← Ch.551 | Ch.553 → |
Hoàng đế vẫy vẫy tay, "Để Hiền tần lưu lại trợ giúp ngươi."
Hiền tần nghe vậy chạy nhanh tiến lên hành lễ với Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu nhìn thoáng qua đại hoàng tử trên mặt đất thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, "Hoàng Thượng, đại điện hạ bên này......"
Hoàng đế tức giận: "Cái gì đại điện hạ, lợn chó không bằng, cũng xứng sao!"
Nhưng hoàng đế mắng là mắng, vẫn sai ngự y cứu trị đại hoàng tử và Dĩnh Xuyên hầu.
Hai người này tạo phản, không chỉ có thuyết phục được Ngũ Thành Binh Mã Tư và 3000 doanh, trong triều khẳng định cũng có người ủng hộ, hoàng đế lưu trữ hai người còn hữu dụng.
Thôi Bằng cũng bởi vì đồng dạng nguyên nhân, không có bị hoàng đế đương trường g. i. ế. c chết.
Ngự y nhìn thương thế của đại hoàng tử, lắc đầu.
Phúc Trinh Trưởng công chúa bỗng nhiên góp lời: "Bệ hạ, thần muội nghe nói bên người Trình thiếu chiêm có kỳ nhân, giỏi trị ngoại thương, ngự y nói không thể cứu, hay để kỳ nhân bên người Trình thiếu chiêm thử xem!"
Phúc Trinh Trưởng công chúa sẽ không để Trình Khanh không làm gì vẫn nhặt được công lao.
Mạnh Hoài Cẩn ít nhất còn anh dũng g. i. ế. c địch, Trình Khanh chỉ tránh ở Càn Thanh cung, cũng muốn vớt công "cứu giá", quả thực là đang nằm mơ!
Phúc Trinh Trưởng công chúa biết Trình thị Nam Nghi đối với cái c. h. ế. t của Trình Dung canh cánh trong lòng, hoàng đế cũng vì đó mà nổi lên lòng nghi ngờ.
Hiện tại Trưởng công chúa muốn Trình Khanh cứu đại hoàng tử, chính là ở trước mặt hoàng đế mách lẻo.
Có cứu đại hoàng tử hay không?
Cứu, đó chính là cứu kẻ thù, có thể ghê tởm c. h. ế. t Trình Khanh và Trình thị Nam Nghi.
Không cứu, vậy bại lộ ý tưởng thù hận!
Tầm mắt hoàng đế dừng ở trên người Trình Khanh, nặng như núi cao:
"Trình Khanh, Trưởng công chúa nói có đúng không?"
Trình Khanh hận không thể bổ đại hoàng tử hai đao, sao sẽ nguyện ý cứu đại hoàng tử?
Nàng biết đây là bẫy rập Trưởng công chúa thiết hạ, tự nhiên sẽ không xúc động, lập tức không chút do dự đồng ý: "Hồi bẩm bệ hạ, bên người vi thần cũng không có kỳ nhân gì, chỉ có một tiểu tỳ đi theo vi thần đến Hoài Nam cứu tế học xong thuật khâu lại, bệ hạ có thể phái người gọi tỳ nữ của vi thần tiến cung hỗ trợ cho ngự y, về phần thương thế của đại hoàng tử...... Vi thần không dám đảm bảo nhất định có thể cứu được."
Trưởng công chúa cười nhạo.
Hoàng đế không tỏ ý kiến, sai người đi mời Tiểu Bàn.
Trình Khanh cúi đầu không nói lời nào, Hiền tần bỗng nhiên mở miệng: "Bệ hạ, ngự y ngự y viện chính là một đám đại phu y thuật tốt nhất Đại Ngụy, ngự y cũng chưa nắm chắc có thể cứu được đại hoàng tử, tỳ nữ bên người Trình đại nhân tới chỉ sợ cũng vô dụng, không bằng ngẫm lại biện pháp khác."
Trưởng công chúa và tam hoàng tử đồng loạt quay đầu nhìn Hiền tần.
Còn không bằng đừng mở miệng, vừa mở miệng chính là trợ giúp địch nhân!
Trưởng công chúa rất là châm chọc liếc mắt nhìn tam hoàng tử một cái, tam hoàng tử nan kham.
Tiểu Bàn tới rất nhanh.
Nha đầu này không ngờ, chính mình đời này không chỉ có thể tiến hoàng cung, còn có cơ hội nhìn thấy hoàng đế!
Trưởng công chúa nói là kỳ nhân, kết quả thật đúng là một tỳ nữ, hoàng đế thấy Tiểu Bàn cũng không ôm hy vọng quá lớn, Tiểu Bàn quỳ xuống dập đầu, hoàng đế không kiên nhẫn phất tay:
"Ngươi đi trước nhìn xem, có thể trị hay không."
Tiểu Bàn vừa thấy bộ dáng đại hoàng tử, liền hít hà một hơi.
Loại thương thế này, trị như thế nào?
Đại hoàng tử hiện tại còn sống, đại khái là nhờ ngự y dùng bí dược gì đi.
Tiểu Bàn biết đại hoàng tử còn là kẻ thù của thiếu gia Trình Khanh nhà mình, nếu cứu sống đại hoàng tử, chẳng phải là......
Trình Khanh dùng chân cũng đoán được nội tâm Tiểu Bàn có bao nhiêu rối rắm.
Nha đầu ngốc này ăn cơm nhà ai sẽ trung với người đó, trước kia trung tâm với Hà Uyển, hiện tại lại trung tâm với nàng.
"Ngươi tận lực phối hợp với ngự y cứu trợ, các ngự y đã nói đại hoàng tử vô phương cứu chữa, dù không cứu sống được, bệ hạ cũng sẽ không trách tội ngươi."
Thiếu gia đang kêu chính mình nghiêm túc cứu người, không cần nghĩ nhiều.
Tiểu Bàn nói muốn rút kiếm, các ngự y trong cung đều nói rút kiếm ra đại hoàng tử sẽ chết, nhưng không rút kiếm, Tiểu Bàn vô pháp khâu lại!
Cuối cùng vẫn là hoàng đế làm chủ bảo rút kiếm.
Kiếm vừa rút ra, đại hoàng tử chảy thật nhiều máu, sắc mặt càng thêm trắng như giấy, hơi thở mong manh.
Tiểu Bàn cũng không quản được quá nhiều, dựa theo Trình Khanh ngày thường dạy, trước rửa sạch khoang bụng dơ bẩn của đại hoàng tử, dùng cồn tiêu độc khâu lại, trước khâu bên trong sau lại khâu bên ngoài, cũng không biết vận khí của đại hoàng tử có tính là tốt hay không, một kiếm kia xuyên qua bụng hắn, đ. â. m thủng ruột, lại không tổn thương đến các cơ quan nội tạng khác.
Tiểu Bàn ban đầu còn thực khẩn trương, khi chân chính động tay, đại hoàng tử cùng người bị thương nàng đã từng trị ở Hoài Nam cũng không khác bao nhiêu, mặt vô biểu tình may vá thành thạo, một chút cũng không cảm thấy chính mình có bao nhiêu đặc thù, trên thực tế lại đã làm mọi người trong đại điện ngạc nhiên, ngay cả cung nhân cũng vừa sợ hãi vừa muốn nhìn lén!
Trình Khanh cảm thấy khoang bụng của đại hoàng tử cảm nhiễm rất nghiêm trọng, thời tiết nóng như vậy, vi khuẩn sinh sôi nẩy nở mau, hơn phân nửa là không chịu nổi.
Nhưng người khác không nghĩ như vậy.
Bởi vì không tổn thương đến nội tạng quan trọng, sau khi Tiểu Bàn xử lý xong miệng vết thương, giúp các ngự y ổn định ngoại thương nghiêm trọng khó giải quyết nhất, bắt mạch một phen, đại hoàng tử còn có khí, ngự y liền cảm thấy đại hoàng tử có lẽ có thể sống.
"Tiểu Bàn, ngươi đã làm vô cùng tốt, có thể làm đại hoàng tử khỏi hẳn hay không, có các ngự y!"
Trình Khanh muốn tận lực bảo vệ Tiểu Bàn, đương nhiên muốn đem Tiểu Bàn trích sạch sẽ.
Hoàng đế và mọi người đều nhìn ra Trình Khanh bênh vực người mình.
Trình Khanh tuy rằng nói thật, nhưng Hoàng Thượng chưa chắc muốn nghe.
Vì tỳ nữ, cần thiết sao?
Nhưng tuy nhiên nghĩ lại, có một tỳ nữ như vậy, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng!
Tam hoàng tử liền vô cùng ghen ghét.
"Tỳ nữ bên người Trình thiếu chiêm quả có kỹ năng tuyệt diệu, Trình đại nhân trung thành và tận tâm, sao không hiến tỳ nữ này cho phụ hoàng?"
Tiểu Bàn nghe xong lời này đứng không vững, thình thịch một chút quỳ xuống đất không dậy nổi.
Trưởng công chúa nhàn nhạt nói: "Thiên hạ này đều là của bệ hạ, có thể tiến cung hầu hạ bệ hạ, là phúc phận mà tiểu tỳ ngươi đã tu luyện mấy đời, nhìn bộ dáng này, lại là không muốn sao?"
Trưởng công chúa nói chính là Tiểu Bàn, đôi mắt lại nhìn Trình Khanh.
Trình Khanh có thể cảm giác được Tiểu Bàn sợ hãi.
Hiến cho hoàng đế?
Hiến con bà ngươi!
Trình Khanh cũng quỳ xuống:
"Bệ hạ, dù cho tỳ nữ của vi thần nguyện ý tiến cung, thần cũng sẽ không đồng ý, thần xuất thân Trình thị Nam Nghi, Trình thị không có tiền lệ hiến mỹ nữ! Nếu bệ hạ nhìn trúng kỹ thuật khâu này của nàng, thần nguyện đưa Tiểu Bàn đến ngự y viện làm việc, thần tin tưởng, Tiểu Bàn vào ngự y viện càng có tác dụng hơn xa so với tiến cung."
Đưa một tỳ nữ đi ngự y viện làm cái gì?
Tam hoàng tử và Trưởng công chúa đều khiếp sợ với trình độ da mặt dày của Trình Khanh, các ngự y ở đây thậm chí còn một trăm lần không muốn.
Viện sử ngự y viện là người thứ nhất đứng ra nói việc này không hợp quy củ, các ngự y khác sôi nổi phụ họa.
Trình Khanh vẻ mặt bất đắc dĩ, biểu tình kia giống như đang nói không phải chính mình không muốn cho tỳ nữ bên người cống hiến sức lực cho hoàng đế, là các ngự y cố thủ quy tắc có sẵn kiên quyết phản đối, Trình Khanh cũng không có cách nào khác.
Ở trước mặt Hoàng Hậu, hoàng đế kỳ thật cũng không có tâm tư thu mỹ nhân tiến cung.
Tiểu Bàn lấy kim chỉ khâu lại ngoại thương, tay cầm ruột người nhưng đôi mắt đều không nháy mắt một chút, tỳ nữ gan lớn như vậy, hoàng đế sao dám lưu tại bên người chính mình?
Hoàng đế tùy ý tam hoàng tử và Trưởng công chúa làm khó dễ, là muốn nhìn xem Trình Khanh ứng đối như thế nào, thật sự trung quân hay không.
Kết quả làm hoàng đế thực vô ngữ.
← Ch. 551 | Ch. 553 → |