← Ch.460 | Ch.462 → |
Vinh Cửu cười lạnh: "Vậy thật đúng là đã vất vả hai ca ca, từ Dương Châu đến Hồng huyện, cần phải đi lâu như vậy."
Trên mặt Vinh Ngũ hiện lên hai phần xấu hổ.
Hắn và Vinh Thất mang theo người một đường từ Dương Châu đuổi theo, kỳ thật cước trình cũng không chậm.
Nhưng đi đến một nửa liền nghe nói đám cướp Trường Cân đang bao vây thành Hoài An, Vinh Ngũ và Vinh Thất rất có ăn ý thả chậm tốc độ, hai người phụng mệnh đến mang Vinh Cửu trở về Dương Châu, nhưng luyến tiếc vì Vinh Cửu mà vứt bỏ tánh mạng của chính mình.
Thẳng đến khi thành Hoài An đánh lui đám cướp Trường Cân, Vinh Ngũ và Vinh Thất mới lại lần nữa khởi hành.
Bọn họ không nhanh không chậm lên đường, chờ khi tới Hồng huyện, đám cướp Trường Cân vây công Hồng huyện cũng đã tan tác, nhưng thật ra một chút nguy hiểm cũng không có gặp phải.
Vinh Ngũ và Vinh Thất cảm thấy chính mình không làm sai, Vinh Cửu lại không nghĩ như vậy, nghĩ đến chính mình bị Trình Khanh trói ở trên tường thành ăn ngủ ngoài trời chịu khổ, hai đường ca này lại thong thả ở trên đường trì hoãn, ánh mắt Vinh Cửu âm lệ.
Trình Khanh lười đến xem ba huynh đệ Vinh gia cãi nhau, chỉ cần người Vinh gia không có một mực phủ nhận mười vạn lượng bạc quyên tặng, mâu thuẫn bên trong Vinh gia Trình Khanh cũng không quan tâm.
Nàng sốt ruột dàn xếp Hồng huyện bên này, sau đó mới có thể khởi hành tiếp tục lên đường, đến địa phương đã ước định hội hợp cùng Ngũ hoàng tử.
Du Tam lãnh Tào Quân tới Hồng huyện cứu viện, ở sau khi đánh lùi đám cướp Trường Cân nên trở về thành Hoài An phục mệnh, nhưng chủ tướng lâm thời Du Tam thật sự giỏi thu mua nhân tâm, Tào Quân bên kia đồng ý phái ra một ngàn người, tiếp tục hộ tống đoàn người Trình Khanh đi hội hợp cùng Ngũ hoàng tử!
Lại tính 500 binh lính Vệ sở do Kỳ chỉ huy sứ phái thêm, Trình Khanh và Du Tam cùng nhau mang theo hơn bảy vạn thạch lương thực, có được 1600 binh lính hộ tống, tính an toàn được đề cao.
Năm vạn thạch lương thực mà Du Tam phụ trách, đến Hồng huyện chậm hơn Du Tam một chút, nhưng sáng mai không sai biệt lắm cũng nên tới, cho nên đám người Trình Khanh còn ở lại Hồng huyện thêm một đêm.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tới buổi tối, Vinh Cửu cùng hai đường ca cãi nhau ra kết quả, hắn nói với Vinh Ngũ và Vinh Thất, chính mình không trở về Dương Châu, muốn đi theo đến Hoài Nam......
Vinh Cửu nói muốn đi Hoài Nam, phảng phất là làm ra hy sinh cực lớn.
Trình Khanh lại một ngụm cự tuyệt:
"Bản quan vì sao phải mang theo ngươi?"
Vai không thể gánh, tay không thể xách, làm gì cũng không được, đối với ăn mặc ngủ nghỉ còn có yêu cầu cao, phế vật như vậy, Trình Khanh mang theo đi Hoài Nam, là tìm phiền toái cho chính mình!
"Ngươi ——"
Vinh Cửu sốt ruột, Vinh Ngũ và Vinh Thất vội vàng đè hắn lại.
"Nói chuyện cùng Trình đại nhân có thể nào không lớn không nhỏ như vậy, ngươi khách khí chút đi."
"Đúng vậy Cửu đệ, Trình đại nhân đi Hoài Nam là cứu tế không phải du sơn ngoạn thủy, ngươi cũng đừng đi theo thêm phiền."
"Ngươi không trở về Dương Châu gặp lão thái quân, cũng nên trở về thành Hoài An vấn an Ngọc nương tỷ tỷ."
Vinh Ngũ và Vinh Thất hai người mồm năm miệng mười khuyên, từ trong lòng nhìn Trình Khanh thấy thuận mắt hơn nhiều, Vinh Cửu ở Vinh gia ỷ vào quan hệ với phủ Tổng đốc mà tác oai tác phúc đã lâu, không xem nhóm đường huynh đệ ở trong mắt.
Đồng dạng là con cháu Vinh gia, Vinh Cửu bên ngoài cũng phá lệ kiêu ngạo, đây vẫn là lần đầu Vinh Ngũ và Vinh Thất thấy có người không cho Vinh Cửu mặt mũi.
Vinh Cửu bị Vinh Ngũ và Vinh Thất mạnh mẽ mang đi.
Du bách hộ nghe xong sau đó cười lạnh liên tục: "Còn tưởng đi theo đến Hoài Nam, nằm mơ!"
Bách hộ đại nhân nhìn ai cũng như là tình địch của chính mình.
Nếu hắn có thể thích Trình Khanh, như vậy giới tính liền không phải chướng ngại, tình địch là không phân biệt nam nữ.
Tình địch giống như Vinh Cửu, tới một cái Du bách hộ liền diệt một cái...... Thật là không biết tự lượng sức mình!
Cốc Hoành Thái cười hắc hắc, "Đại nhân, tên họ Vinh kia muốn đi theo đến Hoài Nam không tốt sao, bị đám cướp Trường Cân dọa một cái đã chịu quyên góp mười vạn lượng bạc, nếu mang theo hắn đi Hoài Nam, toàn bộ Vinh gia đều phải bị hắn quyên góp đi ra ngoài!"
Cái gì kêu là bại gia tử, chính là như vậy.
Cốc Hoành Thái cảm thấy có Vinh Cửu để so sánh, chính mình trước đây cũng xem như là thanh niên tài tuấn.
Du Tam trừng hắn một cái, "Ngươi là Cẩm Y Vệ, không phải sai dịch, mí mắt đừng quá nông cạn!"
Nếu tình huống vô đặc thù, Cẩm Y Vệ sẽ không chú ý thương hộ.
Cốc Hoành Thái 'nha' một tiếng, xám xịt rời đi.
Không biết vì sao, Bách hộ đại nhân gần đây tâm tình luôn bất định, có khi thực dễ nói chuyện, có khi lại dễ dàng phát hỏa.
Lúc tới Hồng huyện đánh cho tàn quân của đám cướp Trường Cân chạy vắt giò lên cổ, không phải rất cao hứng sao?
Còn cùng Trình Khanh vừa nói vừa cười.
Mới không tới một ngày, giống như lại không cao hứng, rốt cuộc là vì sao!
Cốc Hoành Thái bỗng nhiên nhớ lại khi ở kinh thành, Du bách hộ sau khi hộ tống Trình Khanh về nhà, ở trên đường cái cưỡi ngựa, thoạt nhìn như là mất hồn.
Cốc Hoành Thái ngăn Du Tam lại, Du Tam kể cho hắn, chính mình lo được lo mất, tâm tình chợt vui chợt buồn.
Cốc Hoành Thái lúc ấy liền đoán Du bách hộ có tiểu nương tử ái mộ.
Lấy tính cách của Du bách hộ tự nhiên là không chịu thừa nhận.
Cốc Hoành Thái có thể khẳng định, Du Tam chính là có đối tượng ái mộ, cho nên mới vui buồn thất thường...... Hiện tại vấn đề tới, đối tượng Du bách hộ ái mộ là ai?
Ở Hồng huyện, người cùng Du bách hộ nhận thức, hơn nữa có thể nhấc lên quan hệ, cũng chỉ có hai tiểu nương tử, một người là Hà tiểu thư thương hộ, một người là tỳ nữ Tiểu Bàn bên người Trình Khanh.
Cốc Hoành Thái bài trừ Hà tiểu thư.
Khi ở thành Hoài An, Cốc Hoành Thái đã nhìn ra, Du bách hộ không thích Hà tiểu thư.
Vậy chẳng lẽ là Tiểu Bàn?!
Bởi vì thích Tiểu Bàn, cho nên hay cọ đến bên người Trình Khanh, chính là muốn gặp Tiểu Bàn...... Cốc Hoành Thái cảm thấy suy đoán như vậy vẫn là có hơi chút không quá thích hợp, dứt khoát trực tiếp chạy đi tìm Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn đang mang theo phụ nữ Hồng huyện chiếu cố người bệnh, khuôn mặt nhỏ mệt đến trắng bệch, Cốc Hoành Thái ngoài miệng mắng nàng ngốc, trên tay lại không tự giác hỗ trợ.
Hắn thường xuyên nhìn lén Tiểu Bàn.
Nếu là tỳ nữ này, cũng không phải không có khả năng.
Tiểu nha đầu cũng không phải rất xinh đẹp, càng chưa nói tới gia thế, nhưng thắng ở lá gan lớn, thường hay chu cái miệng rất thú vị.
Cốc Hoành Thái đã nghĩ tới, chờ sau khi kết thúc cứu tế Hoài Nam trở lại kinh thành, nếu hắn thăng chức, sẽ tìm cơ hội hỏi Trình Khanh một chút, có chịu bỏ những thứ yêu thích, chuyển tặng Tiểu Bàn cho hắn hay không.
Đi theo bên người Trình Khanh không danh không phận, theo hắn, ít nhất có thể làm thiếp thất có danh phận.
Nhưng nếu Du Tam cũng nhìn trúng Tiểu Bàn, vậy tương đối phiền toái.
Khó được chính mình vừa ý một tiểu tỳ nữ, lại phải nhường cho Du Tam?
Chờ Tiểu Bàn vội xong việc, thấy Cốc Hoành Thái còn biểu tình hoảng hốt, lấy đôi mắt nhìn lén nàng, lại không nói chuyện cùng nàng, rốt cuộc không nhịn được hỏi hắn: "Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, kỳ kỳ quái quái, có phải miệng vết thương đau, nhưng lại ngại nói hay không?"
Cốc Hoành Thái ở khi g. i. ế. c địch cũng bị thương, miệng vết thương còn là Tiểu Bàn tự mình khâu lại.
Lúc ấy thứ này liền c. h. ế. t ăn vạ dưới tường thành, Tiểu Bàn nói để cho người khác khâu cho hắn, hắn lại không tin tay nghề những người khác, miệng vết thương chảy m. á. u cũng vẫn kiên trì phải đợi Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn bị hắn làm cho tức giận, nhường người bệnh trong tay cho người khác, cắn răng băng bó cho Cốc Hoành Thái.
Trong lòng mang theo tức giận, động tác trên tay khó tránh khỏi thô lỗ một chút, hiện tại nhìn bộ dáng này của Cốc Hoành Thái, Tiểu Bàn có hai phân chột dạ.
← Ch. 460 | Ch. 462 → |