← Ch.24 |
Edit: uyenchap210
"Nhất định trong hôm nay phải cưỡi ngựa được trong." A Xá nghiêm túc nhìn xuống Tạ Tu Hoành đang đứng bên dưới.
Tạ Tu Hoành nắm dây cương giúp nàng, nghe vậy liền dặn dò nàng trên ngựa: "Lưng thẳng, tay nắm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, bàn cân phải giữ vững bàn đạp."
Tuy nhiên cưỡi ngựa là một chuyện mệt mỏi thật, ít nhất là với A Xá không có thiên phú gì, hoặc có lẽ vì thể chất không chịu được khổ nhọc. Không được mấy vòng, nhiệt huyết học tập trong nàng đã cạn sạch, đành phải xấu hổ mời Tạ Tu Hoành lên ngựa chở nàng chạy vòng vòng.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua hàng mây chiếu xuống hai người một ngựa. Trên đồng cỏ rộng lớn không có nơi nào móng ngựa chưa đi qua, thỉnh thoảng điểm xuyết một hai đóa hoa nho nhỏ, đung đưa theo gió xuân, tựa như đang nghe lén người con gái trên lưng ngựa dông dài ca thán.
"Giữ thẳng lưng thì mỏi lưng, cánh tay cũng không còn sức, đùi trong cũng bị cọ rất đau..." A Xá chẳng biết từ khi nào mình trở nên yếu đuối như vậy, rõ ràng trước đây nàng không thế mà, nói được nửa chừng, A Xá rơi vào trầm tư.
Tạ Tu Hoành ngồi sau lưng A Xá, vừa ôm nàng vừa điều khiển cương ngựa, luôn chăm chú nhìn về phía trước, không nhận ra sự im lặng của nàng, ngược lại còn khuyên: "Đã vậy chúng ta không học nữa."
Nghe hắn nói, A Xá đang dựa vào lòng hắn đột nhiên ngộ ra đạo lý "từ nghèo lên giàu thì dễ, mà từ giàu về nghèo lại rất khó", nàng thành ra như hôm nay phân nửa công lao trong đó thuộc về Tạ Tu Hoành.
"Quanh đây có rất nhiều dân tộc thiểu số thân thiện chất phát, dịp này còn tổ chức lễ hội thú vị, hay là nhân ngày nhàn rỗi ta dẫn nàng đi chơi?" Tạ Tu Hoành vẫn đang suy nghĩ làm sao để nàng vui, không mảy may nhận ra người trong lòng vừa được khai sáng.
Nhưng được đi chơi thì ai lại từ chối, A Xá rất sung sướиɠ: "Được, nhưng thế này khác nào ăn chực?"
Bây giờ đến phiên Tạ Tu Hoành trầm tư.
"Bảo sao lại muốn em đổi váy." Hôm nay đi hai người đều mặc đồ của dân bản xứ thảo nguyên. A Xá trêu chọc hắn.
Không biết đi được bao lâu, một đường cười đùa vui vẻ, thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã tới nơi sống nước dập dờn ánh hoàng kim. Có tiếng của bầy gia súc vang vọng, cũng chứng thực nơi đây có người sinh sống.
Tạ Tu Hoàng xuống ngựa trước, dắt A Xá ngồi trên ngựa, đi thẳng về phía những người dân du mục. Cop qua cop lại, 𝐭rở lại 𝐭ra𝑛g chí𝑛h # 𝑻 rU𝘮𝑻ruyệ𝑛.𝚅𝗡 #
Có vẻ như những người kia cũng quen hắn, thái độ vô cùng nồng hậu, như là đối với khách từ phương xa đến. Tạ Tu Hoành cùng bọn họ nói tiếng dị vực mà A Xá nghe không hiểu.
Cả buổi nàng như trầm trong mộng bởi vì không biết tiếng, đành phải ôm khư khư cánh tay Tạ Tu Hoành, hỏi hắn: "Sao chàng quen họ vậy?"
Tạ Tu Hoành nắm lấy bàn tay đang ôm hắn, thẳng thắn trả lời: "Trước kia ta từng cưỡi ngựa qua chỗ này, thỉnh thoảng đi vào khu của họ, giúp họ xử lí đàn sói, dần dà cũng quen nhau."
Hóa ra là thế, A Xá há hốc miệng gật gật đầu, kinh ngạc: "Sói ư? Chàng còn gϊếŧ cả sói rồi ư?"
Trên mặt Tạ Tu Hoành hiện lên một tia xấu hổ, khẽ cười nói: "Còn nhiều chuyện mà nàng không biết lắm, từ từ ta sẽ kể cho."
Đi chưa được mấy bước đã tới nơi có rất nhiều lểu vải to to nhỏ nhỏ, đây là nơi người dân ở. Bếp nấu cơm bốc khói trắng, có phụ nhân đứng canh trước bếp quạt gió. Ba bốn trẻ nhỏ ở bên chơi đùa, thấy phụ nhân nhà chúng trở về liền loạng choạng chạy về phía họ.
Các cô gái cũng tò mò xúm lại xem vị khách từ phương xa đến, hỏi A Xá gì đó, A Xá không hiểu, đành phải đưa mắt cầu cứu Tạ Tu Hoành ở bên, giật giật tay áo của hắn xin hắn giúp.
Tạ Tu Hoành trả lời thay nàng, sau đó cúi đầu giải thích với nàng: "Họ khen nàng đẹp."
Sau khi vào lều vải, Tạ Tu Hoành bị hội đàn ông kéo đi uống rượu, A Xá thì bị các cô gái vây quanh. Một người nom đã có chồng đưa cho nàng bát gì đó trông như làm từ sữa.
A Xá không biết phải nói gì. Tính nàng không hướng ngoại, giờ còn bất đồng ngôn ngữ nên cứ thấy lo lắng.
Hình như Tạ Tu Hoành cũng nhận ra sự lo lắng của nàng, thoát khỏi hội đàn ông đi tới ngồi bên nàng, quan tâm hỏi: "Quen vị trà sữa của chỗ này không?"
Các cô gái thấy hắn tới thì ngượng ngùng trở về vị trí của mình.
Cánh đàn ông như đang cười nhạo hắn, tiếng đùa chợt vui vẻ từ bàn bên kia vọng sang, Tạ Tu Hoành cũng trêu ngược lại mấy câu. Ánh nến dần được thắp sáng, trời đã sẩm tối.
A Xá cầm cái chén ấm trong tay, tuy bây giờ bản thân đang ở đất khách, nhưng nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Tạ Tu Hoành, trong lòng nàng chưa bao giờ yên tâm hơn lúc này.
Rượu say cơm no, A Xá và Tạ Tu Hoành ngủ lang ở đây một đêm, theo tục lệ hai người họ không ngủ chung, A Xá ngủ cũng cô con gái nhỏ của chủ nhà ở lều vải phía Đông, còn Tạ Tu Hoành thì ngủ cùng nam chủ nhân ở phía Tây.
Lần đầu tiên qua đêm trong lều vài, A Xá ngủ không ngon, khi trời tờ mờ sáng, nàng đã tỉnh tỉnh, cũng không ngủ được nên lặng lẽ đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh.
Nàng quan sát chung quanh có người đi lại không, mà chỉ thấy sương mù mông lung, bầu trời như bị tầng tầng mây xám che phủ chẳng thể nhìn thấu.
A Xá đứng thẫn thờ, đột nhiên có một bàn tay ấm áp to lớn vỗ vỗ lên lưng nàng, làm nàng giật mình kêu lên, suýt nữa ngã ra đất, may mà bàn tay kia đã đỡ được nàng.
Bấy giờ nàng mới thấy rõ hóa ra là Tạ Tu Hoành, vuốt vuốt ngực, giận dỗi trách: "Làm người ta sợ muốn chết, sạo lại dọa người ta."
Tạ Tu Hoành đỡ lấy nàng đang bị hoảng sợ, cười hỏi: "Rõ ràng là có tật giật mình, lén la lén lút ở đây làm gì?"
"Em đi vệ sinh, sao chàng biết em ở ngoài này."
"Bị nàng đánh thức."
Tạ Tu Hoành không có nàng ở bên là không quen, ngủ không sâu, bị tiếng nàng mò dậy đánh thức, cho nên lời này là nói thật.
"Em mỏi lưng quá, A Xá vươn vai, lưng của nàng đau quá, không vì ngủ không ngon hay vì ban sáng cưỡi ngữa.
Tạ Tu Hoành nghe nàng nói xong bèn giúp nàng xoa lưng: "Chắc tại bình thường ít hoạt động đấy, không sao."
A Xá nhìn chằm chằm Tạ Tu Hoành bằng ánh mắt kì quái, hoặc có lẽ vì hắn xoa lưng nàng nên nàng hiểu lầm chăng?
"Nghĩ cái gì?" Tạ Tu Hoành xoa lưng giúp nàng, tiện tay gõ đầu nàng, "Phải một lúc nữa trời mới sáng, ta dẫn nàng đi cưỡi ngựa xung quanh nhé?" truyện được đăng duy nhất tại uyenchap210
Dù sao cũng không ngủ được, A Xá vui vẻ đồng ý, có lẽ sau này cũng không có cơ hội quay lại vùng thảo nguyên này nữa.
Chỉ là lúc này nàng không có tâm trạng mà Tạ Tu Hoành lại phơi phới. Chim muông dậy sớm líu lo, túm tụm theo bầy bay lượn trên bầu trời còn chưa sáng tỏ.
Tạ Tu Hoành ngồi sau ôm lấy A Xá, kề bên tai nàng, để nàng nghiêng đầu nhìn mình, cũng chớp lấy cơ hội cúi đầu hôn.
A Xá cảm thấy mê mang không thật, cả người như đang bay lên tầng không nhưng một khắc sau có thể bất ngờ ngã xuống nền đất, thế là nàng đành phải bám chặt lấy hai tay của Tạ Tu Hoành.
Lửa tình bùng lên không thể khống chế, nàng cảm nhận được lưỡi của Tạ Tu Hoành đang quấn lấy môi lưỡi của mình, tay của hắn cũng rời xuống trước ngực, vạt áo buộc chéo cẩn thận nhưng không biết hắn luồn vào từ kẽ hở nào, mà nàng cũng không rảnh phân tâm.
Tạ Tu Hoành xoa nắm đẫy đã dưới lớp áo, dùng đầu ngón tay khıêυ khí©h cho nhũ hoa dẫn nở rộ.
A Xá cảm nhận được chỗ đó của Tạ Tu Hoành đã cương cứng, chọc vào người nàng. Nàng mê mang, vì đang ở ngoài nên rất sợ: "Sẽ có người..."
"Không đâu..." Tạ Tu Hoành ôm chầm lấy A Xá, kéo nàng đang ngồi trên yên ngựa lên đùi mình, dùng ngọc hành đã thức tỉnh cọ mông của nàng: "Nếu nàng sợ thì chúng ta làm nhanh lên!"
A Xá có thể nghe rõ tiếng chim hót nơi xa xa, bầy chim tung cánh phát ra tiếng phành phạch, hay tiếng móng ngựa dẫm trên đồng cỏ soạt soạt, và gần tõ nhất chính là tiếng tim nàng đập cùng tiếng thở dốc nhè nhẹ của Tạ Tu Hoành.
Nàng xấu hổ quay về trước, cảm giác mặt mình nóng bừng, không dám quay đầu nhìn sắc mặt và hành động của Tạ Tu Hoành, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận sự đυ. ng chạm của hắn, váy bị vén hết lên, tay đi vào váy lụa, xé rách quần trong, xấu xa vuốt ve đóa hoa đã ướŧ áŧ, sau đó hắn ta vật kia ra xông thẳng vào.
Qυყ đầυ hơi hếch lên nhờ tư thế thẳng đứng mà đâm sâu vào chốn trong cùng, kí©h thí©ɧ nhè nhẹ lên khối thịt mềm. Đúng lúc này, hắn lạt giật giật dây, thúc con ngựa chầm chậm đi trên mặt cỏ, ngọc hoành theo ngựa đi sóc nảy đâm sâu, thế nên Tạ Tu Hoành không cần làm gì vẫn có thể mạnh mẽ tiến công trong nàng. Đồng thời hắn lần vào quần trong chưa xe nát hoàn toàn của nàng, vân vê hạt hoa.
Con ngựa chậm rãi đi vòng vòng, Tạ Tu Hoành như cảm thấy nhẹ nhàng chưa đã ghiền mà tăng nhanh tốc độ.
A Xá không chịu nổi sự mãnh liệt này, cả người ngả về trước, chỉ có thể bám chặt yên ngựa để giữ thăng bằng.
Tạ Tu Hoành dịu dàng hôn lên cái cổ trắng nõn trần trụi của nàng, nhìn bên dưới kết hợp chặt chẽ mà đưa đẩy nhanh hơn. Hắn thấy nhìn thấy mỗi lần ngọc hành ra vào đều mang theo vệt nước, bởi vì va chạm mạnh mẽ và đánh mật nước thành bọt.
A Xá không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể cắn môi dưới thỉnh thoảng có tiếng thở than vài tiếng vui sướиɠ, dưới thế công cuồn cuộn, nàng run lên bần bật, không tự chủ co người nằm sấp về trước.
A Xá tiết thân một lần, đắm chìm vào đê mê trên mảnh đất thảo nguyên rộng lớn này.
Tạ Tu Hoành vừa bắn ra vừa nhào nặn hai khối đẫy đà trước ngực nàng, mà nàng cũng không biết xấu hổ mặc hắn trêu đùa.
Cuối cùng lúc trở về, sắc trời vừa sáng, tốp năm tốp ba người cũng vừa mới rời giường, không thắc mắc hai người đã đi đâu. Hai chân A Xá đã mềm nhũn, lúc xuống ngựa suýt nữa đứng không vững ngã ra đất, chất dịch bên trong cũng theo đó chảy ra.
- HẾT-
Lời cảm ơn: Cảm ơn bà con chị em gần xa đã ghé qua nhà mình và ủng hộ truyện, hẹn gặp mọi người ở bộ truyện sắp tới.
← Ch. 24 |