← Ch.383 | Ch.385 → |
Rõ ràng chỉ là một hầu dạy học sĩ nho nhỏ, lại ôm dã tâm làm đế sư.
Ngại hoàng đế hiện tại không hợp tâm ý, muốn chính mình dạy ra một hoàng đế hợp tâm ý?
Ý nghĩ như vậy, đâu chỉ là phản đạo, quả thực là đại nghịch bất đạo!
Mạnh Hoài Cẩn vốn nên lên án mạnh mẽ nàng, lời tới miệng, lại biến thành lo lắng: "Những lời này ngươi nhưng đã từng nói với người khác chưa?"
"Ta lại không ngốc, những người khác ta không tin được, chỉ nói cho sư huynh!"
Trình Khanh nói thực đương nhiên.
Mạnh Hoài Cẩn nhất thời tâm tình phức tạp.
Trình Khanh còn mắt trông mong chờ hắn hồi phục, Mạnh Hoài Cẩn gom lại tâm thần:
"Cũng không phải không được, ngươi không cần nghĩ Ngũ hoàng tử sẽ thượng vị, chỉ cần tận tâm dạy dỗ hắn, người lớn lên trong thâm cung tâm tư mẫn cảm, nếu hắn nhận thấy được ý đồ của ngươi, tính toán của ngươi không chỉ sẽ thất bại, cũng nổi lên tác dụng trái ngược. Hoàng Thượng bảo ngươi dạy học, ngươi không ngại vứt bỏ tạp niệm, coi Ngũ hoàng tử thành một học sinh bình thường, chính ngươi lại là phu tử dạy dỗ hắn, trước khi ngươi hy vọng học sinh của chính mình đạt tới cảnh giới nào đó, thử hỏi trước chính mình có thể làm gương tốt hay không......gây ảnh hưởng với một người, hẳn là vô hình, là bất động thanh sắc, là đối phương phát ra từ nội tâm tán đồng cách làm của ngươi, nguyện ý noi theo ngươi."
Dạy như một học sinh bình thường?
Tính cách Trình Khanh không cho phép, làm việc đều mang theo tâm vị lợi.
Không có lợi thì không dậy sớm, Trình Khanh từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục như vậy, Mạnh Hoài Cẩn hiện tại bảo nàng dùng thủ đoạn giản dị đi ảnh hưởng Ngũ hoàng tử, khiến đối phương buông cảnh giác, Trình Khanh lại cảm thấy thật khó.
Mạnh Hoài Cẩn xem thần sắc nàng ở trong mắt, không nhịn được mở miệng chỉ điểm:
"Chuyện như vậy, ngươi không phải đã từng làm thành công sao?"
Trình Khanh nghi hoặc, Mạnh Hoài Cẩn liền nói Thôi Ngạn, "Hắn có biến hóa thoát thai hoán cốt, chính là bị ngươi ảnh hưởng, Trình Khanh, đừng xem thường năng lực của chính mình."
Thôi Ngạn?
Khi mập mạp vừa mới tiến vào thư viện Nam Nghi đích xác chẳng ra gì, thực láu cá, tâm tư không có đặt toàn bộ trên khoa khảo.
Trình Khanh không nhớ rõ chính mình cụ thể đã dạy dỗ Thôi Ngạn như thế nào, tiện đà ảnh hưởng Thôi Ngạn, là Thôi Ngạn tích cực tưởng làm bằng hữu cùng nàng, sau này hai người bọn họ thật thành bằng hữu, Trình Khanh liền trái lại quan tâm Thôi Ngạn.
Ý tứ của Mạnh sư huynh là kêu nàng làm bằng hữu cùng Ngũ hoàng tử?
Trình Khanh vui rạo rực cảm tạ Mạnh Hoài Cẩn đề điểm, Mạnh Hoài Cẩn nghiêm mặt nói: "Tạ liền không cần, nếu về sau tái ngộ đến loại chuyện như Thôi Bằng, ngươi có thể tới tìm ta, Tiêu Vân Đình có thể giúp ngươi, ta chẳng lẽ không thể giúp ngươi sao?"
"Sư huynh, ta là sợ ngươi ——"
Trình Khanh sốt ruột giải thích, nói đến một nửa lại nuốt trở vào.
Nhìn khóe mắt nàng nhiễm vẻ gấp gáp, cổ họng Mạnh Hoài Cẩn có chút nghẹn.
Sợ cái gì?
Sợ hắn cuốn vào thị phi đoạt đích, sợ hắn nhiễm dơ bẩn không thể gặp sáng?
Trình Khanh coi hắn là giấy.
Ở trong mắt người bên ngoài, hắn cùng mấy người Trình Khanh quan hệ thân cận, lại cùng ra từ thư viện Nam Nghi, vốn chính là một đám, nếu Trình Khanh làm chuyện gì, khi người khác tính sổ khẳng định sẽ tiện thể mang theo hắn, Trình Khanh tưởng phủi sạch hắn cũng không được.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hoài Cẩn ngược lại cả kinh.
—— hắn và Trình Khanh bất tri bất giác đã đi lại gần như vậy sao?
Khi rời đi Nam Nghi, chính mình rõ ràng đã quyết tâm, muốn chậm rãi xa cách Trình thị, dù bị người mắng là vong ân phụ nghĩa, cũng tốt hơn khiến Trình thị nhập vào hiểm cảnh.
Cho nên hắn không thể cưới Trình Dung.
Không chỉ có không thể cưới Trình Dung, tiểu nương tử nhà ai cũng không nên cưới.
Không nghĩ tới Trình Dung sẽ đi đến kết cục nghẹn khuất như vậy, cái c. h. ế. t của Trình Dung, một lần nữa buộc lại liên hệ giữa chính mình và Trình thị Nam Nghi, từ năm ngoái Trình Khanh vào kinh, hắn cùng Trình Khanh liền càng đi càng gần...... trong lòng Mạnh Hoài Cẩn có hai phân khác thường, tìm lấy cớ rời đi Trình gia.
Trở lại trong nhà mình, hạ nhân trông cửa hỉ khí dương dương nói cho Mạnh Hoài Cẩn: "Phu nhân hôm nay lại được trong cung triệu kiến!"
Chủ mẫu bị triệu kiến, có thể đi theo một gia chủ có tiền đồ, hạ nhân Mạnh gia rất nhiệt tình.
Mạnh Hoài Cẩn tiến vào nhà, Mạnh phu nhân cũng đang chờ hắn, vừa thấy hắn, trên mặt liền xuất hiện ra ba phần kích động:
"Nương nương hôm nay đề ra hôn sự của con."
Mạnh phu nhân thật cẩn thận đánh giá sắc mặt nhi tử, "Người nương nương chọn, khẳng định thực không tồi......"
Mạnh Hoài Cẩn nhắm mắt lại lắc đầu.
"Nương nương có ý tốt, hiện tại còn chưa phải thời điểm."
Mạnh phu nhân muốn đuổi theo hỏi một câu phải chờ tới khi nào, nhìn thấy biểu tình Mạnh Hoài Cẩn lại nuốt lời muốn nói xuống.
Mạnh phu nhân biết băn khoăn của Mạnh Hoài Cẩn, lại không dám đề tên Trình Dung, nàng cũng không nghĩ tới nhi tử sẽ si tình như vậy, sớm biết thế, năm đó nên duy trì nhi tử cưới Trình Dung.
—— hiện tại dù làm đại quan, dù cho Hoàng Hậu nương nương có thể chiếu cố vài phần, người c. h. ế. t cũng không thể sống lại, cũng vô pháp biến ra người thứ hai giống Trình Dung!
Trình Khanh có tính toán khác, khi dạy học cho Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử liền cảm thấy Trình Khanh có biến hóa.
Không phải cung kính hơn với hắn, mà là thái độ ở trước mặt hắn thả lỏng, không có nề nếp như trước kia...... Loại biến hóa này, xem như chuyện tốt đi, Ngũ hoàng tử cảm thấy chính mình đã sắp công lược được Trình Khanh, lại không biết chính mình đã thành đối tượng Trình Khanh muốn công lược.
Ngũ hoàng tử thành công nhận được sai sự thứ nhất, đốc thúc công việc đại hôn của tứ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử trước kia mời Trình Khanh cùng làm, Trình Khanh cự tuyệt.
Chờ Ngũ hoàng tử thật sự thỉnh chỉ thành công, Trình Khanh lại không tiếc rẻ nhắc nhở hắn.
"Điện hạ đã nhận cọc sai sự này, không ngại dùng mười hai phần tâm tư làm tốt nó, tứ hoàng tử nên hưởng thụ quy cách gì, Thánh Thượng đều có tính toán, điện hạ dù không thích tứ hoàng tử, cũng không thể biểu hiện ra ở trên sai sự, không chỉ có như thế, điện hạ còn phải cẩn thận quan viên Lễ Bộ lừa trên gạt dưới, đề phòng phủ Nội Vụ lấy hàng kém thay hàng tốt."
Ngũ hoàng tử lấy một loại ánh mắt thực ngạc nhiên nhìn Trình Khanh.
Trình Khanh bỗng nhiên nói trắng ra như vậy, quan hệ giữa hai người bọn họ từ khi nào lại thân cận như thế?
Nhưng trong lòng Ngũ hoàng tử là cảm kích.
Hắn tuy là hoàng tử, trước kia cũng không chưa từng nhận sai sự, quan viên Lễ Bộ không nhất định phục hắn, phủ Nội Vụ bên kia thấy tứ hoàng tử bị giam cầm, phủng cao dẫm thấp, khi trù bị đồ cho đại hôn của tứ hoàng tử, hơn phân nửa muốn lấy hàng kém thay hàng tốt, từ giữa tham một khoản.
Lễ Bộ quan viên sẽ không bởi vì hắn là hoàng tử, mà nghe lệnh hành sự.
Sau vụ án yếm thắng, phong cách xử sự của nương nương thay đổi, Ngũ hoàng tử không nghĩ tự mình đa tình, nghĩ tới nghĩ lui, nương nương biến hóa chỉ có thể là vì giúp hắn —— không chỉ có nương nương đang giúp hắn, Trình Khanh cũng nói với hắn không sai biệt lắm, Ngũ hoàng tử cảm thấy chính mình giống như đổi vận.
Không làm tuỳ tùng cho tứ ca nữa là đúng, nếu lúc ấy còn đi theo tứ ca, vụ án yếm thắng phỏng chừng cũng sẽ liên lụy hắn, hơn nữa làm tuỳ tùng cho người ta, hoàn toàn giấu ở dưới quang hoàn của người khác, mặc kệ là nương nương hay là Trình Khanh, lại sao có thể nhìn tới được hắn?
Trình Khanh biểu đạt thiện ý, Ngũ hoàng tử đối đãi với nàng cũng thân cận thêm hai phân, ngươi tới ta đi, Trình Khanh và Ngũ hoàng tử đi được gần, khi Tiêu Vân Đình lại tiến cung, Ngũ hoàng tử không nhịn được nói việc hắn cùng Trình Khanh thân cận.
Tiêu Vân Đình ngoài miệng khen tặng Ngũ hoàng tử vài câu, trong lòng lại không cho là đúng.
Trình Khanh dễ thuyết phục như vậy?
Ngũ hoàng tử không phải thuyết phục Trình Khanh, là bị Trình Khanh dỗ!
Đảo mắt chính là trung tuần tháng sáu, Trình Khanh lần thứ hai uống thuốc viên của quái lão nhân, quái lão nhân vẫn không bóng dáng, Trình Khanh mời đại phu trong thành bắt mạch cho chính mình, nhóm đại phu vẫn cứ nói mạch tượng nàng loạn, lại không người hoài nghi nàng là nữ tử.
← Ch. 383 | Ch. 385 → |