← Ch.580 | Ch.582 → |
Tần An khốn cùng, là dân chúng khốn cùng.
Làm dân chúng kiếm được tiền, tất cả mọi người sống tốt, còn không phải là chiến tích của thiếu gia sao?
Dù sao hiện tại bá tánh trong huyện còn chưa có hoàn toàn tín nhiệm thiếu gia nhà nàng, đại quân man nhân đánh tới, bá tánh Tần An sẽ không giống như bá tánh Hồng huyện hoàn toàn nghe theo thiếu gia nhà nàng nói.
Không quan trọng.
Chờ thiếu gia và tiểu thư làm cho bọn họ có cơm ăn, có áo mặc, còn có thể đọc sách, vậy bọn họ liền sẽ coi thiếu gia và tiểu thư trở thành phụ mẫu tái sinh, bảo làm gì liền làm đó, rất nghe lời!
Chu huyện thừa phát hiện chính mình vĩnh viễn đều không đoán ra kịch bản của thằng nhãi ranh tri huyện Trình Khanh.
Xử lý phân tranh lông gà vỏ tỏi ở huyện Tần An, còn thích thú!
Chu huyện thừa sai sử người đi cáo trạng, Trình Khanh một chút đều không chê phiền, lại có thể nghiêm túc xử lý phân tranh nhà bá tánh.
Tỷ như hai hộ gia đình tranh giếng nước, ban đầu nháo đến huyện nha, ai cũng không chịu nhường nhịn, Trình tri huyện nghe xong người hai nhà trình bày, lúc ban đầu là phán hai hộ xài chung một giếng nước —— hai hộ này tự nhiên đều không đồng ý.
Trình tri huyện cũng đủ tàn nhẫn, phái nha dịch dùng tảng đá lớn bịt kín miệng giếng nước, như vậy hai hộ gia đình đều không có giếng nước để dùng, phải đi nơi khác múc nước, sinh hoạt vô cùng không có phương tiện, ồn ào đến càng hung, oán trách lẫn nhau nhiều chuyện, nếu lúc trước không đi cáo trạng, vậy vẫn còn giếng nước.
Cãi hai ngày không có biện pháp, căn bản không giải quyết được vấn đề, hai bên liền chịu ngồi xuống hoà đàm.
Nói tới nói đi, người hai nhà đều làm ra nhượng bộ, muốn đi nha môn rút đơn kiện, nha dịch hung thần ác sát, nói bọn họ đang chơi tri huyện lão gia.
Người hai nhà không có biện pháp, đều hối hận vì một chút việc nhỏ lại nháo đến huyện nha, đắc tội tri huyện đại nhân, người hai nhà nơm nớp lo sợ.
Đơn kiện không dám rút, chỉ đành thương lượng hai nhà chung tiền một lần nữa đào một cái giếng mới, nghĩ đến đào giếng phải tốn tiền, hai nhà thịt đau không thôi.
Chờ hai nhà mời thợ thủ công xong, Trình Khanh lại sai người đưa bọn họ đến nha môn, trả lại giếng nước đã bị bịt đá cho bọn họ, không chỉ có như thế, còn phái nha dịch đào sâu giếng, làm năng lực trữ nước của giếng được đề cao, thỏa mãn cho hai nhà đồng thời dùng nước, hoàn toàn giải quyết được nguyên nhân căn bản tranh chấp giữa hai nhà!
Hai nhà cáo trạng vốn dĩ cũng không ôm hy vọng, không nghĩ tới Trình tri huyện thông tình đạt lý như thế, rất là cảm kích Trình tri huyện, sôi nổi khen Trình tri huyện là "yêu dân như con"...... Nếu Trình Khanh ngay từ đầu đã phái nha dịch đào sâu giếng, hai nhà càng muốn chiếm chiếc giếng tốt cho riêng mình, Trình Khanh làm như vậy, khiến cho bọn họ cảm nhận cảm giác "mất mà tìm lại" được là gì, lại kiến thức tính nết của tân tri huyện.
Tri huyện đại nhân là thực giảng đạo lý, nếu không muốn nghe tri huyện đại nhân giảng đạo lý, vậy quan uy của tri huyện đại nhân cũng không nhỏ!
Chu huyện thừa làm người xấu vô ích, sai sử người đi cáo trạng tìm phiền toái cho Trình Khanh, ngược lại trợ giúp Trình Khanh nổi danh.
Về phần Chu huyện thừa muốn tìm lão phụ tá, Hồ điển sử đi theo bên người Trình Khanh làm việc, căn bản chưa thấy qua có ai ra chủ ý cho Trình Khanh.
"Tuyền nha dịch, đoạt sổ sách cùng mở huyện học, còn có xử án điều hòa tranh cãi, đều là chủ ý của chính Trình tri huyện."
Hồ điển sử muốn đảo hướng về phía Trình Khanh, tự nhiên không muốn Chu huyện thừa lại tranh chấp cùng Trình Khanh.
Nếu Chu huyện thừa sử dụng ám chiêu hại Trình Khanh, tiểu nhi tử của Hồ điển sử có thể đi nơi nào tìm được lão sư tốt như vậy?
Tiểu lang Hồ gia ở huyện học mới tham gia mấy khóa, về nhà nói với Hồ điển sử, nghe Trình đại nhân giảng bài, đó là "Trống chiều chuông sớm, như nghe tiên âm", nếu có thể gặp được lão sư như Trình đại nhân sớm hai năm, tiểu lang Hồ gia cảm thấy chính mình khẳng định thi đậu tú tài!
Hiện tại không cần Hồ điển sử đốc xúc Hồ tiểu lang biểu hiện thật tốt, Hồ tiểu lang đã phóng lời nói, Trình Khanh ở nơi nào, hắn liền đi theo đến nơi đó, muốn học Vinh Cửu thiếu, dựa vào thành ý đả động Trình Khanh, thời khắc nghe Trình Khanh dạy bảo.
Lão bánh quẩy như Hồ điển sử, nhớ tới lời tiểu nhi tử nói, đều muốn khóc.
Hài tử có chí khí, làm cha có thể không duy trì sao?
Ai nói cha rùa đen không sinh ra nhi tử long phượng!
Cuộc đời của một người, là long hay là trùng, ngoại trừ xuất thân, còn có kỳ ngộ.
Trình Khanh bị giáng chức đến Tần An, là kiếp của Trình Khanh, lại là kỳ ngộ của nhi tử nhà mình.
Hồ điển sử hoàn hồn, thật cẩn thận khuyên Chu huyện thừa: "Trình tri huyện là văn khôi khoa khảo, làm quan cũng lão luyện, thăng chức là sự tình sớm muộn, chúng ta hà tất đắc tội hắn."
Chu huyện thừa nghe ra ý tứ của Hồ điển sử, lão Hồ đây là khuyên hắn lui một bước, ngoan ngoãn làm thuộc quan của Trình Khanh, để Trình Khanh nhanh thăng chức hồi kinh, vậy huyện Tần An vẫn do Chu huyện thừa định đoạt.
Chu huyện thừa đương nhiên không muốn.
Trình Khanh dù có lai lịch, kia cũng chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, Chu huyện thừa không có bị Trình Khanh thuyết phục!
Chờ Hồ điển sử rời đi, Chu huyện thừa mặt đen như đáy nồi, Vi chủ bạc rung đùi đắc ý: "Đại nhân, lão Hồ không thể tin, đã bị họ Trình mượn sức."
Điều này không cần Vi chủ bạc nói, Chu huyện thừa cũng đã nhìn ra.
Nhưng họ Trình đến tột cùng đã cho Hồ điển sử chỗ tốt gì?
Duy nhất có thể nghĩ đến, chính là nhi tử của Hồ điển sử ở huyện học...... Chu huyện thừa phái Vi chủ bạc đi huyện học nghe nội dung Trình Khanh giảng bài một chút, cái gì mà phú thương công tử ngàn dặm đi theo, chỉ vì được làm học sinh của Trình Khanh, thô nhân như Chu huyện thừa nghe tới quả thực là vô nghĩa!
Vi chủ bạc quả thực đi huyện học nghe một khóa.
Vi chủ bạc tới huyện học, phát hiện giáo dụ và huấn đạo cũng đứng ở bên ngoài phòng học, nhìn thấy Vi chủ bạc lại đây, hai người cũng không xấu hổ, còn ý bảo động tác Vi chủ bạc nhẹ một ít, không cần quấy rầy đến Trình đại nhân giảng bài.
Vi chủ bạc đứng ở bên người giáo dụ nghiêng tai lắng nghe, phát hiện Trình Khanh cũng không phải đang máy móc theo sách vở dạy cho học sinh đọc sách, trong quá trình giảng, Trình Khanh liền phát tán đề tài đi ra ngoài, cùng bọn học sinh đàm luận "Nhân sinh" và "Lý tưởng".
Tất cả toàn hạ phẩm, duy có đọc sách cao.
Có chí khoa khảo nhập sĩ tự nhiên là tốt nhất.
Dù thi không đậu, đọc sách và không đọc sách, cũng khác nhau lớn, cho dù là con trai của thương nhân, hiểu biết chữ nghĩa cũng chiếm ưu thế, tri thức có thể thay đổi vận mệnh, chỉ cần đọc hiểu sách, làm nghề gì cũng có thể tốt hơn so với người khác.
Trình Khanh còn lấy Vĩnh Cửu làm ví dụ, hỏi Vinh Cửu có gia tài bạc triệu, vì sao phải tới Tây Bắc ăn hạt cát.
Vinh Cửu rất là phối hợp, nói gia tài như mây bay, nếu không có bản lĩnh, trong khoảnh khắc liền phải tan đi, trước nay chỉ nghe nói có gia tộc vừa làm ruộng vừa đi học truyền đời đời, lại không nghe thấy nhiều thế hệ hào phú đại thương nhân.
Trình Khanh thấy bọn học sinh như suy tư gì, rèn sắt khi còn nóng, lại lấy Thiệu Bảo mọi người càng quen thuộc tới nêu ví dụ:
"Nếu Thiệu gia hai đời trước đã bắt đầu đọc sách, hiện giờ đàn dê Thiệu gia chăn thả đã sớm quá vạn, gia nghiệp cũng không chỉ có chút quy mô nhỏ như hiện tại, người đọc hiểu sách, ý tưởng liền không giống người bình thường, đồng dạng là nuôi súc vật, đại bộ phận mọi người cũng chỉ biết thành thành thật thật kiếm lợi một con dê, người thông minh lại có khả năng kiếm lợi gấp hai, gấp ba."
Bọn học sinh có hơi chút ồ lên, nếu gia tài Thiệu gia tăng gấp ba, vậy đã sớm thành nhà giàu nhất huyện Tần An, bọn họ đều phải xem sắc mặt Thiệu gia hành sự, nơi nào dám cười nhạo trên người Thiệu Bảo có mùi dê!
← Ch. 580 | Ch. 582 → |