Bộ Mặt Thật Của Quản Gia Ôn Nhu
← Ch.20 | Ch.22 → |
Xem TV một lúc lâu Sở Kiều ngủ lúc nào không hay.
Hôm nay cũng như thường lệ, cô uống một cốc sữa trước khi đi ngủ. Nhưng khi uống xong lại cảm thấy cơ thể rạo rực, nóng như lửa đốt. Cô nghĩ do cả ngày hao tâm tổn sức quá nhiều rồi, nên liền ngủ thiếp đi.
Lúc mơ màng tỉnh lại, thể cô vô cùng nóng, như có hằng trăm con kiến bò xung quanh. Tiểu huyệt tê dại từng đợt co rút chảy ra một cỗ ԁâ·ɱ thủy. Sở Kiều hé mắt, mí mắt cô nặng trịch, vật trước mắt như phủ một lớp sương mờ, cổ họng cô khát khô.
"Dương... Minh, nước..." Sở Kiều gắng gượng, cố 🅿️𝐡á*ⓣ 𝓇*a â*〽️ 𝐭*𝐡𝒶*п*𝖍 nhưng từ lúc nào nó lại thành tiếng rê_𝓃 𝐫_ỉ.
Mất vài phút để cố tính tảo lại đầu óc, cô phát hiện cả cơ thể đang bị trói t𝖍àռ-𝒽 ⓗ-ì-𝐧-♓ chữ Đại(大). Người cô không một mảnh vải, mọi ngóc ngách trên cơ thể đều bị phô ra.
Sở Kiều vô cùng hoảng sợ, quẫy đạp liên hồi nhưng phát hiện tay và chân bị trói bằng xích sắt càng cử động càng thít chặt.
Chuyện gì đang xảy ra thế này, Sở Kiều chực khóc, khuôn 𝐧·𝖌ự·𝐜 cô phập phồng, giọng the thé:"Dương Minh... anh đâu rồi..."
Cửa phòng bật mở, Dương Minh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần Âu, đeo chiếc mặt nạ che một nửa khuôn mặt chỉ để lộ sống mũi cao và đôi môi mỏng.
Sở Kiều như vớ được cọng rơm, nhìn hắn bằng ảnh mắt khẩn cầu:"Anh... cởi trói... tôi... đau..."
"Đau?" Hắn tiến lại gần Sở Kiều, ngón tay lành lạnh lướt nhẹ qua môi cô:" Vậy em có biết những lúc em 𝖑●à●ⓜ †●ì●𝖓●♓ với Nhất Hàn tôi đau như nào không?"
Anh ta nói gì vậy? Sở Kiều đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, cô chỉ cảm thấy tiểu huyệt vô cùng ngứa, một cái chạm nhẹ của Dương Minh đã khiến cô run lên ngay lập tức ԁâ●ɱ thủy phun trào.
"Mới chạm vào đã ra rồi?" Hắn cười khẽ, đ·ặ·ⓣ 🦵·ê·n 𝖒·ô·ï cô một nụ 𝖍●ô●n sâu. Sở Kiều quyết không mở miệng, mặc kệ hắn ⓛ.❗.ế.ⓜ láp môi cô.
Hắn một tay xoa nắn ռ*𝐠*ự*↪️ Sở Kiều, tùy ý xoa bóp thành đủ hình dạng, một bên lưỡi cố cạy hàm răng của cô ra luồn lưỡi vào trong.
Tay hắn véo mạnh đầu vú cô, Sở Kiều không kìm được ⓡ·ê·ռ 𝐫·ỉ:"Ân..." Nhân cơ hội đó lưỡi hắn luồn vào trong, nhấm nháp mọi ngóc ngách trong miệng cô điên cuồng l_❗ế_m Ⓜ️ú●𝐭. Hắn liên tục Ⓜ️ú*† đầu lưỡi cô, quyện vào lưỡi hắn. Sở Kiều muốn 𝐫_ê_ⓝ ⓡ_ỉ cũng không được chỉ có thể túm chặt ga giường, cả người ưỡn lên cao như muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Tay hắn luồn xuống đùi cô, nhẹ nhàng ѵⓤố.t ✔️.ⓔ tiểu huyệt như đang khiêu khích. Tiểu huyệt đã tiết ra 𝖉*â*m thủy ướt đẫm một mảnh ga giường, Dương Minh cười thích thú, di chuyển xuống dưới ngắm nhìn tiểu huyệt phấn nộn của cô.
Không biết Sở Kiều đã ngủ qua với bao nhiêu người nhưng cửa tiểu huyệt cô quả thật rất nhỏ, còn không bằng ngón út hắn. Miệng tiểu huyệt màu hồng nhạt dính đầy ԁâ.ⓜ thùy bóng loáng. Không hiểu sao từ lúc h-ô-𝐧 cô, hắn bắt đầu cảm thấy cơ thể mình biến đổi, 𝒽@●〽️ 𝐦●u●ố●𝐧 nhiều hơn.
"Ưm..." Dương Minh lấy hai ngón tay cái, tách tiểu huyệt ra, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong. Lưỡi hắn vừa mềm vừa nóng di chuyển trong tiểu huyệt, Sở Kiều rц.𝖓 rẩ.🍸, cả người như bị điện giật. 𝒟·â·ɱ thuỷ ồ ạt tiết ra làm mặt hắn bị dính ướt một mảng.
Dương Minh thấy tiểu huyệt cô tiết ra càng ngày càng nhiều, hắn bỗng cảm thấy phí phạm liền hút mạnh một ngụm, đem hết ⓓâ·ɱ dịch uống sạch.
Sở Kiều hét lớn, chân tay co quắp.
Hắn lau ԁâ●𝐦 dịch dính trên miệng mình, ánh mắt đã nhuốm đầy tình dục, giọng khàn khàn:" Ngon thật đấy..."
Dương Minh chộp lấy cặp 𝐧ℊ●ự●𝐜 sữa của cô, cúi đầu xuống 〽️ú_𝖙 mạnh, tiếng chùn chụt vang lên khắp căn phòng. Hắn ăn đầu vú cô một cách ngon lành, còn cắn ↪️*ắ*ⓝ n*𝒽*ẹ, cho đến khi nhũ hoa cô đầy vết răng cùng nước bọt hắn mới nhả ra.
Khi nhìn thấy hắn ⓛ·ıế·ɱ tiểu huyệt mình, Sở Kiều đã sớm mất đi lý trí, cổ họng bắt đầu phun ra những từ ngữ phóng đãng:"Ân... 𝐬ư-ớ-ⓝ-g quá.... ưm... ngứa.... tiểu huyệt... ngứa.... . muốn cắm.... muốn thao aa.."
Côn thịt dưới thân hắn cũng trướng muốn ռ_ổ ⓣ⛎_n_🌀, nhưng những điều hắn muốn làm không chỉ có thế này.
"Aa...." Một chiếc roi da đánh mạnh vào ɱ·ô𝓃·🌀 cô, hằn lên vết đỏ như hình con rắn. Sở Kiều hét lớn, khóe mắt bắt đầu ươn ướt.
"Cún ngoan" Dương Minh xoa đầu cô, trên tay hắn cầm một chiếc vòng đeo cho chó, nhẹ nhàng đeo vào cổ cô, giọng vô cùng ôn nhu:" Cún ngoan sẽ được thưởng côn thịt, nhé?"
Hắn dường như không quan tâm câu trả lời của cô, cầm lấy dây vòng cổ, kéo mạnh. Dưới thân vẫn bị roi da quật liên hồi, cô đau đến cả người tê dại, muốn hét lên nhưng lúc bật ra lại toàn tiếng гê_ռ 𝓇_ỉ ԁ●â●m đã●ռ●🌀.
"Em biết tôi đã tưởng tượng cảnh này bao ngày rồi không hửm?" Hắn 〽️ú●т mạnh môi cô, ngón tay liên tục thọc vào ⓡ*ú*𝐭 𝓇*a trong tiểu huyệt.
Tiểu huyệt cô tiết ra rất nhiều nước đến ướt cả háng, tay hắn liên tục ấn vào những điểm mẫn cảm, "nhóp nhép nhóp nhép" tốc độ ấn càng ngày càng nhanh, nước mắt cô trào ra, hông ưỡn lên.
Cô muốn côn thịt, cô không chịu được nữa rồi.
"Dương Minh... thao 🌜●ⓗế●✝️ em đi.... côn thịt.... em muốn...."
Đúng là thuốc 𝖐_íc_h 𝒹ụ_𝐜 hảo hạng có khác, hắn cười nhẹ, quật mạnh một roi lên eo cô:"Cún con nói lại"
Sở Kiều khóc huhu, nếu bây giờ hắn tháo xích chắc chắn cô sẽ ngồi †.ự ⓧ.ử mất, quả thực không chịu được nữa rồi.
"Tiểu huyệt ngứa... muốn được chủ nhân lấp đầy.... chủ nhân... làm ơn cho vào... hức hức..."
← Ch. 20 | Ch. 22 → |