Vay nóng Tinvay

Truyện:36 Chiêu Ly Hôn - Chương 016

36 Chiêu Ly Hôn
Trọn bộ 183 chương
Chương 016
Q2 Cuộc hôn nhân của tôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-183)

Siêu sale Shopee


Tôi tên là Phó Gia Tuấn.

Trở lại văn phòng, trợ lý Đường Nhất Phàm tới giao cho tôi một tập tư liệu:

« Sư phụ, tư liệu ra tòa ngày mai đã chuẩn bị tốt xong rồi. »

Tôi hơi mệt mỏi, tựa vào lưng ghế làm việc, mệt mỏi ấn vào mi tâm.

« Cám ơn cậu, đặt ở đây đi, tôi xem một lát. »

Đường Nhất Phàm đẩy cửa đi ra ngoài.

Thật lâu sau tôi mới dần dần hồi tỉnh lại.

Một giờ trước, tôi đã làm chuyện gì?

Tôi ngả bài với người vợ kết hôn bốn năm - Đinh Đinh, tôi nói « Đinh Đinh, chúng ta ở riêng đi! »

Khi nói lời này, tôi rõ ràng thấytrong mắt Đinh Đinh là sự kinh ngạc, mờ mịt, và cả hoang mang cùng sợhãi. Một khắc ấy, trong lòng tôi vậy mà lại ập xuống một tầng không muốn buông bỏ.

Tôi hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã dần tối, cảnh sắc bên ngoài dần dần trở nên ảm đạm, đàn nêông bắt đầu bật lên, những ngôi sao trên bầu trời đêm càng ngày càng dày đặc.

Thành thị phồn hoa như vậy, khôngkhí lại càng ngày càng ô nhiễm, khói xe ô tô, khí thải công nghiệp, cácloại chất linh tinh tràn ngập trong đó, tôi hít thở không được bao nhiêu luồng không khí trong lành.

Nói tới luồng không khí trong lành, lòng tôi cuối cùng có thể cảm giác được một chút ôn nhu, trong lòng tôi, lần tình cờ gặp gỡ ôn nhu nhất là vào sáu năm trước, ngày tôi mới gặpĐinh Đinh.

Mãi cho đến bây giờ, tôi nghĩ đếncái ngày mới quen biết Đinh Đinh ấy, đều có cảm giác rằng, Đinh Đinhgiống một bông hoa quỳnh trắng trong làn gió dịu dàng dưới ánh nắng mặttrời buổi trưa, đặc biệt xinh đẹp nhỏ nhắn động lòng người, nhất là đôimắt ấy của Đinh Đinh. Chung quanh nhiều người như vậy, nhiều cặp mắt như vậy, nhưng mà khi cô ấy ngã sấp xuống, tôi nâng dậy được thìm vừa nhìnthấy đôi mắt của cô ấy, tôi chỉ biết chính mình đã thích đến không thểcứu vãn được rồi, đôi mắt đen trắng phân mình, chính là biểu hiện ra thế giới tâm linh của một người. Đinh Đinh có một đôi mắt sáng ngời, cho dù tôi quay lưng đi, tôi cũng có thể cảm giác được sau lưng có một điểmánh sáng, tôi biết, đó là ánh mắt của cô ấy.

Kết hôn bốn năm, vì cái gì chúng tôi lại đi đến một ngày như thế này?

Kỳ thực Đinh Đinh rất đơn thuần, côấy thậm chí không phân biệt được rõ con người thiện ác, anh nói là tốt, cô ấy liền cho là tốt, anh nói là xấu, cô ấy cũng liền căm phẫn theo. Mẹ và em gái tôi đều nói Đinh Đinh là người đàn bà ngu xuẩn không có đầuóc, nhưng theo tôi thì, đàn bà hơi ngốc một chút cũng không sau, cũngđều lập gia đình như những cô gái thông minh đáng yêu, tiểu Hoàng Dungcòn không phải theo Quách Tĩnh ngốc, Dương Quá thông minh còn không phải xứng với Long nhi đơn thuần sao, tôi cùng Đinh Đinh, tôi nguyện ý làmình thông minh một chút, Đinh Đinh, ngốc chút cũng không sao cả.

Yêu nhau hai năm, kết hôn bốn năm, cuộc sống của chúng tôi vẫn thực yên bình, giống như rất nhiều người phụ nữ trong cuộc sống, Đinh Đinh cũng có chút tật xấu, tham ăn tham ngủ, lười biếng nằm trên giường không dậy nổi, lại thích làm nũng và rất điêu ngoa, mặc dù là trưởng nữ trong nhà, nhưng cũng vẫn bị cha mẹ nuôngchiều hư rồi. Khi gả cho tôi, cô ấy liền khiếp đảm hỏi tôi « Gia Tuấn, em sẽ không làm việc nhà, làm sao bây giờ? »

Tôi ôn hòa an ủi cô ấy: « Không sao, thích thì làm, không thích thì không cần làm, anh sẽ làm, còn giúp anhrèn luyện thân thể. »

Cô ấy lại vô cùng bất an hỏi tôi: « Em cũng sẽ không nấu cơm. »

Tôi cười trêu cô ấy: « Vậy em tới làm thức ăn của anh đi! »

« Nhưng mà, nhưng mà... » Cô ấy lại ngập ngừng, « Em hoàn toàn sẽ không chăm sóc người khác. »

Tôi cười ha ha nhéo mũi cô ấy, «Thực ra phụ nữ kết hôn, nên để cho đàn ông chăm sóc phụ nữ, nếu khônglàm sao nói đàn ông là trụ cột gia đình chứ? »

Cô ấy liền vui vẻ, lập tức nhảy đếntrên giường ôm cổ tôi, thắm thiết với tôi một trận, nói thật, lấy một cô vợ bé bỏng như vậy, ngoại trừ lúc ấy thích bộ dạng xinh đẹp, còn cótính cách thẳng thắn của cô ấy. Thực sự nói về cá tính, Đinh Đinh cũngkhông có cá tính gì cả, cô ấy cũng là người phụ nữ bình thường thôi.

Nhưng tôi thủy chung tin tưởng chắcchắn rằng, có thể đi đến được hôn nhân với nhau, là chuyện không cónguyên nhân, điều kiện bên ngoài không quan trọng, hôn nhân là đã địnhtrước trong số mệnh.

Tôi vốn đã cho rằng tôi sẽ bình yênvô sự như vậy qua năm mươi năm, tôi cũng nguyện ý cùng Đinh Đinh tớigià, thỉnh thoảng cãi nhau, sau đó đau đầu với bọn trẻ không thôi, tương lai về già chúng tôi lại trông cháu cho con cái, lảm nhảm cùng nhau qua hết cuộc đời.

Nhưng là, trong cuộc sống rốt cuộc vẫn có đủ mọi loại biến đổi, chúng ta không thể đoán trước được.

Một năm trước, tôi lái xe đi ngoạithành làm việc, trở về đã hơi muộn rồi, chạy xe trên đường cao tốc, chỉcó đèn xe lướt qua dưới ánh đèn huỳnh quang trên đường cao tốc, phảnchiếu ánh sáng màu đỏ, tôi mở nhạc trong xe, sợ bản thân mệt mỏi, nêntôi bật nhạc khá sôi động.

Buổi tối chạy xe trên đường cao tốc thực nhàm chán.

Tốc độ xe của tôi cũng không tínhquá nhanh, rất nhiều xe đằng sau đã vượt qua xe tôi, tôi không quan tâm, buổi tối lái xe, không cần tốc độ, an toàn là được rồi.

Một chiếc xe Tuyết Phật Lan màu trắng vù vù vượt qua xe tôi.

Tôi vẫn bảo trì tốc độ như vậy mà đi về phía trước, nhưng không đi được bao lâu, đột nhiên, chiếc xe TuyếtPhật Lan màu trắng vừa vượt qua kia liền trượt một cái, tôi chỉ nhìnthấy chiếc Tuyết Phật Lan kia đột ngột mất khống chế, nhanh chóng đánhvề phía ven đường, chỉ nghe uỳnh một tiếng, chiếc Tuyết Phật Lan đụngthật mạnh vào vách đá ven đường. Đầu xe kịch liệt va chạm với vách đá, sát bắn ra tia lửa điện, theo tiếng két, chiếc Tuyết Phật Lan sượt váchđá trượt mấy thước xong, phun ra một luồng khói đặc, rồi trở nên im lìm.

Tôi lắp bắp kinh hãi, lập tức dừngxe, mở cửa xe liền chạy tới chiếc xe kia, trong mũi chỉ ngửi thấy mộtluồng khói đặc cùng mùi cháy xém. Chiếc xe Tuyết Phật Lan chúi đầu vàovách đá, đầu xe lõm vào, lực va chạm lần này không nhẹ.

Tôi không mở được cửa kính xe, cáchlớp kính, tôi nhìn thấy người lái xe đổ mình về phía trước, đầu đập lênkính xe, rõ ràng có thì nhìn ra lái xe là một phụ nữ.

« Này? Cô thế nào? » Tôi lớn tiếng gọi, nhưng người trong xe không hề phản ứng, lại kéo cửa xe, cửa xe dĩnhiên đã khóa, bất kể tôi kéo thế nào, đều không ăn thua.

Bên cạnh hết xe này đến xe khác gàorú lướt qua, thế nhưng không có xe nào dừng lại, cũng bởi, chạy xe banđêm trên đường cao tốc, mọi người đều vội vàng, ai còn có tâm tư dừnglại bên đường xem việc đâu đâu.

Tuy đệm khí có mở ra, nhưng lái xenày dường như không thắt dây an toàn, cho nên đầu mới đụng vào kính xem, đệm khí không bảo vệ được cho cô ta.

Không thể đợi thêm nữa, tôi cắnrăng, lập tức lộn trở lại xe lấy ra búa công cụ, đập thật mạnh vào kínhxe, kính xe vỡ vụn, tôi đưa tay vào trong, rốt cục chạm được đến nút tựkhóa, mở cửa xe rồi kéo lái xe từ chỗ ngồi ra ngoài.

Kéo tới vùng an toàn, nhờ ánh đèn xe tôi, tôi nhìn thấy trên mặt cô ta đầy máu, lại cúi đầu xuống nghe hơithở của cô, vẫn còn hơi thở mỏng manh.

Lúc này rốt cục có một chiếc xe ngừng lại, lái xe là một đôi nam nữ, bọn họ hét về phía tôi: « Có chuyện gì xảy ra vậy? »

Tôi hô lên: « Mau điện thoại gọi xecứu thương. » Nói xong, tôi lập tức bắt hai tay lên ngực trái người phụnữ này để làm phương pháp cấp cứu cho tim hồi đập. Tuy tôi không phảirất chuyên nghiệp, nhưng hồi còn ở đại học, tôi cũng từng tham gia họccứu hộ, động tác cứu hộ đơn giản tôi cũng có biết một chút.

Khi hai người kia lập tức gọi điệnthoại tới trung tâm cấp cứu, tôi ở bên cạnh không ngừng ép lên tim củacô ta, tôi chỉ mong cô ta có thể mau chóng tỉnh lại, cô ta không chết, chỉ là hôn mê, hơi thở hiện giờ lúc có lúc không, nếu tôi không cấp cứu, cô ta không chừng sẽ chết.

Hai mươi phút sau, cảnh sát giao thông và xe cứu thương gần như đồng thời chạy tới.

Cảnh sát giao thông đi cùng tôi tới bệnh viện để ghi biên bản.

Đến bệnh viện, bác sĩ vội vàng đưacô ta tới phòng cấp cứu để chữa trị, tôi thì ở một bên kể lại tình hìnhlúc đó với cảnh sát giao thông.

Một cảnh sát khác chạy tới, đưa mộtcái túi kiểu phụ nữ cho đồng nghiệp, « Cái này là tìm được trong xe côta, bên trong chắc có tư liệu của chủ xe. »

Đồng chí cảnh sát đeo găng tay, ghi lại, sau khi tìm được chiếc di động, anh ta bắt đầu đọc các số điện thoại trên màn hình.

Tôi cúi đầu nhìn, như vậy mới phát hiện ra trên tay và trước ngực mình tất cả đều là máu.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-183)