← Ch.232 | Ch.234 → |
Hắn từ nhỏ bị phủ Nghiệp Vương đưa đến kinh thành, nói là hoàng ân mênh m. ô. n. g cuồn cuộn, hoàng thất nuôi nấng thay, kỳ thật ai chẳng biết đó là đương kim thiên tử vừa mới đăng cơ, thời cuộc rung chuyển, thiên tử đối với Nghiệp Vương nắm trọng binh không tin tưởng, mới đón Tiêu Vân Đình đến kinh thành làm con tin.
Rốt cuộc khi Tiêu Vân Đình mới sinh ra, Nghiệp Vương đã vì Tiêu Vân Đình thỉnh phong thế tử, Nghiệp Vương qua tuổi 30 chỉ có một đứa con trai, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy một thế hệ Nghiệp Vương này con nối dõi gian nan, đối với nhi tử duy nhất đương nhiên coi trọng!
Khi đó, Tiêu Vân Đình đối với phủ Nghiệp Vương tới nói là cực kỳ quý trọng.
Thiên tử mệnh phủ Nghiệp Vương đưa Tiêu Vân Đình vào kinh, Nghiệp Vương chỉ cần không có ý tạo phản, liền phải đồng ý.
Đây là dương mưu rút củi dưới đáy nồi.
Bắt lấy con nối dõi duy nhất của Nghiệp Vương, Nghiệp Vương tự nhiên có kiêng kị.
Nhưng mà cũng không biết vì sao, trước khi Tiêu Vân Đình vào kinh, dưới gối Nghiệp Vương chỉ có hắn là một đứa con trai độc nhất, vừa là đích vừa là trưởng, là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất của phủ Nghiệp Vương.
Ở sau khi Tiêu Vân Đình vào kinh, Nghiệp Vương dường như rốt cuộc buông tay chân cùng mỹ cơ kiều thiếp Vương phủ liều mạng tạo người, thành quả cũng rất khả quan, Tiêu Vân Đình vào kinh năm thứ hai, Nghiệp Vương liền cho hắn thêm hai thứ đệ!
Không giống với Tiêu Vân Đình ốm yếu, hai thứ đệ thân thể đều khỏe mạnh.
Từ đó về sau, đám đệ đệ của Tiêu Vân Đình liền nhiều lên.
Việc này đối với phủ Nghiệp Vương là chuyện tốt, đối với Tiêu Vân Đình lại không.
Đặc biệt là khi Tiêu Vân Đình mười tuổi, Nghiệp Vương phi trai già đẻ ngọc, lại vì Nghiệp Vương sinh hạ đích thứ tử —— nếu triều đình muốn làm khó dễ vị huân quý nào, có khi là không đồng ý cho con vợ lẽ tập tước, nhưng nếu đích trưởng tử đã chết, đích thứ tử tập tước, triều đình liền không tìm được cớ không cho đích thứ tử tập tước.
Tiêu Vân Đình không phải con vợ cả duy nhất!
Tương phản với Tiêu Vân Đình chính là, Vương phi vì Nghiệp Vương sinh hạ đích thứ tử, thân đệ đệ của Tiêu Vân Đình nghe nói thân thể cực tốt, lúc sinh ra tiếng khóc to lớn vang dội, là một tiểu tử đại béo, Vương phi đau ba ngày mới sinh ra được, thân đệ đệ này năm nay mới mười một tuổi, đã có thể đi theo Nghiệp Vương cưỡi ngựa săn thú ——
Tình cảnh của Tiêu Vân Đình trở nên vô cùng xấu hổ.
Nếu không phải có hoàng đế duy trì, hắn hiện giờ là cái dạng gì cũng khó mà nói.
Mà hoàng đế duy trì, cũng không phải xuất phát từ yêu thương.
Hoàng đế muốn chính là cân bằng, đối với phủ Nghiệp Vương vừa trọng dụng lại vừa phòng bị, một thế tử Nghiệp Vương ốm yếu, càng phù hợp với yêu cầu của hoàng đế.
Một người mơ màng hồ đồ, cũng không minh bạch tình cảnh của chính mình, khả năng sẽ càng vui sướng.
Nguyên nhân chính là vì có một cái đầu thông minh, rõ ràng minh bạch tình trạng của chính mình, minh bạch thời cuộc, minh bạch đánh giá quay chung quanh chính mình, hắn mới có thể thân hãm sâu vào trong thống khổ không giải thoát được.
Nếu hắn thống khổ như thế, vì sao muốn hy sinh chính mình, đi thành toàn vui sướng của người khác?
Đương nhiên là có càng nhiều người bồi hắn cùng nhau, ở trong xoáy nước quyền lực trầm trầm nổi nổi là tốt nhất, nếu hắn chú định không sống quá 30 tuổi, vậy mỗi một ngày còn sống đều không thể lãng phí.
Từ sau khi Trình Dung chết, Tiêu Vân Đình không biết ở trên người Mạnh Hoài Cẩn đã chạm vào bao nhiêu cái đinh, cũng không thiếu lần này.
Nếu Mạnh Hoài Cẩn không biết điều như thế, thế tử hà tất muốn lưu trữ đối phương làm gì?
Ngày này, Tiểu Kế rốt cuộc không nhịn được dò hỏi Tiêu Vân Đình như vậy, Tiêu Vân Đình lập tức cười hỏi lại Tiểu Kế:
"Sao ngươi biết, việc Mạnh Hoài Cẩn hiện tại làm, không phải là bổn thế tử muốn cho hắn làm? Hắn cho rằng đã xuống khỏi thuyền của ta, lại không biết thuyền của ta còn lớn hơn so trong tưởng tượng của hắn."
Tiêu Vân Đình nói cái gì, Tiểu Kế liền tin cái đó, ánh mắt tỳ nữ này nhìn Tiêu Vân Đình trước nay đều là khuynh mộ và kính trọng.
Nếu Tiêu Vân Đình bảo nàng đi tìm chết, nàng sẽ không chút do dự nghe theo mệnh lệnh.
Nàng đã sớm làm tốt chuẩn bị vì Tiêu Vân Đình phụng hiến hết thảy, bao gồm tánh mạng chính mình, Tiểu Kế thậm chí còn chờ đợi một ngày kia, nếu nàng vì thế tử mà toi mạng, thế tử liền sẽ nhớ kỹ nàng giống như tỷ tỷ, vĩnh viễn nhớ kỹ nàng đi?
Nghĩ đến có một ngày như vậy, ánh mắt Tiểu Kế mê ly, gương mặt ửng đỏ.
Nhưng mà nghĩ đến hôm nay thế tử cùng Mạnh Hoài Cẩn tranh chấp vì 'Trình Khanh', mê ly trong mắt của Tiểu Kế tức khắc tiêu tán.
Trình Khanh.
Lại là Trình Khanh.
Vẫn là Trình Khanh!
Thế tử đối với Trình Khanh chú ý quá cao nha.
Không biết vì sao, từ lần đầu tiên Tiểu Kế ở trên thuyền nhìn thấy Trình Khanh, đã không thích tiểu lang kia.
Nhớ tới thế tử cảnh cáo, Tiểu Kế rốt cuộc không dám châm ngòi, ngược lại chủ động nhắc nhở Tiêu Vân Đình:
"Thế tử, Trình giải nguyên tới kinh thành, khả năng sẽ có phiền toái, nô tỳ nghe nói Nhu Gia huyện chúa đã hạ lệnh muốn ở trong vòng ba ngày đuổi Trình giải nguyên ra khỏi Quốc Tử Giám."
Nếu thế tử muốn thi ân, đây là thời cơ tốt.
Tiểu Kế là muốn dùng hành động thực tế cho thấy thái độ, nào biết Tiêu Vân Đình lại cười rộ lên: "Nhu Gia nha...... Ba cái Nhu Gia bó ở bên nhau, cũng không phải đối thủ của Trình Khanh, việc này không cần bổn thế tử ra tay."
Tiêu Vân Đình không chỉ sẽ không hỗ trợ, trên mặt còn lộ ra ý cười hiếm thấy.
Nụ cười này không phải âm mưu thực hiện được, cũng không phải ẩn giận tối tăm không phát, chính là cười đơn giản, có vài phần giống nụ cười của một hài đồng sắp được đi hội chùa náo nhiệt.
Tiểu Kế bị nụ cười này làm hoa mắt, tim đập thình thịch.
Tiểu Kế không thích Nhu Gia huyện chúa, nhưng nàng lại biết, nếu Tiêu Vân Đình có thể cưới Nhu Gia, đối với tình cảnh Tiêu Vân Đình là cực có trợ giúp.
Các hoàng tử đều tưởng cưới Nhu Gia, vì phía sau Nhu Gia chính là Phúc Trinh Trưởng công chúa, kia chính là người có thể đả động đến hoàng đế.
—— Nhưng Nhu Gia huyện chúa tính tình kiêu căng, ở trước mặt thế tử có thể nhất thời cúi thấp người, sau khi chân chính đạt thành tâm nguyện, không biết có bảo trì được sơ tâm, nơi chốn lấy thế tử vi tôn hay không?
Tiểu Kế đối với Nhu Gia bắt bẻ, nơi phát ra là do tự thân nàng khuynh mộ và kính trọng Tiêu Vân Đình, cũng do biểu hiện thường ngày của Nhu Gia huyện chúa, cho Tiểu Kế tin tưởng cực lớn.
Cho nên nói làm l. i. ế. m cẩu có tiền đồ gì nha, Nhu Gia l. i. ế. m cẩu lâu, ngay cả tỳ nữ bên người Tiêu Vân Đình cũng có thể mang theo ẩn ẩn tự đắc bắt bẻ nàng —— xem đi, tuy ngươi là huyện chúa tôn quý, có huyết mạch hoàng thất, có phong hào, có thánh sủng, lại đối với thế tử cầu mà không được, còn không bằng tỳ nữ như chính mình, có thể ngày ngày làm bạn ở bên cạnh thế tử!
Ở khi Tiêu Vân Đình chờ đợi Trình Khanh vào kinh, Nhu Gia cũng chưa nhớ tới người như Trình Khanh.
Sinh hoạt của huyện chúa nhiều vẻ nhiều màu, đã sớm phóng lời nói muốn thu thập Trình Khanh, vậy không cần lúc nào cũng chú ý, sẽ có người khác giúp nàng làm tốt việc này.
Nhu Gia lúc này quan tâm chính là hôn sự của nàng.
Tuổi tác của nàng đã lớn, đã tới tuổi có thể xuất giá.
Nhu Gia chỉ nghĩ gả cho Tiêu Vân Đình, rất nhiều lần đều tưởng cầu hoàng đế cữu cữu hoặc là Thái Hậu thành toàn, chỉ cần một đạo thánh chỉ hoặc là ý chỉ, là có thể tứ hôn nàng cho Tiêu Vân Đình!
Nhưng Phúc Trinh Trưởng công chúa lại không đồng ý, đã sớm đề qua với hoàng đế và Thái Hậu, nói mời cao tăng Đại Từ Bi Tự xem mệnh cách cho Nhu Gia, cao tăng nói Nhu Gia không thể gả sớm, đính hôn cũng không được, không đầy 18 tuổi, định ra việc hôn nhân đều không phải nhân duyên chân chính.
Lại qua mấy ngày nữa, Nhu Gia sẽ tròn 18 tuổi.
← Ch. 232 | Ch. 234 → |