Vay nóng Homecredit

Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 02

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 02
Thành phá - Gặp nguy - Trốn thoát (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)

Siêu sale Lazada


"Ma nữ" nghẹn ngào gật đầu, A Mạch thử lỏng tay một chút, quả nhiên "ma nữ" không kêu thét nữa, lúc này A Mạch mới buông hẳn tay ra. A Mạch ngồi phịch xuống đất, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nàng không sợ người cũng chẳng sợ ma, chỉ sợ tạo ra tiếng động nào đó kéo bọn Bắc Mạc quay lại.

Phải rất lâu sau đó, tim A Mạch mới đập bình thường trở lại, ngay lập tức cơn đói lại khiến nàng không chịu nổi. Nàng quay đầu nhìn "ma nữ" kia, tiếp đó kéo nửa miếng lương khô còn đang mắc trong miệng ma nữ ra, lấy tay đập đập rồi thổi mấy cái. Nàng cũng chẳng thèm để ý tới ánh mắt sợ hãi của "ma nữ", tiếp đó tống luôn miếng lương khô vào miệng, dùng sức nuốt thật lực vào bụng.

Lương khô vốn khô ráp, cộng thêm cả ngày hôm nay A Mạch không có giọt nước nào vào miệng, nên vừa nuốt xuống đã tắc nghẹn cả cổ. Nàng đấm mạnh vào ngực nhưng vẫn vô hiệu, xem ra nghẹn tới mức không thở được rồi. Trong lòng A Mạch chua xót vô cùng, bao nhiêu sóng gió đã qua rồi, không ngờ cuối cùng lại bị chết bởi miếng lương khô. Nếu gặp lại cha mẹ ở thế giới bên kia liệu họ có buồn cười chết đi vì nàng không nhỉ?

"Thụp, thụp!"

A Mạch tiếp tục đấm vào ngực, "ma nữ" há hốc mồm ra nhìn trong giây lát rồi vội vàng trèo khỏi đống củi, lóng ngóng múc nửa gàu nước trong chum đưa tới, tiếp đó dìu A Mạch đứng lên rồi đổ nước vào miệng, vừa đổ nước vừa vỗ vỗ mạnh vào lưng A Mạch.

Tới lúc uống cạn nửa gàu nước, lương khô mắc ở cổ A Mạch mới trôi xuống bụng, nàng vừa nghẹn giờ lại bị sặc, nước mắt nước mũi đầm đìa cả mặt.

"Cám ơn ngươi!"

A Mạch khàn khàn cất tiếng. Chất giọng của nàng vốn thấp trầm, vừa rồi lại bị miếng lương khô to làm trầy xước cổ họng khiến giọng nói càng khàn hơn.

"Ma nữ" kia trong lúc cấp bách, chẳng để ý tới việc phân biệt nam nữ, nay thấy A Mạch không sao rồi, mới chợt nhận ra thái độ đối với chàng trai trước mắt quá đỗi thân mật. Cô ta ngượng nghịu, khuôn mặt thoáng ửng hồng, buông A Mạch ra rồi lùi về sau hai bước, cúi đầu không dám nhìn A Mạch nữa.

Mười lăm tuổi A Mạch đã bắt đầu mặc đồ con trai, tới bây giờ dây thần kinh đã được mài thô như dây đay rồi, do vậy đâu đoán được tâm tư của cô gái kia. Nàng vẫn cho rằng cô gái kia sợ mình, liền giơ tay áo lên vuốt mặt rồi cười hì hì hai tiếng.

Nếu nàng không cười còn không sao, nụ cười này của nàng khiến cô gái kia lại lùi về phía sau thêm hai bước.

Nhìn cô gái nhỏ bị mình dọa tới mức này, A Mạch cũng không biết phải nói gì nữa, chỉ biết ngoác mồm cười mà thôi. Cả hai cùng im lặng, cô gái nhỏ kia thấy A Mạch không có hành vi vô lễ, mới mạnh dạn hơn một chút. Nghe thấy tiếng sôi sùng sục trong bụng A Mạch, cô lặng lẽ đi về đống củi phía góc tường mò mẫm một hồi, khi quay lại đưa cho A Mạch một tay nải nhỏ.

A Mạch nghi ngờ đỡ lấy, lúc mở ra vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thì ra đó là năm chiếc màn thầu mềm dẻo thơm phưng phức. Nàng không dám tin hỏi lại:

"Cho ta à?"

Cô gái nhỏ gật đầu, sợ A Mạch lại bị nghẹn như vừa nãy, liền bê một gàu nước tới cho A Mạch. A Mạch cười ngượng nghịu cúi đầu nhìn những chiếc màn thầu trắng phốp, tự dưng lại tiếc không nỡ cho vào miệng. Nàng không nhớ là đã bao lâu không được ăn bánh màn thầu bột trắng rồi, giờ đây mùi vị thơm ngon đó thoảng bay tới khiến nước miếng ngay lập tức tiết ra đầy miệng. Nàng ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ một cái, còn chẳng nhớ phải cảm ơn liền cúi đầu ăn ngấu nghiến. Mãi tới khi ăn hết chiếc bánh thứ ba, động tác của A Mạch mới chậm lại, đúng lúc định đưa chiếc thứ tư vào miệng, đột nhiên nhớ ra người ta có cả thảy năm chiếc bánh, sao mình lại có thể ăn hết được chứ? Nghĩ tới đây, nàng luyến tiếc gói lại bánh vào tay nải, trả về chỗ cũ, rồi cúi đầu nói:

"Cảm ơn!"

Ánh sao từ ngoài cửa lọt vào tạo thành những vệt loang lổ trên người, lúc này A Mạch mới quan sát kỹ cô gái kia. Cô có dáng người mảnh mai, nhiều lắm chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, mặt giống như quét nhọ nồi, đen xì xì nhìn không rõ, chỉ có đôi mắt sáng rất lanh lợi.

Cô gái nhỏ này cũng đang kín đáo quan sát A Mạch, tên cô ta là Từ Tú Nhi. Trong nhà chỉ có hai cha con sống nương tựa vào nhau. Hai ngày trước cha cô bị quan phủ bắt đi giữ thành, tới tận giờ vẫn chưa quay về, sau đó quân Bắc Mạc tấn công vào thành, hàng xóm láng giềng đều chạy loạn cả. Từ Tú Nhi vốn cũng định chạy loạn, nhưng lại sợ lúc cha trở về không tìm được mình, hơn nữa cô cũng không dám bỏ nhà đi. Bọn lính Bắc Mạc bên ngoài mặc sức chém giết, đốt phá, cướp bóc, Từ Tú Nhi trốn sau đống củi đã mỏi hết cả chân. Lúc A Mạch mò mẫm vào nhà, cô còn tưởng kẻ ác đột nhập, sợ tới mức run bần bật cả người, sém chút nữa đã khóc. Giờ thấy A Mạch không hề có bất kỳ hành động xâm phạm mình, không những thế lời ăn tiếng nói còn rất dịu dàng, lễ độ, mặc dù vẫn cảm thấy bất ổn khi ở chung trong căn nhà tối với một người con trai xa lạ, nhưng trong lòng lại dần cảm thấy vững tâm lên rất nhiều, không còn sợ hãi như khi chỉ có một mình nữa.

Từ phía xa vọng tới tiếng gào thét đòi giết của binh lính Bắc Mạc, trong lòng Từ Tú Nhi vô cùng sợ hãi. Cô tiến gần về phía A Mạch theo bản năng. A Mạch nhìn thấy cô yếu đuối, đáng thương liền vội vàng lên tiếng an ủi:

"Đừng sợ! Chúng ở cách xa đây lắm, khu nhà này nghèo xơ xác, có lẽ chúng sẽ không quay lại đâu."

A Mạch vừa nói xong thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người gào to: "Ở đằng kia, mau đuổi theo!".

Tiếp đó tiếng gào giết càng lúc càng gần, dường như hướng về phía này.

A Mạch khiếp sợ kéo Từ Tú Nhi chạy vào trong sân, định nấp vào chỗ vừa trốn, nhưng vừa mới ra khỏi cửa nhà đã đứng ngây lại. Ánh lửa lấp loáng trong ngõ, hơn mười tên lính Bắc Mạc đuổi theo một tướng lĩnh Nam Hạ ôm một đứa trẻ sơ sinh đã tới cửa nhà lớn rồi.

Đám người này đến nhanh thật! Bây giờ có nấp cũng không kịp nữa rồi.

Dưới ánh lửa, A Mạch chỉ cảm thấy viên tướng bị truy sát kia hơi quen, nhìn kỹ lại hóa ra là viên hiệu úy nàng gặp lúc mới vào thành Hán Bảo.

Đường Thiệu Nghĩa một tay ôm đứa trẻ sơ sinh, tay kia cầm kiếm quyết chiến đấu không chịu lùi bước. Do ẩn nấp không tiện, A Mạch quyết định lộ mặt tìm cơ may sống sót. Khóe mắt Đường Thiệu Nghĩa lướt qua A Mạch và cô gái đang ngây người đứng ở cửa nhà, chàng cố gắng đỡ lưỡi đao của một tên lính Bắc Mạc vung tới, rồi quay người vừa ném mạnh tay nải trong tay về phía A Mạch vừa hét to: "Vào nhà!".

A Mạch bị tay nải đập mạnh, trên tay lúc này đã có thêm một trẻ sơ sinh đang khóc oe oe, trong lúc hoảng loạn không nghĩ được gì, nàng vội vàng kéo Từ Tú Nhi quay vào trong nhà, đóng chặt cửa lại. Trong tay Đường Thiệu Nghĩa không còn đứa trẻ vướng víu, kiếm khí linh hoạt, trong nháy mắt đã có vài tên lính Bắc Mạc chết dưới đường kiếm. Toán quân Bắc Mạc ép dần Đường Thiệu Nghĩa tới trước cửa, một tên gào to: "Phóng hỏa!". Ngay lập tức mấy bó đuốc được ném vào trong nhà, Đường Thiệu Nghĩa múa kiếm chém rơi mấy bó, nhưng vẫn có một bó rơi vào nhà.

Giấy dán cửa bắt lửa cháy, ngọn lửa quái ác ngay lập tức bén sang song cửa, tiếp đó khói đặc ùa vào nhà. A Mạch luôn mồm kêu, với tình hình trước mắt quân Bắc Mạc đương nhiên không có ý định bắt sống, nếu chạy ra ngoài nhất định sẽ bị muôn đao chém chết. Nhưng không chạy thì bó đuốc kia cũng đốt cháy ngôi nhà này, nếu không biến thành vịt quay thì cũng bị hun chết vì khói mất thôi. A Mạch cúi đầu nhìn đứa bé trong tay đã không còn khóc thành tiếng được nữa, liền nghiến răng nhét đứa trẻ vào lòng Từ Tú Nhi, rồi quay người lao vào ngôi nhà ngập ngụa khói, loáng một cái đã lao ra, tay cầm chiếc chăn bông cũ rách. A Mạch còn chẳng thèm giải thích với Từ Tú Nhi, lao tới vại nước rồi nhúng cả chiếc chăn vào, cuối cùng gọi to:

"Lại đây! Nhanh lên!"

Từ Tú Nhi vội vàng ôm đứa trẻ vừa lăn vừa bò tới, A Mạch trùm chiếc chăn đã ngấm nước lên ba người, thầm nghĩ có thể kéo dài được lúc nào hay lúc ấy. Hy vọng người đàn ông bên ngoài đủ bản lĩnh hạ hết được bọn lính Bắc Mạc, còn không lần này chắc chắn biến thành vịt quay mất. Đưa mắt sang nhìn Từ Tú Nhi đang run bần bật, A Mạch vội đỡ đứa bé, gượng cười an ủi:

"Đừng sợ! Nhà này xung quanh là tường đất, không dễ cháy đâu, cháy được một lát sẽ tự tắt thôi!"

Gắng chịu một lát, cả hai nhận thấy nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, không khí càng lúc càng loãng, A Mạch nghĩ lần này chết chắc rồi, so với việc bị thiêu chết trong này, thà ra ngoài bị chém một đao còn dễ chịu hơn, liền gọi Từ Tú Nhi: "Đi thôi, chúng ta lao ra ngoài!".

Từ Tú Nhi lắc đầu đáp: "Chân tôi mỏi nhừ rồi, không nhúc nhắc được nữa".

A Mạch chửi thề mấy câu, dùng đầu đỡ chăn, một tay bế đứa bé, tay kia kéo Từ Tú Nhi chạy ra phía cửa. Vừa được mấy bước, cửa lớn đã bị người từ bên ngoài xô mở. Chiếc chăn trên đỉnh đầu ngay lập tức được vén ra, Đường Thiệu Nghĩa toàn thân máu me bê bết đứng ngay trước mặt nàng, trong ánh lửa trông càng giống với thần Tu La dưới địa ngục. Chàng ta cướp lấy đứa trẻ trong tay A Mạch, nhìn A Mạch và Từ Tú Nhi một cái, tiếp đó vác Từ Tú Nhi lên vai mình, rồi quay người lao ra bên ngoài. A Mạch thấy chàng ta không hề để ý tới mình, cũng chẳng thèm chửi kẻ vong ân phụ nghĩa, vội vàng chạy theo ra ngoài.

*****

Ba người vừa chạy ra giữa sân, chỉ nghe thấy đằng sau một tiếng động lớn, cột nhà cháy sập xuống.

A Mạch ngồi phịch xuống đất, ngây người nhìn lửa cháy rực trời sợ hết hồn, xém chút nữa, e rằng đã bị mất mạng trong biển lửa rồi. Từ Tú Nhi được Đường Thiệu Nghĩa buông tay ra, cũng sợ tới mức mềm nhũn ra trên đất, một lúc lâu sau mới đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện toàn là xác của lính Bắc Mạc. Cô ta sợ hãi hét toáng lên một tiếng, rồi vừa bò vừa lăn tới chỗ A Mạch. A Mạch bất đắc dĩ đành phải an ủi mấy câu mới khiến cô ta bình tĩnh trở lại.

Đứa bé trong tay Đường Thiệu Nghĩa luôn miệng gào khóc, không hiểu là do bị sặc khói hay do quá sợ hãi nữa. Từ Tú Nhi không nhẫn tâm nhìn đứa trẻ tiếp tục gào khóc liền đi tới bên Đường Thiệu Nghĩa khẽ nói:

"Ông lính à, để dân nữ bế đứa bé cho, cứ khóc mãi thế này, đứa bé sẽ lịm mất."

Đường Thiệu Nghĩa đang váng đầu nhức óc vì tiếng khóc của đứa trẻ, nghe thấy vậy liền đưa cho Từ Tú Nhi. Kể cũng lạ, đứa trẻ vừa được Từ Tú Nhi bế đã không còn khóc nữa, chỉ giương cặp mắt tròn xoe nhìn cô. Từ Tú Nhi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ quay đầu lại gọi A Mạch:

"Ngươi xem, đứa bé này thật là dễ thương!"

A Mạch cũng cảm thấy kỳ lạ liền đứng dậy bước tới bên cạnh Từ Tú Nhi xem đứa trẻ. Đứa bé bụ bẫm đó khoảng tám, chín tháng tuổi, quần áo trên người nó được may rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết không phải là con nhà thường dân. A Mạch quay đầu lại nhìn Đường Thiệu Nghĩa, nhận thấy chàng ta dường như cũng đang nhìn về phía mình đầy vẻ suy tư. Nàng giật mình mượn cớ giơ tay đùa đứa bé, ghé sát vào người Từ Tú Nhi khẽ nhắc:

"Trả đứa trẻ cho người ta đi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Từ Tú Nhi sững người, nhìn A Mạch khó hiểu, tuy không biết tại sao A Mạch lại muốn mình làm vậy nhưng kể từ khi cùng trải qua quá nửa đêm bên nhau, trong lòng cô đã tin tưởng A Mạch tuyệt đối. Giờ nghe A Mạch nói vậy, cô hơi sững sờ, nhưng cũng không hỏi nhiều liền đem đứa trẻ trả lại cho Đường Thiệu Nghĩa.

"Ông lính à, trả lại ông đứa trẻ này."

Không ngờ Đường Thiệu Nghĩa lại không chịu nhận đứa trẻ, lông mày lưỡi kiếm của chàng ta nhăn lại, lạnh lùng nói: "Quân Bắc Mạc sẽ nhanh chóng tới đây, nơi này không thể lưu lại lâu được". Nói rồi liền lột hết quân phục trên xác binh lính Bắc Mạc, vứt một bộ lên người Từ Tú Nhi rồi ra lệnh: "Mau mặc vào, nhanh lên!".

Không ngoài dự đoán của A Mạch, nhìn thấy đứa trẻ nằm trong vòng tay Từ Tú Nhi không khóc, nên chàng ta muốn để Từ Tú Nhi bế đứa trẻ. Vừa rồi có nhiều lính Bắc Mạc truy sát chàng ta như vậy, e rằng Từ Tú Nhi đi theo có tám, chín phần sẽ xui xẻo. Nếu là bình thường A Mạch sẽ không để ý tới chuyện này, nhưng hôm nay Từ Tú Nhi đã cứu mạng nàng, nàng quả thực không thể giương mắt nhìn cô ta đi theo vị tướng này để nộp mạng. Nàng lấy hết can đảm cười nói:

"Thưa tướng quân, em gái tiểu nhân không biết võ, đi theo e rằng sẽ làm liên lụy tới tướng quân, tiểu nhân thấy hay là ngài nên tranh thủ quân Bắc Mạc vẫn chưa đuổi tới nơi này thì hãy bế đứa trẻ đi đi, chúng tôi sẽ không nói hướng đi của ngài đâu."

Từ Tú Nhi cũng vội vàng nói theo: "Đúng vậy, tướng quân à, dân nữ không thể đi được, dân nữ phải ở đây chờ cha trở về, cha dân nữ cũng là lính, ông ấy đi bảo vệ thành rồi".

Đường Thiệu Nghĩa đã nhận ra A Mạch, chàng nhìn nàng một cái rồi cười nhạt: "Ngươi căn bản không phải là người ở đây, lấy đâu ra em gái ở đây hả?", rồi quay đầu nhìn Từ Tú Nhi nói tiếp: "Lúc bọn giặc Bắc Mạc tấn công thành, tướng lính Nam Hạ chết vô số, sau khi phá thành xong bọn giặc còn tàn sát vô độ, đến cả binh lính đầu hàng cũng bị giết, e rằng cha ngươi đã không còn nữa, ngươi không chờ được ông ấy đâu!".

Đường Thiệu Nghĩa vừa nói xong, Từ Tú Nhi liền than một tiếng, cơ thể vốn đã mỏi mệt của cô trong giây lát liền lịm đi. A Mạch vội vàng đỡ cô ta, một tay nâng đứa trẻ trong lòng cô, rồi giận dữ nói với Đường Thiệu Nghĩa:

"Một cô nương yếu đuối không thù không oán gì với tướng quân, hà cớ gì tướng quân lại nói năng tàn nhẫn như vậy? Sao lại dập tắt mọi hy vọng của người ta?"

Đường Thiệu Nghĩa đỡ lấy đứa trẻ trong tay A Mạch, đứa trẻ liền lớn tiếng gào khóc, nét mặt Đường Thiệu Nghĩa thoáng hiện nỗi đau buồn, thế nhưng ngay lập tức chàng đã kiên nghị trở lại, lạnh lùng nói:

"Ta cũng không giấu các ngươi, đứa trẻ này là con trai độc nhất của Lưu đại nhân cai quản thành, cả nhà Lưu đại nhân đã tuẫn tiết vì nước, vì vậy dù thế nào ta cũng phải thay ông ấy giữ được giọt máu cuối cùng này. Hôm nay các ngươi phải giúp ta đưa đứa trẻ này ra khỏi thành, nếu không...", Đường Thiệu Nghĩa ngừng lại một lát, đe dọa: "đừng trách ta không khách khí".

A Mạch nghe thấy chàng ta nói vậy, biết rằng hôm nay mình và Từ Tú Nhi không thể dễ dàng trốn chạy được, nên cũng không nói gì thêm, cúi đầu dùng tay ấn mạnh vào nhân trung của Từ Tú Nhi. Hồi lâu Từ Tú Nhi mới thở hắt ra một hơi, vừa mở mắt nhìn A Mạch liền khóc.

A Mạch mềm lòng trước tiếng khóc của Từ Tú Nhi, chỉ biết nhẹ nhàng an ủi: "Đừng khóc nữa, khóc cũng có ích gì đâu, cô phải sống cho tốt mới có thể an ủi được cha, xét cho cùng cũng chưa rõ cha cô có chuyện không, ta đã từng lên bảo vệ thành, chẳng phải vẫn sống đấy thôi. Đầu tiên chúng ta hãy rời khỏi nơi này, chờ chiến loạn tan rồi thì quay về tìm cha cô".

Từ Tú Nhi cũng là cô gái kiên cường, khóc một lúc rồi ngưng, chỉ cúi đầu sụt sịt. Trong lúc đó Đường Thiệu Nghĩa đã khoác lên mình bộ quân phục của quân Bắc Mạc, tiếp đó vứt hai bộ quân phục tới nói: "Mau thay đi!".

A Mạch mặc bừa bộ quân phục, nhìn thấy Từ Tú Nhi cũng đang khoác lên người, liền nghĩ ngăn lại: "Cô không cần phải mặc, chỉ cần búi tóc lên là được, làm vậy sẽ giống phụ nữ đã có chồng".

Nhận thấy Từ Tú Nhi và Đường Thiệu Nghĩa đang nghi ngờ nhìn mình, A Mạch liền giải thích: "Người Tú Nhi gầy gò, mặc quân phục vào cũng không giống quân Bắc Mạc, trái lại sẽ khiến bọn giặc nghi ngờ, chi bằng ăn mặc giống như một người phụ nữ ôm con, còn hai người chúng ta sẽ giả vờ làm hai tên lính Bắc Mạc chém giết, dâm đãng, cướp bóc. Gặp phải đại quân của giặc đương nhiên sẽ không quan tâm gì tới chúng ta còn nếu gặp toán lính nhỏ cũng dễ che đậy".

Trong ánh mắt Đường Thiệu Nghĩa thoáng hiện sự tán thưởng, Từ Tú Nhi nghe A Mạch nói vậy lại đỏ mặt ngượng ngùng, thế nhưng tình thế nguy hiểm cũng không để ý nhiều, liền cởi bộ quân phục đã mặc được nửa người ra, tiếp đó búi tóc cho giống với phụ nữ đã có chồng. Ba người nhanh chóng thu dọn, không dám lưu lại lâu. Từ Tú Nhi ôm đứa trẻ, A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa bảo vệ hai bên đi ra cửa.

Đứa trẻ khóc đã lâu nên mệt, chưa đi được bao xa đã ngủ thiếp trong vòng tay Từ Tú Nhi. Tranh thủ đêm tối, ba người chọn đi trong những ngõ nhỏ vắng vẻ, tĩnh lặng. Trên đường mấy lần đi ngang qua trại của quân Bắc Mạc, may mà Từ Tú Nhi quen địa hình ở đây, chỉ cần nghe thấy động tĩnh ở xa liền đi đường vòng, hết lần này tới lần khác chỉ bị kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm.

Trời dần sáng, cuối cùng ba người đã ra khỏi ngõ nhỏ tới con đường rộng thông với cửa thành. Đây từng là con đường phồn hoa tấp nập nhất của thành Hán Bảo. Hai bên đường vốn có rất nhiều hàng quán, bây giờ chỉ còn sót lại vài bức vách điêu tàn, trên đường đâu đâu cũng là xác binh lính Nam Hạ, con đường đá dưới chân đã bị máu tươi nhuộm đỏ. A Mạch cảm thấy giẫm tới đâu cũng có cảm giác trơn trơn, nhờn nhờn.

Chân của Từ Tú Nhi đã mềm oặt ra rồi, cô ta bước đi nhưng dựa hoàn toàn vào lực xốc hai bên của A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa. Nhìn thấy cổng thành càng lúc càng gần, A Mạch lại dần cảm thấy căng thẳng, chỉ cần ra khỏi cổng thành là có thể thoát khỏi địa ngục trần gian này. Ba người đang đi bỗng Đường Thiệu Nghĩa dừng bước, khẽ nói: "Bên ngoài thành có người tới!".

A Mạch thầm lo lắng, tiếp đó liền nghe thấy tiếng tiếng vó ngựa phi hỗn loạn về hướng cửa thành. Nỗi sợ luôn dồn nén trong lòng nàng cuối cùng đã lên đến đỉnh điểm, nàng định quay người chạy trốn theo bản năng nhưng bị Đường Thiệu Nghĩa túm lại: "Chúng cưỡi ngựa, chạy cũng không lại đâu! Trước tiên hãy cứ nấp vào đâu đó rồi tính sau!".

Nói rồi kéo A Mạch và Từ Tú Nhi nấp sau mảng tường đổ.

Họ vừa ngồi xuống, đám kỵ binh kia đã vào cửa thành, nghe tiếng vó ngựa có thể đoán được không dưới bốn, năm chục người. Đám người đó sau khi vào thành liền đi chậm lại, tuy số người không hề ít nhưng tuyệt đối không nhốn nháo. A Mạch cảm thấy cổ họng khô lại, tim đập thình thịch, Từ Tú Nhi ở bên cạnh run bần bật, nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi chỉ sợ mình bật khóc. A Mạch quay đầu nhìn sang Đường Thiệu Nghĩa thấy chàng ta khẽ nheo mắt, tay nắm chặt chuôi kiếm, xem ra sẵn sàng giết giặc bất cứ lúc nào.

Ba người đang khốn đốn chợt nghe thấy tiếng khóc trẻ con vang lên A Mạch cúi đầu nhìn xuống, đứa trẻ không biết tỉnh dậy từ lúc nào, có lẽ do quá đói nên đã thức giấc. A Mạch thầm gào khóc thảm thiết, ông tổ nhỏ ơi, chẳng phải là ông muốn lấy mạng của mọi người sao? Tiếng vó ngựa trên đường quả nhiên dừng lại, tiếp đó nghe thấy chạy về hướng ba người. A Mạch trong lúc dầu sôi lửa bỏng lại nhanh trí vô cùng, một tay kéo Đường Thiệu Nghĩa đang muốn đứng dậy xông ra giết chóc, một tay bế đứa trẻ trong lòng Từ Tú Nhi để sang một nơi rồi khẽ nói: "Mau gào khóc đi!".

Từ Tú Nhi đã sợ tới ngây dại từ lâu, may mà cô sớm đã hình thành phản xạ có điều kiện đối với mệnh lệnh của A Mạch, nghe thấy A Mạch dặn vậy, tâm trạng cũng không cần phải chuẩn bị nữa, ngoạc miệng khóc "òa" một tiếng. A Mạch cũng chẳng còn thời gian để ý tới sự kinh ngạc của Đường Thiệu Nghĩa, hung hãn đẩy Từ Tú Nhi xuống đất, một mặt cố ý xé rách quần áo của cô, mặt khác khàn giọng cười nham hiểm: "Tiểu mỹ nhân đừng khóc, ông đây yêu ngươi lắm!".

*****

Trong giây lát Từ Tú Nhi sợ tới lú lẫn trước hành động bất thường của A Mạch, cô mở to cặp mắt còn đẫm lệ sững sờ nhìn A Mạch, thậm chí còn quên cả nhiệm vụ khóc. A Mạch ngoài mặt tuy vẫn cười dâm loạn nhưng trong lòng ngầm kêu khổ tại sao con bé này lại chậm hiểu thế nhỉ, chẳng biết phối hợp chút nào. Ít ra thì cũng phải vừa kêu vừa khóc vừa giãy giụa mới phải chứ, lúc này lại chẳng giãy giụa chống cự, thì mình làm sao diễn tiếp được đây? Cũng không thể tụt quần cô ta xuống được? Mà nếu cô không phản ứng kịp thì chí ít Đường Thiệu Nghĩa cũng nên biết rằng mình đang diễn trò chứ, tại sao lại cũng không có phản ứng gì vậy? A Mạch quay đầu lại, vừa cười vừa chửi Đường Thiệu Nghĩa đang đứng ngây người: "Mẹ mày chứ, cái thằng này mày cũng không biết tới đây giúp tao à, lát nữa đứa khác ngửi thấy mùi tanh mò tới đây rồi, làm gì có phần cho tao với mày?".

A Mạch vừa nói dứt lời, chỉ thấy lưng đau nhói, đau tới mức lăn lộn trên đất, cả người nàng thậm chí còn bay lên trên không trung rồi va vào bức tường đổ tiếp đó lăn xuống đất, trong giây lát nàng đau tới mức ngất đi.

Viên tướng Bắc Mạc kia thu roi lại, nét mặt lạnh lùng đáng sợ, nàng nhớ ra đó chính là viên phó tướng Khương Thành Dực của Bắc Mạc bị Thường Ngọc Thanh giữ lại ở đây. Sau khi phá thành xong mệnh lệnh bất luận kỷ cương quân đội là do Thường Ngọc Thanh ban ra, làm phó tướng Khương Thành Dực không có quyền thay đổi nhưng hắn quả thực không thể giương mắt đứng nhìn đám binh lính chém giết thiêu đốt dâm đãng cướp bóc trong thành. Trong thế bất lực hắn đành phải ở ngoài thành coi như khuất mắt trông coi, hắn vốn định sáng nay sau khi vào thành sẽ trực tiếp tập hợp các bộ lại, ai ngờ đúng lúc đó lại nhìn thấy cảnh tượng không đẹp mắt như vậy.

A Mạch giơ tay chống lưng rồi chậm rãi ngẩng đầu, vừa đúng lúc đối diện với khuôn mặt sắc lạnh của Khương Thành Dực, ánh mắt đầy sát khí của Khương Thành Dực khiến nàng sợ hết hồn. Theo ý nghĩ ban đầu của nàng, lũ người Bắc Mạc sẽ không để ý tới hành vi của họ, không những thế còn dung túng nữa, huống hồ việc này cũng không hiếm gặp ở khắp thành Hán Bảo. Nếu như không phải thượng cấp có ý dung túng thì quân lính sao lại bừa bãi tới mức này. Nhưng hôm nay sao vậy? Tại sao lại mọc ra tên tướng Bắc Mạc nhìn thấy bất bình trên đường liền rút đao ra thế này? Lẽ nào mệnh lệnh bất luận quân kỷ không phải là do các ngươi hạ lệnh ư? Đã từng thấy việc vừa ăn cướp lại vừa la làng chưa vậy?

Sau khi Khương Thành Dực nhìn rõ mặt A Mạch thoáng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ tướng mạo của tên lính quèn này lại tuấn tú đến vậy. Mặc dù câu khẩu hiệu của Tịnh Quốc Công Nam Hạ: "Nhìn bên trong không nên nhìn bên ngoài" đã được mọi người lưu truyền đã hơn hai mươi năm, nhưng phần đông mọi người vẫn nhìn mặt đặt tên theo bản năng. Nếu hôm nay tên đang nằm dưới đất kia là một gã mặt mũi bặm trợn, chắc chắn Khương Thành Dực đã không do dự vung roi lần thứ hai rồi, nhưng hiện giờ Khương Thành Dực cảm thấy mình không ra tay nổi nữa.

A Mạch ngẩng đầu ngây người nhìn Khương Thành Dực đang ngồi trên ngựa trong giây lát, rồi kịp phản ứng lại. Nàng vội vàng vừa lăn vừa bò vài bước kéo Đường Thiệu Nghĩa đang quỳ ngã vật ra đất rồi run rẩy nài nỉ: "Xin tướng quân tha mạng! Tướng quân tha mạng!".

Lúc này Khương Thành Dực đã định thần lại, trong lòng dâng lên nỗi tức giận kỳ lạ, hắn lạnh lùng liếc nhìn A Mạch một cái. Lúc cầm cương định đi thì nhìn thấy Từ Tú Nhi đang ngây người ra vì sợ, bất giác dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Cô nương à, cô mau ra khỏi thành đi, đừng lưu lại ở đây nữa!".

Từ Tú Nhi nghe lời, run rẩy bò dậy rồi vội vàng ôm đứa trẻ liêu xiêu đi về phía cửa thành. A Mạch nhận thấy tuy cô ta đã sợ tới mức vậy nhưng vẫn không quên đứa trẻ, bất giác thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô gái này bế được đứa trẻ ra khỏi thành, chuyện giữa cô ta và Đường Thiệu Nghĩa sẽ dễ dàng hơn.

Khương Thành Dực thôi không nhìn theo bóng nhỏ nhoi yếu đuối của Từ Tú Nhi, bất giác lắc đầu, trong lúc binh đao loạn lạc này một người phụ nữ yếu đuối lại ôm theo một đứa trẻ sơ sinh trong lòng tự nhủ như vậy làm thế nào mới có thể tồn tại được? Cho dù lần này mình cứu cô ta, nhưng lần sau thì sao? Khương Thành Dực vừa lạnh lùng đưa mắt nhìn A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa đang nằm trên đất vừa cất giọng đanh thép: "Lần này tạm tha cho bọn ngươi, sau khi về đội phạt mỗi tên hai mươi quân trượng".

Nói rồi "hừ" một tiếng dẫn đoàn kỵ binh phi vào thành.

A Mạch "vâng" to một tiếng. Chờ tới khi đoàn người ngựa kia đi mãi xa mới vội vàng bò dậy, tiếp đó nói với Đường Thiệu Nghĩa: "Nhân lúc chỗ này không có ai, chúng ta mau ra khỏi thành!".

Đường Thiệu Nghĩa xì mặt không nói không rằng, giơ tay đánh mạnh về phía A Mạch, một đấm trúng vào má khiến A Mạch ngã lăn ra. Nàng còn chẳng kịp chùi máu tươi trào ra từ khóe miệng, chỉ ngẩng đầu sững sờ nhìn Đường Thiệu Nghĩa.

"Đường đường là đấng nam nhi, sao lại có thể sợ chết tới mức này hả?" Đường Thiệu Nghĩa tức giận mắng."Trước mặt bọn giặc làm nhục phụ nữ Nam Hạ, làm việc xấu như vậy trước ngựa của kẻ thù, ngươi có còn là đàn ông không vậy?"

A Mạch im lặng nhìn Đường Thiệu Nghĩa, chờ chàng ta chửi xong mới gắng gượng bò dậy, dùng ống tay quệt vết máu bên khóe miệng, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Đường Thiệu Nghĩa liền đi về hướng cửa thành. Lúc đi ngang qua Đường Thiệu Nghĩa thì bị chàng ta túm chặt lấy.

"Bỏ tay ra!" A Mạch lạnh nhạt nói.

Đôi lông mày rậm của Đường Thiệu Nghĩa dựng lên, nét mặt lộ rõ vẻ giận dữ: "Ngươi?".

A Mạch cười trêu chọc: "Ngài mắng thật chẳng sai chút nào, tiểu nhân tôi đúng thật không phải là nam nhi, tiểu nhân chỉ muốn sống mà thôi. Ngài là đấng nam nhi đội trời đạp đất nhưng tại sao bây giờ ngài vẫn sống sờ sờ đấy sao?".

Khuôn mặt Đường Thiệu Nghĩa phút chốc đỏ rần, chỉ biết trợn mắt nhìn A Mạch không nói được gì. A Mạch cười khẩy, gạt tay Đường Thiệu Nghĩa rồi rảo bước đi thẳng về phía cổng thành. Đúng vậy, nàng sợ chết, nàng muốn sống, để được sống, nàng đã từng làm những việc còn xấu xa hơn thế này, chỉ là quỳ trước mặt người Bắc Mạc có đáng gì chứ?

Ngày hôm đó, mẹ nói: "A Mạch à, con mau chạy đi, chạy vào trong núi, con phải tiếp tục sống, sống cho tốt con nhé!".

Từ hôm đó nàng không còn là viên minh châu trong tay cha mẹ nữa, bắt đầu từ hôm đó biến thành một cô gái phải bó chặt ngực ăn mặc giả làm nam nhi. Một chàng trai không có bất kỳ nguyên tắc hay sự vô sỉ gì, một chàng trai để được sống có thể làm tất cả mọi việc!

Không thể khóc, cha đã từng nói, khóc là biểu hiện của người yếu đuối, cho nên nàng không thể khóc.

Đường Thiệu Nghĩa giận chính bản thân mình vô dụng mới trút giận sang A Mạch, sau đó bị A Mạch tỉa cho vài câu, ngọn lửa bức bối trong người tắt ngấm. Lúc này nhìn thấy bộ dạng A Mạch như vậy, trong lòng vô cùng hối hận đã quá xốc nổi. Mấy lần chàng định tiến lên phía trước nói mấy câu dàn hòa, nhưng không còn mặt mũi nào chỉ biết cúi đầu lặng lẽ theo sau A Mạch.

May mà quân Bắc Mạc sau khi công phá thành xong chỉ muốn cướp bóc, cũng không dự định chiếm giữ thành lâu, cho nên không cử người trông cửa thành. Từ Tú Nhi gắng gượng ôm đứa bé không ngừng gào khóc ra khỏi cửa thành, vừa định thở phào nhưng khi ngẩng đầu cảm thấy lạnh hết người. Cách cổng thành ba, bốn dặm chỉ cần nhìn qua cũng thấy chính là doanh trại của quân Bắc Mạc. Chạy? Còn có thể chạy đâu được?

A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa một người trước một người sau ra khỏi cửa thành, A Mạch nhìn thấy Từ Tú Nhi đang ngồi thừ ra bên vệ đường bỗng do dự một lát, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm đi ngang qua cô ta. Mới đi chưa được hai bước bị Đường Thiệu Nghĩa đang ở phía sau tóm chặt lấy cánh tay. Chàng ta vừa dùng sức kéo A Mạch quay người lại, vừa tức giận nói:

"Lòng dạ tên tiểu tử nhà ngươi sao lại hẹp hòi tới vậy? Cho dù là ta đánh sai ngươi, ngươi cũng không nên như vậy chứ? Ngươi lại còn khóc ư?"

Không ngờ mắt A Mạch đỏ lên, Đường Thiệu Nghĩa nhìn thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

"Bảo ngươi không phải là đàn ông ngươi phát cáu, có loại đàn ông nào lại khóc chứ? Ta đánh sai ngươi, cùng lắm cho ngươi đánh lại, sao vẫn còn thút thít như đàn bà hả?"

A Mạch ngước cổ, hằn học nhìn Đường Thiệu Nghĩa không nói gì, Từ Tú Nhi ở bên cạnh cũng dần có tinh thần hơn. Nhìn thấy hai người đàn ông kẻ túm người kéo cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào liền cất tiếng hỏi: "Mạch đại ca, hai người làm sao vậy? Sao khóe miệng huynh lại chảy máu?".

A Mạch nghiêng đầu tránh bàn tay giơ tới của Từ Tú Nhi, rồi lạnh lùng liếc Đường Thiệu Nghĩa một cái. Đường Thiệu Nghĩa khó chịu nói:

"Ngươi có bực ta thì mau đánh trả đi, đừng có thút tha thút thít giống đàn bà nữa."

A Mạch mím chặt khóe môi xanh tím rồi nhìn Đường Thiệu Nghĩa trong giây lát, đột nhiên nàng nhoẻn miệng cười. Đường Thiệu Nghĩa nhìn thấy sự thỏa hiệp thấp thoáng trong ánh mắt A Mạch, nụ cười của nàng rạng rỡ vô cùng, như bông sen trắng thấm đẫm nước sau cơn mưa sớm, chàng ngây người nhìn một lúc. A Mạch vẫn khẽ cười, giơ tay tháo chiếc mũ giáp trên đầu Đường Thiệu Nghĩa xuống rồi ôm trước ngực, tiếp đó nắm chặt tay phải thành quả đấm rồi đánh mạnh vào má Đường Thiệu Nghĩa.

Cú đánh này khiến Từ Tú Nhi ngỡ ngàng nhưng lại khiến Đường Thiệu Nghĩa tỉnh lại. Vừa rồi chàng chỉ định nói cho vui ai dè A Mạch lại đánh trả thật. Trong lúc bực bội chàng định giơ nắm tẩn cho A Mạch một cái, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vênh cằm đe dọa của A Mạch, cùng với khóe miệng hơi nhếch lên khiêu chiến, Đường Thiệu Nghĩa liền cảm thấy nóng mặt, mặt chàng đỏ bừng, trợn mắt hồi lâu nhưng không tài nào vung nắm đấm được. Chàng đành hừ một tiếng, hục hặc quay đầu tự nhủ:

"Thật giống đàn bà, lại còn đánh trả không biết ngượng!"

A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa vẫn tiếp tục như vậy khiến Từ Tú Nhi đứng đó vừa tức vừa lo, cô nghẹn ngào hỏi: "Hai người muốn làm gì vậy? Lát nữa nếu lại gặp bọn giặc Bắc Mạc thì làm thế nào? Phía trước đâu đâu cũng là doanh trại của bọn giặc, chúng ta nên đi về hướng nào đây?".

Câu nói của Từ Tú Nhi khiến A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa như bừng tỉnh nhìn về doanh trại quân Bắc Mạc ở phía xa, cả hai không hẹn mà gặp cùng nhíu mày.

Đường Thiệu Nghĩa lên tiếng trước: "Quân Bắc Mạc không dễ thương lượng, tốt nhất chúng ta nên tránh một chút chắc không có vấn đề gì lớn, điều đáng sợ nhất lúc này là bọn lính rải rác khắp nơi. Đông thành có một khu rừng bí mật kéo dài tới tận biên giới Túc Châu, chúng ta phải nghĩ cách tới khu rừng này trước, sau đó đi tới thành Thái Hưng trước bọn giặc Bắc Mạc".

A Mạch hứ một tiếng, thầm nghĩ người này quả thật không coi mình là người ngoài, ba người hợp lại trốn thoát khỏi thành Hán Bảo đó là bất đắc dĩ, có ai nhận lời với chàng ta cùng đi tới thành Thái Hưng đâu? Hơn nữa, đi với người vui buồn khó đoán định này, lại còn thêm cả của nợ động một tí là khóc, liệu nàng có chịu nổi không? Nếu lúc đầu A Mạch không đi cùng Đường Thiệu Nghĩa, một mình tự giải thoát khỏi bộ quân phục trên người thì hay biết bao!

Đường Thiệu Nghĩa nhìn bộ dạng A Mạch lúc này không được vui, nhưng vẫn cố nhẫn nại hỏi lại: "Ngươi có dự định gì không?".

"Dự định?" A Mạch liếc nhìn chàng ta nhởn nhơ đáp: "Chẳng có dự định gì, chỉ biết rằng nếu chúng ta vẫn mặc bộ quân phục này đứng ở cửa thành thảo luận về vấn đề dự định, sẽ bị một tên tướng nào đó nhìn thấy, cho dù tiểu nhân có ôm chân ngựa của người ta mà khóc lóc ỉ ôi, e rằng vấn đề không chỉ đơn giản là hai mươi quân trượng nữa đâu".

Mặc dù Đường Thiệu Nghĩa tức nghẹn nhưng cũng không thể không thừa nhận A Mạch nói có lý. Chàng ta vội vàng bỏ bộ quân phục Bắc Mạc, lộ ra bộ chiến bào màu xanh bê bết máu. A Mạch cười nhạt hỏi:

"Không biết quân Bắc Mạc đối với kẻ đào ngũ tốt hơn một chút hay đối với quân địch tốt hơn nhỉ?".

"Chẳng tốt với loại nào." Đường Thiệu Nghĩa bực bội gầm lên: "Sao nhà ngươi lại hẹp hòi vậy? Đánh trả ngươi cũng đã đánh rồi, còn muốn gì nữa hả? Ta sẽ cõng cô nương này. Còn ngươi bế đứa trẻ, phải đi nhanh, tránh gặp lại bọn giặc Bắc Mạc rồi rước họa vào thân".

A Mạch cười khẩy: "Ngài là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao lại bắt tiểu nhân, một kẻ vô sỉ như thế này bế đứa trẻ thay ngài? Ngài bế tốt hơn đấy!".

Nói rồi nàng quay người đi về hướng đông.

Đường Thiệu Nghĩa giận dữ hét lên: "Vậy phải làm sao với cô nương này hả?".

A Mạch dừng lại, quay người nhìn Đường Thiệu Nghĩa cười đáp: "Có gì khó đâu, ngài ôm cô ta, cô ta bế đứa trẻ là xong. Ngài là đại trượng phu, lẽ nào lại không gánh vác được chút việc nhỏ này?".

A Mạch cảm thấy khoan khoái trong lòng, cười to hai tiếng rồi quay người bước tiếp. Mới đi chưa được hai bước đã cảm thấy một thứ gì lành lạnh lướt qua mang tai, người nàng cứng đờ tại chỗ. Sắc mặt tái nhợt, một thanh kiếm cắm phập vào phần đất cách chỗ nàng đứng chưa tới năm thước, chuôi kiếm còn đang rung rung giữa không trung.

Đường Thiệu Nghĩa dúi đứa trẻ vào tay A Mạch.

"Bế cho tử tế vào!"

Nói xong liền tiến hai bước về phía trước rút thanh kiếm rồi tra vào bao, quay về chỗ cũ cõng Từ Tú Nhi đang ngây người vì sợ lên lưng, đi qua chỗ A Mạch lạnh lùng nói:

"Còn không mau đi đi!"

"Ừ." A Mạch thật thà trả lời rồi đi theo sau.

...

Mạch đại soái được gả cho người họ Từ, là người Hán Bảo. Mùa thu năm Bính Ngọ, quân Bắc Mạc tấn công thành Hán Bảo, Mạch đại soái cầm sào gỗ trèo lên thành, giết được rất nhiều người, dũng cảm đứng đầu toàn quân, do vậy tướng giặc Thường Ngọc Thanh sợ hãi bắn đại soái. Mũi tên làm đứt tua mũ giáp. Lúc thành bị chiếm, trên người Mạch đại soái có mười mấy vết thương, sức cùng lực kiệt trốn trong nhà dân, may mắn gặp người họ Từ cứu Mạch đại soái trong loạn quân. Mạch đại soái cảm ơn ân tình hẹn kết tóc xe tơ...

(Sử Hạ – Mạch soái liệt truyện)


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-81)