← Ch.064 | Ch.066 → |
Khi hắn dạy bù cho Trình Khanh nhất định phải trong vô tri vô giác ảnh hưởng Trình Khanh một chút.
"Thế tử sẽ không tiếp tục lưu tại Nam Nghi, ngươi mỗi ngày giờ Dậu tới tìm ta, đối ngoại cứ nói ta dạy bù cho ngươi."
Mỗi ngày giờ Dậu, đó chính là 5 giờ chiều.
Trình Khanh cảm thấy không thành vấn đề.
"Vậy đối nội thì sao."
"Đối nội cũng học bù, học một ngày nghỉ một ngày, ngươi có đủ tinh lực hay không?"
Đó chính là một ngày học bù một ngày làm giả sổ sách, kiến nghị của Mạnh Hoài Cẩn khá tốt, Trình Khanh tỏ vẻ không ý kiến.
Học bù liền bắt đầu từ tối nay, một khi tiến vào trạng thái giảng bài, Mạnh Hoài Cẩn liền không để tâm đến thứ khác, Trình Khanh học như si như say, nếu nhóm phu tử thư viện mỗi người đều vừa giảng hay vừa có giá trị nhan sắc cao giống như Mạnh Hoài Cẩn vậy cần gì sầu học sinh không tiến bộ!
Mãi cho đến giờ Hợi sơ khắc, Mạnh Hoài Cẩn mới ngừng lại.
"Hôm nay chỉ đến đây thôi, nghiên cứu học vấn phải tránh tham nhiều không thẩm thấu hết, ta mỗi ngày giảng bài nhưng chính ngươi cũng cần dùng thời gian đi lý giải."
Thu thập xong sách vở Trình Khanh thuận miệng hỏi một câu:
"Sư huynh thật sự không suy xét dạy thêm một người sao?"
Nàng không ôm bao nhiêu hy vọng, nào ngờ thái độ của Mạnh Hoài Cẩn lại mềm đi:
"Có thể, 800, khi ta giảng bài bảo hắn lại đây, ngày ngươi làm giả sổ sách thì hắn tự an bài, ta chỉ dạy cho hắn hai mươi buổi."
800 lượng!
Vậy vụ sinh ý này của nàng còn có lợi nhuận gì chứ?
Trình Khanh đầy mặt mất mát.
Khi rời khỏi tiểu viện, ở địa phương Mạnh Hoài Cẩn không nhìn thấy, Trình Khanh một lần nữa lộ ra gương mặt tươi cười.
800 liền 800, nàng đã sớm ở trong lòng một lần nữa tăng giá cho Mạnh sư huynh, Thôi béo ngay cả 800 lượng cũng chịu chi, thêm hai trăm lượng hẳn là cũng có thể tiếp thu, chính mình ở giữa giật dây, kiếm chút tiền môi giới không xấu.
Ngày hôm sau, Trình Khanh ba hoa chích choè thổi phồng hiệu quả giảng bài của Mạnh Hoài Cẩn, đòi Thôi béo một ngàn lượng bạc, còn nói số lần giảng bài.
Một ngàn lượng bạc, giảng hai mươi buổi, học bổ túc một lần liền phải tiêu phí 50 lượng nha.
Cử nhân bình thường dạy học sinh một năm cũng chỉ thu từng đó học phí, nhưng quang hoàn Giải Nguyên của Mạnh Hoài Cẩn quá thịnh, Thôi béo tuy đau lòng đến nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn đáp ứng.
Từ đầu tới cuối, Thôi béo cũng chưa hỏi qua một ngàn lượng bạc này Trình Khanh phải cho Mạnh Hoài Cẩn bao nhiêu, chính mình lưu lại bao nhiêu, mục đích đạt thành là được, hà tất phải miệt mài theo đuổi chi tiết?
Dù Trình Khanh nhét toàn bộ một ngàn lượng bạc vào trong túi, vậy cũng là Trình Khanh có bản lĩnh kiếm số bạc này, có thể nói động Mạnh Hoài Cẩn dạy bù cho Thôi béo, không trả bạc cũng phải trả nhân tình —— ân tình này, ở trong mắt Thôi béo liền giá trị một ngàn lượng!
Từ đây, Trình Khanh liền mở ra sinh hoạt phong phú, một bên học bổ túc một bên giúp thế tử Nghiệp Vương làm sổ sách.
Dù sao nàng cũng chỉ phụ trách làm sổ sách, thế tử Nghiệp Vương muốn làm cho sổ sách trông cũ như thế nào thì Trình Khanh cũng mặc kệ.
Yêu cầu duy nhất của nàng chính là sổ sách cần phải được viết lại một lần nữa, bởi vì nét chữ xấu xí của nàng quá có độ công nhận.
"Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự không sợ trời không sợ đất, hóa ra cũng có băn khoăn, Nhưng chữ của ngươi đúng thật là......"
Mạnh Hoài Cẩn cũng không nói được nữa.
Hắn lại dành ra thêm một canh giờ dạy cho Trình Khanh học, làm Trình Khanh chiếu bảng chữ mẫu luyện viết! Trình Khanh ở thư viện vất vả nhưng vui sướng, Tề nhị công tử hờn dỗi mấy ngày, ở dưới sự khuyên bảo của người bên cạnh, lại đổi xiêm y mới tinh, sai thư đồng đi đặt mua một ít lễ vật ở trong huyện, một đường hỏi thăm tìm được đến hẻm Dương Liễu.
"Đây là nơi ở của gia quyến Trình đại nhân tri huyện Giang Ninh?"
Ha, thiếu gia nhà mình nói không sai, Tề nhị công tử thật đúng là tới cửa nhận thân!
Tư Nghiên và Tư Mặc làm bộ không quen biết Tề Duyên Tùng, thấy có láng giềng nhìn qua, còn cố ý dò hỏi thân phận của Tề Duyên Tùng.
Tề Duyên Tùng không quá tự tại, nói chính mình là người của Tề gia huyện Vĩnh Dương, Tư Nghiên lớn tiếng ồn ào: "Hóa ra là biểu thiếu gia, phu nhân và thiếu gia đỡ linh bài về quê đã nửa năm, cuối cùng cũng chờ được biểu thiếu gia tới, tiểu nhân đi thông báo ngay đây!"
Người tới hẻm Dương Liễu thăm Trình gia thật không nhiều lắm.
Nhà Trình Khanh bỗng nhiên có thân thích tới cửa, láng giềng quê nhà rất là tò mò.
Giọng của Tư Nghiên lớn, Tư Mặc mồm miệng lanh lợi, rất nhanh liền giảng minh bạch quan hệ thông gia giữa Tề gia và Trình gia.
"Đây là biểu ca ruột thịt của đại tiểu thư, hôm nay tới cửa thăm, đại tiểu thư khẳng định cao hứng!"
Nhóm láng giềng gật đầu, đều không đành lòng đả kích Tư Mặc.
Nguyên phối của Trình đại nhân là phu nhân Tề thị, tuy rằng c. h. ế. t sớm, nhưng vẫn để lại cốt nhục ruột thịt, nếu Tề gia này thực sự yêu thương Trình đại nương tử, đã sớm tới cửa hỏi thăm.
Huyện Vĩnh Dương lại không phải cách phủ, cách tỉnh, dựa vào hai chân đi đường cũng cần phải mất nửa năm.
Ai, khó mà nói nha!
Tề Duyên Tùng bị nhóm hàng xóm dùng ánh mắt khác thường đánh giá, rất là không được tự nhiên, chạy nhanh mang theo thư đồng chen vào tiểu viện nhà Trình Khanh gia thuê.
Liễu thị cũng không nghĩ tới người Tề gia bỗng nhiên sẽ đến, nghe nói là Tề gia Nhị công tử, theo bản năng liền đẩy đại nương tử trở về phòng, bảo đại nương tử trang điểm lại một chút.
Đại nương tử kích động lại e lệ vừa trở về phòng, Tề Duyên Tùng đã dẫn người xông vào.
Sân nhỏ như vậy, thiếu chút nữa chặn đại nương tử ở giếng trời.
Trên người Liễu thị vẫn còn đeo tạp dề, trong tay bưng một đĩa cá rán, thả cũng không xong, tiếp đón Tề Duyên Tùng ăn cá càng xấu hổ hơn.
Vị Tề nhị công tử này sao tính tình lại nôn nóng như vậy?
Nhưng nàng lại không phải thân cô cô của Tề Duyên Tùng, sao tiện phát biểu ý kiến.
Liễu thị chỉ có thể khách khách khí khí mời Tề Duyên Tùng ngồi xuống uống trà, Tề Duyên Tùng gọi nàng là "Liễu phu nhân", Liễu thị cũng không thèm để ý.
Liễu thị không biết nên nói cái gì cùng Tề Duyên Tùng, không nghĩ tới Tề Duyên Tùng lúc này trong lòng càng thất vọng.
Nhà dượng Trình thế nhưng lại nghèo túng như vậy, tiểu viện chật chội liếc mắt một cái liền vọng tới đầu, thế nhưng Liễu thị và nhi nữ Trình gia ở được. Trong nhà ngay cả tỳ nữ bưng trà đổ nước cũng không có, hai gã sai vặt chạy trước chạy sau, nội ngoại viện chẳng phân biệt, gã sai vặt hầu hạ nữ quyến, hỗn loạn như thế —— nghĩ đến vị hôn thê trên danh nghĩa của chính mình cả ngày tự mình giao tiếp cùng gã sai vặt, Tề Duyên Tùng tuy không nghĩ nhận việc hôn nhân này, nhưng vẫn cảm thấy đỉnh đầu chính mình ẩn ẩn tỏa ra màu xanh.
Hơn nữa, một nhà của dượng phải ở trong căn nhà nhỏ như vậy, không mời nổi hạ nhân hầu hạ, có thể thấy được là trong tộc Trình thị cũng không giúp đỡ gì.
Hắn tới hẻm Dương Liễu bái phỏng, lấy cớ là thăm biểu muội, kỳ thật là định tìm kiếm trợ giúp...... Mục đích này thật sự có thể đạt tới sao?
Tề Duyên Tùng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Tư Mặc bưng trà đến mà hắn cũng không để ý.
Tề Duyên Tùng nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt.
Đúng lúc lúc này, đại nương tử ở dưới sự trợ giúp của hai muội muội trang điểm xong đi ra gặp khách.
Nhị Nương và Tam Nương rất có tâm, biết đại tỷ phu tương lai tới, hai chị em tuy cũng thay đổi xiêm y nhưng lại rất tùy ý, hai người đều nguyện làm lá xanh đi phụ trợ cho đại nương tử.
Đại nương tử 17 tuổi làn da trắng như sứ, mặt trứng ngỗng, mày lá liễu, môi không tô mà đỏ, kêu một tiếng biểu ca, gương mặt đã ửng hồng.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |