← Ch.594 | Ch.596 → |
Tiểu Bàn và Võ Nhị xuyên qua tầng tầng kiểm tra, mới đến được bên người Trình Khanh.
Nước mắt Trình Khanh đã lau khô, ngoại trừ đôi mắt khác thường, chỉnh thể cảm xúc vẫn ổn định, ít nhất ở người khác xem ra là như thế này.
Tiểu Bàn thấy t. h. i t. h. ể Lê lão nhân, cũng khóc.
Tiêu Vân Đình sai Thiền Y rút nỏ độc trên đầu vai Lê lão nhân ra, sai Thiền Y tìm người nghiệm độc, nhìn xem có tương đồng với loại độc mà Nghiệp Vương đã trúng khi hai quân giao chiến hay không.
"Hẳn là cùng người."
Trình Khanh sai Võ Nhị mang t. h. i t. h. ể Lê lão nhân đi.
"Thiếu gia, an táng như thế nào?"
"Lê gia gia không thân không thích, hoả táng đi, đợi Tây Bắc ổn định, lại tìm nơi non xanh nước biếc hạ táng."
Tiêu Vân Đình biết Trình Khanh không chạy đi xa được, lười đến quản nàng, tùy ý nàng mang t. h. i t. h. ể Lê lão nhân đi.
Sau khi gian nhà ở được rửa sạch sẽ, Tiêu Vân Đình nhìn tay chính mình bị cắn thương, không biết suy nghĩ cái gì.
Một lát sau Thiền Y mới tiến vào.
"Thế tử gia, nô tỳ bó miệng vết thương cho ngài."
Thiền Y lau m. á. u đi, lộ ra dấu răng rõ ràng trên tay.
Tiêu Vân Đình giơ cao tay, để Thiền Y xem: "Ngươi có nhìn ra khác thường không?"
Thiền Y lắc đầu, thật sự không thấy khác thường gì.
Chỉ có thể nhìn ra cắn rất tàn nhẫn ——
Tiêu Vân Đình nhìn chằm chằm miệng vết thương một lúc lâu, dường như không có việc gì thu tay trở về.
Thiền Y không nhìn ra, hắn nhìn ra được.
Dấu răng này nho nhỏ, thật sự không giống một nam tử thành niên cắn ra.
Đương nhiên, răng mỗi người đều không giống nhau.
Nếu không phải vừa rồi dựa quá gần Trình Khanh, xúc cảm khác thường làm Tiêu Vân Đình kinh ngạc, hắn căn bản sẽ không lưu ý dấu răng.
Không chỉ có dấu răng.
Còn có thân hình.
Về phần yết hầu......khi Lê lão nhân và sư đệ bị bắt, trên mặt có mang mặt nạ, yết hầu cũng không phải là không thể giả tạo.
Tiêu Vân Đình ngay từ đầu chỉ tưởng biết rõ ràng thân thế Trình Khanh, có phải như suy đoán của chính mình hay không.
Hiện tại hắn cảm thấy một bí mật khác của Trình Khanh, so với thân thế càng thú vị hơn!
Nếu thật là như hắn tưởng, vậy chuyện này quá điên cuồng.
Trong đầu Tiêu Vân Đình hiện lên ý tưởng, trên mặt lại không lộ ra manh mối, hỏi lại Thiền Y, trong viện Nghiệp Vương có động tĩnh gì không.
"Có thích khách sờ đến bên ngoài sân, g. i. ế. c một tỳ nữ, lại đả thương hai hộ vệ, ngoài ra cũng không có dị thường gì khác, Vương gia không bị kinh hách, vương phi cũng mạnh khỏe."
Thiền Y nói tình huống thực bình thường.
Nhưng bình thường như vậy, Tiêu Vân Đình ngược lại không tin.
"Nhìn chằm chằm."
"Nô tỳ đã biết."
......
Trình Khanh sai Võ Nhị đi ra ngoài cửa trông coi, nhỏ giọng nói với Tiểu Bàn:
"Các ngươi đi nơi nào?"
Tiểu Bàn lau lau đôi mắt, "Nô tỳ làm việc bất lợi, không cứu được Lê lão gia tử ra ngoài, khi nô tỳ và Võ Nhị ca sắp đến thủy lao, một đám người bỗng nhiên vọt tới thủy lao cướp tù. Sau đó Thiền Y dẫn người đánh lên cùng đám người kia, sau khi đám người kia thối lui, Thiền Y liền trói Lê lão gia tử mang đi."
Trước kia Tiểu Bàn cảnh giác Lê lão nhân, cảm thấy Lê lão nhân là người xấu, đêm nay Lê lão nhân vì cứu Trình Khanh mà chết, ở trong miệng Tiểu Bàn liền biến thành "Lê lão gia tử" —— Tiểu Bàn thề nhất định phải thắp hương đốt tiền giấy nhiều cho Lê lão gia tử, cầu Bồ Tát phù hộ Lê lão gia tử đầu thai tốt, kiếp sau không cần làm người cô đơn giao tiếp cùng thi thể.
Lúc ấy Thiền Y mang Lê lão nhân đi, Tiểu Bàn và Võ Nhị muốn đuổi theo, một người bỗng nhiên giữ nàng lại.
Đêm nay thành Lan Châu bỗng nhiên nổi lửa, Tiêu Vân Đình bị hành thích, Tiêu phủ loạn thành một đoàn, Cốc Hoành Thái lại có thể mạo hiểm xông vào.
"Cốc Tiểu Bá gia bảo nô tỳ cùng đi với hắn, thiếu gia vẫn còn ở trong phủ, nô tỳ đi theo hắn làm gì? Nô tỳ đuổi hắn đi, mới cùng Võ Nhị ca chạy đến nơi, không nghĩ tới Lê lão gia tử đã......"
Ở trong giọng nói của Tiểu Bàn, Trình Khanh nghe được nồng đậm ghét bỏ.
Tiểu Bàn còn chưa có thông suốt nha.
Loại tình huống này, Cốc Hoành Thái xông vào Tiêu phủ muốn mang Tiểu Bàn đi, chẳng lẽ còn có thể là nguyên nhân khác sao?
Nếu ở khi khác, Trình Khanh nhất định sẽ trêu ghẹo Tiểu Bàn vài câu, hiện tại nàng nào có tâm tình!
"Tiêu Vân Đình, khả năng đã nghi ngờ ta."
Trình Khanh nói, theo bản năng sờ sờ yết hầu giả trên cổ.
Yết hầu còn dính chặt chẽ vào chỗ cũ không rớt, mảnh vải bọc n. g. ự. c cũng không rớt, nhưng nàng và Tiêu Vân Đình dựa vào gần như vậy, nếu Tiêu Vân Đình một chút cũng chưa nhận thấy được khác thường, kia vẫn là Tiêu Vân Đình sao?
Hắn vốn dĩ chính là người lòng dạ thâm trầm, am hiểu kéo tơ lột kén.
Tiểu Bàn mắng to Tiêu Vân Đình không phải người, "Thiếu gia, chúng ta thật muốn lưu lại nơi này sao?"
Tiếp theo, Tiêu Vân Đình nói không chừng sẽ bóp c. h. ế. t thiếu gia!
Trình Khanh nghĩ đến hai con trùng trống mái, cười khổ nói: "Tạm thời thật đúng là không có biện pháp đi, nếu muốn giải độc, sẽ không thể rời khỏi thành Lan Châu. Ngươi cũng không cần lo lắng Tiêu Vân Đình sẽ động thủ, mệnh ta cần dựa vào hắn trợ giúp, mệnh hắn cũng không rời được ta."
Kiêng kị lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau!
Trước khi Lê lão nhân chết, chỉ nói cho Trình Khanh biện pháp giải độc.
Tiêu Vân Đình muốn bỏ nàng qua một bên, vậy cầm độc trùng cũng không biết sử dụng như thế nào.
Trừ phi Tiêu Vân Đình có thể tìm được sư đệ của Lê lão nhân, hơn nữa có thể làm sư đệ Lê lão nhân cam tâm tình nguyện giải độc cho Tiêu Vân Đình —— kia sao có thể, sư đệ Lê lão nhân hiện tại chỉ sợ một lòng muốn đoạt lại hai con trùng độc này.
Ở khi Trình Khanh và Tiêu Vân Đình đề phòng lẫn nhau, Du Hiển giả làm thương nhân buôn ngựa, vào thành Lan Châu.
Thành tây bị người Agoura đốt hơn một nửa, rất nhiều bá tánh bình thường không nhà để về, ôm đồ đạc cứu được ra ngoài trước khi phòng ốc cháy khóc thút thít.
Du Hiển nhớ tới lời Trình Khanh nói, một khi đánh giặc, thảm nhất chính là bá tánh bình thường.
Chờ Du Hiển dọc theo ký hiệu tìm được Cốc Hoành Thái, phát hiện thứ này đang buồn bã ỉu xìu, lập tức đá hắn một cái.
"Đại nhân."
Cốc Hoành Thái đứng thẳng thân thể, "Ngài như thế nào ——"
"Ngươi theo Trình Khanh một đường, có bắt được nghịch tặc không."
Cốc Hoành Thái không dám ngẩng đầu.
"Vốn dĩ có một tên, còn không kịp bắt lại đã chết, chính là lão nhân dùng mê dược khi ở huyện Ngũ Hà kia."
Du Hiển chau mày.
"Trình Khanh và Tiêu Vân Đình ở bên nhau?"
"Đúng vậy, Tiêu Vân Đình thỉnh Trình đại nhân tới Lan Châu, không hiểu trong hồ lô Tiêu Vân Đình bán cái gì. Đại nhân, muốn ti chức đi liên lạc với Trình đại nhân hay không, hắn hiện tại hẳn là cực tưởng tiếp thu trợ giúp của Cẩm Y Vệ, Tiêu Vân Đình thiếu chút nữa bị ám sát chết, nếu thành Lan Châu bị phá......"
Cốc Hoành Thái ra quả thực là chủ ý ngu ngốc.
Du Hiển một đường tới Tây Bắc, trên đường ngựa đều đã mệt c. h. ế. t mấy con, chỉ nghĩ nhanh chóng nhìn thấy Trình Khanh, cũng muốn nhanh hiểu biết thế cục Tây Bắc.
Sau khi chân chính tới thành Lan Châu, Du Hiển ngược lại không nóng nảy như vậy, Trình Khanh cũng không chạy được!
Hiện tại đi gặp Trình Khanh, ngoại trừ bại lộ ở dưới mí mắt Tiêu Vân Đình, có chỗ tốt gì?
Hành vi hứng khởi nhất thời như vậy, Du Hiển đã từng làm, đã mang đến cho Trình Khanh phiền toái và thương tổn, hắn thề không bao giờ sẽ phạm đồng dạng sai lầm nữa.
"Không đi gặp Trình Khanh, ngươi ở thành Lan Châu lâu như vậy, có thăm dò được tướng lãnh quân Tây Bắc hay không, là tâm phúc của Tiêu Vân Đình, hay là trung với Nghiệp Vương?"
Tiêu Vân Đình có thể ngăn chặn đại quân Bắc Tề.
Nghiệp Vương lại có thể ngăn chặn Tiêu Vân Đình.
Một người là Vương gia, một người là thế tử, tự nhiên có địa vị và hiếu đạo áp chế, nếu Nghiệp Vương khỏe mạnh, Tây Bắc không tới phiên Tiêu Vân Đình định đoạt.
Chỉ là hiện tại Nghiệp Vương ẩn thân!
Du Hiển muốn đào Nghiệp Vương ra.
......
Không chỉ Du Hiển cảm thấy Nghiệp Vương còn có thể cứu giúp, Đào Bất Ngôn cũng nghĩ như vậy.
Đào Bất Ngôn chính là sư đệ của Lê lão nhân.
Tiêu Vân Đình cảm thấy Đào Bất Ngôn sẽ quay trở về, Trình Khanh đoán hắn không có chạy xa, nhưng hai người cũng không nghĩ tới lá gan của Đào Bất Ngôn lại lớn như vậy, có thể tránh ở địa phương nguy hiểm nhất —— lý do Đào Bất Ngôn thuyết phục Nghiệp Vương hỗ trợ che giấu hắn thực trực tiếp, hắn có thể trị độc cho Nghiệp Vương!
← Ch. 594 | Ch. 596 → |