← Ch.218 | Ch.220 → |
Vốn tưởng rằng Thôi gia sắp chuyển hình, kết quả lại đi hướng sụp đổ, Thôi lão gia còn vô pháp ngăn cơn sóng dữ.
"Ta đây coi như bá phụ chọn cái thứ hai. Bá phụ, ngài hẳn nên tin tưởng Thôi Ngạn, hắn không giúp được ngài làm Thôi lão gia trở lại, nhưng có thể giúp ngài lên làm Thôi lão viên ngoại, đi theo Thôi Ngạn sẽ phải chịu chút đau khổ, nhưng mà bá phụ có thể lưu tánh mạng, ngày nào đó chưa chắc không có khả năng Đông Sơn tái khởi!"
Trình Khanh rất biết khuyên người, Thôi lão gia miễn cưỡng có hơi chút sinh cơ, cố sức giật giật cổ, đem ánh mắt mong đợi dừng ở trên người Thôi Ngạn.
Trước kia Thôi lão gia là một ngọn núi, Thôi Ngạn tránh ở dưới sự che chở này không lo sinh kế.
Hiện tại Thôi lão gia trúng gió không thể nhúc nhích, chỉ có Thôi Ngạn chính mình đá bay Thôi Bằng, tiếp nhận Thôi Bằng đi l. i. ế. m đế giày tam hoàng tử, Thôi Ngạn còn có thể làm thiếu gia phú thương...... Hắn cũng chỉ có thể làm thiếu gia phú thương, từ bỏ mộng tưởng khoa khảo nhập sĩ, chuyên tâm l. i. ế. m đế giày tam hoàng tử, trông cậy vào Thôi Ngũ Nương sinh hạ một đứa con cho tam hoàng tử, trông cậy vào tam hoàng tử thành công đăng lâm ngôi vị hoàng đế.
Thôi Ngạn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là càng nguyện ý đi con đường thứ hai mà Trình Khanh nói.
Hắn không cần làm Thôi thiếu gia, cũng không nghĩ làm Thôi thương nhân, hắn còn muốn làm Thôi cử nhân!
"Trình Khanh, làm như thế nào ngươi cứ việc nói thẳng đi, một nhà bốn người chúng ta, bệnh bệnh thương thương, mẫu thân ta càng không dùng được, muội muội ở trong tay Thôi Bằng, trước mắt đều nghe ngươi chỉ huy!"
Trình Khanh tin tưởng hắn, hắn vì sao không tin chính mình?
Thôi Ngạn cũng bất cứ giá nào!
Trình Khanh nhìn nhìn cách gian:
"Nếu muốn đàm phán, chúng ta đương nhiên phải bày ra thái độ đàm phán, trước thu thập đám người Vương di nương một phen, các nàng bộ dáng chật vật nếu để Thôi Bằng nhìn không dễ xong việc."
Thôi thái thái vẫn luôn ở trong phòng nghe không nói chuyện, trượng phu bệnh nặng nhi tử bị thương, nữ nhi còn dừng ở trong tay Thôi Bằng, nàng đã không có chủ kiến.
Nhưng mà Thôi Ngạn nói muốn nghe Trình Khanh, Thôi thái thái cũng không làm trái lại, lúc này cắn răng đứng lên:
"Ta tự mình đi rửa mặt chải đầu cho tiện phụ kia!"
Chính viện, người có thể tin, ngoại trừ tâm phúc của Thôi Ngạn, tất cả đều là người đi theo Thôi thái thái từ lúc mới gả.
Thôi thái thái khi ở trong phòng không khóc, ra tới hốc mắt liền đỏ, gọi ma ma tâm phúc của chính mình tới, "Sai người chuẩn bị quần áo, rửa mặt chải đầu cho Vương di nương các nàng."
Ma ma phân phó hạ nhân khác đi làm, chính mình dựa tới bên người Thôi thái thái:
"Thái thái, vị Trình giải nguyên và Chu cô gia này có được không, thật có thể cứu thái thái và thiếu gia ra ngoài? Tiểu thư vẫn còn ở trong tay đại thiếu gia......"
Thôi thái thái phi một tiếng, "Cái gì đại thiếu gia, hắn chính là kẻ hại thảm Thôi gia! May mắn Ngạn ca nhi đi thư viện còn kết giao được bằng hữu như Trình giải nguyên và Chu cô gia, nếu không chúng ta không căng được mấy ngày, đều phải bị Thôi Bằng hại chết. Trình giải nguyên nói phải dùng đám người Vương di nương đổi Ngũ Nương trở về, ngươi mang mấy người tay chân nhanh lên, thu thập đồ đáng giá ở chính viện, đồ lớn không cần chỉ cần đồ nhỏ!"
Đây là có thể rời khỏi Thôi gia?
Ma ma tâm phúc của Thôi thái thái đại hỉ, Thôi thái thái lại gọi nàng lại thì thầm.
"Thái thái, ngài ——"
"Chiếu ta nói đi làm, có cái nghiệt gì, một mình ta gánh vác."
Ma ma cũng ướt khóe mắt.
Nếu Thái thái là người tâm tàn nhẫn, các di nương sao có thể mỗi người đều sinh dưỡng?
bởi vì thái thái thiện tâm, mới nuôi lớn một tên gây họa lớn như Thôi Bằng.
Thái thái cuối cùng cũng kiên cường một lần.
Thôi thái thái đuổi ma ma đi, chính mình cũng ngồi ngơ ngẩn trong chốc lát.
Thôi thái thái kỳ thật rất hướng tới cuộc sống mà Trình Khanh nói, nàng cùng trượng phu, mang theo Thôi Ngạn và Ngũ Nương, một nhà bốn người sinh hoạt, không có người khác quấy rầy, cuộc sống như vậy, trước kia là trong mộng mới có!
Đám người Vương di nương được cởi bỏ dây thừng, rửa mặt chải đầu một phen đưa tới trước mặt Thôi thái thái.
Thấy Thôi thái thái, Vương di nương theo bản năng sợ hãi.
Lại nhìn đồ ăn trên bàn, Vương di nương càng sợ.
Thôi thái thái cười lạnh: "Các ngươi cứ yên tâm ăn đi, muốn g. i. ế. c c. h. ế. t mấy người các ngươi, chẳng lẽ ta còn phải hạ độc sao? Các ngươi vừa rồi hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe được một chút đi, chúng ta tính toán giảng hòa cùng Thôi Bằng."
Các nàng đích xác nghe được Trình Khanh nói cùng Thôi Ngạn, muốn khuyên Thôi Ngạn rời khỏi Thôi gia.
Nói thật, Vương di nương còn sợ Thôi Ngạn chọn con đường thứ nhất mà Trình Khanh nói, đưa Thôi Ngũ Nương cho tam hoàng tử làm thiếp, may mắn Thôi Ngạn đọc sách nhiều đầu óc cổ hủ, lại có thể chọn con đường thứ hai!
Vương di nương không nghĩ tới nhi tử của mình sẽ có tiền đồ như vậy, bức chính phòng phải rời đi, nghĩ đến về sau chính mình mới là hậu trạch lớn nhất của Thôi gia, Vương di nương vứt bỏ cẩn thận cùng câu nệ.
"Đã là bàn ăn thái thái thu xếp, thiếp thân liền không khách khí."
Vương di nương không chỉ có chính mình ăn, còn tiếp đón hai nữ nhi, con dâu cùng hai đứa cháu cùng ăn.
Nhìn sắc mặt bi phẫn không cam lòng của Thôi thái thái, Vương di nương thống thống khoái khoái ăn hai chén cơm!
Thôi Tam Nương và Thôi Tứ Nương đều yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Trước kia các nàng không thiếu xum xoe Thôi thái thái, chính là muốn mẹ cả đối với hôn sự của các nàng giơ cao đánh khẽ, kết quả có việc hôn nhân tốt, vẫn nói cho con vợ cả Ngũ Nương.
Nếu không phải đại ca Thôi Bằng đủ quyết đoán, các nàng cả đời sẽ là thứ nữ không được coi trọng.
Thôi Tứ Nương nghĩ đến chính mình sắp được Thôi Bằng đưa cho tam hoàng tử làm thiếp, chỉ cảm thấy chính mình như đang uống đường phèn tổ yến.
Làm thiếp thì sao vậy?
Chu Hằng tuy là cử nhân, nhưng so với hậu duệ quý tộc như tam hoàng tử cách xa quá lớn, hiện tại dù bảo Thôi Tứ Nương gả cho Chu Hằng, nàng cũng không muốn!
Thôi Tam Nương cũng là ý tưởng như vậy.
Muội muội có thể làm hoàng thiếp, nàng vì sao không được?
Chu cử nhân vẫn nên để Ngũ Nương gả đi thôi.
Ngũ Nương gả cho Chu cử nhân, ngày sau làm quan phu nhân, không chuẩn thấy chính mình còn phải dập đầu hành lễ.
Thôi Tam Nương mặc sức tưởng tượng tương lai, bên môi cũng nhiều vài phần ý cười, học muội muội Thôi Tứ Nương, thong thả ung dung hưởng dụng canh tổ yến ngọt ngào.
Thôi thái thái ở bên này khoản đãi đám người Vương di nương.
Trình Khanh thì lại chỉ huy bọn hạ nhân chính phòng làm cáng cho Thôi lão gia và Thôi Ngạn, một gia đinh Ngũ lão gia phái tới hỗ trợ đến gần Trình Khanh, nhỏ giọng hồi bẩm vài câu, Trình Khanh gật gật đầu:
"Đáng thương tâm từ mẫu trong thiên hạ, Thôi thái thái đều là vì suy nghĩ cho Thôi Ngạn và ngũ tiểu thư, chúng ta coi như không biết việc này, ngươi cũng không cần nhiều lời."
"Rõ, Khanh thiếu gia, tiểu nhân đã biết."
Chính viện động tĩnh lớn như vậy, Thôi Bằng lại không phải người mù, sao có thể không biết.
Trình Khanh đang chỉ huy hạ nhân chính viện đóng gói hành lý, Thôi Bằng sao lại để Trình Khanh đem Thôi Ngạn đi, hắn mang theo người vội vàng tới:
"Trình Khanh, ngươi đừng không biết tốt xấu!"
Trình Khanh vỗ vỗ bụi dính trên tay áo: "Ta chính là hiểu rõ tốt xấu, nghĩ tới nghĩ lui, tự hỏi không phải đối thủ của Thôi đại thiếu gia, cho nên trở về khuyên Thôi Ngạn đầu hàng nhận thua."
Thôi Bằng nhất thời sửng sốt.
"Ngươi nói cái gì?!"
Trình Khanh nhíu mày, "Đại thiếu gia, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ta nói muốn nhận thua xin tha, đại thiếu gia hà tất diễn kịch làm bộ nghe không hiểu. Đại thiếu gia, ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ việc cứu Thôi Ngạn, trừ phi ngươi muốn g. i. ế. c ta ở Thôi gia luôn. Đương nhiên, ta tin tưởng đại thiếu gia có quyết đoán này, nhưng hà tất đâu? Đại thiếu gia tuy rằng leo lên quý nhân, nhưng g. i. ế. c c. h. ế. t ta kế tiếp cũng thực phiền toái, ta còn có một thúc gia làm Thượng Thư trong triều, cô cô của ta từng được Hoàng Thượng phong thành Nhu Bình huyện chúa, Trình thị Nam Nghi thánh quyến không yếu, sư huynh Mạnh Hoài Cẩn của ta hiện giờ lại là cận thần của thiên tử......"
← Ch. 218 | Ch. 220 → |