← Ch.408 | Ch.410 → |
Càng đừng nói, Du Tam hiện tại còn bồi nàng đi Hoài An vận chuyển lương thực.
Không có Ngũ hoàng tử, không có Thôi Ngạn, không có Trình Tri Tự, chỉ có Hứa lão gia tưởng lừa bạc Trình Khanh, còn có nguy cơ ẩn núp ở nơi tối tăm...... Trình Khanh hiện tại không sợ gì khác, nàng sợ nhất là trên đường đi Hoài An gặp phải nguy hiểm, nếu nàng và Du Tam cùng gặp hiểm cảnh, Du Tam đại khái sẽ không nhịn được muốn thổ lộ.
—— cho nên nàng và Du Tam tuyệt đối không thể gặp nạn!
Cùng vượt qua hiểm cảnh, tên ngốc Du Tam này tuyệt đối sẽ càng lún càng sâu.
"Được rồi, ngươi dù sao cũng đã đi lên, ta cũng không thể đuổi ngươi đi, cùng đi Hoài An cũng được, đừng quên diễn, ta còn muốn dựa vào đồng hành cùng Hứa lão gia để che lấp thân phận."
Trình Khanh áp xuống bực bội trong lòng, so với việc Du Tam thích nàng, tình hình hạn hán Hoài Nam mới là chuyện lớn nhất.
Du Tam cũng biết Trình Khanh vì sao muốn giả trang thiếu gia nhà giàu non trẻ, Hứa lão gia kia còn muốn đánh mưu ma chước quỷ, tạm thời nhịn, chờ tới Hoài An lại thu thập!
"Không sai, đừng để bị lòi, có người ngoài ở đây, ngươi cần phải gọi ta là biểu ca, ngươi hiện tại thử gọi hai tiếng để thích ứng xem?"
Du Tam được một tấc lại muốn tiến một thước, Trình Khanh cười ha hả: "Biểu ca, ta không phụng bồi, ta muốn đi tiếp đón Hứa lão gia."
Thuyền di chuyển, Từ Châu náo nhiệt bị ném lại phía sau.
Cơm chiều tất nhiên là giải quyết ở trên thuyền.
Hứa lão gia cùng Trình Khanh uống rượu nói chuyện, Du Tam ngồi cùng bàn tiếp khách.
Hứa lão gia thật cao hứng khi nhìn thấy Trình Khanh và Du Tam đã bắt tay giảng hòa, đồng thời bất động thanh sắc quan sát Du Tam.
Trình Khanh ngu như vậy, trong nhà còn để nàng ra ngoài mua tơ lụa, vạn nhất là vị Du biểu ca này đặc biệt tuổi trẻ đầy hứa hẹn thì saob?
Vậy không dễ lừa lắm.
Hứa lão gia thử một chút, thiếu chút nữa vui ra tiếng.
Trình Khanh còn hiểu chút buôn bán, Du biểu ca ngay cả một chút da lông cũng đều không hiểu, hoàn toàn là người ngoài nghề.
Chờ đề tài chuyển tới ăn nhậu chơi bời, Du biểu ca lại là người trong nghề.
Hứa lão gia hoàn toàn buông xuống lo lắng.
Thử xong Du Tam, Hứa lão gia khi nói chuyện càng thoải mái.
Trình Khanh nhân cơ hội hướng hắn hỏi thăm Thôi lão gia.
"Thế thúc ra cửa cũng đã lâu, người trong nhà rất lo lắng, nếu ta có thể tìm được thế thúc, lần này nam hạ cũng không tính là tay không một chuyến."
Sao có thể là tay không một chuyến, chờ bị lừa bạc, sẽ tích lũy được kinh nghiệm.
Hứa lão gia trong lòng vui vẻ, vì làm cho Trình Khanh càng tín nhiệm chính mình, hắn còn có tâm hỗ trợ. Trình Khanh nói Thôi lão gia tay chân không quá linh hoạt, Hứa lão gia không ấn tượng, gọi bác lái đò tới hỏi, bác lái đò lại thực sự có hơi chút ấn tượng.
"Gương mặt hiền từ, mang theo mấy gia đinh, tháng trước ở Từ Châu thu mua lương thực, có phải thiếu gia muốn tìm Thôi lão gia hay không, tiểu nhân cũng không dám xác định. Nếu thiếu gia muốn biết rõ hơn, tiểu nhân sẽ quay đầu thuyền, lại trở về bến tàu Từ Châu hỏi một chút?"
Bác lái đò nói là quay đầu về Từ Châu hỏi thăm, Trình Khanh nơi nào chịu trì hoãn.
Bác lái đò nói người này rất giống Thôi lão gia, nếu Thôi Ngạn ở bến tàu Từ Châu hỏi thăm một chút cũng có thể hỏi được.
Chờ tiệc rượu tan đi, Trình Khanh được Tiểu Bàn đỡ trở về khoang ngủ.
Du Tam tưởng ở lại trong chốc lát bị Trình Khanh đuổi đi.
Trong phòng chỉ còn lại Trình Khanh và Tiểu Bàn, Tiểu Bàn liền dán ở trên boong thuyền nghe.
Hứa lão gia đang ở trong khoang chính mình thấp giọng mắng.
Tiểu Bàn nghe xong thực tức giận, "Thiếu gia, Hứa lão gia chính là người xấu, hắn nằm mơ cũng muốn đi Hoài Nam bán lương thực, nói hiện tại lương thực vận chuyển đến Hoài Nam, ít nhất có lợi gấp năm lần, Hứa lão gia lại không dám đi, 'quân Trường Cân' Hoài Nam chuyên g. i. ế. c đại quan quý nhân và phú thương!"
'Quân Trường Cân' trong miệng Hứa lão gia là khu vực bạo loạn lớn nhất hiện tại ở Hoài Nam, trước đó còn chưa có nghe nói bọn họ làm phản, hiện tại ngay cả quân đội cũng đã có danh hào, tự nhiên là làm phản!
Trình Khanh hiện tại rất tưởng chửi má nó: Một đám chân đất khởi nghĩa, mẹ nó một chút sách lược đều không có, g. i. ế. c quan cũng thôi đi, ngay cả thương nhân cũng giết, không có thương nhân, ai vận chuyển lương thực tiến đến Hoài Nam?!
Không lương thực không binh khí, quân đội của bạo dân tạo phản sẽ không lâu dài.
—— hơn nữa, Thôi lão gia cũng nguy hiểm!
Trình Khanh ở trên đường nam hạ, cũng nghe tình huống Hoài Nam.
Nàng cho rằng tri phủ Hào Châu bị g. i. ế. c đã là tình huống xấu nhất, không nghĩ tới mới qua không bao lâu, tình thế liền chuyển biến xấu thành như vậy.
Thôi lão gia không chịu ở nhà hưởng phúc, cố tình muốn chạy tới Hoài Nam, phỏng chừng là lành ít dữ nhiều, Trình Khanh hy vọng Thôi Ngạn có thể thừa nhận đả kích kết quả xấu nhất.
Một đêm này, Tiểu Bàn như cũ vẫn thực cảnh giác, tới hừng đông, trên thuyền đều gió êm sóng lặng, Tiểu Bàn mới nằm xuống ngủ bù.
Ngày hôm sau, Trình Khanh liền tìm Hứa lão gia hỏi thăm sự tình 'quân Trường Cân' Hoài Nam, nói chính mình ở bến tàu Từ Châu nghe được người khác nghị luận, An Huy tiếp giáp Giang Tô, nàng sợ 'quân Trường Cân' sẽ tác loạn đến Giang Tô.
Thiếu gia nhà giàu tự nhiên sợ chết, Hứa lão gia không nghi ngờ gì, nghe Trình Khanh gọi là 'quân Trường Cân', trước chỉ ra sai lầm của Trình Khanh:
"Hiền chất nói chuyện phải chú ý một chút, 'quân Trường Cân' cái gì, đều là 'đám cướp Trường Cân', triều đình sớm muộn gì cũng sẽ tiêu diệt phản tặc! Một đám ô hợp, ngay cả An Huy cũng không ra được, sao có thể đánh tới Giang Tô!"
Từ trong miệng Hứa lão gia, Trình Khanh nghe được sự tình của 'đám cướp Trường Cân'.
'Đám cướp Trường Cân' bắt đầu từ Hào Châu, hiện tại đã chiếm vài địa phương của Hoài Nam, ở bên hông bọn họ đều treo một cái Trường Cân nhuốm m. á. u làm đánh dấu, muốn gia nhập 'đám cướp Trường Cân' cũng không khó, g. i. ế. c một đại quan quý nhân, thân sĩ hoặc phú thương, cầm đầu của người c. h. ế. t đi gặp đám cướp Trường Cân, đám cướp Trường Cân tự nhiên sẽ tiếp nhận kẻ g. i. ế. c người tiến vào đội ngũ.
Hứa lão gia nói cũng thấy kinh hãi run rẩy.
Trình Khanh và Du Tam trầm mặc.
Cốc Hoành Thái sờ sờ cổ chính mình, mẹ nó, Hoài Nam bên kia cũng thật là đáng sợ đi?
Ê, hắn không nên sợ nha, dù cho gặp phải đám cướp Trường Cân, hắn hiện tại chính là "gã sai vặt", không phải Tiểu Bá Gia phủ Tĩnh Ninh Bá, cũng không phải đối tượng đám cướp Trường Cân muốn g. i. ế. c nha!
Cốc Hoành Thái đang cảm thấy may mắn, nghe thấy Trình Khanh hỏi Hứa lão gia có biết quy mô đám cướp Trường Cân hay không, Hứa lão gia không dám xác định:
"Có người nói hai vạn, có người nói năm vạn, còn có người nói mười vạn!"
Du Tam ngoài cười nhưng trong không cười: "Hoài Nam có nhiều đại quan quý nhân có thể g. i. ế. c như vậy sao?"
"Đại quan quý nhân của Hoài Nam có thể chạy đều đã chạy, đám cướp Trường Cân không bắt được đại quan quý nhân liền bắt nô bộc của họ, nói nô bộc gia đình giàu có chó cậy thế chủ, g. i. ế. c cũng có thể tính là bằng chứng gia nhập!"
Lời Hứa lão gia nói làm cổ Cốc Hoành Thái đều lạnh thấu.
Con mẹ nó, còn có vương pháp hay không!
Mặt Cốc Hoành Thái đều trắng, ngay cả gã sai vặt cũng giết?
Du Tam thấy Trình Khanh không nói lời nào, hướng về phía Hứa lão gia xin lỗi cười: "Biểu đệ ta là con trai độc nhất trong nhà, dượng và cô mẫu đều yêu thương, chưa từng nghe qua những việc này."
Du Tam kéo Trình Khanh vào trong khoang thuyền "an ủi", khóe miệng Hứa lão gia run rẩy.
Trình thiếu gia này thật là quá không dùng được.
Đây đại khái sẽ là một lần chính mình dễ dàng đắc thủ nhất đi?
......
"Tình thế Hoài Nam xấu như vậy, triều đình không phái binh bao vây tiễu trừ sao?"
Vào khoang thuyền, ngờ nghệch trên mặt Trình Khanh đã không thấy tăm hơi.
← Ch. 408 | Ch. 410 → |