Vay nóng Tima

Truyện:Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 435

Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
Trọn bộ 702 chương
Chương 435
0.00
(0 votes)


Chương (1-702)

Siêu sale Lazada


Hà Uyển đè lại bả vai Tiểu Bàn, "Nha đầu ngốc, nghe lời! Cùng chúng ta vào thành, đừng tăng gánh nặng cho Trình Khanh."

Tiểu Bàn sốt ruột.

Giết địch là chuyện của nam nhân, nhưng 'thiếu gia' không phải nam nhân......

Mặc kệ Tiểu Bàn giãy giụa như thế nào, đều bị mạnh mẽ mang đi.

Tiếng vó ngựa cùng tiếng c. h. é. m g. i. ế. c càng ngày càng gần.

Nhìn tường thành ở ngay trước mắt, khi chân chính lên đường, lại cảm thấy thật lâu cũng không đến.

Trên tường thành có bóng dáng quân lính đi lại, nhìn hai ngàn dân phu vội vàng tới gần, đồng dạng thấy địch nhân ở nơi xa.

Bụi đất đầy trời, nhìn thanh thế không nhỏ.

Quân lính thủ thành cũng nóng nảy, cách không hỏi thân phận, Hà Uyển sai người hô to đáp lời, nói bọn họ mang theo lương thực cứu tế do Lục Nguyên Cập Đệ Trình trạng nguyên phụ trách áp giải, trước mắt cần phải vào thành.

Trình trạng nguyên và lương thực cứu tế tương đối có phân lượng.

Quân lính thủ thành không dám lập tức đóng cửa thành lại, hô to bảo đám người Hà Uyển nhanh vào thành.

Dưới tường thành, có một hai ngàn lưu dân bồi hồi không đi, tuyệt đại đa số đã không có sức lực đứng lên, nửa c. h. ế. t nửa sống nằm trên mặt đất.

Lưu dân là từ địa giới Hoài Nam chạy ra tới, mỗi phủ châu huyện đều có thân ảnh của bọn họ.

Có phủ châu huyện sẽ tiếp nhận bọn họ, có nơi sẽ không.

Giống như hiện tại, binh sĩ thủ thành sẽ cho đội ngũ vận chuyển lương thực vào thành, lại không cho lưu dân vào thành.

Về phần đám người Hà Uyển làm như thế nào vòng qua lưu dân, không ở trong phạm vi suy xét của binh lính thủ thành, đám người Hà Uyển cần tự nghĩ cách.

Hà Uyển vì vào thành cho thấy thân phận, lưu dân nghe xong, ánh mắt ban đầu ảm đạm đều tỏa sáng.

Lương thực cứu tế?

Có lương thực!

Cứu tế Hoài Nam, vậy lương thực kia chẳng phải chính là cho bọn họ?

Có lương thực, vì sao không phát.

Có lương thực, vì sao không cho bọn họ vào thành!

Lưu dân xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi, từ trên mặt đất bò lên, hướng tới đội ngũ vận chuyển lương thực, những người này muốn làm gì, đoán cũng có thể đoán được.

Hà Uyển lòng nóng như lửa đốt.

"Ông nội, cháu giống như đã nói sai...... Làm sao bây giờ?"

Hà lão viên ngoại vỗ vỗ Hà Uyển: "Đừng sợ, có ông ở đây, chuyện còn khó hơn thế này ông cũng đã từng gặp qua."

Các hộ vệ Hà gia toàn bộ đều vẫn còn, mấy chục hộ vệ đều là người Hà lão viên ngoại tin tưởng.

Một hai ngàn kẻ cắp, tất cả mọi người khả năng sẽ rối loạn đầu trận tuyến, một hai ngàn lưu dân, mỗi người đều xanh xao vàng vọt tay chân vô lực, trên tay còn không có vũ khí, có gì đáng sợ?

Hà lão viên ngoại không sợ lưu dân.

Chỉ cần cho bọn họ hy vọng sống sót, bọn họ sẽ không bí quá hoá liều.

Lão gia tử xuống xe ngựa, đứng ở phía trước đội ngũ, chỉ nói hai việc.

Thứ nhất, triều đình phái Trình trạng nguyên tới cứu tế, Trình trạng nguyên mang đến hai vạn thạch lương thực, cũng đủ nuôi sống một hai ngàn người nơi này.

Thứ hai, nếu lương thực cứu tế bị kẻ cắp cướp đi, Trình trạng nguyên cũng không có cách nào biến ra lương thực, triều đình cũng sẽ không lại đưa lương thực tới, mà sẽ trực tiếp phái binh tới diệt phỉ!

"Đoạt lương thực chính là phỉ!"

"Giữ được lương thực cứu tế, tất cả mọi người cùng nhau sống."

"Chờ Trình trạng nguyên vào thành, sẽ bắt đầu cứu tế."

"Các ngươi nguyện ý chờ thêm hai canh giờ, hay là muốn bị triều đình coi trở thành kẻ cướp mà tiêu diệt?"

Lời Hà lão viên ngoại nói, nhóm lưu dân cũng không quá tin tưởng.

Bọn họ một đường từ Hoài Nam chạy tới nơi này, bị cự tuyệt, bị lừa quá nhiều, đi đến châu phủ nào cũng đều bị đuổi đi, thực sự có đại quan triều đình muốn tới cứu tế?

Lương thực là chia cho bọn họ sao?

Vận vào trong thành, mọi người ngay cả một hạt gạo cũng không nhìn thấy!

Một lưu dân đứng ra, chất vấn thân phận của Hà lão viên ngoại, ý tứ là dựa vào cái gì phải tin tưởng hắn.

Hà lão viên ngoại sờ sờ râu: "Để đội ngũ vận chuyển vào trong thành, lão hủ lưu lại cùng các ngươi, Trình trạng nguyên là tôn nữ tế của lão hủ, chẳng lẽ còn có thể mặc kệ lão hủ sao?"

Lão gia tử có thể làm bộ là tổ phụ của Trình Khanh, lời nói đến bên miệng, lại theo tâm ý chính mình nói.

Lưu dân lại không cảm thấy giữ một lão đầu làm con tin có lợi ích gì.

Có lưu dân sờ tay đến túi lương thực trên xe hàng hóa.

Không cần chờ hai canh giờ, chỉ cần cướp lương thực đi, mọi người liền không cần đói bụng.

Hà lão viên ngoại thở dài, lưu dân đã thực đáng thương, nếu không phải bất đắc dĩ, lão gia tử không nghĩ thương tổn bất luận một lưu dân nào.

Nhưng đội ngũ vận chuyển lương thực còn chờ vào thành.

Lão gia tử cũng chỉ có thể cứng tâm địa, xông qua lưu dân.

Dân phu vận chuyển lương thực có hai ngàn người, hai ngày nay tuy rằng mỏi mệt, lại có lương khô ăn, có thịt lợn Trình Khanh cung cấp, tố chất thân thể khá hơn nhóm lưu dân nhiều, trên nhân số cũng chiếm ưu thế, nếu thật đánh lên, khẳng định là các dân phu vận chuyển lương thực có thể thắng.

Còn có mấy chục gia đinh Hà gia, mỗi người đều mang theo binh khí, đối mặt với lưu dân tay không tấc sắt, sức chiến đấu liền thậm chí rất cường hãn...... Chỉ chờ Hà lão viên ngoại ra lệnh một tiếng, mấy chục gia đinh Hà gia sẽ coi lưu dân trở thành địch nhân.

Gia đinh Hà gia vô lệnh không dám động, dân phu vận chuyển lương thực lại không khách khí, mọi người đều sợ bị đám kẻ cắp đuổi theo g. i. ế. c chết, nơi này còn có người lải nha lải nhải chặn đường, có cái gì phải chần chờ, vén tay áo lên đánh người.

Một bên là khát cầu lấp đầy bụng.

Một bên là sợ hãi bị kẻ cắp g. i. ế. c chết.

Tranh đấu chạm vào là nổ ngay.

Đánh là đánh thắng, nhưng một khi đấu võ, chẳng phải sẽ lãng phí thời gian Trình Khanh tranh thủ cho đội ngũ vận chuyển lương thực vào thành sao?

Ở thời khắc mấu chốt, Hà Uyển đứng dậy, xốc màn xe lên:

"Ta lưu lại làm con tin, các ngươi để đội ngũ vận chuyển lương thực tiến vào thành trước đi...... Ta là thê tử chưa qua cửa của Trình trạng nguyên, có ta ở trong tay các ngươi, Trình trạng nguyên khẳng định sẽ phát lương thực cho các ngươi!"

Tiểu Bàn tưởng thế Hà Uyển lưu lại làm con tin, Hà Uyển không đồng ý.

Không phải Hà Uyển xem thường Tiểu Bàn, khí độ tỳ nữ và tiểu thư không giống nhau, Tiểu Bàn đứng ra ngoài nói chính mình là vị hôn thê của Trình Khanh, lưu dân chưa chắc chịu tin.

Hà Uyển cũng rất sợ.

Tiểu Bàn trực tiếp khóc.

Uyển tiểu thư vì đội ngũ vận chuyển lương thực có thể vào thành, ngay cả thanh danh cũng từ bỏ!

Chờ Hà Uyển đi đến giữa lưu dân, không biết là lưu dân nào đi đầu lui về sau một bước trước, mấy đôi tay duỗi về phía xe vận chuyển lương thực cũng rụt trở về.

Lưu dân che ở trước cửa thành thật đúng là nhường ra một con đường.

Hà lão viên ngoại bảo đám dân phu chạy nhanh vào thành, hắn để lại mười mấy gia đinh bảo hộ Hà Uyển.

Tiếng vó ngựa đã gần đến bên tai.

Dặn dò cháu gái bảo hộ chính mình, Hà lão viên ngoại không chút do dự đi vào cửa thành.

Lão gia tử không vào không được, không có người chủ trì đại cục, nếu quan phụ mẫu trong huyện không có tin tưởng chống cự bỏ thành đi theo địch...... Vậy mới thật là hố c. h. ế. t Trình Khanh và các binh sĩ ngăn địch, còn có bá tánh huyện thành.

......

Ở khi ông cháu Hà gia chu toàn cùng lưu dân, khói thuốc s. ú. n. g nơi xa đã tới gần đám người Trình Khanh.

Mười mấy người cưỡi ngựa chật vật chạy ở phía trước, mặt sau có rất nhiều người truy kích.

Là đám cướp Trường Cân!

Vinh Cửu bộ dáng chật vật, người đi theo bên người chỉ còn lại mười mấy, mỗi người đều bị thương, ở dưới sự truy kích của đám cướp Trường Cân, rốt cuộc thấy được Trình Khanh và binh sĩ Vệ sở, đoàn người Vinh Cửu đại hỉ, đây là cơ hội sống!

Một hộ vệ của Vinh Cửu bị thương tương đối nặng, trước đó toàn dựa vào một hơi cố chống, nhìn thấy phía trước chính là cứu binh, tâm tình thả lỏng ngược lại không nắm được dây cương, ngã xuống lưng ngựa.

"Cửu thiếu mau, chạy mau ——"

Hộ vệ này thật trung tâm, không cho Vinh Cửu dừng lại cứu hắn.

Hắn hiển nhiên là đã suy nghĩ nhiều, Vinh Cửu nằm ở trên lưng ngựa, chặt chẽ bắt lấy dây cương, căn bản là không nghĩ tới cứu hộ vệ rớt xuống lưng ngựa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-702)