinh thường Vinh Cửu, lại buông xuống một chút cảnh giác.
Người có dục vọng, mới có thể khống chế.
Nhưng độc quyền mua bán hàng hóa, ý tứ là bộ lạc chỉ có thể giao dịch cùng một mình Vinh Cửu?!
Công chúa Bảo Nhạc vừa nghe yêu cầu của Vinh Cửu, lập tức răn dạy Vinh Cửu lớn mật.
"Bản công chúa cho ngươi một cái ban thưởng, mà không phải bảo ngươi tùy ý đề yêu cầu! Ngươi cho rằng không có ngươi, bản công chúa sẽ không tìm được người Ngụy tới bộ lạc giao dịch sao?"
Vinh Cửu không chút hoang mang giải thích: "Công chúa đương nhiên không thiếu người sai sử, nhưng thương nhân tới bộ lạc giao dịch, chỉ lo lợi ích, bọn họ có thể giao dịch cùng công chúa, cũng có thể giao dịch cùng những người khác, công chúa sao có thể bảo đảm bọn họ có trung tâm hay không? Không giống tiểu nhân, đã nhận chuẩn công chúa, chỉ nghĩ làm việc cho công chúa."
Tình thế bộ lạc thực phức tạp.
Thủ lĩnh sủng ái Tất Lặc Cống, nhưng không chịu chọn Tất Lặc Cống làm người thừa kế.
Thủ lĩnh đồng dạng cũng đang sợ hãi, sợ sau khi Tất Lặc Cống kế thừa bộ lạc, bộ lạc liền hoàn toàn thuộc sở hữu của Agoura. Đặc biệt là hiện tại Agoura cùng Ngụy quốc ngừng chiến, đồn đãi về thân thế Agoura đã truyền khắp chư bộ thảo nguyên, thủ lĩnh ngửi được cơ hội, liền càng không chịu vào lúc này tuyên bố Tất Lặc Cống là người thừa kế.
Nếu địa vị của Agoura d. a. o động, thậm chí là tan rã, thủ lĩnh không chỉ sẽ không chọn Tất Lặc Cống làm người thừa kế, mà còn nhân cơ hội nuốt hết thảy thuộc về công chúa Bảo Nhạc, hoàn toàn biến của hồi môn phong phú thành thế lực của bộ lạc!
Đây là cục diện bày ra trước mặt công chúa Bảo Nhạc, Vinh Cửu không cần hỏi người khác, tới bộ lạc năm lần, hắn còn phân tích không ra mấy thứ này, vậy thời gian bị Trình Khanh ấn đọc sách tất cả đều là lãng phí.
"Chỉ làm việc cho bản công chúa?"
Công chúa Bảo Nhạc nghe ra lời ngầm của Vinh Cửu.
Tên người Ngụy này cũng thật dám nói, một chút đều không sợ làm nàng tức giận!
Công chúa Bảo Nhạc không cho là đúng: "Ngươi trước thế bản công chúa tìm bộ đồ thủy tinh tới, sự tình ngươi nói bản công chúa cần phải suy xét đã."
Vinh Cửu cũng không nhụt chí, hướng công chúa Bảo Nhạc hành lễ liền rời khỏi lều trại.
"Công chúa, sự tình tiểu nhân có thể làm vì ngài, không chỉ là mang đến hàng hóa hiếm lạ, tiểu nhân hiện tại còn đang duy trì liên hệ với sáu bộ lạc thảo nguyên......"
Vinh Cửu nói đến đây thì dừng, công chúa Bảo Nhạc ngược lại ngẩn ra.
Vinh Cửu rời đi, Tất Lặc Cống xốc rèm cửa lên tiến vào.
"Mẫu thân, ngài sẽ không thật sự tin chuyện ma quỷ của tên người Ngụy này chứ? Người Ngụy thiên tính gian trá, bảo hắn tìm hàng hóa tốt cho chúng ta còn được, nếu phó thác chuyện quan trọng cho hắn, buổi tối cũng không ngủ an ổn!"
"Ai báo ra giá thấp, chúng ta liền giao dịch cùng người đó, không thể cho tên người Ngụy này độc quyền, hắn cưỡng chế di dời đám người Ngụy khác, về sau sẽ đến phiên hắn tới định giá hàng hóa!"
Sao có thể đem quyền chủ động nhường cho người Ngụy được.
Công chúa Bảo Nhạc nhìn về phía nhi tử Tất Lặc Cống, trong ánh mắt tất cả đều là vui mừng:
"Tất Lặc Cống, con là hài tử thông minh, con không có bởi vì người Ngụy nịnh hót lấy lòng mà mất đi tâm cảnh giác, mẫu thân kiêu ngạo vì con."
← Ch. 665 | Ch. 667 → |