Tôi không cố làm ra vẻ nữa: Mâu thuẫn chị dâu - em chồng
← Ch.052 | Ch.054 → |
Buổi tối, Gia Tuấn trở về.
Tôi xem đồng hồ, anh về hơi trễ, tôi cũng không gọi điện thoại cho anh, anh cũng không có gọi điện giải thích vì sao anh không về ăn cơm.
Nhìn anh về nhà, tôi chỉ lạnh nhạt nói: "Đã về rồi!"
Anh thay giày xong, khi ngồi lên sô pha mới nói: "Ừ, anh đến chỗ mẹ ăn cơm."
Tôi không lên tiếng.
Anh đến chỗ mẹ chồng ăn cơm? À, Gia Kỳ kia nhất định sẽ hung hăng bôi nhọ tôi trước mặt anh rồi?
Tin tức tivi mấy ngày nay đang nóng lên với cuộc đả đảo đại chiến ở ĐàiLoan, dân chúng Đài Loan hô lớn, "Hạ bệ A Biển, hạ bệ A Biển", đoánchừng Gia Kỳ cũng ở trước mặt anh trai, không chút khách sáo mà hô to:Anh trai ly hôn! Anh trai ly hôn! (chỉ khác là trên đỉnh đầu không buộcdải lụa đỏ thôi)
Hai vợ chồng chúng tôi không có bao nhiêu lời để nói, đều có tâm sự riêng, bầu không khí rất nặng nề.
Bởi vì đang xem tivi, cho nên tôi không bật đèn lớn ở phòng khách, chỉ bậtđèn tường ở sau lưng, loại ánh sáng nửa rõ nữa thật này, tất cả đều cóvẻ thật thật ảo ảo.
Gia Tuấn cũng vẫn ngồi ở sô pha, anh giữ nguyên một tư thế, giống như tôi nghiêng người dựa vào sô pha.
Tôi biết hai chúng tôi đều có tâm sự chồng chất, đều là tâm sự riêng, chính là càng như thế này, vẻ bên ngoài lại càng miễn cưỡng, dường như khôngđể ý đến đối phương.
Còn nhớ trước kia, Gia Tuấn đã từng nói, "Vẻ lười biếng của em bây giờ, cóvẻ như dạng hờ hững không để ý, khiến anh không nắm bắt được, nhưng màlại làm cho người khác yêu thích hơn."
Hiện tại, tôi đã sớm không còn là cô gái lúc xưa khiến anh thương yêu nữa, tôi cũng phải già đi, ngày lại ngày, rửa sạch khuôn mặt, người uể oải, lại có tâm sự nữa, trên môi không thấy màu máu nữa, càng lộ vẻ tiều tụy.
Chẳng qua là Gia Tuấn đang nhìn tôi.
Một lúc lâu, anh nói: "Ngày mai anh đi công tác."
Tôi ê a vài tiếng, từ ngăn thứ hai của bàn trà lấy ra một khối rubic, cầmtrong tay xoay xoay. Lúc lên Cao Trung tôi có từng tham gia một trại hè, tại trại hè đó, tôi đã học được cách chơi rubic từ thầy giáo, xoay khối rubic thành 6 mặt thống nhất. Có rất nhiều người nghĩ chơi rubuci là một trò rất cao thâm, sai rồi, những điều trên thế gian này, chỉ cần nó có hình dạng thoe quy tắc, làm xáo trộn nó lên, cuối cùng nó có thểkhôi phục lại hình dạng ban đầu.
Hiện tại tôi không quá quen thuộc với phương pháp này, cao thủ có thể sửdụng một tay để xoay chuyển, bây giờ tôi vẫn phải dùng hai tay.
Tầm mắt Gia Tuấn nhìn theo chuyển động của tay tôi, một lát sau, rốt cụckhối rubic cũng quay về vị trí cũ, tôi thở dài, đặt xuống.
Anh nói: "Khôi phục lại nguyên trạng rồi, thật chính xác. Dường như tốc độ của em nhanh hơn so với lần trước một chút."
Tôi chỉ lạnh nhạt nói, "Có công thức mà, muốn khôi phục nguyên trạng, phảidựa vào các bước, nếu như anh xoay sai một bước, chỉ có thể kiếm củi banăm thiêu một giờ." Tôi ngẩng đầu hỏi anh: "Phải đi mấy ngày?"
"Khoảng 4-5 ngày."
"Chú ý bản thân."
Kỳ lạ, lúc ân ân ái ái, có rất nhiều điều muốn nói, anh đi đâu vậy! (Đương nhiên giọng nói ngọt ngào không tan), bên đó khí hậu thế nào! Tại saolâu như vậy? Là bởi vì nguyên nhân gì! Hôm nay chiến tranh lạnh chỉ cómột ngày, sắc mặt hai người cũng trở nên lạnh lẽo.
Hôn nhân, chính là cái gọi là, trời lạnh uống nước lạnh, từng giọt từng giọt rót vào lòng, ấm lạnh tự biết.
Gia Tuấn nói khẽ với tôi: "Đinh Đinh, mấy ngày nay chúng ta tranh cãi gaygắt, nhân lúc anh không ở nhà vài ngày, chúng ta tự xét lại bản thân một chút, đợi khi anh về, anh cũng nghỉ ngơi vài ngày, chúng ta nói chuyện rõ ràng với nhau được không?"
Trong lòng tôi xót xa, nhịn không được, nói rằng: "Anh muốn nói chuyện gì?Mấy năm qua, anh nói cái gì thì là cái đấy, nếu như anh muốn nói chuyện, lúc nào cũng được!"
"Đinh Đinh, em có thể đừng cay nghiệt như thế không?"
Tôi nhất thời ngạc nhiên, ngược lại, tôi nở nụ cười: "Gia Tuấn, em caynghiệt sao? Em có tư cách gì chứ? Hiện tại em không có việc làm, khôngkiếm ra tiền, trong trong ngoài ngoài căn nhà này đều do anh làm lụngvất vả, Gia Kỳ nói rất đúng, em chỉ là một con gà mà anh nuôi thôi, đáng thương chính là một cái trứng cũng chưa từng đẻ, em so với anh, càngkém xa, một luật sư có thâm niên, còn em? Trường đại học hạng ba, khôngviệc làm, em có tư cách gì để cay nghiệt chứ?"
Anh nhíu chặt lông mày, biểu cảm trên khuôn mặt thâm trầm mà phức tạp.
Tôi quá mệt mỏi, đã dốc sức lẳng lơ để lấy lòng ành, hôm nay tháo bỏ ngụytrang, tôi không cố làm ra vẻ nữa, mẹ kiếp, tôi lẳng lơ để cho ai xem?
Rốt cục đến khi hai chúng tôi đều cảm thấy nhàm chán, tôi đứng lên, rất khách sáo mà nói với anh: "Ngủ đi, Gia Tuấn."
Anh vẫn giữ nguyên tư thế cao ngạo như cũ ngồi ở góc sô pha, một tay đặt lên môi, hàm răng tự cắn móng tay của mình.
Tôi đóng cửa lại.
Thực ra không phải tôi không muốn ôm lấy anh, nhưng đột nhiên tôi đã ngộ ranhiều điều, đại chiến ly hôn, lá bài dịu dàng tôi đã đánh rồi, chiếndịch tình cảm tôi cũng đã sử dụng qua, mỹ nhân kế tôi cũng đã dùng, nếuanh anh thực sự có lương tâm, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, phần cònlại phải xem anh thế nào. Tôi không cần thiết phải tiếp tục khúm númnữa.
Tôi vẫn ngủ một mình như cũ. Vẫn chưa nói với anh, tôi có thai.
Ngày mai, tôi muốn đi gặp kẻ thứ ba này.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |