← Ch.635 | Ch.637 → |
Rất nhanh hai người này liền cảm thấy không thích hợp, bởi vì Tiểu Bàn không chỉ có mang bọn họ vào trong thành, phàm là địa phương Tiểu Bàn đi qua, quân lính thủ thành và bá tánh trên đường, đều thực nhiệt tình chào hỏi cùng Tiểu Bàn.
Mỗi người đều gọi "Tiểu Bàn cô nương", vừa tôn trọng, lại có thân cận!
Tiểu Bàn cứ như vậy mang theo mấy người tới phủ Nghiệp Vương.
Tiểu Bàn thuyết minh ý đồ đến, Thiền Y khó xử:
"Vương gia đã nói, không bàn sinh ý cùng người vô danh, này ——"
Vốn nên là Trình Khanh đại nhân tự mình tới nha, Thiền Y không tin Trình Khanh nghe không hiểu lời Vương gia nói, nhưng Trình Khanh cố tình không tới, chỉ phái vị hôn thê và ba học sinh của chính mình tới, Vương gia sao lại cùng nữ nhân nói sinh ý được?
Hà Uyển đứng ở cửa Vương phủ, cũng không nóng lòng biểu hiện chính mình, Tiểu Bàn tức giận: "Uyển tiểu thư ở Hoài Nam thanh danh cũng không nhỏ, nhiều nạn dân Hoài Nam đều đã từng tiếp thu Uyển tiểu thư trợ giúp, chẳng lẽ còn chưa có tư cách nói sinh ý cùng Vương gia sao?"
Tiểu Bàn có thể ở trước mặt Tiêu Vân Đình có hơi chút mặt mũi, đương nhiên không phải bởi vì nàng là tỳ nữ của Trình Khanh.
Mặt mũi của Tiểu Bàn tất cả đều là dựa vào chính nàng kiếm được.
Trình Khanh bị bắt, Tiểu Bàn khẽ cắn môi, vẫn lưu tại thành Lan Châu cứu người.
Quân y quân Tây Bắc đều hướng Tiểu Bàn học thuật khâu lại.
Một lần khi binh lực Agoura mạnh thêm, gần như công phá phòng thủ thành phố, Tiểu Bàn vẫn không chạy.
Cốc Hoành Thái bị thương, là Tiểu Bàn khâu.
Du Hiển bị thương, cũng Tiểu Bàn khâu.
Bên trong người Tiểu Bàn đã cứu, có quân lính bình thường, có cận vệ của Tiêu Vân Đình, có tướng lãnh quân Tây Bắc, người muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng của Tiểu Bàn, có thể xếp hàng từ thành Lan Châu đến huyện Tần An!
Ở thành Lan Châu, căn bản không ai lại coi Tiểu Bàn thành tỳ nữ, mọi người đều gọi nàng là Tiểu Bàn cô nương, nói nàng là Bồ Tát sống cứu mạng người.
Tiêu Vân Đình luôn luôn thưởng thức người hữu dụng, Tiểu Bàn hữu dụng như vậy, Tiêu Vân Đình cũng xem trọng hai phân.
Tiểu Bàn ở dưới loại hoàn cảnh này, tự nhiên càng ngày càng tự tin, đã không có khiếp đảm của tỳ nữ.
Nhưng mà Thiền Y nói Tiêu Vân Đình không muốn thấy Hà Uyển, Tiểu Bàn vẫn là thực tức giận, ở trong lòng Tiểu Bàn, Hà Uyển là người cực lợi hại.
Trình Khanh lợi hại, là nữ giả nam trang, lấy thân phận nam tử xông ra tên tuổi và địa vị.
Hà Uyển lợi hại, là Hà Uyển lấy thân phận nữ tử.
Hà Uyển là hạng người vô danh, vậy ai là hạng người nổi danh?
Hạng người nổi danh, có làm được nhiều như Hà Uyển sao?
Tiểu Bàn ở cửa Vương phủ lớn tiếng nói: "Sự tình Hoài Nam ta liền không nói, Vương gia không quen biết Uyển tiểu thư, có rảnh nên đi huyện Tần An nhìn xem, Uyển tiểu thư thu lưu rất nhiều nữ tử đáng thương không nhà để về, làm các nàng có áo mặc có cơm ăn, cho các nàng một con đường sống...... Chẳng lẽ Uyển tiểu thư tổ chức dệt phường chỉ vì kiếm bạc sao, vậy nàng còn không bằng đi phía nam, bá tánh nơi đó có tiền, Uyển tiểu thư kiếm bạc càng đơn giản hơn! Thiền Y, ngươi cũng là nữ tử, ngươi tới nói thử xem, Uyển tiểu thư làm những việc này, nàng là hạng người vô danh sao?"
Bất luận kẻ nào có thể làm được như Hà Uyển, đều không phải hạng người vô danh.
Chỉ là tình đời như thế, nam tử hơi làm ra chút thành tựu, chính hắn không thổi phồng, cũng có người khác thế hắn thổi phồng nổi danh.
Mà nữ tử làm ra thành tựu, trừ phi là hành động giống như Tiểu Bàn được bá tánh toàn thành xem ở trong mắt, thế nhân đều tưởng xem nhẹ.
Tiểu Bàn chất vấn, Thiền Y không thể nào phản bác.
Thiền Y hướng tới Hà Uyển hành lễ: "Là nô tỳ chậm trễ Hà tiểu thư, nô tỳ sẽ tự mình đi hồi bẩm Vương gia."
Hà Uyển cười cười, "Làm phiền Thiền Y cô nương, cô nương cũng nghe theo phân phó làm việc, nói gì chậm trễ? Ta mạo muội tới cửa, thật là muốn cùng Vương gia bàn sinh ý, nếu Vương gia không muốn làm buôn bán cùng dệt phường, chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu, sẽ nghĩ cách bán cho người khác, Tiểu Bàn nói quá khoa trương, cô nương không cần để ở trong lòng."
Tiêu Vân Đình thật là khách hàng tiềm tàng lớn nhất Tây Bắc, nhưng không có Tiêu Vân Đình, dệt phường cũng không đến mức lập tức liền suy sụp.
Hà lão gia tử sinh thời đã dạy Hà Uyển, người làm ăn chú trọng chính là hòa khí sinh tài, muốn làm sinh ý lâu dài, một ít lợi nhuận không ngại thoái nhượng, nhưng thoái nhượng không phải không hề có điểm mấu chốt, người không có nguyên tắc và điểm mấu chốt, làm sinh ý gì cũng không lâu dài được!
Hà Uyển không kiêu ngạo không siểm nịnh, Tiểu Bàn ở trước cửa Vương phủ lên án mạnh mẽ Nghiệp Vương, Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo đều xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Thiệu Bảo vẫn luôn biết Hà Uyển rất lợi hại, nếu không sẽ không cùng cha hắn xây dệt phường.
Nhưng lợi hại như vậy, Thiệu Bảo vẫn là thực ngoài ý muốn.
"Sư nương, ngài không sợ Vương gia tức giận sao?"
Hà Uyển cười cười, "Sợ cái gì, chúng ta là tới nói sinh ý cùng Vương gia, không phải tới đút lót Vương gia, Vương gia dù không muốn, cũng nhiều lắm chỉ bảo chúng ta rời đi, sao có thể bởi vì không đồng ý làm ăn liền kêu đánh kêu g. i. ế. c chúng ta!"
Vinh Cửu hừ lạnh, "hai người các ngươi có thể không kiến thức, có thể ở trong lòng sợ hãi, nhưng không được lộ ra manh mối trước mặt người ngoài, nếu ném mặt mũi lão sư và sư nương, trở về Tần An, ta sẽ tính sổ cùng các ngươi!"
Đứng ở trước Vương phủ có cái gì đáng sợ, nhớ trước đây, Trình Khanh cột hắn vào trên tường thành Hồng huyện, ngoài thành tất cả đều là đám cướp Trường Cân hung thần ác sát, hơi vô ý liền phải chết, hắn cũng không...không sợ nha!
Vinh Cửu không nghĩ thừa nhận hai kẻ nhút nhát kia là sư đệ mình, đĩnh đĩnh ngực, đứng càng thẳng.
Nếu Nghiệp Vương thật muốn đuổi người, hắn sẽ che ở trước mặt Hà Uyển, không cho những người đó vô lễ với Hà Uyển.
......
"Ngươi là muốn bổn vương đi gặp vị hôn thê của Trình Khanh?"
Khi nói đến "Vị hôn thê", Tiêu Vân Đình kéo dài âm cuối.
Trình Khanh cũng có mặt mũi làm ra vị hôn thê.
"Nô tỳ không dám."
Thiền Y chỉ đúng sự thật báo lại, không dám đánh giá cách làm của Tiêu Vân Đình.
Tiêu Vân Đình cười lạnh, "Ngươi có gì không dám, ngươi muốn nói gì, cứ lớn mật nói ra."
Thiền Y có hơi chút ngốc.
Vương gia là tức giận đi?
Nghĩ đến Tiểu Bàn và Hà Uyển vẫn còn chờ ở bên ngoài, Thiền Y liền quyết tâm, "Vậy nô tỳ liền nói thật? Nô tỳ cảm thấy nếu đồ của dệt phường Vương gia thật dùng được, vậy mua đi. Vương gia mỗi ngày trăm công ngàn việc, buổi tối chỉ ngủ hai ba canh giờ, dùng toàn bộ tâm lực ở trên việc đối phó người Bắc Tề, việc nhỏ như vậy cần gì phải hao tâm tốn sức, dù sao đều là quân lính có thể sử dụng, vị Hà tiểu thư bên ngoài kia ở huyện Tần An làm dệt phường, Vương gia thu mua sản phẩm dệt phường, là cho nữ công dệt phường đường sống, các nàng tuy không giống nam nhi có thể ra trận g. i. ế. c địch, nhưng cũng là bá tánh trong phạm vi Vương gia quản, vương gia......"
Nếu vương gia muốn thấy Trình đại nhân, cần gì phải đối nghịch cùng Trình đại nhân?
Giống Du thiên hộ, làm bằng hữu cùng Trình đại nhân không được sao!
Thiền Y tuy rằng thành thật, cũng có dục vọng cầu sinh, hai câu cuối cùng không dám nói ra miệng.
Dù là như vậy, Tiêu Vân Đình cũng thực không cao hứng.
Không biết vì sao, sau khi phát hiện bí mật của Trình Khanh, dường như nữ tử khác cũng bị Trình Khanh ảnh hưởng, bắt đầu trở nên càng lúc càng lớn gan.
Có tỳ nữ có thể khâu lại người.
Có nữ tử thương hộ dám đến phủ Nghiệp Vương nói sinh ý.
Ngay cả tiểu tỳ Thiền Y này, lá gan cũng càng lúc càng lớn, dám "chống đối" chính mình!
—— thế đạo này, có phải thật sự sắp thay đổi hay không?
Thế đạo thay đổi hay không, đều không ảnh hưởng đến Tiêu Vân Đình.
Tiêu Vân Đình tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Trình Khanh đoán không sai, Tiêu Vân Đình thật là có tiền, nếu không phải tiếp nhận tiền trang Dụ Phong, âm mưu của tiên đế Tiêu Dục Trọng hơn phân nửa sẽ thực hiện được, ở trong trận chiến Tây Bắc, phủ Nghiệp Vương khẳng định sẽ không lấy ra đủ quân phí —— đánh giặc không phải chỉ kêu khẩu hiệu, chỉ bằng nhiệt huyết là có thể thắng, binh lính cũng phải ăn cơm, người c. h. ế. t và người bị thương cần phải được trợ cấp, chiến mã cần phải cho ăn, vũ khí cũng sẽ hao tổn, hai nước khai chiến, tiêu hao chính là tiền bạc!
← Ch. 635 | Ch. 637 → |