← Ch.338 | Ch.340 → |
Thôi thái thái nghĩ đến trường hợp như vậy, cười đến đôi mắt đều nheo lại.
Thôi lão gia lại không nghĩ việc vặt trong nhà.
Thôi Ngạn cao trúng tiến sĩ giáp hai, Thôi lão gia vui mừng đến thân thể đều cường kiện hơn không ít. Tâm tình tốt, thân thể cũng khôi phục mau, Thôi lão gia tích cực chữa bệnh, tích cực rèn luyện, hiện giờ đi đường không có vấn đề gì lớn, chỉ là cánh tay còn chưa sử dụng được lực.
Đây đều là việc nhỏ, hắn lại không cần tự mình đi dọn hàng hóa.
Nhi tử tranh đua như vậy, Thôi lão gia càng không thể kéo chân sau.
Thôi Ngạn không chỉ phải làm quan, còn phải làm đại quan.
Thôi lão gia tưởng chính là như thế nào kiếm nhiều bạc lót đường cho Thôi Ngạn!
Bán nước hoa vẫn có thể giữ lại, nhưng cũng chỉ đủ kiếm chút tiền, muốn đại phú đại quý không quá khả năng, tới kinh thành còn phải nghĩ phương pháp khác.
Thôi Lai Phú lão gia đến trung niên, vẫn thoả thuê mãn nguyện.
Thôi gia lần này lên kinh, ngoại trừ mang theo mẫu thân và muội muội Chu Hằng, còn có gia quyến của Võ Nhị, Võ Đại, Trình Ngũ lão gia phái mười mấy gia đinh hộ tống đoàn người Thôi gia lên kinh, gia đinh tới kinh thành đều sẽ không trở lại Nam Nghi, sẽ lưu tại bên người Trình Khanh.
Xa rời quê hương, bọn gia đinh không có chút nào kháng cự.
Bọn họ một đường yên lặng chiếu cố mọi người.
Nghe nói Võ Đại cứu Trình Khanh thiếu gia bị trọng thương, Trình Khanh thiếu gia đã bỏ ra đại giới thật lớn mới cứu được Võ Đại trở về, không chỉ có như thế, Trình Khanh thiếu gia còn nhận lời sẽ cho hài tử Võ Đại thoát nô tịch, dạy nhi tử Võ Đại đọc sách...... Trình Khanh thiếu gia và Ngũ lão gia sẽ không bạc đãi người phía dưới, bọn gia đinh đối với mệnh lệnh về sau đi theo Trình Khanh không chỉ có không kháng cự, còn thực chờ mong!
Mùng chín tháng 5, trước Thiên Thu Yến.
Trình Khanh lại lần nữa thẩm tra đối chiếu lưu trình Thiên Thu Yến một chút.
Nàng nhìn danh mục công việc nhíu mày: "Cẩm Y Vệ sao lại lâm thời thay đổi người?"
Danh sách Cẩm Y Vệ thay phiên có biến hóa rất nhỏ, một tổng kỳ bị thay đổi đi xuống, tên trên đỉnh rõ ràng là Du Tam!
"Trình đại nhân, tổng kỳ ban đầu bị bệnh cấp tính, Cẩm Y Vệ bên kia liền phái Du tổng kỳ thay thế......"
Trình Khanh còn muốn nói cái gì, Tiêu Vân Đình đã đi tới, từ trong tay nàng rút ra danh sách Cẩm Y Vệ thay phiên công việc.
"Việc này Lạc đại nhân đã báo cho bổn thế tử, cứ dựa theo danh sách này mà làm."
Trình Khanh cũng không nghĩ cố ý chắn đường Du Tam tiến tới, nàng là sợ xảy ra việc gì, có người lợi dụng việc nàng và Du Tam là đồng môn mà kéo nàng xuống nước.
Nếu Lạc Đồng Tri đã chào hỏi qua cùng Tiêu Vân Đình, chính Tiêu Vân Đình đồng ý, như thế nào cũng không trách được đến Trình Khanh, nàng sẽ tự nhiên thuận nước đẩy thuyền!
Thiên Thu Yến chi tiết rườm rà, Kim Ngô Vệ và Cẩm Y Vệ thay phiên canh gác đều được Trình Khanh gọi tới, mỗi người phụ trách phương vị nào, Trình Khanh đều luôn mãi xác nhận.
Thứ nhất là nghiệm xem thị vệ.
Thứ hai còn phải nghiệm xem cung nhân làm việc trên Thiên Thu Yến.
Trình Khanh chia các cung nhân thành ba người một tổ, cùng tổ phàm là có một người nổi lên ý xấu, ba người phải chịu tội liên đới!
Còn có Ngự Thiện Phòng, đồ ăn do ngự trù nào làm, rượu do ai phụ trách, toàn bộ đều phải ký tên xác nhận.
Một quan viên Hồng Lư Tự cảm thấy Trình Khanh cầm lông gà làm lệnh tiễn, khiến lưu trình Thiên Thu Yến quá phức tạp.
Trình Khanh vừa rồi không đồng ý Cẩm Y Vệ lâm thời đổi mới danh sách, đã kinh động Lạc Thuân, Lạc Thuân lại đây đứng nhìn trong chốc lát, nói với Tiêu Vân Đình cười:
"Trình đại nhân làm việc thật là cẩn thận, nếu hắn không phải Trạng Nguyên Lục Nguyên Cập Đệ, bản quan thật đúng là muốn đem hắn tới Cẩm Y Vệ làm việc."
Lạc Thuân nói, chính là thuận miệng khen tặng Trình Khanh.
Tiêu Vân Đình gật đầu, "Hoàng Thượng thánh minh, cho Trình biên soạn tham gia Thiên Thu Yến, không có Trình biên soạn dốc hết sức lực xử lý những việc này, ta sẽ phải vất vả."
Lạc Thuân và Tiêu Vân Đình kẻ xướng người hoạ khích lệ Trình Khanh, người khác dù cho có ý kiến với Trình Khanh cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Lạc Thuân là tâm phúc của Hoàng Thượng, Tiêu Vân Đình là con cháu Hoàng Thượng yêu thương, phân lượng hai người này cũng không phải là quan viên bình thường có thể trêu chọc.
Trình Khanh không chê phiền lụy kiểm tra lại toàn bộ lưu trình Thiên Thu Yến ngày mai, còn viết ra giấy, giao cho Tiêu Vân Đình xem.
Tiêu Vân Đình tuy rằng không để bụng sai sự này, nhưng hoàng đế nếu đã giao cho hắn làm, Tiêu Vân Đình liền không được để Thiên Thu Yến xảy ra sai lầm, ở điểm này, lập trường của Tiêu Vân Đình và Trình Khanh tương đồng.
"Không có vấn đề gì, bữa tiệc ngày mai lại nhìn chằm chằm chút là được."
Tiêu Vân Đình thuận tay gập tờ chương trình Trình Khanh viết lại, nhét vào trong tay áo.
Lạc Thuân cười vẫy tay, kêu Du Tam lại đây: "Cháu ngày mai cần phải nghe Trình đại nhân và thế tử phân phó, không được tự chủ trương, nếu Thiên Thu Yến xảy ra nhiễu loạn, bản quan cũng không giữ được cháu."
Lạc Thuân nói nhiễu loạn, tuyệt đúng không phải cung nhân bưng sai đồ ăn bị bại lộ, mà là chỉ an nguy của hoàng đế và Hoàng Hậu nương nương.
Lạc Thuân một chút đều không kiêng dè quan hệ thân thích cùng Du Tam, trước mặt mọi người dặn dò Du Tam, cũng cầu Trình Khanh và Tiêu Vân Đình nhiều chiếu ứng Du Tam.
"Đại nhân dặn dò, ti chức nhớ kỹ!"
Du Tam hơi hơi đỏ mặt.
Biểu dượng tuy là quan tâm hắn, cũng không tránh khỏi quá...... Hắn lại không phải tiểu hài tử, ít nhất cũng lớn hơn Trình Khanh, có thể nào ở trước mặt Trình Khanh nói như vậy.
Du Tam trộm nhìn Trình Khanh, Trình Khanh lại đang nói chuyện cùng Lạc Thuân, không thấy Du Tam, Du Tam thực mất mát.
Có người nói Lạc Thuân chính là chó của hoàng đế, hoàng đế kêu hắn cắn ai, hắn liền sẽ cắn người đó.
Thậm chí có khi hoàng đế còn chưa phân phó, Lạc Thuân đã nhào lên cắn c. h. ế. t người đó, xong việc hoàng đế hỏi tới, Lạc Thuân lại luôn có lý do thoái thác.
Trình Khanh mới không tin Lạc Thuân sẽ tự chủ trương, cái gì kêu là hoàng đế không phân phó? Là không tiện phân phó ra bên ngoài, hoàng đế muốn thanh danh tốt, ác danh tự nhiên đều để Lạc Thuân gánh —— tình cảnh giống Lạc Thuân hiện giờ, trong lịch sử có rất nhiều tiền lệ, Lạc Thuân hiện tại tuy rằng phong cảnh, tương lai hơn phân nửa không trốn thoát kết cục bị thanh toán.
Nếu Lạc Thuân bị thanh toán, Du Tam sẽ phải làm sao?
Trình Khanh không dám nghĩ lại.
Nàng tự thân đều khó bảo toàn, lại không phải mẫu thân của Du Tam, tốn tâm tư vì Du Tam cũng vô dụng,
Nên nhọc lòng chính là Du đại nhân.
Thật vất vả, Trình Khanh và Lạc Thuân mới hàn huyên xong, Du Tam vội vàng nhảy ra, "Dượng, trời sắp tối, không bằng để cháu đưa Trình đại nhân trở về?"
Hắn trong lòng quýnh lên, quên xưng Lạc Thuân đại nhân.
Lạc Thuân trầm ngâm, "Cũng được, bản quan vừa lúc có chút lời muốn nói cùng Tiêu thế tử, cháu cần phải đưa Trình đại nhân bình an về đến trong nhà."
Trình Khanh vừa đi, Du Tam tung tăng theo sau, Tiêu Vân Đình nhìn theo bóng dáng hai người biến mất, đột nhiên nói:
"Vị Du tổng kỳ này, quan hệ thực thân cận cùng Trình biên soạn sao?"
"Hai người ở thư viện Nam Nghi đã làm đồng môn, hẳn là có vài phần tình cũ."
Lạc Thuân thuận miệng đáp, ánh mắt Tiêu Vân Đình sâu thẳm, "Chỉ có vài phần tình cũ? Y bổn thế tử xem, vị Du tổng kỳ này đối với Trình biên soạn quan tâm không tầm thường, lá gan hắn cũng rất lớn, nếu Lạc đại nhân không ước thúc cẩn thận, Du tổng kỳ sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa."
Lạc Thuân không hiểu ra sao.
A Hiển và Trình Khanh là đồng môn thư viện Nam Nghi, hai người quan hệ thân cận chút, e ngại chuyện gì đến Tiêu thế tử?
Tiêu Vân Đình cười cười, kể lại chuyện năm trước trong Hội Thưởng Mai ở phủ Trưởng công chúa, Du Tam tránh ở trên cây nghe lén.
Nghe lén liền nghe lén đi, lại bị Tiêu Vân Đình phát hiện, Lạc Thuân cũng vô pháp vì Du Tam cãi lại, còn phải cảm kích Tiêu Vân Đình hảo tâm đề điểm.
← Ch. 338 | Ch. 340 → |