← Ch.609 | Ch.611 → |
—— nếu chấp hành phần di chiếu này, nhất định là hoàng đế trước khi lâm chung xác nhận Mạnh Hoài Cẩn không phải là con đẻ.
Một di chiếu khác liền rất đơn giản, một khi hoàng thượng băng hà, lập tức tuyên Cao thủ phụ tiến cung, bảo đảm Hoàng Thái Tử Tiêu Hoài Cẩn thuận lợi đăng cơ!
Hoàng đế chờ Lạc Thuân xem xong, phân phó Lạc Thuân thiêu hủy di chiếu thứ nhất.
Xem ra, hoàng đế rốt cuộc đã làm xong một lần thử cuối cùng, hoàn toàn nhận định thân thế Mạnh Hoài Cẩn.
Lạc Thuân trong lòng có nghi hoặc, lại không dám không nghe theo.
Hoàng đế bệnh đến không thể đứng dậy, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, ánh mắt nhìn Lạc Thuân vẫn sắc bén vô cùng.
Tận mắt nhìn thấy Lạc Thuân thiêu hủy xong, hoàng đế lộ ra tươi cười:
"Thực tốt, ngươi quả nhiên trung thành, trung tâm, đợi sau khi trẫm chết, ngươi cầm thánh chỉ truyền ngôi đi tìm Hoài Cẩn, Hoài Cẩn giống Hoàng Hậu, ân oán phân minh, nhớ kỹ sự tình Cố gia, sẽ không tha thứ cho trẫm, nhưng ngươi là người thứ nhất quy phục, hắn sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Lạc Thuân quỳ gối bên long sàng, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng.
Hoàng đế thở hổn hển, bảo hắn trước đừng khóc, chính mình còn có việc muốn giao đãi.
"Trẫm nhớ rõ Mậu quốc công có tiểu nữ nhi con vợ cả còn chưa xuất giá, Hoài Cẩn đăng cơ, bảo hắn cưới nữ nhi Mậu quốc công làm Hoàng Hậu. Mậu quốc công thời còn trẻ đi theo Cố hầu dẫn binh, sau khi Cố hầu chết, Mậu quốc công co đầu rút cổ ở trong phủ không ra, sợ trẫm xuống tay với hắn...... Người này tuy rằng không có bản lĩnh như Cố hầu, nhưng cũng chắn được người Bắc Tề."
—— Hoàng Hậu hận trẫm.
Ha hả, có hận hay không cũng không quan hệ, vợ cả nguyên phối, sau trăm năm chung quy vẫn sẽ hợp táng vào đế lăng.
Nợ giữa hắn và Hoàng Hậu, sau khi c. h. ế. t lại chậm rãi tính đi.
Hoàng đế thật là hổ thẹn với Hoàng Hậu, nếu lại cho hoàng đế một cơ hội nữa, ở khi xử lý Cố hầu công cao quá chủ, thủ đoạn của hoàng đế sẽ ôn hòa hơn một chút.
Hoàng đế tuy rằng áy náy, đối với mỗi một sự kiện chính mình đã làm đều không hối hận.
Nếu lại cho hắn một cơ hội nữa, hoàng đế vẫn là sẽ làm ra lựa chọn tương tự!
Hoàng đế bảo Lạc Thuân đưa lỗ tai lại đây.
"Tiêu Vân Đình ở dưới mí mắt trẫm ẩn nhẫn nhiều năm, bệnh tật ốm yếu có lẽ là ngụy trang, hắn là họa lớn của Hoài Cẩn...... Trưởng tử của trẫm lỗi lạc bất phàm, Tiêu Vân Đình sẽ mài giũa Hoài Cẩn, thành tựu Hoài Cẩn, đợi Hoài Cẩn đăng cơ, trẫm muốn ngươi loại trừ ——"
Loại trừ Tiêu Vân Đình sao?
Hoàng đế trước khi lâm chung đối với Tiêu Vân Đình không quá yên lòng, muốn loại trừ Tiêu Vân Đình thực bình thường, Lạc Thuân đã sớm hạ mệnh lệnh cho Du Hiển.
Hiện giờ chỉ là xác nhận lại mệnh lệnh.
"Trẫm muốn ngươi, muốn ngươi loại trừ ——"
"Nương nương, bệ hạ vừa uống thuốc đang nghỉ ngơi."
"Hoàng Hậu nương nương!"
Hoàng Hậu lại đây.
Hoàng đế giãy giụa nâng cổ lên, "......loại trừ Trình Khanh!"
Lạc Thuân ngạc nhiên.
Trình Khanh có tài đức gì, thế nhưng có thể được Hoàng Thượng đơn độc điểm danh giao đãi?
Lạc Thuân còn tưởng rằng hoàng đế trước khi lâm chung, muốn lót đường cho tân quân, là muốn diệt trừ Tiêu Vân Đình!
Chưa từng dự đoán được, ở trong lòng hoàng đế, Trình Khanh thế nhưng càng đáng c. h. ế. t hơn so với Tiêu Vân Đình...... hoàng đế cảm thấy tính uy h. i. ế. p của Trình Khanh còn lớn hơn?
Lạc Thuân biết, hoàng đế đã từng vô cùng thưởng thức Trình Khanh, tưởng bồi dưỡng Trình Khanh để lại cho tân quân dùng!
Hoàng Hậu nương nương đi vào trong điện, Lạc Thuân nhét di chiếu vào trong tay áo.
Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, phi tần hậu cung đều tự giác mặc đồ thuần tịch.
Hoàng đế nhìn thấy nữ nhân trong cung, mặc kệ là phi tần hay là cung nhân, mặc càng ngày càng nhạt, trong lòng cũng không thoải mái.
Những người này giống như đang nhắc nhở hắn, hắn sắp chết.
Đương nhiên, hắn cũng đích xác sắp chết.
Hoàng Hậu lại không giống, nàng mặc một bộ cung trang màu đỏ, Hoàng Hậu như vậy có bóng dáng khi còn trẻ.
"Cố Xu......"
Hoàng đế lẩm bẩm.
Hoàng đế giãy giụa suy nghĩ đứng dậy, Hoàng Hậu đứng ở nơi đó, bảo Lạc Thuân đi ra ngoài.
Lạc Thuân không muốn đi, yết hầu hoàng đế hô hô vang: "Lui, lui ra."
Lạc Thuân sau đó mới lưu luyến không rời lui ra.
Hoàng Hậu đứng tại chỗ nhìn về phía giường, sắc mặt hoàng đế vàng như nến, tóc lộn xộn, đôi mắt xanh đen sưng to, làn da trên mặt, trên cổ nhăn dúm dó.
Hoàng đế cảm thấy chính mình thấy được Hoàng Hậu khi còn trẻ, Hoàng Hậu nhìn nửa ngày, thật không có từ trên người hoàng đế tìm ra một chút bóng dáng ngày xưa —— đây là trượng phu của mình sao?
Bản thân Hoàng Hậu đều có hơi chút hoảng hốt, Tiêu Dục Trọng khi còn trẻ là một người rất oai hùng, nếu không năm đó chính mình sẽ không gả cho Tiêu Dục Trọng, phụ thân cũng sẽ không đồng ý việc hôn nhân này.
Hoàng Hậu cười tự giễu.
Oai hùng gì đó đều là bề ngoài, có chút người lớn lên tuấn lãng chính khí, trong lòng suy nghĩ như thế nào, ngay cả người bên gối cũng không đoán được.
Nếu sớm biết rằng nàng gả cho Tiêu Dục Trọng sẽ hại c. h. ế. t cả nhà, ở trong đêm tân hôn, nàng sẽ một đao đ. â. m c. h. ế. t Tiêu Dục Trọng!
Không sai, Hoàng Hậu hiện tại vẫn cứ tưởng làm như vậy.
Hoàng đế c. h. ế. t bệnh, thật sự là quá tiện nghi cho hoàng đế.
"Cố Xu, nàng đứng lại gần đây một chút......để trẫm nhìn nàng..."
"Phu thê một hồi, trẫm sắp chết, nàng chắc sẽ cao hứng đi?"
Mặc kệ hoàng đế nói cái gì, Hoàng Hậu đều không d. a. o động.
Hoàng đế giãy giụa muốn đứng dậy, "Cố Xu, nàng không có tim!"
Hoàng Hậu rốt cuộc chịu để ý đến hắn, vừa mở miệng, lại là chất vấn lạnh băng: "Ngươi hại một nhà tiên thái tử, mấy trăm người Đông Cung c. h. ế. t ở trong lửa lớn, ngươi như vậy thì có tim? Cố gia đối với Đại Ngụy trung thành, tận tâm, sau cung biến phụ thân ta duy trì ngươi thượng vị, ngươi ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, quay đầu liền diệt cả Cố gia, ngươi có tim? Tiêu Dục Trọng, ngươi không cần biện giải cho chính mình, không cần phải thuyết phục ta, ngươi chính là một người âm u như vậy, cả đời này, ngươi không có tín nhiệm bất luận kẻ nào, bao gồm cả mẫu thân ngươi, bào muội ngươi...... Người ngoài chỉ nhìn thấy ngươi đối với Phúc Trinh Trưởng công chúa dung túng, lại không biết người hại Phúc Trinh còn trẻ phải thủ tiết, chính là người huynh trưởng tốt này!"
Lão Nghiệp Vương chết, thiên hạ thái bình, Tiêu Dục Trọng không cần Cố gia duy trì nữa, ngược lại bắt đầu ghét bỏ Cố gia đuôi to khó vẫy.
Hoàng Hậu còn nhớ rõ, khi đó phụ thân nàng Cố hầu gia đã bắt đầu hoài nghi chân tướng cung biến.
Tiên thái tử Tiêu Dục Chương khi đó chính là vô cùng tín nhiệm Tiêu Dục Trọng, Tiêu Dục Trọng khi xuống tay một chút cũng không chần chờ.
Phò mã Phúc Trinh cần phải chết.
Dù phò mã Phúc Trinh đã trợ giúp rất nhiều để Tiêu Dục Trọng đoạt vị, thế Tiêu Dục Trọng chắn đao, vì Tiêu Dục Trọng làm rất nhiều sự tình dơ bẩn nhận không ra người...... Nguyên nhân chính là vì như thế, phò mã mới phải chết, Tiêu Dục Trọng muốn làm minh quân, phò mã biết gốc gác hắn, sao hắn cho phép phò mã được sống lâu?
Phò mã Phúc Trinh chết, mới có Lạc Thuân thượng vị.
Lạc Thuân từ ý nghĩa nào đó tới nói, chính là thay thế vị trí của phò mã Phúc Trinh, là chuyên môn thế Tiêu Dục Trọng làm việc dơ bẩn.
Phò mã chết, phụ thân nàng Cố hầu gia biết, Cố gia tận thế sắp đến.
Nàng kiệt lực muốn tránh, muốn phụ thân giao ra binh quyền bảo vệ tánh mạng một nhà già trẻ, thậm chí ở trước mặt Tiêu Dục Trọng ám chỉ việc phụ thân muốn cởi giáp về quê, vì thế, nàng không thể không chịu đựng ghê tởm, chủ động nối lại tình xưa cùng Tiêu Dục Trọng.
Sự tình sau đó chứng minh là nàng đã quá ngây thơ.
Hoàng Hậu nhớ tới chuyện cũ, trong lòng thực sự hận, nàng thống khổ nhiều năm như vậy, hiện tại cũng nên đến phiên Tiêu Dục Trọng thống khổ!
"Năm phụ thân ta qua đời, ta có hoài thai một lần."
Hoàng đế thở hổn hển.
Chuyện này hắn hoàn toàn không biết gì!
← Ch. 609 | Ch. 611 → |