← Ch.093 | Ch.095 → |
"Đúng."
"Đúng rồi đấy. Lại nữa nhé. Một. Hai. Ba. Bốn. Cưng, cưng làm được rồi đấy."
Elena và tôi lướt đi nhẹ nhàng trong tầng hầm của cô ta.
"Lần nữa nào." Cô ta cười, đầu ngửa ra sau, cô ta nhìn trẻ hơn nửa số tuổi thật của mình.
Ana gật đầu và nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh đêm, chẳng nghi ngờ gì nữa, cô nàng hẳn đang tự nghĩ ra điều gì đó về Elena. Hoặc là cô nàng đang nghĩ về việc gặp gia đình tôi. Tôi ước rằng mình biết được cô ấy nghĩ gì. Phải chăng cô ấy đang lo lắng. Như tôi đay. Tôi chưa bao giờ dắt con gái về nhà cả.
Cô nàng cựa quậy một hồi, tôi cảm nhận rằng phải chăng có điều gì đó khiến cô ấy lo lắng. Về những gì chúng tôi làm hôm nay sao?
"Đừng." tôi nói, giọng ủy mị hơn mình tưởng.
Cô ấy quay sang nhìn tôi, tôi chẳng thể thấy được biểu cảm của cô trong đêm tối thấy này."Đừng gì?"
"Đừng nghĩ mọi thứ quá phức tạp, Anastasia." Dù là em đang suy nghĩ chuyện gì đi nữa. Tôi nhóm người, nắm lấy tay cô, hôn lên những đốt tay."Tôi đã có một cuổi trưa tuyệt vời, cảm ơn em."
Tôi nhận lại được một nụ cười yếu ớt từ cô."Tại sao anh phải dùng dây cáp?" cô ấy hỏi.
Câu hỏi về buổi trưa này; tôt."Vì nó nhanh gọn lẹ và nó cho em cảm giác khác lạ hơn khi trải nghiệm. Tôi biết nó hơi tàn bạo nhưng tôi thật sự thích khi dùng nó là vật trói." Giọng tôi khô khốc dù rằng đang cố gắng mang tí hài hước vào cuộc hội thoại của mình."Rất hiệu quả trong việc giữ em yên." Mắt cô ấy chếu lên người Taylor đang ngồi ở ghế trước. Em yêu à, em đừng lo. Anh ta biết chính xác việc mình đang làm, và anh ta đã làm được việc đó 4 năm nay rồi.
"Là tất cả mọi mặt trong thế giới của tôi thôi, Anastasia." Tôi lắc nhẹ tay cô trấn an trước khi buông nó ra. Ana lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ; xung quanh chúng tôi giờ là nước khi đi ngang qua Hồ Washington trên cầu 520, tôi yêu thích đoạn đường này vô cùng. Cô ấy cuộn chân lên, co ro trong chỗ ngồi, vòng tay qua chân, tôi hỏi khi cô ấy nhìn tôi."Giá như tôi biết được em đang nghĩ gì bây giờ." Cô thở dài. Khỉ."Tệ đến vậy sao?"
"Em ước gì mình có thể biết được suy nghĩ của anh." Cô ấy nói. Tôi nhướng miệng cười, nhẹ nhõm khi nghe cô ấy nói vậy, tôi mừng vì cô ấy không hiểu được những gì tôi suy nghĩ."Tôi cũng vậy."
TAYLOR MỞ CỬA."Em đã sẵn sàng chưa?" tôi hỏi. Ana gật đầu."Tôi cũng là lần đầu tiên." Tôi thì thầm. Khi Taylor rời đi, tôi nở một nụ cười phóng túng với cô ấy." Tôi cá là em đang ước mình có mặc quần lót." Cô ấy thở dốc rồi cau mày, tôi trèo ra khỏi xe, chào ba mẹ mình đang đứng bên cửa ra vào. Ana nhìn có vẻ ổn và bước lại gần chỗ chúng tôi."Anastasia, em đã ặp rồi, mẹ Grace. Đây là ba tôi, Carrick."
"Ngài Grey, hân hạnh khi được biết bác." Cô ấy cười và bắt tay ba tôi.
"Hân hạnh được gặp cháu, Anastasia."
"Dạ xin hãy gọi cháu là Ana ạ."
"Ana, thật là vui khi gặp lại cháu." Grace ôm cô ấy."Vào đi các con." Cầm tay Ana, bà dắt cô ấy vào trong.
"Cô ấy đến rồi sao?" Mia la hét từ đâu đó trong căn nhà. Ana nhìn tôi trân trối.
"Là Mia đó, con bé là em gái tôi."
Chúng tôi đều quay về hướng giày cao gót đang nện lọc cọc trên sảnh. Rồi con bé xuất hiện.
"Anastasia, em đã nghe về chị rất nhiều rồi đấy." Mia ôm cô ấy thật chặt. Họ sêm tuổi nhau nhưng Mia thì hơi cao hơn Ana. Mia cầm tay cô ấy dắt cô ấy về phía sảnh trước, vauwf đi vừa nói the thé với Ana."Anh ấy chưa bao giờ dắt bạn gái về nhà cả."
"Mia à, từ từ thôi con." Mẹ Grace quở trách.
Đúng đó, Mia. Đừng có làm trò mèo nữa.
Ana thấy tôi trợn mắt rồi nhìn tôi không nói nên lời. Grace hôn tôi lên cả hai má."Chào con trai." Bà rạng rỡ vui vẻ cười. Carrick chìa tay cho tôi."Chào con trai. Lâu rồi không gặp con." Chúng tôi bắt tay và đi theo những người nữ đi trước vào phòng khách."Ba, ba mới gặp con hôm qua mà." Tôi lí nhí."Ba đùa."
Kavanagh và Elliot đang âu yếm nhau trên sofa. Kavanagh liền ngồi dậy ôm lấy Ana khi chúng tôi bước vào.
"Christian." Cô ta gật đầu lịch sự chào tôi.
"Kate."
Và giờ thì Elliot đang đặt mấy cái mống vuốt của anh ta lên người Ana.
Mẹ kiếp, sao tôi lại không biết gia đình mình thích mấy-trò-động-động-chạm-chạm này chứ. Bỏ cô ấy ra. Tôi liếc Elliot, anh ta nhìn tôi nhếch mép cười - cái kiểu biểu cảm anh-chú-đang-cho-chú-thấy-mọi-chuyện-thường-thôi. Tôi trượt tay ôm eo Ana và kéo cô ấy lại gần bên mình. Mội ánh mắt ddeuf nhìn chúng tôi chằm chằm. Trời ạ. Kiểu này như là tôi đang là thằng cuồng khoe mẽ vậy.
"Uống gì nhé?" Ba nói."Prosecco?" (*một loại vang trắng)
"Vâng ạ." Ana và tôi đáp cùng một lúc.
Mia nhảy lên phía trước, vỗ tay cái bộp."Hai anh chị còn nói giống nhau nữa kìa."
Rồi chạy ra khỏi căn phòng. Chuyện quái gì xảy ra với mọi người trong nhà vậy chứ? Ana hơi cau mày, chắc cô ấy cũng cảm thấy họ hơi lạ lùng.
"Bữa tối gần xong rồi mọi người." Mẹ Grace nói và theo Mia đi ra khỏi căn phòng.
"Ngồi đi." Tôi dắt tay cô đến bên cái sofa. Cô ấy nghe theo và tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cẩn thận không chạm vào cô ấy. Tôi cần phải nói gì đó về các thành viên gia đình hành động hơi quá lố của mình. Có thể chắc là họ thường xuyên vậy.
Rồi ba tôi nói."Chúng ta vừa đang bàn về kì nghỉ, Ana. Elliot quyết định rằng sẽ theo Kate với gia đình con bé đến Barbados một tuần."
Quào! Tôi nhìn Elliot. Chuyện gì xảy đến với Quý Ngài yêu-họ-bỏ-họ? Kavanagh chắc hẳn không phỉa dạng vừa. Cô ta nhìn hẳn là đủ tinh ranh.
"Tốt nghiệp rồi, cháu có định làm gì không?" Carrick hỏi Ana.
"Cháu đang nghĩ đến việc về Georgia vài ngày." Cô ấy trả lời.
"Georgia?" Tôi thảng thốt, khó che nổi sự ngạc nhiên của mình.
"Mẹ cháu sống ở đấy." cô ấy lưỡng lự nói."mẹ cháu với cháu đã khá lâu rooif chưa gặp nhau."
"Em định khi nào đi?" tôi nói giọng chát chúa.
"Mai, chiều tối mai."
Mai? Cái khốn gì vậy? Vậy mà đến bây giờ tôi mới biết.
Mia quay lại cầm trên tay hai li vang màu hồng cho tôi và Ana.
"Chúc cháu đi bình an." Ba nâng li.
"Bao lâu thì về?" tôi hỏi, cố kềm giọng mình lại.
"Em không biết nữa. Còn tùy thuộc vào cuộc phỏng vấn ngày mai của em."
Phỏng vấn? Ngày mai?
"Ana cần phải nghỉ ngơi, " Kavanagh cắt ngang, ngụy tạo sự đối kháng trong câu nói. Tôi muốn nói với cô ta rằng đi mà lo cho mấy chuyện vớ vẩn của cô đi, nhưng vì Ana tôi im miệng.
"Cháu được báo đi phỏng vấn à?" Ba nói với Ana.
"Dạ vâng ạ, cho vị trí thưc tập sinh, tại hai tòa soạn ạ."
Vậy thì đến bao giờ cô ấy mới nói cho toi biết chuyện này? Tôi đã ở đây suốt bên cô ấy và những thứ tiến triển trong cuộc đời của cô ấy mà lẽ ra tôi nên biết!
"Chúc cháu đại thành công nhé, " Carrick cười nói với Ana.
"Bữa tối xong rồi đây." Mẹ Grace gọi với ra từ sảnh. Tôi chờ mọi người ra hết rồi níu lấy cánh tay cô ấy trước khi cô theo kịp.
"Đến chừng nào thì em mới nói cho tôi biết chuyện mình sẽ ra đi* hả?" cơn giận tôi dâng tận đỉnh đầu. (nguyên văn: leaving)
" Em không ra đi. Em đi thăm mẹ mình. Em chỉ mới suy nghĩ đến điều đó thôi." Ana nói với tôi như thể tôi là đứa con nít không bằng.
"Thế còn việc thống nhất giữa hai ta."
" Chúng ta vẫn chưa thống nhất."
Nhưng...
Tôi dẫn lối ra khỏi phòng khách rồi ra hành lang."Cuộc đối thoại này vẫn chưa xong đâu." Tôi cảnh báo cô ấy khi bước đến phòng ăn.
Mẹ đã không bạc đãi Ana và Kavanagh một chút nào. Tôi kéo ghế cho Ana, cô ấy ngồi xuongs và tôi cũng ngồi xuống cạnh cô. Mia nhìn chúng tôi từ phía đối diện.
"Anh gặp Ana ở đâu vậy?" Mia hỏi.
"Cô ấy phỏng vấn anh cho tờ báo sinh viên WSU."
"Do Kate chủ biên." Ana nói thêm.
"Chị muốn trở thành nhà báo." Kate nói với Mia.
Ba tôi rót vào li rượu của Ana trong khi cô ấy cùng Kate nói về mấy chuyện veef làm báo. Kavanagh có vị trí thực tập tại Thời báo Seattle, chẳng nghi ngờ gì khi bố cô ta sắp xếp cả.
Trong đuôi mắt tôi nhận thấy Ana đang nhìn tôi cẩn trọng.
"Gì vậy?" tôi hỏi
"Đừng nổi giận với em nhé, xin anh đấy." cô ấy nói, thấp giọng chỉ mỗi mình tôi nghe được.
"Tôi không nổi giận với em." Tôi nói dối.
Cô ấy nheo mắt, hiển nhiên là cô ấy không tin tôi rồi.
"Ừ, đúng, tôi đang nổi giận với em đây." Tôi thừa nhận. Và giờ thì tôi đang quá lố rồi. Tôi nhắm mắt. Bình tĩnh đi Grey.
"Cáu có phạt sao?" cô ấy thì thào.
"Hai người to nhỏ gì vậy?" Kavanagh chen ngang. Trời đất, cô ta lúc nào cũng vậy sao? Phiền phức. Tôi ngước mắt nhìn cô ta và cô ta tự hiểu là nên im miệng.
"Chỉ là về vụ đi Georgia thôi, " Ana nói giọng ngọt ngào và duyên dáng.
Kate nhếch mép cười."José ra sao hôm thứ Sáu cậu đi Bar cùng cậu ấy?" Cô ta hỏi, mắt phóng thẳng lên người tôi. Cái. Khốn. Gì. Vậy?
Người Ana cứng lại.
"Cậu ấy khỏe." cô ấy nói nhỏ.
"Cáu có phạt đấy." tôi lí nhí bên tai cô ấy."Đặc biệt là lúc này."
Vậy là cô ấy vẫn đi chơi với tên đàn ông đã cố gắng làm mấy trò bẩn thỉu với mình? Và cô ấy đã đồng ý là của tôi. Trốn ra ngoài linh tinh với tên đàn ông khác? Không có sự cho phép của tôi?
Cô ấy đáng bị phạt.
Thức ăn bắt đầu được don lên.
Tôi đã đồng ý không quá khắc nghiệt với cô ấy ... có lễ tôi sẽ dùng roi da thôi. Hay tôi có nên dùng tay để đánh, mạnh hơn lần trước. Ở đây, tối nay. Đúng. Chuyện đó nghe hay đấy.
Ana nhìn xuống các ngón tay của mình. Kate, Elliot và Mia đang nói về đồ ăn nước Pháp, rồi ba ngồi lại bàn. Ba đi đâu nãy giờ vậy?
"Điện thoại của em này, em yêu. Từ bệnh viện." Ông nói với mẹ Grace.
"Ăn đi nào, mọi người." Mẹ nói, đặt đĩa trước mặt Ana.
Mùi rất thơm.
Ana liếm môi, và cơ thể tôi ngay lập tức phản ứng lại. Cô ấy chắc hẳn phải đói lắm. Tốt.
Mẹ đã làm rất hoành tráng: chorizo, *, sò điệp, tiêu. (*một loại xúc xích, mấy bạn lên google xem hình thử, rất hết hồn ^^). Ngon tuyệt. Và tôi nhận ra rằng, tôi, cũng, đói. Nó không làm tôi khá khẩm hơn nhưng nhìn cô nàng ăn thì thật sự rất thoải mái. Mẹ Grace quay trở lại bàn ăn, nhìn bà có vẻ lo lắng."Mọi việc ổn chứ?" Ba hỏi, và chúng tôi đều nhìn về phía bà.
"Thêm một ca mắc sởi nữa." bà thở dài.
"Ôi tê thật đấy." ba nói.
"Vâng, em trẻ nhỏ. Ca thứ tư trong tháng rồi. Giá như mọi phụ huynh đều đi tiêm ngừa cho con họ thì tốt rồi." Mẹ Grace lắc đầu."Mừng là con của ta không phải trải qua những chuyện như vậy. Chẳng đứa nào bị gì mà nghiêm trọng hơn thuỷ đậu cả. Ơn chúa. Tội nghiệp Elliot." Chúng tôi đồng thời quay sang nhìn Elliot, người bỗng dưng ngừng ăn, miệng đang nhai dở, đầy thịt bò. Kavanagh nhìn Mẹ Grace đầy thắc mắc.
"Christian và Mia thì may hơn." Grace giải thích."Tụi nó chỉ bị nhẹ thôi."
Thôi đi mà mẹ.
"Ờ ... ba có xem trận Mariners vừa rồi không ba?" Elliot chắc hẳn là không muốn cuộc đối thoại dừng chưng hửng ở đó, như tôi.
"Không thể ngờ là họ thắng Yankees đấy." Ba Carick nói.
"Vậy chú có coi trận đó không?" Elliot hỏi tôi.
"Không. Nhưng em có mấy bài viết về nó."
"Gutierrez thật tuyệt vời. Cú bắt đó! Wow." Elliot huơ tay, rồi Kavanagh nhìn anh ta ngây ngốc như con si tình vậy.
"Con đã ổn định với căn hộ mới chưa?" Mẹ Grace hỏi Ana.
"Tụi con mới ở lại đấy một hôm thôi ạ, và còn phải dỡ đồ ra nữa ạ, nhưng con thật sự rất thích căn hộ ấy ạ, gần trung tâm - dễ đi lại khu Pike Place, và còn gần dòng sông nữa."
"Ồ, vậy tụi con ở gần chỗ của Christian đấy." mẹ Grace nhấn mạnh.
Người giúp việc bắt đầu dọn bàn. Tôi vẫn không nhớ nổi tên cô ta. Là Swiss hay Austrian hay gì gì đấy, và cô ả không ngừng cười gượng gạo rồi chớp mi với tôi.
"Chị đến Paris bao giờ chưa, Ana?" Mia hỏi.
"Chưa, nhưng chị rất muốn đến đó."
"Chúng ta đã trải qua kì trăng mật tại Paris đấy." Mẹ nói. Bà và ba tự nhiên nhìn xung quanh bàn ăn, đương nhiên là thứ tôi không thích thấy rồi. Họ hiển nhiên là đã có một khoảng thời gian tuyệt vời rồi.
"Ngoại trừ người dân Paris ra thì nó là thành phố tuyệt đẹp, anh nên đưa Ana đến Paris chơi!" Mia nói.
"Anh nghĩ Ana thích nước Anh hơn, " tôi trả lời đề nghị nực cười của em gái mình. Đặt tay lên đầu gối Ana, lần mò theo dọc đùi cô ấy, váy theo ngón tay tôi kéo lên cao. Tôi muốn được chạm vào cô ấy, trêu chọc nơi lẽ ra phải có một chiếc quần nhỏ ở đấy. Cô ấy cựa quậy khi tay tôi dọc theo đùi, tôi nhắm mắt. Em sẽ không dám đâu!
Ana nhấp một ngụm rượu, không rời mắt khỏi người giúp việc của mẹ tôi, đang bày món.
"Người dân Paris thì như thế nào? Cám dỗ à?" Elliot chọc Mia.
"Ugh, không. Và Monsieur Floubert, con yêu quái mà em làm việc cùng, hắn ta quả là một con bạo chúa độc đoán."
Cô ấy sặc.
"Em không sao chứ Anastasia?" tôi thả đùi cô ấy ra, hỏi.
Cô ấy gật đầu, đỏ mặt, tỗi vỗ vỗ lưng cô ấy và nhẹ nhàng xoa xoa cổ cô. Bạo chúa độc đoán? Phải tôi không chứ? Ý nghĩ làm tôi hứng thú. Mia nhìn tôi đồng tình vì hành động thể hiện tình cảm công khai. Mẹ nấu món ruột của bà, Thịt bò Wellington, công thức mà mẹ tôi học được ở Luân Đôn. Tôi phải nói là nó hơi giống món Gà chiên bơ sữa hôm qua. Dù mới vừa bị sặc xong, cô ấy vẫn tiếp tục ăn thật ngon, tôi vui khi nhìn cô ấy ăn ngon như vậy. Cô ấy có vẻ đói sau một buổi chiều vận động quá mức. Tôi nhấp ngụm rượu, trong khi suy nghĩ nhiều cách khác làm cô nàng thật đói như vậy.
Mia và Kavanagh đang bàn về St. Bart's với Barbados, nơi mà nhà Kavangh sẽ nghỉ dưỡng.
"Nhớ vụ Elliot với con sứa không?" Mắt Mia sáng lên tinh nghịch khi chuyển ánh nhìn từ Elliot sang tôi. Tôi nói."La như con gái nhỉ?"
"Ê này, anh ghét sứa, nó phá hỏng mọi thứ." Elliot tỏ ra hùng hồn. Mia và Kate bắt đầu gật gù, cười khúc khích. Ana đang chuyên chú ăn vừa ăn vừa lắng nghe cuộc vui đùa. Mọi người im lặng trở lại, và gia đình tôi thì cũng không hẳn quá kì quặc. Tại sao tôi lại căng thẳng vậy chứ? Chuyện này xảy ra hằng ngày khắp mọi miền đất nước, gia đình cùng nhau tụ họp lại dùng bữa cùng với người họ yêu. Tôi căng thẳng có phải bởi vì Ana ở bên cạnh tôi lúc này không chứ? Có phải tôi lo lắng rằng gia đình tôi không thích cô ấy hay cô ấy không thích gia đình tôi chăng? Hay là tại vì ngày mai cô ấy "sẽ biến"đến Georgia và chỉ mới đó vài phút tôi mới biết cái điều khỉ gió đó.
Rối ren thật mà.
Mia vẫn là trung tâm của cuộc vui. Câu chuyện về cuộc sống và đồ ăn Pháp của con bé rất hấp dẫn."Ôi mẹ, *les pâtisseries sont tout simplement fabuleuses. La tarte aux pommes de M. Floubert est
Incroyable*" (*các loại bánh ngọt rất chi là tuyệt vời. Còn bánh táo của ông Floubert thì ngon không thể tin được) Con bé nói.
"Mia, chérie, tu parles français, " tôi chen ngang."Nous parlons anglais ici. Eh bien, à l'exception bien sûr d'Elliot. Il parle idiote, couramment." (* "Ôi Mia thân mến, em đang nói tiếng Pháp, nhưng chúng tôi dùng tiếng Anh ở đây, ừ thì, trừ quý ngài ngớ ngẩn Elliot." ^^ #L dịch đại khái, pardon any mistakes)
Mia ngửa đầu ra sau cười ha hả, và không thể nào không cười theo con bé được. Nhưng về gần cuối bữa ăn, tôi càng căng thẳng hơn. Tôi muốn ở một mình với cô gái của tôi. Tôi đã quá khoan dung với mấy cuộc huyên thuyên ngớ ngẩn này rồi, cho dù là với gia đình mình, nó đã đi quá giới hạn của tôi rồi. Tôi nhìn xuống Ana, rồi đưa tay nhẹ tóm lấy cằm cô ấy."Đừng cắn môi nữa. Vì tôi muốn làm vậy." Tôi cũng phải thiết lập một số quy tắc. Chúng tôi cần phải thảo luận về chuyến đi ngẫu hứng của cô đến Georgia và việc đi ra ngoài uống rượu với những người đàn ông đang say mê với cô ấy. Tôi đặt tay trên đầu gối một lần nữa Ana; tôi cần chạm vào cô ấy. Bên cạnh đó, cô phải cảm nhận sự động chạm của tôi, bất cứ khi nào tôi muốn chạm vào cô ấy. Tôi xem chừng phản ứng của cô khi những ngón tay của tôi đi lên đùi cô về phía khu không có quần nhỏ, trêu chọc làn da của cô nàng. Cô thở gấp, ép hai đùi vào nhau, ngăn chặn ngón tay của tôi, tôi dừng lại. Đúng rồi đấy.
Chúng tôi phải xin phép ba mẹ ra khỏi bàn ăn."Tôi dắt em một vòng tham quan nhà tôi nhé." Tôi hỏi Ana, và tôi không cho cô ấy cơ hội trả lời. Mắt cô ấy sáng rực lên và đanh lại khi tôi nắm lấy tay cô.
"Con xin lỗi." Cô ấy nói với Carrick, rồi tôi nắm tay cô ấy ra khỏi cửa. Trong bếp, Mia và mẹ đang dọn dẹp."Con dẫn Ana đi xem sân sau nhà mình." Tôi nói với mẹ, vờ mình đang vui vẻ.
Bước ra ngoài, tâm trạng vui vẻ của tôi lao thẳng xuống miền Nam*, khi mà cơn giận bao phủ. (*ý anh nói là tâm trạng anh tuột dốc, từ vui thành căng thẳng bực bội. )
Quần lót. Tên nhiếp ảnh gia. Georgia.
Chúng tôi băng qua sân và leo lên các bước trên bãi cỏ. Ana dừng lại một lát để chiêm ngưỡng.
Yeah, yeah. Seattle. Ánh sáng. Trăng. Nước.
Chúng tôi tiếp tục băng qua bãi cỏ lớn, đến bên nhà thuyền của ba mẹ tôi.
"Dừng lại đi, xin anh đó." Ana van xin.
Tôi dừng lại, nhìn cô.
"Giày của em. Em cần phải cởi giày."
"Đừng quấy." Tôi cau có, nhấc cô ấy một phát lên vai. Cô ấy kêu ré lên vì ngạc nhiên.
Trời ạ. Tôi quất vào mông cô ấy, mạnh."Nhỏ giọng thôi." Tôi gằn, sải bước dài qua bãi cỏ.
"Mình đang đi đâu vậy?" cô ấy la oai oái trên vai tôi.
"Nhà thuyền."
"Tại sao?"
"Vì tôi sẽ quất vào mông em và rồi giao cấu với em."
"Tại sao?" Cô nàng rên la.
"Em hiểu tại sao mà." Tôi đớp lời.
"Em tưởng anh là người tùy thời điểm chứ?"
"Đúng, Anastasia, người tùy thời điểm, tin tôi đi."
Bước vô nhà thuyền, tôi mở đèn, bóng đèn huỳnh quang 'ping' một phát, tôi lên gác, mở thêm một công tắc khác, ánh sáng chiếu rọi căn phòng. Tôi thả Ana xuống, bừng cháy trong cảm nhận của cơ thể cô. Tôi đỡ cô ấy đứng dậy. Mái tóc cô ấy sẫm màu, hơi rối, mắt ánh lên dưới ánh đèn và tôi nhận thức được rằng cô ấy không mặc quần lót. Tôi muốn cô ấy. Bây giờ.
"Xin anh đấy, đừng đánh em." Cô ấy thì thầm.
Tôi không hiểu. Mắt trống trải nhìn cô ấy.
"Em không muốn anh đét mông em, không phải ở đây, không phải bây giờ. Xin anh đừng."
Tôi mở to mắt nhìn cô ấy. Đó là lí do chúng tôi ở đây. Cô ấy nhấc tay lên, trong phút chốc tôi không biết cô ấy định làm gì. Bóng đen cuốn lấy tôi, nuốt chửng tôi nếu cô ấy chạm vào tôi. Nhưng cô ấy đưa ngón tay vân vê má tôi và rồi nhẹ nhàng đưa xuống cằm. Bóng đen tan chảy thành lãng quên, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu nhẹ của những đầu ngón tay cô. Với tay còn lại, cô ấy chải vào mái tóc tôi.
"Ah." Tôi kêu lên, và tôi không biết nó xuất phát từ nỗi sợ hãi hay chờ mong. Tôi hổn hển thở, như đứng trên vách đá cheo neo. Khi mở mắt ra, cô ấy bước lên phía trước, thân thể nhẹ nhàng chạm vào cơ thể tôi. Cô ấy đan cả hai tay vào tóc tôi và kéo nhẹ. Tôi nâng mặt cô ấy lên, môi kề môi. Và tôi đang ngắm nhìn cô ấy làm điều này, như người ngoài cuộc, tôi là khán giả. Môi chúng tôi chạm nhau và tôi nhắm mắt lại khi cô ấy luồn lưỡi mình vào trong miệng tôi. Tiếng rên của tôi hòa vào trong lời nguyền của cô.
Ana.
Tôi vòng tay ôm cô ấy, hôn lên lưng cô, buông bỏ hai giờ đồng hồ của sự lo lắng và căng thẳng vào trong nụ hôn của chúng tôi, lưỡi của tôi chiếm hữu cô. Hai tay tôi nắm tóc của cô, thưởng thức hương vị của cô, lưỡi của cô, cả người cô đổ vào tôi, khi ấy thân thể tôi như bùng cháy lên. Khốn thật.
Khi tôi buông cô ra, cả hai như cố gắng mang không khí trở lại buồng phổi của mình, tay cô siết chặt cánh tay tôi. Tôi đang rối bời. Tôi muốn đét mông cô ấy. Nhưng cô ấy nói không."Em đang làm gì tôi thế này?" tôi hỏi.
"Hôn anh."
"Em đã nói không."
"Hả?" cô ấy hoang mang, có lẽ là vì cô ấy đã quên chuyện gì đã diễn ra.
"Ở bàn ăn, chân của em."
"Nhưng chúng ta đang ở cùng ba mẹ anh mà."
"Không ai có thể nói không với tôi trước đây. Và nó rất nóng bỏng đấy." Và khác. Tôi trượt tay quanh mông cô và kéo cô ấy sát lại gần, cố gắng để lấy lại sự kiểm soát.
"Anh nổi giận và kích động chỉ vì em đã nói không ư?" Cô ấy hỏi bằng chất giọng khàn khàn.
"Tôi nổi giận vì em chưa bao giờ đề cập đến Georgia với tôi. Tôi nổi giận vì em đã đi uống rượu với thằng khốn đã cố để dụ dỗ em khi em say khướt, và bỏ em lại khi em kiệt sức với một người gần như xa lạ. Bạn bè kiểu gì thế hả? Và tôi cũng điên lên và bị kích động vì em dám khép chân lại với tôi."
Và em thì không mặc quần lót.
Ngón tay tôi từ từ nâng mép váy cô ấy lên."Tôi muốn em, và tôi muốn em ngay bây giờ. Và nếu em không để tôi đánh em - mà em rất đáng để đánh - tôi sẽ giao cấu với em trên cái ghế này, ngay bây giờ, rất nhanh, chỉ để làm cho tôi vui thôi, không phải em."
Không để cô ấy chống lại tôi, tôi nhìn cô ấy thở hổn hển, tôi trượt tay tôi qua lông mu của cô và đưa ngón tay giữa của tôi vào bên trong cô. Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ, âm thanh quyến rũ của sự thỏa mãn ở trong cổ họng cô. Cô ấy đã sẵn sàng.
"Đây là của tôi. Tất cả là của tôi. Em hiểu chưa?" Tôi ngừng chuyển động ngón tay mình trong và ngoài của cô, ôm lấy cô nàng, cô khẽ cắn môi và nhìn tôi ham muốn.
"Vâng, của anh, " cô ấy thì thầm.
Phải, của tôi. Và tôi sẽ không cho phép em quên điều đó đâu, Ana.
Tôi ấn cô ấy xuống ghế, giải phóng cậu bé của mình, và nằm đè lên người cô, ghim cô bên dưới người tôi."Đưa tay lên đầu, " Tôi gầm gừ qua kẽ răng nghiến chặt. Tôi quỳ lên và dang rộng đầu gối, kéo chân cô nàng ra rộng hơn. Tôi rút một cái bao cao su ra từ túi áo khoát, rồi vứt cái áo xuống sàn. Mắt tôi nhìn chăm chăm cô nàng và háo hức lồng cái bao cao su cậu bé của mình. Ana vẫn giữ tay trên đầu, nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh với đầy ham muốn. Tôi trườn lên người cô và cô quằn quại bên dưới tôi, hông cô quắp lấy tôi trêu chọc và chào đón.
"Chúng ta không có nhiều thời gian. Chuyện này sẽ nhanh thôi, và cho tôi, không phải em. Hiểu chứ? Không được đến, hoặc tôi sẽ đét vào mông em, " Tôi ra lệnh, tập trung vào đôi mắt mở to bàng hoàng của cô, và với thật nhanh chóng, gọn ghẽ tôi chôn vùi mình trong cô. Cô rên lên tiếng kêu chào đón và quen thuộc của niềm vui sướng. Tôi ôm cô thật chặt cô không thể di chuyển, và tôi bắt đầu giao cấu với cô ấy, chiếm hữu cô. Một cách tham lam, cô nghiêng xương chậu của mình, thúc tôi đưa vào.
Oh, Ana. Đúng rồi cưng.
Cô đáp trả lại tôi, kết hợp với nhịp điệu nóng bỏng của tôi, hơn và hơn nữa.
Ôi, tôi có thể cảm thấy cô ấy. Và tôi lạc lối. Trong cô ấy. Trong này. Trong mùi hương của cô. Và tôi không biết có phải vì tôi giận hay căng thẳng hay ...
Yessss. Tôi đến nhanh chóng, mất hết lý trí như khi tôi bùng nổ bên trong cô ấy. Tôi vẫn còn đây. Lấp đầy cô ấy. Sở hữu cô. Nhắc nhở cô rằng cô là của tôi.
Chết tiệt.
Đó là ... Tôi rút ra khỏi cô và quỳ lên.
"Không được tự động chạm vào mình." Tôi cất giọng khàn khàn và nín thở."Tôi muốn em phải thất vọng. Đó là những gì em đã làm với tôi khi không nói về chuyến đi, khi từ chôi tôi cái thuộc về tôi."
Cô gật đầu, nằm dài ra dưới chân tôi, trang phục của cô chụm lại quanh eo, tôi có thể nhìn thấy cô ấy thật rộng và ẩm ướt và ham muốn, và tìm mọi thứ chứng minh rằng cô ấy là một nữ thần. Tôi đứng dậy, tháo bao cao su ra và buộc nó lại, rồi mặc đồ vào, nhặt cái áo khoác trên sàn nhà.
Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi bình tĩnh hơn bây giờ. Bình tĩnh hơn nhiều.
Khỉ thật, điều đó thật sự thoải mái.
"Chúng ta tốt nhất nên về nhà."
Cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào tôi với bóng tối, ánh mắt khó hiểu.
Lạy Chúa, cô ấy thật đáng yêu.
"Đây. Em nên mặc nó vào." Từ túi áo khoác, tôi rút ra cái quần lót ren của cô nàng và đưa cho cô. Tôi nghĩ rằng cô ấy đang cố gắng để không cười.
Yeah, yeah. Trò chơi, thiết lập, và trận chiến với em, cô Steele.
"Christian!" Mia hét lên từ tầng dưới.
Chết tiệt.
"Vừa kịp giờ. Chúa, con bé có thể cáu." Nhưng đó là em gái của tôi. Hoảng sợ, tôi liếc nhìn Ana khi cô chật vật với đống đồ lót của mình. Cô cau có với tôi khi cô ấy đứng nghiêm mặc lại váy và chỉnh sửa tóc bằng những ngón tay của mình.
"Trên này, Mia, " tôi gọi."Xem nào, cô Steele, tôi cảm thấy tốt hơn sau chuyện này, nhưng vẫn còn muốn phát vào mông em."
"Em không tin em đáng bị thấy, ngài Grey, đặc biệt là sau khi chịu đựng cuộc tấn công vô cớ của ngài." Cô ấy nói sắc sảo và hình thức.
"Vô cớ? Em đã hôn tôi."
" Đó là hình thức cao nhất của tự vệ."
"Tự vệ trước cái gì?"
"Anh và cái đét mông của anh." Cô ấy đang cố gắng để nở một nụ cười.
Tiếng giày cao gót của Mia đi lên cầu thang
"Có thể chịu đựng được không?" Tôi hỏi.
Ana cười tự mãn."Thỉnh thoảng."
"Oh, 2 người đây rồi!" Mia kêu lên, tươi cười với hai chúng tôi. Hai phút trước đó và điều này có thể đã thực sự khó xử.
"Anh đang đưa Anastasia đi xem xung quanh." Tôi đưa tay ra cho Ana và cô ấy nắm lấy nó. Tôi muốn hôn lên những đốt ngón tay của cô, nhưng tôi chỉ siết nhẹ.
"Kate và Elliot sắp về. Anh tin nổi không? Hai người đó không thể rời nhau." Mia nhăn mũi chán nản."Mà anh chị làm gì ở đây thế?"
"Đang cho Anastasia xem các chiến lợi phẩm giải thưởng chèo thuyền." Với bàn tay còn lại tôi vẫy tay về chiếc tượng nhỏ faux-preciousmetal từ ngày hội chèo thuyền đặt trên kệ ở cuối phòng."Vào chào tạm biệt Kate và Elliot thôi."
Mia quay đi và tôi cho phép Ana đi trước tôi, nhưng trước khi chúng tôi xuống cầu thang tôi phát cho cô một cái từ đằng sau.
Cô ấy khẽ la lên.
"Tôi sẽ còn làm điều đó một lần nữa, Anastasia, sớm thôi, " tôi thì thầm vào tai cô, và choàng tay ôm lấy cô vào vòng tay của tôi, tôi hôn lên tóc của cô ấy.
Chúng tôi đi bộ tay trong tay băng qua bãi cỏ trở về nhà trong khi Mia nói liến thoắng ở bên cạnh. Đó là buổi tối đẹp; hôm đó là một ngày tuyệt đẹp. Tôi rất vui vì Ana đã gặp gia đình của tôi.
Tại sao tôi chưa từng làm điều này trước đây?
Bởi vì tôi đã chưa bao giờ muốn.
Tôi siết chặt tay của Ana, và cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt rụt rè và một nụ cười ôi-thật-ngọt-ngào. Trong tay còn lại là đôi giày của cô, và ở những bậc đá tôi cúi xuống để buộc từng chiếc giày cho cô ấy.
"Đây, " tôi thông báo khi đã xong.
"Ôi, cảm ơn anh, ngài Grey, " cô nói.
"Tôi rất vui lòng, và, tất cả là của tôi."
"Tôi cũng nhận thức được điều đó, thưa ngài, " cô ấy trêu.
"Ôi, hai người thật là ngọt ngào!" Mia lảnh lót khi chúng tôi đi vào nhà bếp. Ana ném cho tôi một cái nhìn ngang.
Trở lại trong hành lang, Kavanagh và Elliot sắp rời khỏi. Ana ôm Kate, nhưng sau đó kéo cô ta sang một bên để nói chuyện riêng. Họ nói cái quái gì ấy nhỉ? Elliot kéo tay Kavanagh và bố mẹ tôi vẫy tay với họ khi Elliot lấy xe.
"Chúng ta cũng nên đi thôi-em còn mấy cuộc phỏng vấn vào ngày mai." Chúng tôi nên đưa cô ấy về căn hộ mới của cô và cũng gần 11:00 giờ rồi.
"Cả nhà đã nghĩ anh ấy sẽ chẳng bao giờ có ai!" Mia vụt miệng nói khi con bé ôm Ana, thật chặt.
Ôi, vì cái mục đích chết tiệt của tôi ...
"Bảo trọng nhé, Ana thân mến, " Grace nói, mỉm cười ấm áp với cô gái của tôi. Tôi kéo Ana đến bên tôi.
"Cả nhà quan tâm quá thế này một là sẽ làm cô ấy khó chịu, hai là sẽ làm hư cô ấy."
"Christian, đừng đùa thế, " Grace rầy tôi theo cách thông thường của bà.
"Mẹ." Tôi gửi bà một nụ hôn nhanh chóng. Cảm ơn vì đã mời Ana. Đó là một sự mặc nhận.
Ana nói lời tạm biệt với bố tôi, và chúng tôi đi đến chiếc Audi, nơi Taylor đã đợi sẵn ở đó, mở cửa xe cho cô ấy.
"Chà có vẻ gia đình tôi cũng thích em, " tôi nhận xét lúc vào sau Ana. đôi mắt cô ấy phản chiếu ánh sáng từ hiên nhà của bố mẹ tôi, nhưng tôi không thể nói chắc được những gì cô ấy đang nghĩ. Bóng tối che phủ khuôn mặt của cô khi Taylor lái xe bon bon trên đường.
Tôi bắt gặp cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi dưới ánh đèn đường nhấp nháy. Cô ấy lo lắng.
Có điều gì đó không đúng.
Tôi hỏi "Sao thế?".
Cô ấy ngập ngừng giây lát và khi cô ấy nói có một sự trống rỗng trong giọng nói của cô.
"Em nghĩa anh ở vào thế bị ép buộc phải mời em đến gặp bố mẹ. Nếu anh Elliot không mời Kate, anh cũng không bao giờ mời em."
Chết tiệt. Cô ấy không hiểu. Đó là lần đầu tiên của tôi. Tôi đã rất lo lắng. Chắc chắn cô ấy phải biết rằng bây giờ nếu tôi không muốn cô ấy ở đây, cô ấy sẽ không ở đây. Lúc chúng tôi đi từ ánh sáng vào bóng tối dưới đèn đường, cô ấy nhìn xa xăm và khó chịu.
Grey, mày sẽ không làm chuyện này đâu.
"Anastasia, tôi thấy vui vì em đã gặp bố mẹ tôi. Lúc nào em cũng hoài nghi thế sao? Chuyện đó luôn làm tôi ngạc nhiên đấy. Em là một cô gái trẻ, mạnh khỏe, rất kín đáo nhưng luôn có những ý nghĩ tự ti về bản thân. Nếu tôi không muốn em gặp gia đình tôi, sẽ không cách nào em ở đây được. Cả buổi tối nay, em luôn nghĩ như thế ư?" Tôi khẽ lắc đầu, nắm lấy tay cô, và nắn nhẹ.
Cô lo lắng liếc Taylor.
"Đừng lo về Taylor. Nói tôi nghe nào."
"Vâng. Em đã nghĩ thế, "cô nói khẽ."Và cả chuyện này nữa, em chỉ mới nghĩ đến Georgia vì Kate nói về Barbados thôi. Em vẫn chưa quyết định gì."
"Em muốn về gặp mẹ chứ?"
"Vâng."
Lo lắng của tôi hiện rõ trên mặt. Có phải cô ấy muốn rời khỏi chuyện này không? Nếu cô ấy đi Georgia, mẹ cô ấy có thể thuyết phục cô ấy tìm một ai đó ... phù hợp, một người, giống như mẹ mình, tin vào sự lãng mạn.
Tôi có một ý tưởng. Cô ấy đã gặp người thân của tôi; Tôi đã gặp Ray; có lẽ tôi nên gặp mẹ cô, người có tâm hồn lãng mạn không thể chữa trị được. Tôi đã say mê cô ấy rồi.
"Tôi đi với em được không?" Tôi hỏi, biết trước rằng cô ấy sẽ nói không.
"Ơ, có lẽ không phải là ý hay, " cô trả lời, ngạc nhiên.
Sao không?"
"Em mong một kì nghỉ, tránh xa những chuyện... mãnh liệt này. Để cố suy nghĩ về những gì đã qua."
Chết tiệt. Cô ấy muốn rời bỏ tôi.
"Tôi quá mãnh liệt à?"
Cô cười."Giờ thì dịu dàng hơn rồi!"
Chết tiệt, tôi thích làm cô ấy cười, thậm chí cho dù tôi phải trả giá bất cứ thứ gì; và tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi cô ấy giữ nguyên thái độ hài hước này. Có lẽ cô ấy không muốn rời bỏ tôi sau tất cả những chuyện này."Cô đang cười tôi đấy à, cô Steele?" Tôi trêu.
"Em đâu dám, ngài Grey."
"Tôi nghĩ em dám đấy, và tôi còn nghĩ em vẫn thường cười tôi."
"Anh khá buồn cười."
"Buồn cười?"
"Oh, vâng."
Cô ấy làm tôi vui. Đó là một điều mới lạ."Buồn cười theo kiểu quái đản hay buồn cười kiểu phá lên cười ha ha?"
"À, lúc kiểu này, lúc kiểu kia."
"Kiểu nào nhiều hơn?"
"Em sẽ để anh tự tìm hiểu điều đó."
Tôi thở dài."Tôi không nghĩ ở bên em, tôi còn có thể tìm thấy điều gì." Giọng tôi khô khốc."Em muốn về Georgia để suy nghĩ điều gì?"
"Về chúng ta."
Chết tiệt."Em nói em sẽ thử mà, " tôi nhẹ nhàng nhắc nhở cô ấy.
"Em biết."
"Em nghĩ chưa chín chắn à?"
"Có thể."
Nó còn tồi tệ hơn là tôi sợ."Tại sao thế?"
Cô nhìn tôi trong im lặng."Sao thế, Anastasia?" Tôi vẫn kiên trì. Cô nhún vai, kéo trễ cằm xuống, và tôi hy vọng cô ấy sẽ yên tâm khi cô ấy tìm thấy tay cô ấy trong tay tôi."Nói với tôi đi. Tôi không muốn mất em. Ngày lễ cuối tuần này..."
Là ngày tuyệt vời nhất trong đời tôi.
"Em còn muốn nhiều hơn nữa, " cô thì thầm.
Ồ không, không phải điều này một lần nữa. Cô ấy muốn tôi nói gì cơ chứ?
"Tôi biết. Tôi sẽ cố."Tôi nắm chặt cằm cô."Vì em, Anastasia, tôi sẽ cố gắng."
Tôi đã đưa em đến gặp bố mẹ tôi, vì Chúa.
Đột nhiên cô ấy tháo dây an toàn, và trước khi tôi biết được điều gì đó cô ấy nhào vào lòng tôi.
Cái quái gì thế này?
Tôi ngồi bất động cánh tay cô choàng quanh đầu tôi, và môi cô ấy tìm lấy tôi, và hôn thật nồng nàn trước khi bóng tối có cơ hội để khuấy động. Hai tay tôi trượt lên lưng cô cho đến khi tôi ngửa đầu cô ra sau và tiếp tục niềm đam mê của mình, khám phá sự ngọt ngào của cô, đôi môi ngọt ngào, cố gắng tìm câu trả lời ... không thể ngờ của cô thì tình cảm hoàn toàn là giải giáp. Và mới mẻ. Và khó hiểu. Tôi nghĩ rằng cô ấy muốn bỏ đi, và bây giờ cô ấy ở trong lòng tôi vàlàm tôi kích động, một lần nữa.
Tôi đã chưa bao giờ ... chưa bao giờ ... Đừng đi, Ana.
"Ở lại với tôi nhé, đêm nay. Nếu bây giờ em về, tôi sẽ không nhìn thấy em cả tuần mất.
"Xin em đấy"tôi thì thầm.
"Vâng, " cô thì thầm."Và em cũng sẽ cố gắng. Em đồng ý ký vào hợp đồng."
Ôi, em yêu.
"Hãy kí sau khi đi Georgia về. Suy nghĩ về chuyện đó đã. Suy nghĩ thật kĩ vào nhé em."
Tôi muốn cô ấy sẵn sàng làm điều này - Tôi không muốn tập trung điều này vào em. Ừ thì, một phần trong tôi thì không. Chỉ những phần hợp lí thôi.
"Vâng", cô nói, và vùi mình vào ngực tôi.
Người phụ nữ này khiến tôi bị mắc kẹt giữa các nút thắt.
Mỉa mai chưa kìa, Grey.
Và tôi muốn cười bởi vì tôi cảm thấy yên tâm và hạnh phúc, nhưng giờ tôi đang ôm cô, hít thở hương thơm ngọt ngào và dễ chịu của cô.
"Em nên thắt dây an toàn vào, " tôi gắt, nhưng tôi không muốn cô ấy di chuyển. Cô vẫn đang được bao bọc trong vòng tay của tôi, cơ thể cô từ từ thư giãn đối với tôi. Bóng tối trong tôi là sự yên tĩnh, kín đáo, và Tôi đang bối rối bởi những cảm xúc mâu thuẫn trong tôi. Tôi muốn gì từ cô ấy? Tôi cần phải làm gì để rời khỏi cô ấy?
Đây không phải là điều chúng ta nên tiến triển thành, nhưng tôi thích cô ấy ở trong vòng tay của tôi; Tôi thích ôm cô như thế này. Tôi hôn tóc cô, và tựa lưng và thưởng thức chuyến về Seattle.
Taylor dừng lại bên ngoài lối vào của Escala."Đến nhà rồi em." tôi thì thầm với Ana. Tôi miễn cưỡng bỏ tay ra khỏi cô, nhưng tôi vẫn bế cô đặt lên ghế. Taylor mở cửa và chúng tôi cùng đi đến lối vào của tòa nhà.
Một cơn rùng mình chạy qua người cô ấy.
"Sao em không mặc áo khoác?" Tôi hỏi khi tôi cởi cái của tôi ra và choàng lên vai cô.
"Em để nó trong xe mới của em rồi, " cô nói, rồi ngáp.
"Mệt à, cô Steele?"
"Vâng, thưa ngài Grey. Em đã bị cuốn vào những chuyện mà em tưởng rằng là không thể nào xảy ra."
"Xem nào, nếu em thực sự không may, có lẽ tôi sẽ còn cuốn em vào những chuyện khác nữa." Nếu tôi có được may mắn đó.
Cô tựa vào bức tường của thang máy lúc chúng tôi đi lên nhà. Dưới chiếc áo khoác của tôi, em trông thật mỏng manh và nhỏ bé và quyến rũ. Nếu cô ấy không mặc đồ lót của cô thì tôi có thể đến với cô ấy ngay tại đây ... Tôi kéo cằm cô và tách môi cô ra khỏi hàm răng đang cắn chặt."Sẽ có ngày tôi giao cấu với em trong thang máy, Anastasia, nhưng bây giờ em đang mệt, vì thế tôi nghĩ nên vào giường."
Tôi cúi xuống và nhẹ nhàng kề môi cô vào hàm răng tôi. Hơi thở của cô bắt được nhịp điệu và thay bằng cử chỉ với răng và môi trên của tôi.
Tôi cảm thấy nó trong háng tôi.
Tôi muốn đưa cô ấy lên giường và vùi mình trong cô. Sau cuộc nói chuyện của chúng tôi trong xe tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cô ấy là của tôi. Khi ra khỏi thang máy tôi hỏi cô có muốn uống chút gì không, nhưng cô từ chối.
"Tốt. Vào giường thôi."
Cô ấy trông ngạc nhiên."Anh chấp nhận kiểu vani lạc hậu, đơn điệu sao?"
"Không có gì lạc hậu hoặc đơn điệu về vani cả. Nó có hương vị quyến rũ riêng."
"Từ bao giờ?"
"Từ thứ bảy tuần trước. Sao nào? Hay em đang chờ đợi thứ gì kích động hơn?"
"Ồ không. Quá nhiều bất ngờ trong hôm nay rồi."
"Chắc chứ? Chúng ta luôn có sẵn dụng cụ để tạo đủ hương vị ở đây, ít nhất là ba mươi mốt hương vị."Tôi cho cô ấy một cái nhìn dâm đãng.
"Em biết mà." Cô ấy nhướn mày.
"Đi nào, cô Steele, em sẽ có một ngày trọng đại vào ngày mai. Sớm vào giường, sớm giao cấu, thì sớm được ngủ."
"Ngài Grey, ngài quả là người lãng mạn bẩm sinh."
"Cô Steele, cô cũng nhanh mồm nhanh miệng lắm. Có lẽ tôi sẽ phải huấn luyện nó theo một cách nào đó. Đi thôi."
Yeah. Tôi có thể nghĩ ra một cách.
Đóng cửa phòng ngủ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn lúc trong xe. Cô ấy vẫn còn ở đây."Giơ tay lên, "Tôi ra lệnh, và cô ấy làm theo lời tôi. Tôi nắm vạt áo của cô và chỉ một cử động trong chớp mắt tôi kéo nó lên và cởi nó ra khỏi cơ thể quyến rũ của người phụ nữ xinh đẹp bên dưới.
"Ta-da!" Tôi là một ảo thuật gia. Ana cười khúc khích và tặng cho tôi một tràng pháo tay. Tôi cúi đầu, thưởng thức trò chơi, trước khi đặt chiếc váy của cô trên cái ghế.
"Màn ảo thuật tiếp theo của anh thế nào?"Cô hỏi, đôi mắt lấp lánh.
"Oh, cô Steele. Cứ vào giường đã, rồi tôi sẽ cho em xem."
"Anh có nghĩ rằng ít nhất một lần, em nên ra tay với anh không?" Cô trêu chọc, nghiêng đầu sang một bên để tóc cô trượt xuống vai mình.
Một trò chơi mới. Thật là thú vị.
"Xem nào, cửa đã khóa. Không chắc em làm cách nào để thoát khỏi tay tôi được. Tôi nghĩ phi vụ này tôi sẽ lãi to."
"Đừng quên em là một nhà thương thuyết giỏi, " cô nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
"Tôi cũng thế."
Được rồi, cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Do cô quá miễn cưỡng? Quá mệt? Gì chứ?
"Em không muốn giao cấu?" Tôi hỏi, bối rối.
"Không, " cô thì thầm.
"Oh." Xem nào, thật là đáng thất vọng.
Cô nuốt nước bọt, sau đó nói nhỏ, "Em muốn ân ái với anh."
Tôi nhìn chằm chằm vào cô, sửng sốt.
Chính xác thì cô ấy đang nói gì vậy?
Ân ái? Chúng tôi làm. Chúng tôi hưởng. Nó chỉ là một tên gọi khác của giao cấu.
Cô học tôi, nghiêm nét mặt. Khốn kiếp. Đây có phải là điều cô ấy muốn nhiều hơn nữa? Mấy cái trò hoa và tim chết tiệt, là những gì cô ấy muốn? Nhưng chúng tôi chỉ mới nói về chuyện ngữ nghĩa thôi mà, chắc chắn rồi? Đây là ngữ nghĩa."Ana, tôi-" Cô ấy muốn gì ở tôi."Tôi tưởng mình đã làm thế rồi?"
"Em muốn chạm vào anh."
Khỉ thật. Không. Tôi lùi lại như thể bóng tối đang gần chạm vào xương sườn tôi.
"Nhé anh, " cô thì thầm.
Không. Không. Tôi vẫn chưa làm rõ vấn đề này hay sao?
Tôi không thể chịu được sự động chạm. Tôi không thể.
Chưa bao giờ hết.
"Ồ không, cô Steele, cô đã được nhượng bộ quá đủ trong tối nay rồi. Và tôi chỉ còn cách nói không."
"Không?" Cô truy vấn.
"Không"
Và trong một khoảnh khắc tôi muốn đưa cô về nhà, hoặc bất cứ nơi nào trên tầng trên-xa tôi. Không phải ở đây.
Đừng chạm vào tôi.
Cô ấy nhìn tôi một cách thận trọng và tôi nghĩ thực tế rằng cô ấy sẽ bỏ đi vào ngày mai và tôi sẽ không nhìn thấy cô ấy trong một thời gian. Tôi thở dài. Tôi không có năng lượng cho việc này."Nhìn xem, em mệt rồi, tôi cũng mệt. Vào giường thôi."
"Vậy đụng chạm là điều cấm kị của anh?"
"Ừ. Chuyện này cũ rồi mà."Tôi không thể kiềm chế được sự bực tức ra giọng nói.
"Nói em biết tại sao đi."
Tôi không muốn chuyện này tiến triển như thế này. Đây không phải là một cuộc trò chuyện tôi muốn có. Không đâu."Oh, Anastasia, làm ơn. Bỏ qua chuyện này đi."
Khuôn mặt của cô lộ vẻ thất vọng."Nó quan trọng với em, " cô nói, một lời biện hộ do dự trong giọng nói của cô.
"Chết tiệt, " tôi lẩm bẩm với chính mình. Tôi mở một ngăn kéo của tủ đồ tôi kéo ra một cái áo thun và ném nó cho cô ấy."Mặc vào rồi lên giường."Tại sao tôi thậm chí còn để cho cô ấy ngủ với tôi? Nhưng đó là một câu hỏi tu từ:sâu trong tôi biết rõ câu trả lời. Đó là bởi vì tôi ngủ ngon hơn với cô ấy.
Cô ấy là người bắt giữ những cơn ác mộng của tôi.
Cô ấy giữ những cơn ác mộng tránh xa khỏi tôi.
Cô quay lưng lại với tôi và cởi bỏ áo ngực, sau đó trượt mặc vào cái áo thun.
Tôi đã nói gì với cô ấy trong căn phòng giải trí chiều nay? Cô không nên che giấu cơ thể của mình với tôi.
"Em cần phải tắm, " cô nói.
"Giờ em còn xin phép nữa đấy?"
"Ơ ... không."
"Anastasia, em biết phòng tắm ở đâu rồi. Hôm nay, ngay tại thời điểm thương thuyết quái đản này, em không cần phải xin phép tôi để đi tắm."Tôi mở nút áo sơ mi của tôi và cởi nó ra, và cô chạy ngang qua tôi để ra khỏi phòng ngủ khi tôi cố gắng để kiềm chế sự nóng giận.
Chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?
Một buổi tối tại nhà cha mẹ tôi và cô ấy mong đợi những điều lãng mạn và hoàng hôn và một buổi đi dạo trong mưa chết tiệt. Đó không phải là những gì thuộc về tôi về. Tôi đã nói với cô điều này. Tôi không làm những điều lãng mạn. Tôi thở dài nặng nề khi tôi cởi quần ra.
Nhưng cô ấy muốn nhiều hơn. Cô muốn tất cả những thứ lãng mạn chết tiệt.
Khỉ thật.
Trong phòng để quần áo của tôi, tôi vứt quần vào giỏ giặt ủi và mặc vào cái quần lót PJ, rồi sau đó đi lang thang trở lại phòng ngủ của tôi.
Điều này sẽ không đi đến đâu, Grey.
Nhưng tôi muốn nó diễn ra như vậy.
Tôi nên để cho cô ấy đi.
Không. Tôi có thể giải quyết được việc này. Bằng cách nào đó.
đồng hổ điểm 11:46. Giờ đi ngủ. Tôi kiểm tra điện thoại xem có email khẩn cấp nào không. Nhưng chẳng có gì cả. Tôi gõ nhanh cửa phòng tắm.
"Anh vào đi, " Ana trả lời tôi bằng giọng uốn éo. Cô ấy đánh răng, và nghĩa đen là cô ấy đang tạo bọt ở miệng bằng bàn chải đánh răng của tôi. Cô nhổ nước vào bồn rửa khi tôi đứng bên cạnh, và chúng tôi nhìn nhau trong gương. Đôi mắt cô sang ngời đầy nghịch ngợm và hài hước. Cô rửa bàn chải đánh răng và không nói lời nào mà trao nó cho tôi.
Tôi đưa nó vào trong miệng và cô ấy trông hài lòng với chính mình.
Và chỉ cần như vậy thôi, tất cả những căng thẳng từ lần nói chuyện trước đó của chúng tôi bốc hơi.
"Cứ tự nhiên sử dụng bàn chải của tôi, " tôi nói nhẹ nhàng, châm chọc.
"Cảm ơn, thưa ngài." Cô tươi cười, và trong một thoáng tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ quì gối, nhưng cô ấy rời khỏi đó để tôi tiếp tục đánh răng.
Khi tôi vào lại phòng ngủ cô ấy đang cuộn tròn trong chăn. Cô ấy nên nằm dài ra dưới người tôi."Em biết đó, đây không phải là những tôi đã hình dung về tối nay." Tôi nói vẻ giận dỗi.
"Tưởng tượng nếu em nói anh không được chạm vào em xem, " cô nói, cô ấy luôn muốn cãi lại tôi.
Cô ấy sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Tôi ngồi xuống giường."Anastasia, tôi đã nói với em rồi cơ mà. Năm mươi sắc thái. Tôi đã vào đời rất khủng khiếp, em không muốn những thứ khốn nạn đó chui vào đầu em đâu. Sao em vẫn cố chấp như thế?"
Không một ai muốn có cái thứ chết tiệt này trong đầu họ!
"Vì em muốn hiểu rõ anh hơn."
"Em biết về tôi khá nhiều rồi."
"Sao anh có thể nói thế cơ chứ?" Cô ngồi dậy và quỳ xuống đối diện tôi, nghiêm túc và nhìn tôi thiết tha.
Ana. Ana. Ana. Bỏ nó đi. Vì cái mục đích chết tiệt đó.
"Anh trợn mắt kìa", cô nói."Lần mới nhất em làm thế, em đã phải nằm dưới đầu gối anh."
"Oh, tôi còn muốn làm thế với em một lần nữa." Ngay bây giờ.
Gương mặt cô bừng sáng."Nói cho em biết đi, và anh có thể làm thế."
"Gì cơ?"
"Anh nghe rồi đấy."
"Em đang ra giá với tôi à?" Giọng nói tôi đã phản bội sự hoài nghi trong tôi.
Cô gật đầu."Thương lượng."
Tôi cau mày."Không phải thế, Anastasia."
" Thôi đuợc. Vậy kể em nghe đi, rồi em sẽ trợn mắt lên với anh."
Tôi bật cười. Bây giờ cô trông thật buồn cười, và đáng yêu trong cái áo thun của tôi. Khuôn mặt của cô tỏa sáng với những khát khao.
"Luôn luôn thích thú và háo hức với thông tin nhỉ?", tôi kinh ngạc. Và một ý nghĩ xảy ra với tôi: tôi có thể đét vào mông cô. Tôi đã muốn từ bữa ăn tối, nhưng tôi có thể làm cho nó vui hơn.
Tôi rời khỏi giường."Đừng đi đâu đấy, " tôi cảnh báo, và rời khỏi phòng. Từ kinh nghiệm của tôi, tôi lấy chìa khóa phòng giải trí và lên tầng trên. Trong ngăn kéo của phòng giải trí tôi lấy thứ đồ chơi tôi muốn và bôi trơn nó, nhưng suy đi tính lại, và xét từ kinh nghiệm gần đây, tôi không nghĩ rằng Ana sẽ cần bất kỳ thứ gì.
Cô ấy đang ngồi trên giường lúc tôi trở lại, khuôn mặt cô bừng sáng lên với sự tò mò.
"Ngày mai cuộc phỏng vấn đầu tiên bắt đầu từ mấy giờ?" Tôi hỏi.
"Hai giờ."
Tuyệt quá. Không phải buổi sáng sớm.
"Tốt. Ra khỏi giường. Đứng đây."Tôi chỉ vào một điểm trước mặt tôi. Ana trèo khỏi giường không chút ngập ngừng, háo hức hơn bao giờ hết. Cô ấy đang chờ đợi.
"Tin tôi chứ?"
Cô gật đầu, và tôi chìa tay ra, để lộ hai quả cầu bạc Kegel. Cô cau mày và nhìn từ quả cầu đến tôi."Chúng còn mới. Tôi sẽ đưa chúng vào bên trong em, sau đó sẽ phát vào mông em, không phải để phạt, chỉ vì lạc thú của em và tôi.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |